Bên trong rất nhiều xe ngựa đang dừng bên ngoài, những nhân vật quan trọng của mười bảy hiệu buôn liên doanh đang ở đây từ xa xa nhìn Trần Phi Dung, ánh mắt đầy sự sợ hãi.
Sức mạnh mạnh nhất trên thế gian này chính là sự thật, mà những gì Trần Phi Dung vừa nói chính là sự thật.
Chỉ cần mấy tên quan viên kia không thể trả lời thỏa đáng bất kỳ câu nào trong ba câu hỏi vừa rồi, tuy nói mấy trượng đánh trên người Thạch Tam không thể bồi lại, nhưng ít nhất tổn thất của Đại Đức Tường sẽ giảm xuống mức thấp nhất. Hơn nữa, bởi vì lần này Trần Phi Dung đã công khai lộ diện, những lời đồn về nàng nhất định sẽ truyền xa trong một thời gian rất ngắn, hoàn toàn áp chế tin tức gạo của Đại Đức Tường có vấn đề, khi bàn luận mọi người càng say sưa với nhau hơn.
Khi đến đây, Trần đại chưởng quỹ của Đại Đức Tường không những không chuẩn bị, mà còn biến lần đầu tiên xuất hiện của mình trở thành vũ khí mạnh mẽ nhất.
Nghe những câu hỏi ngược lại liên tục của Trần Phi Dung, lại thấy xung quanh đã hoàn toàn yên tĩnh, sau đó bắt đầu nghị luận rối rít, Trương Linh Vận chỉ khẽ cười, chăm chú nhìn Trần Phi Dung, nói:
- Như vậy, ý của Trần đại chưởng quỹ chính là Đại Đức tường bị người hãm hại?
Trần Phi Dung cũng mỉm cười, nói:
- Đây chính điều rất hiển nhiên.
Mấy quan viên đứng cạnh Trương Linh Vận nhất thời nhíu mày lại, những lời Trần Phi Dung vừa nói ẩn ý sắc bén, không hề tỏ ra khách sáo hay nhân nhượng. Nhưng Trương Linh Vận vẫn mỉm cười, ôn hòa nói:
- Nói tới xưởng sản xuất, đúng là chúng ta đã sơ hở, bây giờ có thể tới đó điều tra.
Trần Phi Dung khẽ nhíu mày. Ban đầu nhìn thấy Trương Linh Vận mặt đầy chính khí, nàng cũng không quá ác cảm với đối phương. Nhưng khi những lời này vừa thốt ra, nàng bất giác cảm thấy sự bất thiện trên người đối phương.
Hơn nữa, lông mày của đối phương hiện giờ lại tràn đầy sự đắc ý, càng khiến nàng cảm thấy nguy hiểm hơn.
Nhất thời nàng không lên tiếng.
- Công khai liêm chính! Nếu như Trần đại chưởng quỹ nghi ngờ, vừa lúc mọi quan viên Hộ ti và Hình ti đều ở đây, không bằng nhân cơ hội này, mời Trần đại chưởng quỹ dẫn chúng ta tới xưởng sản xuất điều tra đúng sai?
Trương Linh Vận nhìn các quan viên một cái, mỉm cười nói.
Trần Phi Dung cảm thấy tình hình không tốt, nhưng ngay lúc này gáy của nàng lại thoáng lạnh, như có gió nhẹ thổi qua.
Nàng lập tức biết Lâm Tịch đứng sau lưng nàng không xa ra hiệu.
Nên nàng rất thoải mái đi tới, nở một nụ cười rất mê người, nói:
- Được, mời chư vị đại nhân...
So với nhiều lương thực khác, thóc gạo có thể cất chứa lâu và vận chuyển tương đối dễ dàng, nên ở một số hiệu buôn kinh doanh lúa gạo lớn, thông thường họ sẽ tự thu mua thóc từ các hộ nông, sau đấy chuyển về xưởng sản xuất của mình để lọc sàn thành gạo, hoặc là giao cho nơi chuyên lọc sàn, để biến thành gạo.
Đại Đức Tường nhận được tài chính từ Đại Thịnh Cao, liên tục mở rộng phân tiệm của mình khắp nơi trên Vân Tần. Vì muốn giảm áp lực ngân lượng, nên ở những thành trì có nhiều cửa tiệm, Đại Đức Tường cũng mua luôn, hoặc là xây nên một nơi lọc sàn thóc.
