Hoàng thành Vân Tần chính là tòa thành mạnh nhất thế gian.
Mỗi ngày đều có vô số thương đội và du khách từ khắp nơi trên thế gian đến đây để chiêm ngưỡng tòa thành này, mong muốn được tiến vào trong thành Trung Châu.
Trong những du khách này, có một nam tử vóc người thon dài, mặc áo bông màu vàng.
Nam tử này đeo một cái bao bố dài, trang phục mặc trên người không giống như khách quý, hẳn vừa tới thành Trung Châu và chưa tìm thấy chỗ ăn ngủ. Ánh mắt hắn ta bình thản, nhưng lại có một khí chất đặc biệt cổ xưa. Ngoài ra, sâu trong đôi mắt hắn là một thần thái sầu não và cảm khái hiếm người có thể nhận ra.
Một thiếu nữ Trung Châu cầm rỗbán mứt trái cây ngâm đường phèn đến trước mặt hắn, mặc dù không bán được hàng, nhưng vì tên nam tử này khi cự tuyệt lại rất dịu dàng, nên thiếu nữ rất nhiệt tình mà giúp hắn giới thiệu những nơi đáng tham quan. Vào bên trong rồi, hắn mới thấy người người đi lại trên đường phố Trung Châu, không khí ồn ào mà hòa hợp. Tuy nhiên, thiếu nữ đang khoác tay cười nói không thể ngờ nam tử dịu dàng này lại chính là cựu thái tử vương triều Đại Mãng chuẩn bị khai chiến với đế quốc Vân Tần - Trạm Thai Thiển Đường...
Tuy đã được thiếu nữ Vân Tần bán mứt hoa quả chỉ dẫn, nhưng Trạm Thai Thiển Đường vẫn đi khắp thành mà không có mục đích cụ thể nào.
Ngay từ lúc biết chữ, có thể đọc hiểu được, hắn đã luôn mơ ước về hoàng thành mạnh nhất thế gian này, luôn muốn tới đây quan sát, xem thử các công trình quy tụ toàn bộ tượng sự xuất sắc nhất thế gian hùng vĩ và đẹp mắt ra sao.
Hiện giờ, dù là nhìn lên những tòa lầu cao vút trong hoàng thành đang được ánh nắng vàng chiếu rọi, hoặc là nhìn xuống những con đường lát đá sáng bóng in đậm dấu chân ngựa và bánh xe tỏa ra khí tức tang thương, cùng với sự phồn hoa nơi đây, tất nhiên là không thể thiếu đi khí tức đầy nhân văn trong lời nói của mọi người... tất cả đã khiến hắn phải rung động.
Không cần thấy hết toàn bộ, chỉ riêng một góc thành này thôi, hắn đã biết thực lực và kinh tế của đế quốc Vân Tần này đã hơn xa Đại Mãng mình từng sống.
Hoàng thành này thật không khiến hắn phải thất vọng.
Nơi này hội tụ tranh chữ, điêu khắc tốt nhất thiên hạ, có những vật trang sức đeo tay đẹp nhất thế gian, các loại hàng hóa vô cùng đa dạng, thậm chí có cả thiếu nữ xinh đẹp nhất thiên hạ, có vô số cơ hội chờ đợi mọi người.
Nhưng, hiện giờ hắn lại cảm thấy mình đang bị lạc lối trong hoàng thành này... Hắn biết hoàng thành mình đang nhìn thấy hẳn không quá rung động, thậm chí là không thể khiến hắn kích động như vậy.
Ở thế gian này, trong thời gian mừng năm mới, điều khiến người ta cảm thấy bi thương không phải là có nhà mà không thể trở về, mà chính là không biết nhà mình ở đâu, không biết mình muốn đi đâu, muốn làm cái gì.
Hắn được Trạm Thai Mãng thu làm môn sinh, ban thưởng hoàng họ, cũng không tiếc khiêu chiến quy tắc và sự kính sợ thế gian. Trạm Thai Mãng truyền hoàng vị cho hắn là vì cho rằng nhân phẩm của hắn xứng đáng.
Nhưng cái hắn phải đối mặt lại chính là hai đế quốc khổng lồ, cùng với những đối thủ vô cùng đáng sợ như núi Luyện Ngục, như Văn Nhân Thương Nguyệt.
Vào cái ngày lão hoàng đế Trạm Thai Mãng đã đi tới điểm cuối của sinh mệnh, cũng là cái ngày nghe được tiếng đại môn hoàng cung đóng lại, hắn đã chuẩn sẽ tinh thần sẽ cùng với lão sư mình nhận thất bại, nhưng Trạm Thai Mãng lại bảo hắn tới Van Tần... Đối với Trạm Thai Thiển Đường, đế quốc kẻ thù - đế quốc Vân Tần xa xôi, đúng là nơi an toàn nhất. Nhưng vì để hắn tới Vân Tần được, đồng thời vì muốn giấu diếm biết bao người ở Vân Tần và Đại Mãng muốn giết chết hắn, hơn nữa là một thân phận để hắn có thể đi lại tự do trong Vân Tần, cũng không biết bao người đã ngã xuống, phải trả một cái giá thật lớn.
