Chương 600: Những người thấy chết không sờn

Tiên Ma Biến

Vô Tội 01-07-2023 20:10:15

Một con hạc gỗ bay lượn giữa mây trắng nhàn nhạt. Đối với đám người Lâm Tịch đang ở trên hạc gỗ, vầng trăng sáng ở ngay trên đầu họ trông rất tròn trĩnh, tỏa ra ánh sáng trắng mờ ảo, khiến người ta có cảm giác như mình đang đung đưa giữa một khung cảnh kỳ diệu. Dĩ nhiên trong tình thế bóng đêm và mây mù thấp thoáng như vậy, người dưới mặt đất không thể nào phát hiện được. Bên dưới là một ngôi thành lớn, đèn đuốc sáng trưng. Đây chính là một trong những đại thành phồn hoa nhất hành tỉnh Tương Thủy, thành Xương Vận, từ đây chỉ còn cách hành tỉnh Nam Lăng khoảng ba hành tỉnh nữa. Quân tình có gấp đến đâu cũng cần có thời gian truyền đi, hiện giờ việc liên lạc giữa các tướng lĩnh và các thành gần kề còn mất nhiều thời gian, bị kéo dài hơn trước, huống chi là dân gian. Dân chúng thành Xương Vận vẫn đang sống một cuộc sống thường ngày, an tĩnh mà tường hòa... Cùng một thời gian. Trên vọng lâu Nam thành lăng Cửu An hành tỉnh Nam lăng, Lăng đốc Trác Hạ Chi đứng giữa quân kỳ bay phất phới, nhìn quân đội Đại Mãng chi chít trong bóng tối, ánh mắt nheo lại. Lúc ban ngày lăng Cửu An vẫn rất an tĩnh, nhưng khi màn đêm buông xuống, đại quân Đại Mãng chi chít lập tức xuất hiện trong tầm mắt quân trinh sát, khởi đầu một cuộc đại chiến. Quân đội Đại Mãng với số lượng hơn sáu vạn đã ba lần tiến công Nam thành. Trong quá trình chiến đấu, toàn bộ khe rãnh sâu hơn năm trăm thước và những quân giới phòng thủ đều bị phá hỏng... Mấy ngày trước xung quanh lăng Cửu An không hề có một giọt mưa, nhưng mặt đất phía trước Nam thành hiện giờ đã bị máu tươi rơi xuống mà trở thành một đống bùn lầy. Tướng lãnh quân đội Vân Tần cao nhất ở đây tên Mặc Thanh, trong lúc chỉ huy quân đội phòng thủ quân địch dùng thang mây tấn công lên, đã chết trận. Trác Hạ Chi tự nhận năng lực cầm binh của mình kém xa Mặc Thanh đến từ biên quân Long xà, nhưng giờ phút này, nhìn quân đội Đại Mãng đang bắt đầu tiến công lại đằng xa, tâm tình hắn ta ngược lại bình tĩnh lạ thường. Trong lần công thành lúc trước, phần lớn những chiếc xe bắn đá và thang mây lớn của đối phương đã bị một đội quân Vân Tần từ cửa thành phía tây lao ra ngoài phá hủy, hiện giờ quân địch tiến công như vậy cho thấy quân địch muốn công thành xong trước khi trời sáng, thành bại ngay ở lúc này. Cộng thêm việc quân giới thủ thành của quân đội Vân Tần đã hư hao tám bảy phần, tình hình chiến đấu kế tiếp chính là cả hai bên xông thẳng vào chém giết với nhau, chứ không còn phụ thuộc vào mưu lược nữa. Việc hắn ta cần làm cực kỳ đơn giản, đó chính là ở trên tường thành, kề vai sát cánh với tất cả quân nhân Vân Tần, liều mạng tử thủ. Chết trận hoặc là tiếp tục phòng thủ, lựa chọn thật đơn giản. - Vì Vân Tần! Một tiếng hô lớn như muốn đánh vỡ cả trời đất vang lên. Có rất nhiều quân nhân Vân Tần đã bị trọng thương trong ba lần tiến công lúc trước của quân địch, thậm chí mệt mỏi không chịu nổi, nhưng bây giờ cũng đứng dậy, kéo mạnh dây cung. Tuy nhiên, lần này họ lại quý trọng từng cây tên bắn ra, bởi vì số lượng không nhiều