Xưởng sản xuất của Đại Đức Tường ở thành Thanh Viễn ở phía nam bờ sông thành, là khu vực tương đối hoang vu, xung quanh không có dân cư sinh sống. Tuy nói ở đây cũng có các xưởng của hiệu buôn khác, nhưng dân tình vẫn thưa thớt.
Hiện nay có vài con cò đang kiếm ăn trong bãi sậy và bụi cỏ gần bờ sông, khi nhìn thấy đột nhiên có rất nhiều người từ trên đường lớn đi tới, các con cò này kinh hãi, liên tục bay lên rồi đáp xuống bên kia bờ sông.
Đây là lần đầu tiên Lâm Tịch nhìn thấy một đại xưởng chuyên sản xuất gạo của Vân Tần.
Nhìn guồng nước to như một con voi đang liên tục xoay tròn trong nước, cùng với một đại xưởng bằng gỗ lớn như thân thuyền ngoài đại dương, Lâm Tịch bất giác cảm thấy xuất thần: một xưởng sản xuất lớn như vậy là sản nghiệp của mình?
Nhưng ánh mắt của hắn nhanh chóng chuyển từ đại xưởng to lớn như con thuyền ngoài đại dương đến các quan viên đang ngồi trên xe ngựa gần đấy.
Bởi vì có rất nhiều người ở xa Thái Thị đường, nên khi đi tới xem án họ đều đi xe ngựa. Khi Trần Phi Dung và các quan viên đồng ý đến đây kiểm tra, những người đó cũng lập tức leo lên xe ngựa đuổi theo. Hiện giờ đang có bốn hàng ngũ đi tới xưởng sản xuất của Đại Đức Tường: hàng đầu là xe ngựa các quan viên, kế tiếp là xe ngựa của Đại Đức Tường, hàng thứ ba là xe ngựa của các nhân vật quan trọng mười bảy hiệu buôn liên doanh và các phú hộ trong thành, cuối cùng là rất nhiều dân chúng đang đi bộ, phần lớn là lão ấu, phụ nữ và trẻ em không có gì làm, rảnh rỗi nên muốn tới xem án.
Sau khi Trần Phi Dung liên tục đưa ra những câu hỏi xác đáng, chưa cẩn thận suy nghĩ đã lập tức đề nghị tới xưởng sản xuất lục soát, tuy nói hiện nay chưa rõ Trương Linh Vận và mấy quan viên ngồi trong xe ngựa là người có thân phận và địa vị như thế nào, nhưng hiện giờ án đã được phán định, nhân vật chủ chốt của Đại Đức Tường cũng đến ngay để giải bày, mà đám quan viên này còn cổ động nhiều người đến nơi sản xuất gạo... tất cả đã khiến Lâm Tịch cảm thấy rất kỳ lạ.
Bởi vì nếu như chứng minh được mọi việc Đại Đức Tường làm điều đúng, theo lẽ thường, càng có nhiều người càng khiến cho mấy quan viên này cảm thấy khó xử vì sự tắc trách của mình.
Quan viên Hộ ti Trương Linh Vận này tuy trẻ tuổi, nhưng đã được thăng nhiệm lên tới Tòng bát phẩm, khi làm việc hẳn không thể không có kinh nghiệm, đáng lẽ phải cẩn thận mới đúng. Trong trường hợp như vậy, nếu như là các quan viên khác, có lẽ họ sẽ cùng với các quan viên, Đại Đức Tường và rất ít người cùng nhau kiểm tra.
Trừ khi, hắn muốn chủ động giúp Đại Đức Tường giải oan.
Nhưng từ thần sắc biểu hiện trên mặt, Lâm Tịch lại cảm thấy Trương Linh Vận thật sự không có ý tốt.
Những dấu hiệu cảm xúc rất nhỏ ấy đã khiến Lâm Tịch phải cảnh giác. Hắn mơ hồ cảm thấy việc thắng bại giữa hai bên sẽ được phân định ngay trong xưởng sản xuất gạo này...
Guồng nước gỗ liên tục chuyển động, âm thanh cộc cạch cùng với tiếng nước chảy vang lên khắp xưởng trống.
Hiện nay xưởng sản xuất nay đã tạm ngừng làm việc, mọi công nhân bên trong đều hơi sợ hãi mà tụ tạp trên một mảnh đất trống đằng sau xưởng sản xuất.
