Chương 486: Phượng hoàng Vân Tần

Tiên Ma Biến

Vô Tội 01-07-2023 20:10:17

Đây là Phượng Hoàng? Hay là một vật gì đấy? Nguyên nhân Lâm Tịch khiếp sợ là vì dù là ở kiếp trước hay kiếp này, nhưng hắn chưa bao giờ nhìn thấy đồ vật bên trong xe tù. Trong thính đường khách sạn, chiếc xe tù ở đây không giống như bình thường, mà lớn hơn gấp hai các xe tù khác. Bên trong xe tù là một con chim màu hoàng kim. Vẻ ngoài con chim này trông giống khổng tước, nhưng nếu như so với con khổng tước lớn nhất Lâm Tịch từng gặp, con chim này ít nhất phải lớn hơn ba đến bốn lần. Cái đuôi của nó thật dài, phát ra màu vàng óng ánh, tựa như một đôi hàng lông mày, khác biệt hoàn toàn so với đuôi khổng tước. Con vật này hiển nhiên là một yêu thú. Theo sự hiểu biết của Lâm Tịch, tựa như chỉ có hai chữ Phượng Hoàng mới xứng đáng với con vật đang bị nhốt trong xe tù này, một con vật mới nhìn đã khiến thị giác và tinh thần người nhìn bị kích động không thôi. Sau một giây vô cùng khiếp sợ, Lâm Tịch lại phát hiện ra trên thân thể được bao phủ bởi một màu hoàng kim trông như vàng ròng của con chim phượng này, có vài sợi lông lại có màu bạc, giống như giọt lệ của mẹ thiên nhiên, mà trên trán của con chim này lại có một khối tinh thạch hình lăng trụ màu bạc. - Trụy Tinh thiên phượng! Lâm Tịch rốt cuộc biết được đây là loài vật gì. Ở thế giới mà hắn rất quen thuộc kia, phượng hoàng chỉ là bách điểu chi vương trong truyền thuyết, nhưng ở thế giới này, lại có một loài chim mạnh mẽ đến mức được gọi là "phượng". Tên của loài chim này được chính Trương viện trưởng đặt cho. Mà ở trên đời này, sợ rằng chỉ có Lâm Tịch mới đoán được rằng vào lần đầu tiên nhìn thấy loài chim này, có lẽ Trương viện trưởng thấy nó quá giống với "phượng hoàng" trong truyền thuyết ở thế giới hai người từng sống, nên mới đặt cho nó một chữ "phượng". Trong trận đánh ở lăng Trụy Tinh năm xưa, từng có một đội thủy quân nước Nam Ma muốn vượt sông Trụy Tinh, đánh lén quân đội Vân Tần, nhưng toàn quân lại bị tiêu diệt ngay hồ Trụy Tinh. Giết chết đội thủy quân nước Nam Ma này không phải do các cường giả học viện Thanh Loan tham chiến do chính Trương viện trưởng thống lĩnh, mà do Trụy Tinh thiên phượng. Sau khi đội thủy quân nước Nam Ma mấy ngàn người nhanh chóng bị tiêu diệt như vậy, những người tu hành trên thế gian này mới biết trong lãnh thổ hồ Trụy Tinh bao la bát ngát ấy, còn có một loài yêu thú vô cùng cường đại, nhưng rất thưa thớt như vậy tồn tại. Những sợi lông màu bạc trên thân thể yêu thú này có thể được dùng để chế tạo nên thuốc giải độc giải được rất nhiều kịch độc trên thế gian, mà miếng tinh thạch trời sinh trên trán của nó lại có thể chế thành đầu mũi tên sắc bén nhất, xuyên thủng được phần lớn những bộ giáp đang xuất hiện trong thế giới này. Mặc dù rất có thể khi đấy loài yêu thú này chỉ muốn bảo vệ lãnh thổ của mình, hoặc là đội thủy quân nước Nam Ma đấy vô tình đánh nhau với chúng, mới khiến toàn quân bị Trụy Tinh