Chẳng lẽ đồ vật kia có liên quan đến Lâm Tịch?
Nam Cung Vị Ương không có cảm ứng đặc biệt, nhưng nàng bỗng nhiên lại khẩn trương, thậm chí nàng còn không biết vì sao mình lại khẩn trương.
Ánh mắt của Lâm Tịch một lần nữa nhìn xuống quyển da trâu trên tay mình.
- Ta rất có tham vọng đối với thế giới này...
Hắn lại bắt đầu nhẹ nhàng đọc, ngay cả Tần Tích Nguyệt cũng sinh ra ảo giác, tựa như Trương viện trưởng đang đứng trước mặt Lâm Tịch, nói chuyện với Lâm Tịch:
- Khi lần đầu tiên đi đến thế giới này, phát hiện mọi thứ hoàn toàn khác với thế giới mình từng sống, ta cảm thấy quá tuyệt vọng... Người khác có lẽ không biết, nhưng ta nghĩ ngươi hẳn hiểu được, tuyệt vọng nhất không phải là chúng ta có thể thích ứng sống sót trong thế giới này hay không, mà chính là những thứ thuộc về chúng ta lúc trước đều bị tước đoạt một cách vô tình. Tất cả thân nhân, tất cả ước mơ, tất cả phấn đấu... tất cả đều bị tước đoạt vô tình, chúng ta tựa như biến thành một cô nhi ở thế giới này... Có rất nhiều việc muốn làm nhưng chưa kịp làm ở thế giới kia sẽ biến thành tiếc nuối vĩnh cửu, thậm chí là những người ngươi vốn rất ghét cũng sẽ được ngươi nhớ tới. Khi mới tới thế giới này, ta thậm chí nghĩ nếu như cho ta một cơ hội, để ta trở về thế giới trước kia, cho dù chỉ cho ta sống mười phút thôi, cho dù chỉ để nói vài lời chia tay với một số người, ta cũng rất muốn...
Âm thanh của Lâm Tịch trở nên run rẩy.
Hắn cũng từng trải qua một khoảng thời gian tuyệt vọng và bi thương như vậy, hắn dĩ nhiên có thể hiểu được cảm xúc trong những lời nói của Trương viện trưởng.
- Nhưng người của thế giới này thật khả ái, thuần phác và chân thành... Nên từ việc ban đầu bài xích với họ, ta đã bắt đầu thích thế giới này, sau đó dã tâm của ta đã sinh ra... Ta muốn cải tạo thế giới này, ta muốn những con người khả ái và chân thành tha thiết kia có một cuộc sống tốt hơn, ta muốn giúp những người luôn đứng thẳng mình có thể suy nghĩ được, hiểu được mình muốn làm gì, muốn sống như thế nào trên thế giới này...
- Ta gặp được rất nhiều khó mà quên được, đồng thời vĩnh viễn chia tay một số người... ta đã phải trả giá rất đắt, nhưng điều khiến ta mừng rỡ là đã nhìn thấy một số kết quả mình mong muốn... một quốc gia an cư lạc nghiệp mà ta luôn mong muốn đã xuất hiện, ta nhìn thấy được một thế gian mà phần lớn mọi người có thể phân rõ thiện ác...
- Nhưng cũng như ta đã từng nói với ngươi, ta không phải là người thật sự vô địch thế gian, nên ta đến nơi này chỉ vì muốn tìm sức mạnh mạnh hơn... gặp phải phục kích trong thần nguyên băng tuyết, ta càng kiên định với quyết tâm của mình hơn. Nhưng bên trong chỉ có một số phù văn và đồ họa mà ta nghĩ rằng có tìm hiểu suốt đời cũng không thể hiểu được, đồng thời cũng không có thần binh mạnh mẽ như Đại Hắc, hay các bí tịch vô cùng mạnh mẽ...
- Những gì có mặt ở đây chỉ là một minh chứng cho thấy nền văn minh của người tu Tiên hồi xưa đã sụp đổ... Trong trận chiến cuối cùng ở đây, có phải người tu Tiên đã đồng quy vu tận với người tu Ma hay không, đây là một bí ẩn không ai biết, dù sao nền văn minh Tiên Ma mạnh mẽ một thời cuối cùng đã diệt vong.
- Nếu như không có công pháp tu hành, không có hồn binh mạnh mẽ, như vậy cho dù có gặp được di tích mạnh đến đâu, điều này cũng không có ý nghĩa với ta... Không lấy được đồ ngươi muốn, như vậy chỉ có thể xem đây là một cuộc lữ hành, sau đó ngươi sẽ quay về...
- Quay về, đây là việc rất đơn giản, nhưng về đâu lại là một vấn đề vô cùng khó khăn!
