Ads Bởi vì quá tức giận, bởi vì điên cuồng hét lớn, nên âm thanh của lão Hải yêu vương hoàn toàn vang vọng trong tai Lâm Tịch. Nhưng ngay lúc này, Lâm Tịch đã hoàn toàn bài xích âm thanh này ra bên ngoài.
Hắn đang bị một nỗi khiếp sợ khác bao phủ.
Sau con đường đá đấy không phải là một động quật hắc ám phức tạp hơn, mà là một khe sâu cao gần vài trăm thước.
Con đường bằng đá đấy gần như ngang với đỉnh chóp khe sâu, mà bên dưới khe sâu lại sâu hun hút, nếu như có người nào đó từ bên trong chạy nhanh ra tới đây rồi từ ngay vị trí Lâm Tịch rơi xuống dưới, quả thật không khác gì tự sát cả. Hơn nữa, mặc dù có chút ánh sáng của hoa trong tay Trì San phát ra ngoài, nhưng mọi người cũng không thể thấy rõ khe sâu được.
Nhưng bên trong khe sâu này, lại có một loại dây leo khổng lồ kỳ dị phát triển.
Loại dây leo khổng lồ này trông tựa như một cây dương xỉ non, lá cây của nó rất mềm mại, nhưng thân cây và gốc rễ của nó lại tráng kiện như cây tùng đã phát triển qua hơn ngàn năm, phải cần rất nhiều người mới có thể vây kín được.
Hơn nữa, đỉnh của nó còn cao đến mức gần như chạm vào đỉnh động quật, toàn thân phát ra ánh sáng màu xanh nhạt.
Ánh sáng màu xanh nhạt bọn họ nhìn thấy bên ngoài là do gốc cây dây leo này phát ra.
Trong khe sâu này, bên dưới gốc dây leo khổng lồ mà người tu hành căn bản không thể nào tưởng tượng được, có những tòa kiến trúc trông cao khoảng mười thước, nhưng lại vô cùng nhỏ bé nếu so với gốc dây leo đấy, đang đứng sừng sững.
So với các tòa kiến trúc hình dáng thần miếu của các trí giả trong thành Lục Dã, những tòa kiến trúc này lại tương tự đến năm sáu phần!
Trì Tiểu Dạ đã nhảy xuống bên dưới sớm hơn Lâm Tịch còn đang rung động hơn.
Đợi đến khi chân của nàng đã gần chạm vào gốc dây leo khổng lồ này, nàng ta mới ý thức được rằng thứ đã thúc đẩy nàng nhảy xuống gốc dây leo khổng lồ, dường như không phải là ý thức của nàng, chỉ khi đã chạm vào gốc dây leo này rồi, nàng mới biết đó là do gốc dây leo này gây cho nàng một cảm giác thân cận, khiến nàng không cần suy nghĩ cũng có thể đoán được gốc dây leo này vô cùng an toàn...
Điều mà Lâm Tịch và đám người Trì Tiểu Dạ không nhìn thấy chính là trong một tòa thần miếu bên dưới gốc dây leo khổng lồ không xa, lại có hai người đang tồn tại.
Đây là hai người tu hành Yêu tộc tóc xanh mắt xanh trông giống mấy người Trì Tiểu Dạ, cả hai đều là người nam, trông rất trẻ tuổi.
Một người anh tuấn và lạnh lùng, trông giống Trì Mang, người khác lại là một thiếu niên vóc người nhỏ gầy khoảng mười lăm mười sáu tuổi, gây cho người ta cảm giác yếu đuối.
Trong hai người này, thiếu niên trông hơi yếu đuối kia luôn đứng ở cửa miếu, khẩn trương nhìn lên bên trên gốc dây leo khổng lồ.
Còn người tu hành anh tuấn và lạnh lùng, trông hơi giống Trì Mang, lại ngồi xếp bằng trên mặt đất giữa đền.
Cách bố trí bên trong thần miếu này cũng giống như nơi của các trí giả thành Lục Dã, cũng chỉ có một căn phòng, nhưng các phù văn và họa tiết bên trên vách tường lại càng phức tạp và huyền ảo hơn.
Ngay chính giữa những phù văn và họa tiết trông vô cùng phức tạp và huyền ảo đấy, có bảy viên bảo thạch màu xanh biếc, bên trong có những đốm trắng tựa như mưa sa giữa mùa xuân.
Mỗi một viên bảo thạch đều có hình dáng như đá cuội, hơi bẹp xuống, lớn hơn ngón tay cái con người một chút.
Đằng sau người tu hành Yêu tộc đang ngồi xếp bằng không xa, có một bộ xương khô, quần áo trên người đã sớm bị phong hóa.
Bộ xương khô này cũ kỹ, mục nát tựa như một cây củi khô bình thường, nhưng ở bộ phận tiếp xúc với căn phòng này, cũng là chân của bộ xương khô đó, lại có một số dây leo màu xanh biếc dài sinh trưởng, khiến cho bộ xương khô này gần như hòa thành một thể với thần miếu. Thậm chí, bất cứ ai lần đầu tiên nhìn thấy cũng có cảm giác tòa thần miếu này vốn chính là gốc rễ do chính bộ xương khô đấy mọc ra và phát triển thành.