thiên phượng giết chết, nhưng vì muốn tưởng nhớ chiến công huy hoàng này của Trụy Tinh thiên phượng, nên sau khi trận chiến lăng Trụy Tinh chấm dứt, Trương viện trưởng đã ban bố mảnh đất hồ Trụy Tinh phồn hoa dành cho yêu thú này trở thành cấm địa, giúp cho Trụy Tinh thiên phượng có thể tự do sinh sống bên trong, không người nào quấy rầy. Học viện Thanh Loan chưa từng có người chiến đấu với loài yêu thú này, chỉ là miêu tả vẻ ngoài của chúng qua sách vở, đồng thời phỏng đoán thực lực của loài "phượng" do chính Trương viện trưởng đặt tên này không dưới Kính thiên nhân ngư, đã như vậy, tại sao đội quân Đại Mãng này lại muốn bắt giam nó? Đối với người tu hành, một yêu thú còn sống chỉ có hai công dụng, một là dung hồn, hoặc là thu phục, trở thành vật cưng... Lâm Tịch nhanh chóng bình tĩnh lại, hồn lực trên tay hắn chậm rãi phun ra ngoài, đẩy khe hở cửa sổ lớn hơn một chút. Việc này giúp hắn có thể nhìn rõ hơn, trên người con phượng hoàng Vân Tần này có rất nhiều vết thương, bốn sợi xích xuyên thủng vào dưới hai cánh của nó, đâm thẳng vào trong xương cốt. Ngay chỗ bốn sợi xích đâm vào, từng miếng thịt lớn hòa lẫn với máu tươi để lộ rất rõ, trông rất đáng sợ. Trong khách sạn này, ngoại trừ chiếc xe tù này ra vốn không còn người nào khác. Nhưng ngay lúc Lâm Tịch nhìn thấy bốn sợi xích, vừa nhướng mày một cái liền có một bóng người chậm rãi đi vào bên trong. Đây là một kiếm sư mặc áo bạc đeo trường kiếm sau lưng, khuôn mặt hắn ta trông như hai mươi tuổi, nhưng khi nhìn kỹ lại, lại tựa như ba mươi mấy tuổi, sau đó Lâm Tịch lại cảm thấy như bốn mươi mấy tuổi, cuối cùng không thể nào xác định được tuổi của hắn. Với tu vi của Lâm Tịch hiện giờ, nếu như còn không thể phán đoán chính xác mà có cảm giác kỳ lạ như thế, vậy kiếm sư này nhất định là một người tu hành cường đại. Vỏ kiếm của trường kiếm đeo trên lưng hắn được chế tạo từ da thú màu đen, chuôi kiếm dùng bảo ngọc màu đỏ làm nên, trông rất bắt mắt. Hiện giờ sắc mặt hắn ta hơi tái nhợt, tay phải vô lực buông lỏng, dường như bị thương. Vừa nhìn thấy người tu hành chậm rãi đi vào, Trụy Tinh thiên phượng trong lồng giam nhất thời tức giận giằng co, nhưng thân thể vừa động liền bị bốn sợi xích kéo lại, tạo nên những tiếng vang lách cách trong buồng giam. Đây cũng chính là âm thanh Lâm Tịch từng nghe được. Kiếm sư mặc áo màu bạc, lưng đeo trường kiếm cũng không trêu chọc con Trụy Tinh thiên phượng này, chỉ lặng lẽ đi tới sau nó, đưa lưng về phía Lâm Tịch rồi nghỉ ngơi, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì... Trong một đống phế tích ngổn ngang, tên sứ giả núi Luyện Ngục người đầy thương tích, áo bào do cạm bẫy Lâm Tịch đặt ra cắt rách đứng yên một chỗ, sắc mặt rất khó coi. Hai người tu hành Đại Mãng khác không dám đứng quá gần hắn ta, vẫn giữ khoảng cách chừng hai trăm bước. Núi Luyện Ngục vốn chính là thánh địa tu hành của Đại Mãng, mà sau khi Lý Khổ chết đi, Thiên ma quật bị thanh tẩy, những sứ giả của núi