Ánh mắt của Nam Cung Vị Ương, Cốc Tâm Âm và Tần Tích Nguyệt bỗng nhiên cùng lúc nhìn vào dòng nước xoáy màu lam.
- Ta đã nghiên cứu đồ vật này rất lâu... Tất cả sức mạnh còn sót lại trong cung Thanh Loan, cho dù là sức mạnh của đại trận bên ngoài đại điện bộc phát, cho dù là loại sức mạnh đã phá hủy toàn bộ dấu vết chiến tranh, kể cả những binh khí và áo giáp mạnh mẽ nhất, đó cũng là một loại sức mạnh vượt quá sức tưởng tượng của người tu hành hiện nay. Tuy nhiên, mạnh là mạnh như vậy, nhưng chúng ta vẫn có thể cân nhắc được. Chỉ có đồ vật này, chúng ta căn bản không thể ước lượng được.
- Sức mạnh bên trong dòng nước xoáy này, hoặc là loại năng lượng mà ngươi và ta có thể hiểu được, có thể nói là hoàn toàn khác biệt với tất cả sức mạnh khác đang tồn tại bên trong cung Thanh Loan. Hơn nữa, ta có một loại cảm ứng đặc biệt, ta nghi ngờ rằng dòng nước xoáy màu lam đó là một sức mạnh vượt ra ngoài thời đại Tiên Ma.
- Cuối cùng, ta đã cả gan suy đoán rằng bởi vì một số người tu hành trong cung Thanh Loan phát hiện ra dòng nước xoáy màu lam, kinh sợ trước sức mạnh của nó, nên mới thành lập cung Thanh Loan ở đây. Người tu hành tu Tiên mạnh nhất thế gian đã thành lập một tông môn, tất cả chỉ vì muốn chiếm riêng dòng nước xoáy màu lam đó.
Mọi người càng lúc càng cảm thấy rung động, nhưng vì đã gần đến với đáp án cuối cùng, nên không có ai muốn dừng lại.
Lâm Tịch là người có thể hiểu hầu hết những gì Trương viện trưởng nói, nên hắn tiếp tục nói:
- Sau đó, những suy đoán ta có được từ một số điển tịch và phù họa cổ của người tu hành xa xưa đã được xác định, trong đấy có một suy đoán chính là một số người tu hành mạnh mẽ của thời đại Tiên Ma tựa hồ gọi thế giới chúng ta đang sống chính là "Sơn Hải'', mà đồ vật này lại được gọi là ''Hư Không''.
- Ta ở lại đây tìm hiểu rất lâu, lại nhớ tới hồ nước nóng, tiếp tục suy nghĩ... qua một năm, hai năm, nhiều năm... cuối cùng ta cảm thấy nếu như những người tu hành cường đại kia đã gọi thế giới này là Sơn Hải, mà Sơn Hải lại được coi là ngang hàng với Hư Không, vậy Hư Không hẳn cũng là một thế giới. Càng ngày ta càng cảm thấy Hư Không có một sự cảm ứng đặc biệt với năng lượng trong người chúng ta, có lẽ việc chúng ta vượt quá giới hạn thời không là vì có một vật như Hư Không, vì có Hư Không mà mới xảy ra chuyện này...
- Đây là một việc không thể dùng lý lẽ để giải thích, nhưng ta cảm thấy chính vật này đã "hút'' chúng ta đến đây. Ta không biết ngươi nghĩ thế nào, nhưng ta vẫn cảm thấy chính năng lượng bên trong nó đã tạo thành một lối đi thời không. Hoặc là tiến vào nơi này, hoặc là tiến tới một thế giới khác, hoặc là nối thông với thế giới của chúng ta.
- Có thể suy nghĩ của ta đã rơi vào ngõ cụt, nhưng ta không hi vọng suy nghĩ của ngươi bị ảnh hưởng từ ta. Ta hi vọng ngươi có thể độc lập suy đoán... Ta muốn đi qua Hư Không, có lẽ ta sẽ đạt được một sức mạnh mạnh hơn, hoặc là ta sẽ trở về thế giới của chúng ta...
- Càng là thứ không biết, sức hấp dẫn của nó càng lớn. Hơn nữa, sau khi phát hiện được khả năng có thể trở về, thế giới mà ta tưởng rằng đã lãng quên kia bỗng nhiên lại xuất hiện trong tâm trí của ta, hơn nữa, ta không thể nào khống chế được cảm xúc của mình. Ta rất muốn quay về làm những chuyện mình chưa làm xong, rất muốn xem thử người ta quan tâm đã thế nào rồi, cho dù chỉ là nói lời tạm biệt với họ... Hẳn ngươi có thể hiểu được cho nỗi lòng của ta chứ?...
- Cho nên, ông đúng là vẫn không nhịn được mà tiến vào dòng nước xoáy này?