Người tu hành Yêu tộc đang ngồi xếp bằng đối diện với bảy viên bảo thạch kia hiển nhiên không thể cảm giác rõ ràng tình hình bên ngoài thế nào, như người thiếu niên luôn luôn đứng canh tại cửa được.
Ngay khi đám người Trì Tiểu Dạ từ bên ngoài động quật xông vào trong, nhảy xuống sợi dây leo khổng lồ, người thiếu niên đứng ngay cửa thần miếu lập tức xoay người hét lớn lên một tiếng. Mà người tu hành Yêu tộc ngồi xếp bằng giữa tòa thần miếu lại cắn chặt răng một cái, quán chú hồn lực vào bảy viên bảo thạch.
Bảy viên bảo thạch đầu tiên phát ra ánh sáng màu xanh biếc, tựa như có ánh sáng do phù văn tản phát ra ngoài.
Cả tòa thần miếu bắt đầu phát ra nguyên khí bàng bạc, sau đấy có một chiếc lá to ở trên gốc dây leo khổng lồ đấy bỗng nhiên nhaanh chóng biến lớn, tựa như một bàn tay khổng lồ màu xanh, đón lấy Trì Tiểu Dạ đang nhảy xuống.
Tiếp theo đấy lại có những lá cây non màu xanh phát triển, đón lấy mấy người Lâm Tịch đang nhảy xuống đằng sau...
Nam Cung Vị Ương nhíu mày nhìn những lá cây đang mở ra.
Phi kiếm của nàng mang theo khí lưu màu trắng và những hạt mưa nho nhỏ từ sau lưng nàng phóng ra trước.
Cho dù là đối mặt với gốc dây leo màu xanh này, Nam Cung Vị Ương vẫn luôn cảnh giác, phi kiếm lập tức bay ra trước để đề phòng. Cho tới bây giờ, cảm giác được nguyên khí dao động do thân cây phát ra ngoài, nàng mới khẽ ho một tiếng, bọt máu nhàn nhạt từ bên trong phun ra bên ngoài, đồng thời quay đầu lại nhìn đằng sau.
Cũng ngay lúc này, Lâm Tịch xoay người lại, nhìn về đằng sau.
"Ầm!''
Một tiếng động vang lên.
Ở ngay cửa vào bên trong động quật này, các luồng nguyên khí đang bị đè nén bỗng nhiên bổ tung, khiến cho vô số đá vụn và khí lưu phóng ra bên ngoài.
Tuy nhiên, dù là Lâm Tịch hay Nam Cung Vị Ương, họ đều không chú ý đến cảnh tượng kinh người này.
Một giọt mưa màu lam xuất hiện ngay cửa động.
Người tu hành Yêu tộc đang ngồi xếp bằng bên trong thần miếu lập tức biến sắc, khuôn mặt trắng như tờ giấy, đôi mắt màu xanh biếc tràn ngập thần sắc khiếp sợ và không thể tin được. Hồn lực trong cơ thể hắn ta vốn đã không còn nhiều lắm, luôn cố gắng giữ gìn, nhưng vào lúc khẩn cấp này, hắn ta lập tức quán chú toàn bộ vào bảy viên bảo thạch ở trên vách đá.
Toàn bộ tòa thần miếu này chấn động, tựa như nó cảm nhận được hắn ta đang khẩn trương và vội vàng, rung động như một người khổng lồ đang di chuyển.
Các lá cây non màu xanh mềm mại trên gốc dây leo khổng lồ trong nháy mắt lớn lên, toàn bộ bao trùm lấy miệng cửa động.
Cùng lúc đó, những quả chồi nhỏ nhìn giống như hạt đậu trên gốc dây leo khổng lồ cũng nhanh chóng sinh trưởng.
Những đóa hoa màu nâu, có kích thước như bàn tay người khổng lồ mà Lâm Tịch đã từng nhìn thấy trong phim ảnh, đột nhiên nở rộ, sau đấy lại khô héo, sau đấy có một quả hành màu tím rất lớn xuất hiện ngay chính giữa các đóa hoa đấy, bắt đầu phát triển thành một loại quả màu tím mọng.
Bóng dáng lão Hải yêu vương xuất hiện ngay cửa động đã nứt vỡ.
Kèm theo sự xuất hiện của nó chính là một cơn cuồng phong, có vô số hạt mưa châu màu lam lớn như ngón út xuất hiện trong không trung, mạnh mẽ đánh vào vô số cành lá đang che chắn đằng trước.
Lâm Tịch vừa rơi xuống trong một chiếc lá khổng lồ muốn ra tay, nhưng hắn lại phát hiện Nam Cung Vị Ương ở trước mình đang đứng yên, sau đấy hắn nhìn thấy một việc mà hắn cảm thấy mình không cần ra tay nữa.
