- Ngươi không được quên ngươi ít nhất là người Vân Tần.
- Ngươi kiên trì với con đường của mình, một lòng tu hành nên mới có thành tựu như ngày hôm nay. Ngươi cảm thấy thiếu Trưởng Tôn Cẩm Sắt một nhân tình, muốn trả nhân tình đó cho hắn, nhưng ngươi sinh ra tronng phố phường Trung Châu, sinh ngươi nuôi ngươi cũng là người Vân Tần, mỗi giọt nước ngươi uống, mỗi hạt cơm ngươi ăn, ngươi có thể trở thành người tu hành, đều có liên quan đến Vân Tần. Cuộc đời của ngươi đều có dấu vết của Vân Tần. Không có Vân Tần, không có những người trong thành Trung Châu, vĩnh viễn sẽ không có ngươi ngày hôm nay. Ngươi thiếu Vân Tần nhiều nhân tình như vậy, ngươi không muốn trả sao?
- Ngươi muốn giết ta, vậy ít nhất phải cùng chúng ta giết chết chưởng giáo núi Luyện Ngục. Chúng ta có thể liên thủ giết hắn trước, sau đấy lại phân định sinh tử.
Lâm Tịch tiếp tục nói.
Hắn cũng không hi vọng xa rời rằng những lời nói của mình có thể đả động Nghê Hạc Niên, bởi vì hắn biết với những người như Nghê Hạc Niên hay chưởng giáo núi Luyện Ngục, không thể dùng cách nghĩ người bình thường để suy đoán được. Chỉ vì hiện giờ hắn đã rất yếu ớt, sợ mình không kiên trì được, một khi thoát nhược sẽ trực tiếp ngất đi, nên mới nói.
Nhưng sự đau đớn và thống khổ trên gương mặt hắn hiện giờ không chỉ vì sự khó chịu trong thân thể, mà vì hắn đang suy nghĩ có nên bỏ đi một đồ vật cực kỳ quan trọng đối với học viện hay không. Hắn còn có một sức mạnh dựa vào, nhưng luồng sức mạnh này có thể giết chết bất kỳ Thánh sư nào, còn có thể giết Đại thánh sư hay không hắn lại không biết. Mà điều quan trọng nhất chính là chỉ có hắn mới làm được việc này, nên hắn phải tìm cách khôi phục chút sức mạnh của mình.
Có rất nhiều sắc màu khác thường xuất hiện trong đôi mắt đục ngầu của Nghê Hạc Niên.
Sắc màu này giống như một giọt nước đọng lại trên lá chuối khi thành Trung Châu vừa đón một ngày mới, lại giống như một ánh lửa thấp thoáng bên trong ngôi nhà ngói ở thôn quê khi chiều tà buông xuống.
Ai cũng có thể nhận ra Nghê Hạc Niên không phải là người hoài niệm, nhưng mọi người đều cảm nhận được vì đang đứng trước thời khắc quan trọng của đời mình, nên Nghê Hạc Niên không khỏi nhớ lại một số chuyện xưa.
Tất cả mọi người cảm thấy có lẽ còn hi vọng, nên lúc này gần như mọi người đều ngừng thở, chỉ có Lâm Tịch thỉnh thoảng ho nhẹ.
Nghê Hạc Niên trầm mặc rất lâu.
Lão ta suy nghĩ rất lâu, sau đó mới ngẩng đầu lên.
Điều khiến tất cả người bên phía học viện Thanh Loan trong nháy mắt cảm thấy giá lạnh, chính là Nghê Hạc Niên chậm rãi lắc đầu:
- Ta thừa nhận ngươi nói đúng vài điều, nhưng ngươi lại càng khiến ta cảm thấy nguy hiểm hơn, nên ta sẽ giết chết các ngươi trước.
- Ngươi cố ý chơi ta sao?
Từ Sinh Mạt rất giận dữ mà quát to lên.