nữa, ngoài ra còn có quân sĩ trực tiếp cầm các tảng đá nặng quăng xuống bên dưới. Tiễn thủ của quân đội Đại Mãng được các tấm chắn che chở, nên bọn họ đang liều mạng bắn nhanh lên cổng tường thành, âm thanh thê lương vang lên do tên ma sát với không khí không ngừng vang lên, khiến da đầu người nghe phải tê dại. Tuy nhiên, vào thời khắc này, màng nhĩ của tất cả quân sĩ Vân Tần ở trên tường thành dường như đã không còn nghe thấy nữa, hoặc có thể nói họ không để ý đến những cây tên đó. Tất cả quân nhân này đang làm một việc rất đơn giản, nhưng lại vô cùng khó khăn: phục tùng quân lệnh của cấp trên. Trên tường thành, dưới tường thành, máu tươi không ngừng rơi xuống. Trong tình cảnh như vậy, mười mấy tên quân sĩ mặc hồn binh trọng khải của quân đội Đại Mãng bắt đầu khiêng cây gỗ lớn đụng vào cửa thành. Sau khi nam phạt thất bại, rất nhiều thành trì ở Vân Tần đã bắt đầu đào những kênh rãnh trước cửa thành để bố trí phòng ngự, nhưng hiện giờ quân đội Đại Mãng lại lợi dụng những kênh rãnh đó, kết hợp với thang mây, theo nhiều hướng tấn công vào tòa thành này, trận thế như những con kiến không ngừng liều mạng tấn công tới trước. Trong tiếng quát chói tai của các quân sĩ Vân Tần, họ không để ý đến những cây tên bắn về phía mình, phối hợp với đồng đội đầy ngã những thang mây được đưa lên cổng thành, liều mạng chém giết từng quân sĩ Đại Mãng đang bò lên... Trọng điểm của lần tấn công này chính là gần ngay cửa thành. Những vật nặng bên trên đã được vứt xuống hết, quân đội Đại Mãng đã bắt đầu tấn công lên cổng thành, nhưng cái họ trả giá chính là vô số thi thể của quân nhân Đại Mãng. Mũi tên căn bản không thể bắn xuyên qua những bộ hồn binh trọng khải hoặc là những bộ giáp sắt của kỵ quân, có rất nhiều quân sĩ đang tụ tập sau cổng thành. Cứ mỗi lần đầu thân cây to được bao bọc bởi da ngựa và cổng thành thật dầy đụng vào nhau, ngay lập tức sẽ có một âm thanh trầm thấp vang lên, thêm vào đó là tiếng cây gỗ bị đánh vỡ. Sau nhiều lần liên tiếp va chạm với nhau, cửa thành dầy cộm đã hoàn toàn rạn nứt, các khối đá được chất thành đống sau cổng thành cũng bị lực đẩy đánh bay ra xa, ầm ầm sụp đổ, tạo thành một lổ hổng. Mười mấy quân sĩ Vân Tần tay cầm chiến phủ đang ở phía sau đồng thời quát lên một tiếng, điên cuồng chạy thẳng tới lổ hổng đó. Ý nghĩ của các quân sí Vân Tần này hiện giờ chính là sau khi phá vỡ được cổng thành, thứ đầu tiên xuất hiện trong mắt họ chính là những bộ hồn binh trọng khải đã vượt qua lớp bùn đất nhầy nhụa bên ngoài, không sợ hãi những mũi tên bình thường hay là trường thương đâm vào. Nhưng thật không ngờ, thứ ập vào mắt họ lại chính là bốn thanh xiềng xích rất dài. Xiềng xích màu đen, bên trên được khắc họa những hoa văn tinh tế như ngọn lửa. Sau khi xuyên qua lổ thủng trên cổng thành, những sợi xích này ngừng lại trong không trung khoảng hai tức, sau đấy toàn thân chúng lập tức phát ra ngọn lửa chân thật, cả sợi xiềng xích trở nên đỏ bừng. Xiềng xích quét ngang, lần lượt đánh vào hai chân của quân sĩ Vân Tần đang mặc trọng khải. Sức mạnh ẩn chứa trong sợi xích không đủ đốn ngã các quân sĩ Vân Tần, nhưng