Mấy tên nha dịch bảo vệ ngay cửa ra vào xưởng. Dân thường đi tới đây với mục đích muốn xem náo nhiệt tạm thời bị ngăn ở bên ngoài, đối với người trong các hiệu buôn khác và phú thương có tiếng lại được cho vào, có vẻ các quan viên thành Thanh Viễn muốn họ làm nhân chứng. Có lẽ vì ngại thân phận của mình hoặc vì lý do nào đấy, nên các nhân vật quan trọng của các hiệu buôn khác đều chờ ngoài xe ngựa, nhưng ít nhất đã có hơn hai mươi người của mười bảy hiệu buôn liên doanh tiến vào xưởng sản xuất của Đại Đức Tường...
Đi theo sau lưng Trần Phi Dung, Lâm Tịch không quan sát quá nhiều cảnh vật bên trong xưởng sản xuất, chẳng qua yên lặng nhìn thật kỹ thần sắc và cử động của đám người Trương Linh Vận.
Từng làm một quan viên Hình ti, Lâm Tịch nhanh chóng phát hiện dường như Trương Linh Vận không hề để ý đến việc lục soát, cũng không thể hiện ra đang cẩn thận điều tra. Từ đầu đến cuối, hắn ta bình tĩnh một cách lạ thường, tựa như một du khách đang cưỡi ngựa xem hoa, nên việc lục soát cũng diễn ra rất suôn sẻ, mọi việc đang rất có lợi cho Đại Đức Tường.
Mấy kho hàng đựng thóc và gạo không hề có vấn đề gì, mà mới chỉ nhìn thoáng qua các kho hàng đấy, những thương nhân đã kinh doanh thóc gạo hơn mấy chục năm lập tức dễ dàng đoán được: Phần lớn gạo trong kho Đại Đức Tường đều là loại gạo thượng đẳng của hai hành tỉnh Tiền Đường và Tương Thủy, tuy nói việc vận chuyển khó khăn, bắt buộc phải dùng thuyền để chuyên chở, giá tiền cũng mắc hơn, nhưng gạo của bọn họ lại không thể sánh bằng.
Khi nhìn thấy các quan viên khác chỉ đi ngang qua, chứ không kiểm tra kỹ lưỡng, thật không ngờ người của mười bảy hiệu buôn liên doanh kia lại tỏ ra rát bất mãn và tức giận... Một xưởng sản xuất lớn có thể sản xuất gạo cung cấp đầy đủ một tòa thành lớn như vậy, nếu như không phái thêm quan viên tới đây cẩn thận tìm tòi, sao có thể tra ra được vấn đề gì?
Nhất thời, người của mười bảy hiệu buôn liên doanh đang có mặt ở đây dường như đã biến thành nhân mã của Hình ti, cẩn thận tìm tòi kỹ mọi ngóc nghách, muốn tìm ra chứng cứ bất lợi cho Đại Đức Tường...
Trương Linh Vận nhàn nhã đi lại trong xưởng sản xuất. Liếc mắt nhìn những nhân viên các hiệu buôn kia đang khẩn trương tìm tòi, hắn chợt cười giễu trong lòng, thầm nghĩ:
- Cho dù kiếm nhiều ngân lượng đi nữa, bọn ngươi cũng chỉ là đồ hạ lưu... Đối với người trong triều đình, cho dù bọn ngươi có thể biến thành con thiên nga ăn no mập mạp, nhưng nếu có thể bỏ bọn ngươi vào trong lòng bàn tay, bọn ngươi còn là thiên nga cao quý sao?
Sau khi bước vào trong khu vực sửa chữa ở ngay cạnh guồng nước bằng gỗ, bạn tốt của hắn, tức quan viên chính cửu phẩm Hộ ti, phụ trách việc thuế sưu liền đi ra ngoài, tới ngay cạnh hắn.
Thấy bạn tốt của mình bước nhanh ra ngoài, Trương Linh Vận khẽ nhìn sang Trần Phi Dung ở cách đấy không xa, thầm nghĩ:
- Nếu như đã diễn trò, ta cũng không ngại diễn thật hơn một chút đấy.
Thuế quan Hộ ti trẻ tuổi nhanh chóng đến bên cạnh hắn, nói nhỏ vài câu bên tai.
Hắn bỗng nhíu mày lại thật chặt, mặt không biến sắc mà đến cạnh Trần Phi Dung, nhỏ giọng nói:
- Trần đại chưởng quỹ, cô thật sự tin rằng trong xưởng sản xuất này không có bột đá quan am trắng?