Không có ai cho rằng vào lúc này rồi mà Nghê Hạc Niên còn muốn trêu chọc Từ Sinh Mạt, nhưng hắn ta cảm thấy Nghê Hạc Niên vừa bị đả động xong lại kiên định cự tuyệt, hơn nữa còn là sau khi Lâm Tịch ra lệnh Trì Vũ Âm thể hiện sức mạnh của mình, mà còn giữ nguyên quyết định, thật sự là rất giống như đang trêu chọc họ.
- Nghê Hạc Niên, chẳng lẽ đầu ngươi chỉ toàn phân và nước tiểu? Chẳng lẽ ngươi được người Vân Tần dùng phân và nước tiểu nuôi lớn sao? Nên muốn báo thù Vân Tần vào lúc này sao?
Từ Sinh Mạt mắng cực kỳ oán độc, vô cùng khắc bạc.
Nhưng tiếng chửi bậy khó nghê của hắn lại đột nhiên dừng lại.
Không phải bởi vì Nghê Hạc Niên ra tay với hắn, mà là vì bên trong khu rừng bên cạnh, đột nhiên có một màu đen quen thuộc xuất hiện.
Ánh mắt Từ Sinh Mạt thoáng sáng lên, nhưng sau đó càng thất vọng hơn, thiếu chút nữa đã té ngã, muốn ngất đi.
Màu đen quen thuộc đấy chính là màu của học viện Thanh Loan, nên hắn mới cho rằng đó là cứu tinh.
Nhưng người xuất hiện lúc này không phải là cường giả học viện nào hắn quen biết, mà chính là một nữ đệ tử có độ tuổi gần bằng với mấy người Biên Lăng Hàm, mà cơ thể nàng ta còn gầy yếu hơn rất nhiều.
Nữ đệ tử học viện Thanh Loan hơi gầy yếu, dáng vẻ câu nệ, chính là Ngải Khí Lan.
Ngoại trừ đám người Lâm Tịch, tất cả người tu hành còn lại đều không biết tên của nữ đệ tử học viện Thanh Loan vừa xuất hiện này.
Chỉ là dựa vào bộ áo bào đen kỳ lạ, có thể che phủ hết cả người mà vẫn giúp nàng ta nhìn được, màu đen tựa như còn sống mà quấn quanh nàng ta, rất nhiều người lập tức suy đoán nàng ta chính là Thủ dạ giả thế hệ này của học viện Thanh Loan, đã từng xuất hiện trong chiến dịch lăng Đông Cảnh.
Thủ dạ giả đáng lẽ phải luôn ẩn núp trong bóng tối.
Nhưng nhìn thấy nữ đệ tử học viện Thanh Loan này không nói lời nào mà cúi chào Lâm Tịch, sau đó kiên định đứng trước đám người Lâm Tịch, nhìn Nghê Hạc Niên, mọi người liền hiểu ý nàng.
Với tu vi nàng hiện giờ, dù là ẩn núp đánh lén, hay là quang minh chính đại tấn công, tất cả đều không có tác dụng đối với Nghê Hạc NIên.
Ý của nàng bây giờ chính là: Nếu như ngươi muốn giết Lâm Tịch, vậy phải vượt qua thi thể của nàng...
Quan đạo lại yên tĩnh.
Ánh mắt của những thần quan núi Luyện Ngục ngày càng phức tạp hơn.
Ngay từ lúc bắt đầu, Lâm Tịch hoàn toàn không dựa vào chiến lực cá nhân của mình để đối kháng với chưởng giáo núi Luyện Ngục. Hơn nữa, sau khi các bất ngờ không ngừng xuất hiện như vậy, cộng thêm hành động hiện giờ của Ngải Khí Lan, ít nhất mọi người đều cảm thấy có lẽ sẽ còn có người xuất hiện bên cạnh Lâm Tịch.
"Đang..."
Vào lúc này, trên quan đạo yên tĩnh mà đè nén nặng nề, bỗng nhiên có một âm thanh thanh thúy vô cùng dễ nghe vang lên. Âm thanh này tựa như những chuông gió được treo trong nhà ở thành Trung Châu, nhưng sau một khắc, rất nhiều người cảm thấy màng nhĩ đau nhói, tựa như bên trong âm thanh này có ẩn chứa đao kiếm.
Ánh mắt vốn lạnh lùng của Nghê Hạc Niên lập tức xuất hiện thần sắc khác thường.
Âm thanh này từ tay Tần Tích Nguyệt phát ra.
Thông qua âm thanh này, lão ta lập tức nhớ tới trận đánh với Chung Thành và Dạ Oanh trong thành Trung Châu.
Cũng chính vì âm thanh này mà lão ta cảm thấy hành động hiện giờ của Ngải Khí Lan và Tần Tích Nguyệt còn ẩn chứa một ý nghĩa khác.
- Các ngươi muốn báo thù cho lão sư?
Nghĩ tới hai đối thủ đã từng khiến mình cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng đều bị chính mình đánh bại, lão ta hơi kiêu ngạo tươi cười, nói:
- Dùng cách thức chôn cùng này sao?
- Ngươi cho rằng Dạ Oanh từng thành công ngăn ta giết chết Chung Thành, ngươi cảm thấy ngươi có thể bắt chước Dạ Oanh, ngăn ta giết Lâm Tịch?
Nghê Hạc Niên đang hưởng thụ cảm giác vô địch lúc trước của chưởng giáo núi Luyện Ngục, nên lão ta lại nhìn Tần Tích Nguyệt, trào phúng:
- Ngươi đừng quên...
Lão ta định nói nếu như không có một lão già khác trong thành Trung Châu, không có Vũ Hóa gia, cho dù là người như Dạ oanh, cũng không thể mang Chung Thành rời khỏi thành Trung Châu được. Nhưng lời lão ta định nói đã bị gián đoạn.
Bởi vì ngay lúc này, lại có một người mặc áo bào đen khác bước ra quan đạo.
Đây cũng là một đệ tử học viện Thanh Loan trẻ tuổi rất gầy. Bởi vì đã lâu rồi không gặp mấy người Lâm Tịch, nên đám người Lâm Tịch đầu tiên cảm thấy xa lạ, nhưng nhờ có mái tóc vàng óng trên đầu, nên đám người Lâm Tịch lập tức nhớ ra người này là ai.
- Vũ Hóa Thiên Cực!
Biên Lăng Hàm lập tức kinh hô...
Trận chiến với học viện Lôi Đình năm xưa, cho dù những người trẻ tuổi này đã từng cáo biệt, nhưng vì chiến tranh quá tàn khốc, nên họ đều cảm thấy thời gian quá xa xôi.
Khi đó học viện Lôi Đình vô cùng mạnh mẽ, mà hiện giờ học viện Lôi Đình và học viện Tiên Nhất gần như không còn tồn tại nữa, nên có một số người đã từng tham gia trận tỷ thí đó, hầu hết đều đã quên đi Vũ Hóa Thiên Cực bị thương nặng trong trận chiến năm xưa, rồi ra ngoài học viện lịch lãm.
Lâm Tịch nhìn đồng học đã từng trách cứ bọn hắn ham mê hưởng thụ, không có tín ngưỡng. Nghĩ đến trận tỷ thí trên Thập chỉ lĩnh đầy tuyết năm xưa, tim của hắn cảm thấy ấm áp, nhưng vì biết đây không phải là lúc hoài niệm, nên hắn lập tức đau đớn ho nhẹ.
- Ngươi không cần đến đây chịu chết với ta.
Hắn không suy nghĩ nhiều, nhìn Vũ Hóa Thiên Cực, nói:
- Mặc dù ta đã cứu ngươi, nhưng Vũ Hóa gia các ngươi bảo vệ người thân ta, đã sớm huề nhau rồi.
- Ta đến đây không phải vì ân cứu mạng của ngươi.
