Bên trong hồn binh trọng khải cá chuối, rất nhiều vết thương trên người Lâm Tịch đang chảy máu, nhưng lần này hắn lại không ra sức bảo vệ những nơi quan trọng như vừa rồi, mà tập trung toàn bộ sức mạnh đến trường thương bên tay phải. Ngay lập tức, thanh trường thương tưởng như nối liền với hồn binh trọng khải này hóa thành một dòng khí màu đen, mạnh mẽ đâm thẳng vào cột nước đang đánh tới, mục tiêu chính là con Kính Thiên nhân ngư ở phía sau.
Khi nãy hắn cũng dùng hết sức, mà hiện giờ hồn lực trong người con Kính Thiên nhân ngư này còn chưa suy yếu, nên sức mạnh trong cột nước này vẫn bàng bạc như trước. Theo lý lẽ bình thường, đáng ra cột nước này sẽ đánh hắn bay ngược ra sau, khiến vết thương trên người hắn càng nặng hơn.
Nhưng Lâm Tịch còn có Cát Tường.
Bởi vì phải đối phó với ba cây tên do Biên Lăng Hàm bắn ra, nên con Kính Thiên nhân ngư rất có khí độ của một tông sư này không phát hiện ra vào lúc Lâm Tịch rơi xuống đất, Cát Tường nho nhỏ đã chạy như điên, nhảy lên lưng Lâm Tịch.
Ngay nháy mắt cột nước này mang theo khí thế ngập trời đánh tới, móng vuốt của nó đã từ đầu vai Lâm Tịch thò ra ngoài.
"Ô!"
Nó ngửi thấy mùi máu tươi nồng đậm trên người Lâm Tịch, biết Lâm Tịch đang bị thương không nhẹ. Việc này khiến nó cảm thấy tức giận đến nỗi rống lên một tiếng chói tai, sau đấy nó dốc toàn bộ sức mạnh còn lại trong cơ thể, điên cuồng phun ra bên ngoài.
Ba cái đuôi màu đen của nó bỗng nhiên chuyển sang màu trắng, lấp lánh sáng lên, giống như có ba ngọn lửa tự động bốc cháy.
Một luồng khí lạnh màu trắng xuất hiện trước người nó và Lâm Tịch, trông yếu ớt đến nỗi tưởng như bị cuồng phong và hơi nước chuẩn bị đập vào mặt kia thổi tan. Nhưng không ngờ luồng khí lạnh này lại từ từ lớn mạnh hơn, cứng rắn phá tan cột nước đánh thẳng tới người Lâm Tịch.
Sau khi cột nước này bị phá tan, Cát Tường phun ra một ngụm máu tươi.
Hiện giờ nó phun ra một ngụm máu đen, nhưng bộ lông màu đen trên người nó lại phát ra ánh sáng trắng, ở bề mặt ngoài cùng có một làn sương trắng kết đọng thành.
Lâm Tịch cảm thấy Cát Tường phun máu, khuôn mặt hắn đằng sau bộ hồn binh trọng khải càng lạnh lùng hơn, trường thương trong tay hắn càng kiên quyết đâm thẳng tới trước hơn.
"Vèo!"
Ngay khi Kính Thiên nhân ngư cảm thấy khí tức nguy hiểm đánh tới, trường thương trong tay hắn đã xuyên thủng tầng nước cuối cùng, mang theo sức mạnh hoàn chỉnh của một hồn binh trọng khải, thông qua trường thương đâm thẳng vào ngực nó.
Mũi thương bén nhọn lập tức đâm xuyên qua tầng da thịt bóng loáng trước ngực Kính Thiên nhân ngư, Lâm Tịch rõ ràng cảm thấy mũi thương đã chạm vào da thịt, nhưng đồng thời hắn cũng cảm thấy một lực cản vô cùng mạnh mẽ.
"Keng!"
Không một chút do dự, Lâm Tịch lấy lồng ngực của mình đè lên, mạnh mẽ đi tới trước. Bộ giáp nặng nề cùng với chuôi trường thương đụng vào nhau, phát ra âm thanh trầm thấp như tiếng chuông gõ.
Mũi thương bén nhọn nhất thời xuyên tới trước, xâm nhập vào trong cơ thể Kính Thiên nhân ngư, máu tươi màu xanh da trời pha lẫn màu xanh lá kỳ lạ dọc theo rãnh trường thương sáng bừng lên.
Kính Thiên nhân ngư điên cuồng rống to lên, tựa như đang bị lửa thiêu. Một luồng sức mạnh bàng bạc thực chất theo trường mâu đánh ngược ra đằng sau, trong nháy mắt phóng vào người Lâm Tịch.
"Ầm!"
Một tiếng động vang lên.
Bụi đất quanh người Lâm Tịch và Kính Thiên nhân ngư bị đánh văng lên, tất cả cọng cỏ vốn đã bị bẽ gãy nay lại bị đánh nát chia năm xẻ bảy, bay tứ tán khắp nơi, tiếp theo có những bọt nước bị vỡ tung ra.
