- Ngu ngốc!
Từ Sinh Mạt khinh thường mắng một tiếng.
Tất cả mọi người cũng cảm thấy tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục này nói như vậy thật rất ngu ngốc.
Đây không phải là trận chiến vì danh dự giữa những người tu hành trong thành Trung Châu.
Cho dù là Diệp Vong Tình bắt đầu khiêu chiến, hắn cũng chