Chương 495: Không thể phá, dốc sức phá!

Tiên Ma Biến

Vô Tội 01-07-2023 20:10:17

Vịt bay tán loạn trên bãi bùn trong đêm tối, quân đội Đại Mãng như đại quân u linh bắt đầu lên đất liền. Mấy ngàn đại quân Đại Mãng bắt đầu chạy nhanh trên bãi bùn, phần lớn thuyền da vừa mới vào bờ, có rất nhiều quân sĩ Đại Mãng vừa nhảy vào bùn lầy thì nước đã ngập đến nửa thân người, nhưng ai nấy cũng lo giúp đỡ tháo dỡ quân giới xuống. Cũng ngay lúc này, mấy ngàn quân tiên phong Đại Mãng đang ở hàng đầu tiên bỗng nhiên phát hiện bãi bùn đằng trước bị chấn động, từng giọt nước bùn bị chấn lên cao, tựa như có vô số viên trân châu màu xám đang lơ lửng. Trong đêm tối đen nhánh, tựa hồ có một thứ gì đó càng đen hơn đang mãnh liệt tràn tới đây. - Quân đội Vân Tần! - Có quân đội Vân Tần! - Địch tấn công! Trong khoảng thời gian vô cùng ngắn ngủi này, đội quân tiên phong Đại Mãng lập tức hồi phục lại, nhanh chóng hét thật to lên. "Đùng!" Ngay nháy mắt vô số tiếng hét kinh thiên động phách xuất hiện, một tiếng trống trận bỗng nhiên vang lên truyền đi khắp nơi, hoàn toàn khuếch tán luồng khí tức mạnh mẽ hùng hồn trong bóng đêm. Sau tiếng trống trận mạnh mẽ như tiếng sấm này, vô số tiếng trống trận cùng lúc vang lên, tựu như khắp bốn phương tám hướng đều có quân đội Vân Tần cùng xông đến, lại tựa như có rất nhiều người khổng lồ dùng sức đạp mạnh xuống đất, điên cuồng chạy nhanh. "Vèo!" "Vèo!" "Vèo!" "Vèo!"... Cũng trong nháy mắt này, vô số ngọn lửa sáng ngời từ trong bóng tối hiện lên, rơi vào trong bùn lầy và vũng nước, tạo nên một cột khói trắng, lại có vài ngọn lửa trực tiếp rơi vào thân mình quân nhân Đại Mãng, máu tươi từ trong bắn ra ngoài. Trong bóng tối đen nhánh như vậy, bỗng nhiên lại có ánh sáng chói mắt xuất hiện, tất nhiên sẽ làm cho mắt những người đang ở đây không thich ứng được. Trong khoảng thời gian ngắn, đội quân tiên phong của Đại Mãng này hoàn toàn kinh hoảng, không biết nên làm gì. Bởi vì bọn họ biết rằng đội quân Vân Tần này rất đông, hơn nữa bất kỳ quân nhân Đại Mãng nào cũng biết bóng đêm chính là bằng hữu của quân đội Vân Tần. Quân đội khác sợ bóng đêm, nhưng trong mắt quân nhân Vân Tần, đó lại là lá chắn và binh khí tốt nhất. Kỵ quân Vân Tần ban đầu cùng nhau xông lên, nhưng khi tới nơi này, đột nhiên lại phân ra làm hai, nhắm thẳng vào chính giữa quân tiên phong Đại Mãng và hậu quân phía sau. Sau khi vô số gót sắt giẫm mạnh lên mặt đất, bùn lầy bắn lên không trung, quân đội Vân Tần hoàn toàn cắt đứt liên hệ giữa quân tiên phong và hậu quân Đại Mãng xong, ngay lập tức có vô số mũi tên, nỏ cùng lúc xuất hiện, tạo thành một màn mưa màu đen rồi nháy mắt phủ xuống. "Phốc!" "Phốc!" "Phốc!"