Sức mạnh ẩn chứa trong những hạt mưa màu lam đấy mạnh đến nỗi khiến Trì Vũ Âm cảm thấy khó lòng ngăn cản được, nhưng bây giờ lại bị vô số cành lá cản lấy.
Hắn không tiêu hao hồn lực quý giá của minh nữa, thu hồi ma biến, thân thể lập tức biến nhỏ lại. Sau đấy, mấy người Trì Tiểu Dạ cũng lần lượt đáp xuống đất an toàn.
- Là Trì Kinh!
Trì Túc còn chưa hoàn hồn lại lập tức kêu to lên.
Cho đến lúc này, mọi người mới nghe thấy tiếng la từ cửa thần miếu bên dưới phát ra, thấy được bóng dáng người tu hành Yêu tộc kia.
Người tu hành Yêu tộc trông hơi yếu đuối kia hô lên, ra dấu tay với bọn họ.
Cách phản âm và gió thổi trong động quật này rất kỳ quái, khiến cho tiếng gào của hắn bị bể tan tành và không rõ, nhưng ít ra mọi người có thể hiểu được người tu hành Yêu tộc này muốn bọn họ nhanh chóng chạy đến tòa thần miếu...
Tất cả mọi người đều chạy nhanh hết sức đến cửa thần miếu.
- Trì Hòa!
Cho dù hàng năm đều tu hành bên trong rừng Cổ Yêu, nhưng khi nhìn thấy thần miếu này rung động như vậy, Trì Vũ Âm cũng cảm thấy khiếp sợ không thôi.
Lúc nhìn vào bên trong, nhìn thấy bảy viên bảo thạch và bộ hài cốt gần như mọc rễ nối liền với thần miếu này, nàng lại không cảm thấy rung động, bởi vì nàng nhìn thấy có một tộc nhân của mình đang ngồi xếp bằng bên trong, điên cuồng quán chú hồn lực vào trong bảy viên bảo thạch, nên nàng lập tức hỏi:
- Mấy người Trì Trúc đâu rồi?
Người tu hành Yêu tộc có sắc mặt tái nhợt, đang ngồi xếp bằng đối diện với bảy viên bảo thạch, xoay đầu nhìn Trì Vũ Âm. Hắn ta không trả lời câu hỏi của nàng, mà cố hết sức để nói:
- Trong các ngươi, có người nào hồn lực còn chưa tiêu hao nhiều, mau mau ngồi vào chỗ của ta.
Nghe thấy câu này, Lâm Tịch và Nam Cung Vị Ương lập tức hiểu được một việc, nguyên nhân khiến cho gốc dây leo khổng lồ ngoài kia sinh trưởng nhanh đến như vậy là nhờ người tu hành Yêu tộc này đã quán chú hồn lực vào trong bảy viên bảo thạch.
Cũng ngay lúc này, Trì San đã lên tiếng hỏi:
- Chúng ta cũng có thể câu thông với gốc dây leo bên ngoài chứ?
- Tộc nhân của chúng ta hẳn có thể làm được, ta và Trì Kinh đều đã thử qua, chỉ cần quán chú hồn lực vào bảy viên bảo thạch này là có thể làm được.
Trì Hòa cũng đã phát hiện tới Lâm Tịch và Nam Cung Vị Ương, nhưng hồn lực trong người hắn hiển nhiên đã gần hết, không còn nhiều thời gian nữa, nên hắn không hỏi đến hai người, mà nhanh chóng trả lời câu hỏi của Trì San.
- Để cho ta!
Người tu hành Yêu tộc có hàm râu quai nón, lúc trước chưa ra tay nhiều, gật đầu, đến bên cạnh Trì Hòa.
- Mau lên!
Trì Hòa quát lớn một tiếng.
Ngay nháy mắt hồn lực của hắn ngừng quán chú vào bên trong bảy viên bảo thạch, hắn ta lập tức phun ra một ngụm máu tươi.
Hồn lực trong cơ thể người tu hành Yêu tộc có hàm râu quai nón ngay tức thì truyền vào bên trong bảy viên bảo thạch.
Bên trên khe sâu, âm thanh nổ vang càng lúc càng dồn dập hơn.
Ngay nháy mắt hồn lực của người tu hành Yêu tộc có hàm râu quai nón truyền vào bảy viên bảo thạch, tất cả mọi người đều cảm thấy nhẹ nhõm. Cho đến khi xông ra bên ngoài cửa thần miếu để nhìn lên, bọn họ nhìn thấy cành lá của gốc dây leo khổng lồ đã bắt đầu bị tổn hại, sau khi bị nhiều hạt mưa màu lam công kích liên tục. Mâ lão Hải yêu vương đã nhảy lên trên gốc dây leo, không ngừng vung tay vung chân, tạo ra những vầng sáng màu lam đánh vào dây leo, nhưng cũng cùng một lúc, những trải quả màu tím khổng lồ vừa được kết xuất trên dây leo đã đánh tới thân thể của nó, mạnh mẽ như sao băng từ trên trời rơi xuống.