Lâm Tịch ngẩng đầu lên, nhìn dòng nước xoáy màu lam, nói.
Cốc Tâm Âm, Nam Cung Vị Ương và Tần Tích Nguyệt cuối cùng cũng hiểu được đã xảy ra chuyện gì. Bọn họ nhìn vào dòng nước xoáy màu lam, không hiểu tại sao bọn họ lại cảm thấy bi thương, nhưng họ cũng có thể hiểu được lựa chọn của Trương viện trưởng.
- Ta do dự rất lâu, nhưng ta nghĩ đến việc Vân Tần và học viện Thanh Loan cuối cùng cũng phải tiếp nhận việc ta không còn trên thế gian nữa... Ta đã trải qua nhiều trận chiến, ta cũng bị thương rất nặng, dù sao ta cũng chỉ là người bình thường mà thôi, ta không thể sống mãi được... Cho nên, ta quyết định tiến vào bên trong một lần, ta cũng hi vọng rằng đây là một cánh cửa vượt qua thời không, một cánh cửa đi vào thời đại mới.
- Ta muốn trở về, cho dù đó chỉ là khoảng thời gian nói lời từ biệt với một số người, nhưng ta cũng muốn có sức mạnh mạnh hơn, muốn sống lâu hơn, muốn thế giới này tốt đẹp hơn... Nếu như sau khi vào đây mà vẫn có thể trở về, ta nhất định sẽ trở về... Nếu như ngươi đã đến đây, phát hiện chỉ có một rương sắt như vậy, phát hiện ta không quay về, ta sẽ không có biện pháp nói với ngươi biết rằng bên trong dòng nước xoáy, đằng sau cánh cửa đó có gì. Điều này chỉ cho thấy mặc dù ta và ngươi có năng lực khác với mọi người, nhưng sau khi vào đây, cũng không thể nào trở lại.
- Nếu như là vậy... coi như ta đã chính thức rời khỏi thế gian này... may là vẫn có thể từ biệt. . Không biết sau khi ngươi tới đây, thấy được những thứ này, thấy được đồ vật này, ngươi sẽ lựa chọn thế nào... nhưng dù thế nào đi nữa, ta cũng mong gặp lại ngươi, đồng hương. .
- Cuối cùng, ta nghĩ mình đã nói đúng... ngươi may mắn hơn ta đấy, bởi vì ngươi đến đây muộn hơn ta, ít nhất có một người như ta nói với ngươi vài chuyện, nói với ngươi rằng sau khi vào trong đồ vật này, ngươi sẽ không thể quay về thế gian này nữa. Khi ngươi đến đây, thật sự lựa chọn của ngươi không còn giống ta nữa. Dù sao bất cứ ai cũng có lựa chọn của riêng mình... Ta không muốn can thiệp vào quyết định của ngươi, nhưng nếu như ngươi quyết định ở lại thế gian này, ta còn có vài chuyện quan trọng muốn nói với ngươi.
- Ta đã ở hồ nước nóng vài năm, trong mấy năm đó, ta đã tìm hiểu được rất nhiều điều về phương pháp tu hành. Nếu như mục đích ngươi tới cung Thanh Loan này là giống ta, tìm kiếm một phương pháp tu hành mạnh hơn, vậy ngươi cũng không cần thất vọng vì đã không tìm kiếm được phương pháp tu hành trong truyền thuyết. Ngươi phải hiểu rằng đối với chúng ta, bất kỳ sức mạnh nào cũng có thể hiểu được là một dạng năng lượng đặc biệt, có mất mới lấy được. Khi ngươi đồng ý trả giá vì thế gian này, ngươi sẽ tự mình nhận được. Đời người là như vậy, ta nghĩ ngươi nhất định sẽ hiểu được lời này...
- Không còn sao?
Mặc dù Lâm Tịch đã không lên tiếng lâu rồi, Nam Cung Vị Ương cũng có thể khẳng định Trương viện trưởng không còn lưu lại gì cả, nhưng nàng vẫn không nhịn được mà hỏi một câu như vậy.
Từ ý nào đó mà nói, nàng không muốn nhìn thấy một thời đại của Trương viện trưởng cứ như thế mà cáo biệt nàng.
Lâm Tịch nhìn nàng, Cốc Tâm Âm và Tần Tích Nguyệt một cái, gậ đầu nhẹ. Sau đó, hắn nhẹ giọng nói với đồng hương chưa bao giờ nhìn thấy mặt, tựa như đó là tri kỷ thân thiết nhất của mình, nói:
- Cho nên, ông rời đi là vì thế gian này có quá nhiều thứ không bỏ đi được, là bởi vì ông cảm thấy Vân Tần cuối cùng sẽ có lúc phải chấp nhận thời đại không còn sự có mặt của ông nữa.