... Vô số binh lính Đại Mãng đang đứng trong nước, nãy giờ vẫn loay hoay tìm cách cố định thuyền bè, tránh để cho quân giới và quân nhu trên thuyền rơi xuống nước lập tức bị biến thành con nhím. Mà quan trọng hơn chính là có rất nhiều thuyền da bị cây tên xuyên thủng, nước bắt đầu tràn vào bên trong. Bãi bùn lầy này lập tức vang lên những âm thanh như nước đang nấu sôi, màu nước trắng đục biến thành màu đỏ. Không riêng gì những binh lính đang đứng trong nước, ngay cả đội quân tiên phong của Đại Mãng vừa rồi mới bị chói mắt, sau đấy đột ngột bị chia cắt với hậu quân, còn chưa kịp nhìn rõ kỵ quân Vân Tần có hình dáng như thế nào, cũng đã bị vô số mũi tên giết chết. Lần lượt từng sợi dây thép bền chắc được các quân sĩ Vân Tần sử dụng, trói chặt cùng một lúc hơn năm trăm quân sĩ Đại Mãng vào nhau. Sau đó, quân sĩ mặc trọng khải của Vân Tần nhanh chóng xông lên, càn quét qua đội quân tiên phong của Đại Mãng. Các quân sĩ mặc trọng khải của Vân Tần hiện giờ tựa như đã biến thành một dòng nước lũ bằng sắt, lạnh lùng giẫm đạp qua đội quân tiên phong của Đại Mãng, mặc sức chém giết. Chỉ trong một thời gian ngắn, mặt bờ rộng rãi của bãi bùn này đã bị vô số giáp sắt vỡ vụn và thi thể che lấp... Hồ Ích Dịch đang ở sau đội quân trọng khải Vân Tần đằng trước. Ngay nháy mắt đội quân trọng khải này tiến lên nghiền ép từng nhóm quân sĩ Đại Mãng đang bị trói thành những cái bánh chưng kia, hắn lập tức giơ cao cánh tay, tạo thành nắm đấm, sau đấy mạnh mẽ vung xuống, tạo thành một quân lệnh. Sức mạnh hắn vừa sử dụng quá to lớn, khiến cho không khí xung quanh bị bóp ép phát nổ. Một loạt âm thanh kim loại va chạm vào nhau mãnh liệt vang lên. Đồng thời ngay lúc này, hắn nghiêng đầu nhìn về Lâm Tịch đang mặc trường bào tế ti, lưng đeo cự cung. Tuy Lâm Tịch đang đứng đó, nhưng bóng dáng lại khổng lồ đến mức khiến ánh mắt đại quân phía sau phải tràn trề khí thế và cảm thấy nhiệt huyết sôi trào trong lòng. Giọng nói đầy sự tôn kính và chân thành nhất của Hồ Ích Dịch vang lên: - Đại thắng hôm nay, tất cả là của ngươi. Trước khi Hồ Ích Dịch tuyên thệ xuất quân, Lâm Tịch đã dự cảm được chuyện gì đang xảy ra. Mà hiện giờ hắn lại rất hiểu tâm tình của Hồ Ích Dịch, nên hắn khom người xuống, chân thành nói: - Trong các tướng lãnh Vân Tần hiện giờ, chắc chắn không có mấy ai có thể so với tướng quân trong việc thống lĩnh quân đội chiến đấu như thế... khi trước chúng ta bại trận, chỉ vì Văn Nhân Thương Nguyệt quá lợi hại. Hồ Ích Dịch cũng biết chuyện của Lâm Tịch, hơn nữa thông qua những quân tình báo về lúc trước, hắn đã biết Lâm Tịch chính là thích khách Vân Tần cường đại kia. Hiện giờ hắn cũng có thể hiểu được cảm xúc của Lâm Tịch. - Vân Tần cần vinh quang, vinh quang này cần phải nhờ ngươi và Cố Vân Tĩnh. Hắn thầm than nhẹ, khuôn mặt đầy sự đau khổ... Trong âm thanh kim loại va chạm vào nhau, một cây Xuyên sơn nỗ mang theo sức mạnh có thể uy hiếp đến tính mạng Thánh sư lập tức rơi vào ngay đại quân chủ lực của Đại Mãng. Vì đảm bảo tốc độ hành quân, đội quân do chính Hồ Ích Dịch thống lĩnh chỉ mang theo hai trăm máy bắn tên hạng nặng, nhưng uy lực do những máy bắn tên hạng nặng này bắn ra lại hơn những cây tên bình thường