Mà trong lúc bọt nước văng bay khắp nơi, Kính Thiên nhân ngư và Lâm Tịch mặc hồn binh trọng khải cũng lộn vòng sang một bên.
Trên người Lâm Tịch ở trong hồn binh trọng khải không có vết thương mới nào, nhưng phản lực mạnh mẽ kinh khủng vừa rồi lại khiến hắn bị choáng váng, rốt cuộc không thể khống chế trọng tâm mình được nữa, phun ra một ngụm máu tươi...
Vừa rồi Biên Lăng Hàm đã liên tục giương cung bắn ba cây tên với một tốc độ vô cùng kinh khủng, khiến cho da thịt cánh tay vô cùng đau đớn không chịu nổi, nhưng nàng vẫn không ngừng cầm cung, kéo dây, nhắm thẳng vào Kính Thiên nhân ngư, chỉ là chưa lập tức ra tay.
Nàng là một Phong hành giả.
Nàng biết mình phải đợi thời cơ ra tay.
Nàng đang chờ.
Đợi đến lúc Kính Thiên nhân ngư và Lâm Tịch song song bay ra ngoài, Lâm Tịch phun máu tươi.
"Vèo!"
Một tiếng động vang lên, cây tên màu bạc vẫn ở trong tay nàng chính thức bay đi.
Thủ pháp Tam chỉ trì vũ mà nàng và Lâm Tịch vẫn hay luyện tập là tiễn kỹ lấy ổn định làm chủ, chứ không phải dựa hoàn toàn vào tốc độ. Nhưng ngoại trừ việc từ lúc bắt đầu nàng không thể bắn chính xác như Lâm Tịch, cũng như không thể quen thuộc tiễn kỹ Trụy nguyệt như hắn, có thể nói tỷ lệ bắn của nàng chính là bách phát bách trúng, nên có thể tưởng tượng được cô gái trông rất nhu nhược này đã phải vất vả khổ luyện như thế nào.
Tuy nhiên, cũng nhờ vất vả khổ luyện, nên thời gian nàng giương cung bắn ba cây tên vừa rồi đã nhanh đến mức tương đương với một tiễn thủ khác bắn ra một cây tên.
Trường thương của hồn binh trọng khải cá chuối được nối liền với lòng bàn tay bởi những cây ốc vít rất to, trừ khi bị một sức mạnh nào đấy mạnh đến mức có thể trực tiếp đánh nát, nếu không, rất khó để rời tay.
Hiện giờ, sau khi ngã bay ra một bên, Lâm Tịch lập tức rút trường thương khỏi lồng ngực Kính Thiên nhân ngư. Ngay sau đó, ba cây tên do Biên Lăng Hàm bắn ra lập tức bắn thẳng vào vết thương ngay lồng ngực của Kính Thiên nhân ngư, đâm sâu vào bên trong.
Kính Thiên nhân ngư lại thê lương hét lên thật lớn. Ba cây tên này nhìn tưởng như cùng một lúc bắn vào một vết thương, nhưng thật ra quỹ tích bay trong không trung của mỗi cây tên lại vô cùng khác nhau, nên ba cây tên này cũng theo ba quỹ tích đấy bắn thẳng vào trong người, trong nháy mắt phá nát rất nhiều cơ quan nội tạng trong người nó.
Khi nãy trường thương của Lâm Tịch đã tạo thành một vết thương lớn như cái chén ngay trước lồng ngực, đâm sâu vào bên trong, phá nát một số cơ quan nội tạng. Những vết thương như vậy rất khó lành lại được, mà ngay khi ba cây tên kia bắn trúng, nó liền biết mình không thể nào sống được nữa. Vào lúc nó giận dữ và đau đớn hét lớn lên, đuôi cá của nó đánh mạnh xuống mặt đất, cả người bay vọt lên cao, đánh tới Lâm Tịch vừa rơi xuống đất.
Lâm Tịch đã vô lực ngăn cản đòn tấn công của Kính Thiên nhân ngư, Cát Tường ở trên người hắn cũng không thể ngăn cản, chỉ tức giận kêu lên.
Nhưng ngay lúc đó, Cao Á Nam đã đến cạnh Lâm Tịch.
Nàng đang nắm chặt trường thương màu đen của Khương Tiếu Y.
"Vèo!"
Nàng vung mạnh hồn binh trường thương này, tựa như đang dùng một cây gậy, mang theo tiếng gió đập vào đuôi cá Kính Thiên nhân ngư.
"Ầm!"
Một tiếng động lớn vang lên.
Ánh sáng bao quanh trường thương được nàng quán chú hồn lực vào nhanh chóng ảm đạm, bởi vì liên tục sử dụng hồn lực quá mức mình nên Cao Á Nam bất giác phun máu tươi ra ở ngay khóe miệng.
Kính Thiên nhân ngư đang bay trên không trung cảm thấy thật không thể tin được, cả người nó bị đánh chặn ở ngay trên trời cao, sau đấy rơi xuống đất, cách Lâm Tịch chỉ hai bước.