Luyện Ngục càng được mọi người kính sợ và tôn vinh hơn. Ngay lúc này mà đến gần tên sứ giả bị thương kia, hai người tu hành Đại Mãng cảm thấy không có gì tốt cả, nếu có, chắc chắn là điềm xấu. - Đối thủ ở đâu? Chẳng lẽ trên trời? Tên sứ giả núi Luyện Ngục này tức giận cúi đầu, thầm nghĩ như vậy, đồng thời bắt đầu xử lý vết thương trên chân mình. Thật may mắn, vì vừa lúc hắn nhìn thấy một viên đá trong đám phế tích. Đó là một viên đá được dùng vải bông bao bọc lại, chỉ khi cúi đầu nhìn xuống một hồi mới có thể khiến người ta chú ý tới. Ngay trong nháy mắt này, trong đầu tên sứ giả núi Luyện Ngục bỗng xuất hiện vị trí mà Lâm Tịch đã giết chết nữ tu hành Đại Mãng kia. - Điệu hổ ly sơn! Tên sứ giả núi Luyện Ngục mặc áo bào màu hồng nhất thời phản ứng kịp, rống to lên một tiếng, sau đấy cả người lại tựa như hóa thành một con rắn màu hồng khổng lồ, ầm ầm xông tới vị trí khách sạn kia. Lâm Tịch đang suy nghĩ, nhất thời không biết mình nên làm như thế nào. Nếu như trong xe tù là một tướng lãnh Vân Tần, hắn sẽ cố gắng hết sức, xem thử có thể cứu được hay không. Nhưng trong xe tù này lại là một con phượng hoàng Vân Tần. Cho dù hắn muốn cứu ra, nhưng yêu thú trời sinh vốn có địch ý với người tu hành, một khi thả ra rồi sẽ không phân biệt địch ta được. Cứu hay không cứu? Đang lúc do dự, hắn bỗng nhiên nghe thấy tiếng hét của tên sứ giả núi Luyện Ngục. Tâm tư đang lung lay của hắn nhất thời trở nên bình tĩnh. Xét cả hôm nay, vận may của hắn thật đúng là không tốt. Đầu tiên là tên lính gác chết ngất kia nhanh chóng bị phát hiện, vừa vào lập tức đụng phải một nữ tu hành Đại Mãng, bây giờ đối phương lại nhanh chóng phát hiện ý đồ của hắn, nhưng tình huống như vậy lại giúp hắn lựa chọn dễ dàng hơn. Mục đích khi đến nơi này của hắn tất nhiên là muốn ám sát tướng lãnh Đại Mãng. Trong tình huống không có nhiều chuyện khác để làm như vậy, hắn chỉ cách cố gắng hết sức ám sát tướng lãnh cao cấp của đối phương... Thân thể Lâm Tịch khẽ căng thẳng, hai tay linh xảo, nhẹ nhàng mà nhanh chóng nâng cao trường cung, tất nhiên là có cả một cây tên kim loại màu đen. "Phốc!" Cửa sổ chắn trước người hắn nhanh chóng bị chấn thành phấn vụn. Cây tên kim loại màu đen này mang theo một tiếng vang thê lương, xuất hiện giữa những mảnh vụn gỗ, mạnh mẽ bắn tới tên kiếm sư mặc áo bạc đang ngồi đưa lưng về phía Lâm Tịch. Với khoảng cách gần như vậy, nhất là Lâm Tịch chính là một tiễn thủ rất mạnh mẽ, người tu hành tầm thường không thể nào né tránh được. Nhưng trong khoảng thời gian quá ngắn ngủi này, tên kiếm khách mặc áo bạc lại mạnh mẽ nghiêng người sang một bên. Cây tên mang theo dòng xoáy mãnh liệt xoẹt qua bờ vai phải của hắn, tạo thành một rãnh máu. Lâm Tịch cũng không hi vọng xa vời rằng có thể một tên giết chết người tu hành có khí thế không kém gì Trụy Tinh thiên phượng màu vàng này. Nên trong nháy mắt kiếm sư mặc áo màu bạc xoay người, cả người hắn đã bộc phát như một quả đạn pháo, mạnh mẽ đáp xuống bên dưới, trong tay nắm chặt một cây tên kim loại màu đen, chuẩn xác đâm vào hốc mắt kiếm sư. Kiếm sư mặc áo bạc khẽ nheo mắt lại, khóe miệng nhếch lên tạo thành nụ cười trào phúng. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi mà người bình thường không phản ứng kịp, nhưng đối với hắn ta, mỗi một động tác của Lâm Tịch lại rất chậm chạp và rõ ràng. Tay phải của hắn đã bị thương, nhưng tay trái hắn lại nhanh chóng vươn ra, rút trường kiếm trên lưng, đâm ngược lại vào hốc mắt của Lâm Tịch. Toàn thân trường kiếm của hắn cũng có màu đỏ như bảo thạch, trong suốt chói mắt, xung quanh có nhiều tia sáng màu đỏ chiếu ra ngoài, tựa như có một ngọn lửa từ trong mũi kiếm phóng ra. Nhưng ngay lúc này, trong ánh mắt và cảm giác của hắn, lại xuất hiện một hình ảnh khiến hắn phải kinh hãi tới mức ngừng thở, nụ cười trào phúng trên môi hắn nháy mắt đọng lại. Bọc vải dài trên lưng Lâm Tịch chợt nổ tung, trường kiếm màu xanh nhạt chấn động rồi tự động bay lên, phát ra ánh sáng màu bạc, sau đấy phát sau mà đến trước, đâm thẳng vào tim hắn! Trong tình huống đầy biến hóa như vậy, kiếm sư mặc áo màu bạc vẫn có thể phản ứng kịp. Trường kiếm màu đỏ như hồng thạch vậy mà rời tay bay ra, đụng vào phi kiếm của Lâm Tịch, đánh bay ra ngoài. Thần sắc khó tin và sợ hãi hiện rõ trong mắt kiếm sư màu bạc, bởi vì hắn có thể khẳng định Lâm Tịch không phải là người tu hành cấp Thánh sư! Nhưng sự khó tin này lại trở thành thần sắc cuối cùng trong mắt hắn, hoặc có thể nói là bị đốt cháy sạch sẽ. Một tia chớp màu vàng kinh khủng từ trên tay Lâm Tịch phóng ra ngoài, truyền vào trong cây tên màu đen, giúp cho cây tên màu đen vốn đang còn cách hốc mắt hắn khoảng vài thước lập tức tiến mạnh thêm, đâm thẳng vào bên trong, khiến cho mọi chất lỏng trong hốc mắt này bị đốt cháy cạn khô. Kiếm sư màu bạc sợ hãi vạn phần nên hét lên, thể lực và hồn lực trong người đồng thời bộc phát, giúp cho đôi chân của hắn đạp mạnh vào trong đất, sau đấy bay ngược ra sau tựa như một chiếc máy bay phản lực. Nhưng Lâm Tịch lại không truy kích, hắn rất thuần thục lấy trường cung trên lưng mình xuống, đồng thời lấy phi kiếm đang toát ra tia chớp màu vàng đặt lên dây cung, giương dây giữ kiếm, bắn ra bên ngoài. "Phốc!" Một luồng máu tươi từ trong ngực kiếm sư màu bạc phun ra ngoài, thanh phi kiếm xuyên thủng trái tim của hắn, khiến hắn nhanh chóng mất hết sinh mạng, chết đi. Cũng ngay lúc đó, có một tiếng "phốc" nhỏ, kèm theo tiếng rên rỉ từ trong xe tù vang lên. Thân thể Lâm Tịch một lần nữa cứng đờ. Hắn nhìn thấy một quả trứng. Một quả trứng màu vàng bình thường như bao quả trứng khác. Sau đó hắn cảm giác Trụy Tinh thiên phượng đang nhìn mình, khi hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt của người và thú đồng thời nhìn nhau. Trong nháy mắt này, thật là kỳ diệu vô hình, tuy hắn không thể cảm nhận được hết cảm xúc trong đôi mắt đối phương, nhưng hắn lại không khỏi nghĩ tới Cát Tường đã lâu rồi không gặp lại.