So sánh với mấy năm trước, tướng mạo của Vũ Hóa Thiên Cực không thay đổi nhiều, nhưng ánh mắt hắn nhìn Lâm Tịch không còn sự khinh thường, mà đó là ánh mắt đầy tôn kính.
Hắn nói một câu này với Lâm Tịch, nhưng sau đó lại nhìn Nghê Hạc Niên, nghiêm nghị nói:
- Ta ra ngoài bởi vì ta là người của học viện Thanh Loan, vì ta muốn báo thù cho Vũ Hóa gia.
Lâm Tịch đang rất suy yếu, nhưng khi nghe đến đây, hắn lập tức cả kinh. Hắn nghĩ rằng nếu như Vũ Hóa gia xuất hiện, không thể chỉ có một mình Vũ Hóa Thiên Cực, nên hắn lập tức sợ hãi.
- Ngươi nói cái gì?
Thân thể hắn run rẩy, cả người gần như co quắp lại.
- Trước khi đến đây, hắn đã giết mọi người ở điện Tế ti.
Vũ Hóa Thiên Cực hít sâu một hơi, chậm rãi nói.
Mọi người hít một hơi thật sâu.
Sắc mặt vốn đã tái nhợt của Cao Á Nam càng trắng như tờ giấy.
- Chỉ bởi vì không muốn người của điện Tế ti đến đây, nên ngươi đã giết chết hết bọn họ?
Nàng nhìn Nghê Hạc Niên, quát to, cả người run rẩy vì tức giận.
Hai tay Từ Sinh Mạt cũng lạnh như băng giá. Sau khi Đông Vi bắn mũi tên kia ra mà vẫn không thể giết chết chưởng giáo núi Luyện Ngục, hắn đã bắt đầu chửi bới mấy lão già ở điện Tế ti, bởi vì hắn cảm thấy với thực lực của những lão già điện Tế ti đó, chỉ cần tới chiến trường này, như vậy vẫn có thể quyết định vài thứ. Mà bây giờ, hắn rốt cuộc đã biết được vì sao không có một ai ở điện Tế ti xuất hiện ở đây.
Hắn cũng không mắng chửi Nghê Hạc Niên nữa, bởi vì hắn thật sự không biết nên chửi Nghê Hạc Niên như thế nào.
Lúc này, những quan viên và người tu hành Vân Tần ở trong Thiên Diệp quan càng cảm thấy rét lạnh hơn. Bởi vì những lời của Vũ Hóa Thiên Cực càng để bọn họ nghĩ đến một sự thật khác. Mặc dù Nghê Hạc Niên chỉ cần sử dụng sức mạnh trên Thánh sư sẽ nhất định bạo thể chết, nhưng chỉ cần lão ta áp chế sức mạnh ngang với Thánh sư, cảm giác của lão ta vẫn là Đại thánh sư, tốc độ phản ứng và ra tay của lão ta vẫn vượt xa Thánh giai, nên chiến lực của lão ta hơn Thánh sư rất nhiều.
Cho nên, bây giờ Nghê Hạc Niên và chưởng giáo núi Luyện Ngục vẫn là vô địch trong Thánh sư, trừ khi buộc được lão ta phải sử dụng sức mạnh trên Thánh sư.
"Phốc!''
Lâm Tịch ho ra máu tươi.
Nghĩ đến những người ở điện Tế ti mình đã từng tiếp xúc, tâm tình của hắn hiện giờ đã không còn nghĩ đến việc làm cách nào để câu thông với ý nghĩ hơn xa người thường của Nghê Hạc Niên, mà chính là tràn đầy sát ý và lửa giận.
- Ta hi vọng ngươi học được quang minh điện Tế ti.
Lâm Tịch ho ra máu tươi thở một cách khó khăn, nói với Vũ Hóa Thiên Cực:
- Ngàn vạn lần ngươi đừng nói với ta rằng... ngươi chưa học được.