Sau khi liên tục bắn ra ba cây tên, cánh tay phải của Biên Lăng Hàm đang run rẩy. Hiện giờ nhìn thấy Kính Thiên nhân ngư bị một thương của Cao Á Nam đánh bay, nàng lập tức biết đây chính là thời khắc tốt nhất để đánh chết Kính Thiên nhân ngư. Nhưng vừa giương cung lên, nàng cảm thấy thật uể oải, bởi vì đôi tay đang run rẩy nên nàng không dám chắc mình có thể bắn chính xác hay không.
Tuy nhiên, chỉ trong một tíc tắc dừng lại này, nàng đã không thể bắn được nữa. Bởi vì có một người bỗng nhiên nhảy vào đường bắn của nàng.
Người này là Mông Bạch.
Tay hắn đang nắm chặt Trảm phong đao của học viện Thanh Loan.
Mặc dù trước khi rời khỏi học viện Thanh Loan, Mông Bạch đã nhận được một thanh hồn binh trường đao, nhưng hắn chưa bao giờ sử dụng thanh đao này. Ít nhất, ở trên tay hắn thanh đao này chưa bao giờ phải uống máu kẻ thù. Cho nên, thanh đao này trông rất mới, lưỡi đao tỏa sáng lành lạnh.
Mông Bạch rất sợ. Nhưng nhìn thấy Kính Thiên nhân ngư ngã xuống trước mặt Lâm Tịch, mà hồn lực trong cơ thể Cao Á Nam sợ rằng đã tiêu hao gần hết, tuy sợ đến mức cả người run rẩy nhưng hắn vẫn xông tới trước, vung mạnh đao, chém thẳng xuống người Kính Thiên nhân ngư.
Vóc người hắn vẫn béo như thường ngày, y phục vô cùng chật chội, nhưng tốc độ lại nhanh đến đáng sợ.
Thấy trường đao đã chém tới sát đầu mình, Kính Thiên nhân ngư lại thê lương rống lên thật to, nó muốn một chiêu đánh chết đối thủ mập mạp này. Nhưng ngay trong nháy mắt hồn lực tuôn ra bên ngoài, vết thương trong cơ thể lại khiến nó vô cùng đau đớn, hồn lực đang tuôn ra bị ngừng lại.
"Keng!"
Một làn hơi nước đánh vào lưỡi đao Mông Bạch đang cầm chặt, nhưng vì không có hồn lực tiếp tục quán chú vào nên làn hơi nước ấy không thể ngăn cản tiếp. Trường đao rơi xuống, chém mạnh vào đầu nó, khảm sâu vào trong cổ.
Máu tươi màu xanh kỳ lạ của Kính Thiên nhân ngư theo lưỡi đao bắn ra bên ngoài.
Kính Thiên nhân ngư hét lên chói tai, hồn lực bị gián đoạn trong cơ thể bất ngờ tuôn ra bên ngoài.
"Ầm!"
Trường đao trong tay Mông Bạch rời tay, thân thể mập mập của hắn bị đánh bay ra ngoài, liên tục ho khan phun máu tươi.
Kính Thiên nhân ngư muốn phát lực, nhưng nó lại phát hiện mình không thể làm như vậy được.
Nó phát ra tiếng rống tuyệt vọng cuối cùng, một luồng ánh sáng từ trong miệng nó bay ra bên ngoài, rực sáng như một ngọn lửa.
Cùng lúc đấy, Biên Lăng Hàm vẫn đang cắn răng điều chỉnh mục tiêu rốt cuộc đã bắn tên.
Cây tên màu bạc này vốn nhắm đến vết thương trên cổ Kính Thiên nhân ngư, nhưng bởi vì ngón tay nàng hơi run rẩy, nên cuối cùng cây tên lại bắn tới vai của nó.
Cây tên này tựa như một giọt nước làm tràn ly. Sau khi bắn trúng vai Kính Thiên nhân ngư, cả người con yêu thú này ầm ầm đổ xuống, mà luồng ánh sáng nó vừa phun ra tựa như biết được ai là hung thủ đánh bại mình, ầm ầm xông tới chỗ Biên Lăng Hàm với một tốc độ cực nhanh.
Hiện giờ Khương Tiếu Y đã vọt tới người Cao Á Nam, Đỗ Chiêm Diệp lại che chắn cho Trưởng Tôn Vô Cương, tránh Trưởng Tôn Vô Cương bị thương thêm. Cho nên, không có người nào có thể giúp Biên Lăng Hàm tránh luồng sáng này.
Giống như một bản năng đã tập nhiều lần, Biên Lăng Hàm biết mình không thể trốn được nên buông trường cung xuống, hai tay ngăn chặn trước mặt, vận chuyển toàn bộ hồn lực vào đôi tay.
Luồng sáng lấp lánh tựa như ánh thủy tinh kia vọt tới tay nàng.
Thân thể nàng chấn động, sắc mặt nhanh chóng trắng bệch.
Luồng ánh sáng này bất giác thẩm thấu vào trong tay nàng.
Tay nàng hoàn hoàn vô khuyết, thậm chí cả người không lui về sau một bước, nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, thân thể nàng tựa như bị sét đánh, rung lên bần bật.
"Phốc!"