Thế lực ủng hộ lão hoàng đế càng lúc càng nhỏ. Trước khi đi tới hoàng thành mạnh nhất thế gian này, hắn đã nhận được tin tức về Thiên Ma quật, biết sư đệ Lý Khổ - Thánh sư Hồng Lôi hành thích Văn Nhân Thương Nguyệt thất bại, cả Thiên Ma quật và quân đội Đại Mãng bị thanh tẩy mạnh mẽ.
Trong tình hình như vậy, hắn tựa như một con kiến bò đi trong núi lớn. Cho dù con kiến này có mạnh mẽ hơn cũng sẽ cảm thấy mê mang, không biết có thể làm được gì.
Mình có thể được xem là hoàng tộc chánh thống không?
Có thể phục quốc không?
Đối với hắn hiện nay, những chuyện nay thật quá xa xôi...
Trên một con đường bằng đá đã bị đóng băng cứng, tỏa ra khí lạnh rét người, Trạm Thai Thiển Đường vẫn tiếp tục đi tới như đang bị lạc đường.
Tại một ngã tư đường rất cổ xưa, hắn nhìn thấy một đạo quan lưu ly có ngói màu xanh lá.
Nhìn thấy những đám khí màu trắng bay lên nghi ngút xung quanh đạo quan này không phải là hương khói của tín đồ, mà chính là hơi nước khi nấu nướng đồ ăn, đồng thời nhìn thấy ba chữ "Củng bắc quan" ngay trên chiêu bài màu đen, hắn mới giật mình, khóe miệng nở một nụ cười chua chát.
Hắn không có ý định đi tới nơi này, nhưng không hiểu tại sao trong lúc xuất thần đi đường mà không biết phương hướng, hắn lại đi tới địa điểm đầu tiên mà thiếu nữ bán mứt hoa quả kia đã giới thiệu.
"Củng bắc quan" này không phải là đạo quan, mà chính là một cửa hiệu bán mì nổi danh nhất, lâu đời nhất trong hoàng thành Trung Châu. Lấy những sợi mì ngon nhất, người làm bùn tự lấy hai tay kéo dài mì cho đến khi mỏng như một sợi tơ bạc, khi cho vào nước lèo nấu thì sợi mì trở nên trong suốt, đây là một điểm đặc biệt mà không có quán ăn nào khác ở hoàng thành có thể làm được. Tuy nhiên, vì cửa hiệu này không lớn, xung quanh cũng không có cảnh trí đặc biệt, nên du khách ít khi tới đây, khách quen của quán là những người dân đã sinh sống tại hoàng thành lâu năm.
Thiếu nữ Vân Tần kia nhiệt tình phúc hậu, lời giới thiệu chân tình, chỉ đề cập đến những nơi đáng đi. Đối với một người tha hương nghèo túng như Trạm Thai Thiển Đường, có lẽ gặp được thiếu nữ đấy là một cơ duyên không nhỏ.
Gót giày đã rách mòn của Trạm Thai Thiển Đường bước qua cánh cửa "Củng bắc quan".
Hắn gọi một chén mì, một tô nước lèo. Sau khi ăn được một hồi, hắn mới ngẩng đầu nhìn qua cửa sổ, trông thấy một cây bạch quả khổng lồ cùng với những tòa lầu màu đen cao vút hùng vĩ.
Lúc này, trận chiến thương trường của Đại Đức Tường và mười bảy cửa hiệu liên doanh ở hành tỉnh Hà Lạc mới truyền tới hoàng thành Trung Châu.
Cho nên, tại những nơi náo nhiệt của hoàng thành Trung Châu, khi có nhiều người tụ họp lại, mọi người đều đàm luận và tỏ ra sợ hãi trước truyền kỳ Đại Đức Tường.
Trạm Thai Thiển Đường vô tình nghe thấy.
Hắn nghe được rất nhiều chi tiết mà hắn phải cảm thấy khiếp sợ và không thể tin được... Hắn bắt đầu hoài nghi có phải trong lúc truyền tin tức cho nhau, chuyện này đã được khuếch đại lên hay không, thậm chí có phải đã có người cố tình lấy một số tình tiết xảy ra ở các hiệu buôn khác nhau sắp xếp lại, tạo thành một câu chuyện để lừa người khác?
Cho nên, sau khi ăn xong một chén mì, hắn bắt đầu đi đến những nơi khác mà thiếu nữ Vân Tần chất phác khi nãy đã hướng dẫn. Ở trên đường, hắn cũng để ý đến những chuyện liên quan Đại Đức Tường, đoán thử đây là giả hay thật.