Khi đi tới xưởng sản xuất này, Trần Phi Dung đã cảm thấy thắng bại giữa hai bên sẽ được phân định ngay trong đây. Hiện giờ nghe thấy Trương Linh Vận nói như vậy, nàng nhất thời cảm thấy lạnh lẽo, nhìn thoáng qua Trương Linh Vận đang cau mày, tỏ ra rất nghiêm túc ở bên cạnh, hỏi:
- Trương Linh Vận, ngài nói như vậy là có ý gì?
- Pùng thuế quan tìm thấy bột đá quan âm trắng trong kho vật liệu thay thế bên cạnh guồng nước gỗ xưởng sản xuất này, trong đó còn có một túi đã dùng hết một nửa.
Trương Linh Vận lạnh lẽo nhìn nàng, đôi môi khẽ mở, nhỏ giọng nói những lời này.
Trần Phi Dung tái mặt, hiện giờ nàng đã hiểu được một số chuyện, nên cố ý đi chậm lại mấy bước, kéo giãn khoảng cách với mấy người đằng trước, đồng thời nhẹ giọng nói:
- Trương đại nhân, chắc ngài cũng có thể hiểu được rõ ràng có người muốn hãm hại chúng ta.
Trương Linh Vận chăm chú nhìn nàng, nói:
- Có người hãm hại hay không, ta cũng không rõ, nhưng nói đến đây chắc cô có thể hiểu rằng nếu như đem số bột đá quan âm trắng kia ra trước mặt bao người, sẽ khiến Đại Đức Tường phải lãnh hậu quả như thế nào. Ta bây giờ hoài nghi có rất nhiều gạo trong xưởng sản xuất này đã được âm thầm chuyển ra ngoài, tới những nơi thâm sơn địa cốc kia. Nếu như bây giờ có thể điều tra gạo của Đại Đức Tường các ngươi trong những trấn nhỏ khác có vấn đề, có lẽ sẽ nhanh chóng chứng minh được suy đoán của ta. Đại Đức Tường dùng gạo thượng phẩm để bán trong những đại thành được canh gác chặt chẽ, mặt ngoài che giấu, nhưng lại âm thầm lấy gạo bị thối rửa để bán cho các tiểu trấn xa xôi... Chiêu này của Đại Đức Tường thật là tuyệt diệu, không trách lại dốc toàn lực kinh doanh gạo.
Dừng lại trong chốc lát, Trương Linh Vận rất thâm ý nhìn Trần Phi Dung, nhẹ giọng nói:
- Không biết đây có phải là quyết sách do chính Trần đại chưởng quỹ nghĩ ra hay không?
Nghe thấy những lời làm lạnh lòng người này, Trần Phi Dung lại không cảm thấy lạnh lẽo, bởi vì vừa rồi nàng cảm giác được có một luồng hơi thổi vào gáy mình, nên ngược lại nàng càng yên tâm hơn, đôi môi khẽ mở tạo thành một nụ cười đầy khiêu khích, nói:
- Đại nhân nói như vậy, rốt cuộc muốn ta làm thế nào?
Nhìn thấy nụ cười đầy mê hoặc của Trần Phi Dung, Trương Linh Vận hài lòng mỉm cười, nói:
- Ta đã ngưỡng mộ Trần đại chưởng quỹ từ lâu, nếu như đại chưởng quỹ có thể thỏa mãn ta một đêm, ta sẽ nghĩ cách giúp Đại Đức Tường vượt qua lần này.
- Chỉ là một đêm thôi?
Trần Phi Dung khẽ mỉm cười, ngẩng đầu lên, khẽ cắn môi son, nói:
- Nếu như ta theo đại nhân, sau này lại xuất hiện chuyện này, nên làm thế nào bây giờ?
Trương Linh Vận nhìn cái cổ và phần ngực trắng nõn như tuyết đang lộ ra bên ngoài của nàng, khẽ mỉm cười, nói:
- Nếu xuất hiện lại chuyện này... tất nhiên cũng làm theo cách như vậy... ta sẽ giúp cô giải quyết.
Trần Phi Dung nhìn hắn, khẽ cười nói:
- Ngươi chỉ là một quan viên Hộ ti tòng bát phẩm, lại dám làm vậy với ta?
Trương Linh Vận khẽ nhíu mày, nụ cười dần biến mất, lạnh lùng nói:
- Ta dám làm vậy với cô tất nhiên không phải vì ta chỉ là một quan viên Hộ ti tòng bát phẩm.
Lâm Tịch vẫn đứng sau lưng Trần Phi Dung lập tức nghiêm mặt, hai hàng lông mày dần nhướng lên.