đến mấy lần, có thể bắn sâu vào trong đội hình đại quân Đại Mãng. Hiện giờ, quân đội Đại Mãng ngay chỗ nước cạn đang rất hỗn loạn, từng chiếc thuyền dính san sát vào nhau, một cây tên Xuyên sơn nỗ bắn ra trực tiếp đánh chìm rất nhiều chiếc thuyền ra, sau đấy tạo thành một cột nước khổng lồ, nước bùn bắn lên thật cao, thậm chí khiến cho những chiếc thuyền xung quanh không thể giữ thăng bằng được nữa. Mới chỉ qua hai lần tên bắn bình thường và một lần bắn Xuyên sơn nỗ, liền khiến cho quân đội Đại Mãng nhất thời bị tê liệt, không cách nào tổ chức phản công hiệu quả. Những chiếc thuyền này muốn rút về sâu trong đầm lầy, nhưng bởi vì có những chiếc thuyền da bị lật úp cùng với nhiều thuyền khác đang bị mắc cạn, nên ngay cả việc này cũng không thể làm được. - Giết! Hồ Ích Dịch dốc hết toàn lực, rống to một tiếng. - Giết! Trung quân Vân Tần nãy giờ vẫn giữ im lặng đột nhiên rống to hưởng ứng, đồng loạt rút đao kiếm ra khỏi vỏ, khí thế áp đảo tiếng trống trận đang vang lên. Quân đội Đại Mãng càng lúc càng hoảng sợ và hồi hộp hơn, nhưng đã bắt đầu phản công lại. Có rất nhiều ngọn đuốc và tên hỏa lân được bắn ra ngoài, xua tan đi bóng đêm đang làm họ hoảng sợ. "Vèo!" Một cây tên lạnh thấu xương từ trên con thuyền da bắn ra, nhắm thẳng ngay mi tâm Hồ Ích Dịch. Hồ Ích Dịch lại rống to một tiếng, không khí trước mặt hắn giống như bị thiêu đốt, từng luồng ánh sáng màu vàng chiếu ra ngoài rực rỡ. - A! Hắn thậm chí không sử dụng kiếm của mình, chỉ là một quyền, nhưng đã mạnh mẽ đánh bay cây tên kim loại màu lam ra ngoài. Cùng lúc đó, rất nhiều quân nhân Vân Tần đằng sau hắn thấy cự cung trong tay Lâm Tịch đã được giương lên cao. Bọn họ thấy tên Tế ti đại biểu cho quang minh và vinh quang Vân Tần này, đang rất ổn định mở cung, kéo dây, bắn tên. "Phốc!" Người tu hành Đại Mãng trên chiếc thuyền da kia vừa mới bắn một tên xong, còn chưa kịp bắn ra cây tên thứ hai, thì đã có một cây tên đột nhiên xuất hiện, cắm thẳng vào mi tâm hắn, máu tươi phun ra ngoài như suối. Bởi vì cây tên do người tu hành Đại Mãng này bắn ra có uy lực rất lớn, bay trên không trung tạo thành một luồng ánh sáng màu làm, nên phần lớn quân nhân Vân Tần đang xông tới trước lập tức chú ý tới người tu hành Đại Mãng này. Hiện giờ Lâm Tịch lấy tên trả tên, một cây tên đã bắn chết người tu hành Đại Mãng muốn bắn lén Hồ Ích Dịch, nên sĩ khí những quân nhân Vân Tần này lập tức lên tới đỉnh điểm, tiếng hô vang như sấm rền nhất thời vang lên. Đại quân đối trận, một bên loạn thế, tất nhiên sẽ bị khí thế bên còn lại áp đảo. Hiện giờ quân đội Đại Mãng đã bị tách biệt ra làm hai, một bị vây hãm trên mặt bờ, một bên khác vẫn đang đứng ngồi không yên trên các chiếc thuyền da, hỗn loạn không thể tả. Xét trong tình thế hiện nay, bất kỳ tướng lãnh nào cũng biết quân đội Đại Mãng tuyệt đối không thể chiến thắng trận chiến này, quan trọng chính là có thể chạy thoát bao nhiêu người. Nhưng có những người chiến