Hắn nhanh chóng thấy tạo cao của Đại Đức Tường, thấy được cửa hàng của Đại Đức Tường. Sau đó, hắn hoảng sợ phát hiện ra rằng chuyện quật khởi của hiệu buôn truyền kỳ này là sự thật. Hơn nữa, cái hiệu buôn này vẫn đang chiến đấu trên thương trường một cách dũng mãnh, giống như là một chiếc thuyền chở rất nhiều hàng hóa đang đi trên biển, bất cứ lúc nào cũng có thể bị lật nghiêng, nhưng không ngờ nó vẫn có thể vượt sóng đi tới.
Cuối cùng hắn cũng hỏi thăm được, sự quật khởi của Đại Đức Tường dường như là nhờ một đại chưởng quỹ thần bí.
Rốt cuộc đây là người như thế nào?
Một cửa hàng như vậy, nếu tiếp tục phát triển lên nữa, rất có thể sẽ tạo thành ảnh hưởng vô cùng to lớn.
Dưới một gốc cây hòe to cao, một người như hắn vốn vì quá bi thương mà mê mang thất lạc, nhưng không ngờ bây giờ lại quên đi tất cả, bắt đầu suy nghĩ cẩn thận...
Thành Thanh Viễn thuộc hành tỉnh Tê Hà, cách trấn Đại Phù mà Lâm Tịch đang sống không quá xa xôi, chỉ cần mất một ngày rưỡi xe sẽ đến.
Ở Vân Tần, tòa thành này không thể coi là đại thành, nhưng danh tiếng hiếu học của dân cư thành này quả thật không thể không nói tới. Chỉ trong vòng mấy chục năm, đã có rất nhiều quan văn, thậm chí là người đọc sách có tên tuổi xuất hiện ở Vân Tần là người của thành Thanh Viễn.
Trên một chiếc thuyền hoa trong một hồ nhỏ yên tĩnh ở phía bắc thành, có ba công tử trẻ tuổi đang bàn tới chuyện của Đại Đức Tường.
Nhưng khác với cách bàn luận tới Đại Đức Tường của những người khác, ba công tử trẻ tuổi này đã uống rượu nhiều tới say chuếch choáng. Trong đấy có một công tử trẻ tuổi mặc cẩm báo màu xanh đậm, trên người phối xứng nhiều bảo thạch, ngũ quan anh tuấn, lại đang tỏ vẻ khinh thường , lên tiếng châm chọc:
- Chỉ là một kẻ làm ăn hạ lưu mà thôi, không ngờ lại được xưng tụng như thần, đi đâu cũng nghe nhắc đến chuyện này, thật là phiền phức. Hơn nữa, tên đại chưởng quỹ đó còn tỏ ra cao nhã, không muốn lộ diện, ta đây cũng muốn tận mắt xem thử nữ đại chưởng quỹ này có phải xinh đẹp động lòng người như trong truyền thuyết hay không.
- Từ huynh, nếu như xinh đẹp thật thì thế nào đây? Nghe ý của huynh, hình như huynh có ý kiến với Đại Đức Tường?
Hai gã trẻ tuổi kia cũng khinh thường, cười nhạt nói.
Công tử mặc cẩm bào màu xanh đậm cười lạnh, đáp lại:
- Người bình thường cảm thấy hiệu buôn này lợi hại như thế nào ta không biết, ta chỉ biết rằng đối với triều đình ta, nếu như muốn nó mở thì nó mở, muốn đóng thì phải đóng. Ta muốn giáo huấn Đại Đức Tường này, không thể để nó quá lớn mạnh được. Hơn nữa, với con dê béo như vậy, nếu như có thể làm thịt nó được, vậy nó sẽ giúp ích chúng ta rất nhiều. Còn nữ đại chưởng quỹ thần bí kia, nếu như không phải xinh đẹp động lòng người như trong truyền thuyết thì thôi, còn nếu đúng như vậy, ta muốn nàng ta phải van cầu ta đấy. Khi đấy, ta cũng muốn xem thử nàng ta còn dám cao ngạo, hoặc là mèo tự khen mèo dài đuôi hay không.
Hai công tử trẻ tuổi kia ban đầu ngẩn ngơ, chốc sau mới phản ứng kịp, nói:
- Từ công tử nói như vậy, phải chăng đã có thượng sách rồi?
Công tử mặc áo cẩm bào xanh đậm cười đắc ý, uống một hơi cạn chén rượu trong tay:
- Nếu có hứng thú, vậy cứ theo ta là được.
Hai công tử kia nhất thời nhìn lẫn nhau, cười lớn lên:
- Đương nhiên là có hứng thú. Đến lúc đấy, nếu như đại chưởng quỹ kia thật sự xinh đẹp lạ thường nhưu trong truyền thuyết, mong rằng Từ công tử cũng không nên quá mạnh tay, phải cho ta thưởng thức một phen đấy.
Tên công tử mặc áo cẩm bào xanh đậm cười lên ha hả:
- Chẳng lẽ các ngươi đã từng thấy ta hẹp hòi sao?
Kế tiếp ba người lại đàm tiếu chuyện nhân gian, nhưng ngôn từ lại rất dâm ô, vô cùng khó nghe.