sức nóng kinh khủng do sợi xích phát ra lại nhanh chóng truyền qua bộ giáp truyền nhiệt tốt mà các quân sĩ Vân Tần đang mặc, truyền vào bên trong. Các quân sĩ Vân Tần này bền bỉ vô cùng, cho dù sức nóng kinh khủng truyền vào khiến bộ giáp nóng lên, thậm chí phần da thịt tiếp xúc với bộ giáp còn bị bỏng đến mức có khói trắng bốc lên, nhưng họ chỉ cắn răng, quát lên một tiếng chói tai. Được hơn mười quân sĩ Đại Mãng mặc hồn binh trọng khải bảo vệ, có hai thần quan núi Luyện Ngục xuất hiện trong mắt các quân sĩ Vân Tần. Lửa cháy và hỏa tinh không ngừng từ trong hai ống tay áo của hai tên thần quan này truyền ra ngoài, thông qua sợi xích tạo thành một nhiệt độ kinh khủng để tấn công các quân sĩ Vân Tần, khiến cho các quân sĩ Vân Tần nhanh chóng mất đi chiến lực, sau đấy mấy tên Đại Mãng mặc hồn binh trọng khải sẽ lao tới chém giết. Sử dụng quân sĩ mặc hồn binh trọng khải phối hợp với thần quan núi Luyện Ngục như vậy quả thật là khắc tinh của trọng khải Vân Tần. Vào lúc đội quân Đại Mãng này tấn công mãnh liệt, chém giết các quân sĩ Vân Tần như chém cỏ, khí thế mạnh mẽ gần như không ngăn cản được, đột nhiên có một bóng người xuất hiện ngay đây. Có một thần quan núi Luyện Ngục nhanh chóng phát hiện ra, nhưng bóng người này đã nhanh chóng vung binh khí lên, mạnh mẽ đâm vào cổ họng hắn. Máu tươi không ngừng từ trong yết hầu tên thần quan núi Luyện Ngục này tuôn ra ngoài, ánh lửa do hắn truyền ra nhanh chóng bị dập tắt. Một tên thần quan núi Luyện Ngục khác thê lương rống to, hai tay áo quét ngang tấn công bóng người này. Cả người người này bốc cháy hừng hực, nhưng sau khi hét thảm một tiếng, người này lại kiên cường dùng chân đá vào bụng tên thần quan núi Luyện Ngục vừa tấn công mình. Ở ngay đầu mũi chân xuất hiện một lưỡi dao sắc bén, mạnh mẽ đâm thẳng vào bụng tên thần quan. Tên thần quan núi Luyện Ngục này kêu lên thảm thiết, vô lực ngồi xuống. Bởi vì trong lần tấn công cuối cùng, người tu hành Vân Tần này không kịp bộc phát hồn lực, nên vết thương ngay bụng của tên thần quan núi Luyện Ngục không nặng tới mức hắn ta phải chết, nhưng hắn ta đã mất hết chiến lực, không thể tiếp tục tham gia chiến đấu... Ở cách đấy không xa, có một người tu hành Vân Tần già nua, ăn mặc như văn sĩ hít sâu một hơi, trầm mặc mà nghiêm nghị hành lễ với người tu hành Vân Tần đang bốc cháy hừng hực. Tu vi của người tu hành Vân Tần vừa rồi thậm chí còn kém hơn bất kỳ tên thần quan núi Luyện Ngục nào, nhưng ý chí chiến đấu và quyết tâm thấy chết không sờn của hắn ta lại không có ai sánh bằng. Trong lúc khom mình hành lễ, người tu hành Vân Tần già nua này rút trường kiếm trên lưng ra, chuẩn bị liều chết tấn công tới trước. Nhưng ngay một khắc này, người tu hành Vân Tần già nua đột nhiên ngừng lại. Ông ta ngẩng đầu nhìn về một phía tường thành. Ở địa phương đó, vừa rồi có một âm thanh thê lương vang lên, nhưng kèm theo đó là vô số tiếng hoan hô rung trời. Có một chiếc thang mây đang lăng không ở ngay góc tường thành đó. Trên chiếc thang mây đấy, có một bóng người mặc áo giáp màu đen, áo choàng sau lưng bị máu tươi nhuốm đỏ, bay phất phơ trong gió.