lực mạnh mẽ, ý chí bền bỉ, thân kinh bách chiến lại luôn muốn chiến thắng cho mình. - Các huynh đệ! Bắt giặc phải bắt vua trước, có gan thì theo ta xông lên trước giết một trận! Trước giết hai người này! Ngay khi người tu hành Đại Mãng bắn tên kia bị một tên của Lâm Tịch xuyên trán mà chết, té xuống đất, bỗng nhiên có một tiếng rống khí thế vô cùng từ trong trận doanh Đại Mãng vang lên. Tiếp theo đấy là một tiếng vang lớn truyền đi khắp nơi. Một luồng ánh sáng màu hồng chợt lóe lên, ầm ầm phóng tới vị trí cách Lâm Tịch và Hồ Ích Dịch khoảng mười thước rồi dừng lại, khí thế mạnh mẽ như một cây Xuyên sơn nỗ."Ầm", một tiếng động lớn vang lên, sau đấy vật này nhanh chóng biến lớn, đó là một cây cờ lớn màu hồng, trên mặt có thêu hai chữ "Kỳ Liên" rất to. Cờ lớn rơi xuống đất, kình lực mạnh đến nỗi làm cho vũng nước cạn phải chấn động liên tục, thậm chí còn tạo thành tiếng động lớn hơn cả tiếng kim loại va chạm vào nhau khi tên được Xuyên sơn nỗ bắn đi, tựa như có một đống sắt ầm ầm rơi xuống đất. Một bóng người khôi ngô to lớn như núi, xung quanh có từng luồng khí kình xoay tròn mãnh liệt, nhắm thẳng tới chỗ Lâm Tịch và Hồ Ích Dịch. Ai ai cũng biết người này chính là Nam lộ đại tướng quân - một trong bảy thống lãnh của quân đội Đại Mãng: Kỳ Liên Báo! Kỳ Liên Báo mặc một bộ khôi giáp hồn binh, chỉ có hai mắt để lộ bên ngoài, ánh sáng lạnh lẽo từ trong đấy truyền ra khiến người nhìn phải kinh hãi. Bộ khôi giáp hồn binh hắn ta đang mặc có màu lam, xung quanh có những phù văn màu đỏ. Hiện giờ, tất cả phù văn màu đỏ đang di chuyển, tạo thành một dòng khí lưu rất dài, giống như có những sợi tơ máu đang chảy trên bộ giáp màu lam. Ngay trước ngực bộ giáp này có hoa văn hình dáng như ngọn lửa, ở những bộ phận dùng để tấn công đối thủ như khuỷa tay, cánh tay... đều có một lưỡi dao màu lam bén nhọn. "Keng!" "Keng!" "Keng!" "Keng!" Hiện giờ, đội quân Đại Mãng xông vào quân đội Vân Tần đầu tiên chính là một đội trọng khải quân, hai bên đang liều mạng giao chiến với nhau. Nhưng sau khi thấy chủ soái đối phương xuất hiện, lập tức có hơn mười người tu hành Vân Tần mặc trọng khải Thanh vương đều quán chú hồn lực của mình vào giáp, tất cả phù văn trên giáp sáng lên lấp lánh, sau đấy toàn bộ kiên quyết xông tới đằng trước. Nhưng tựa như đang giẫm chết những con kiến nhỏ bé, hai cánh tay Kỳ Liên Báo thậm chí không nhúc nhích, chỉ một mạch xông thẳng tới trước, tất cả người tu hành mặc trọng khải Thanh Vương đang xông tới đều bị đánh bay ra ngoài, nặng nề rơi xuống đất, đau đớn đến nỗi không thể nào đứng dậy được. - Không biết đây là bộ giáp gì của núi Luyện Ngục... tu vi của ta và hắn là ngang bằng nhau, nhưng bộ giáp này rất khó phá. Chỉ dựa vào những vết cắt trên bộ giáp Thanh vương sau khi đụng vào đối phương, Hồ Ích Dịch lập tức xoay đầu, nói với Lâm Tịch một câu này. - Vây lấy hắn, dốc sức phá! Lâm Tịch gật đầu, xoay người lướt nhanh vào bóng tối đằng sau.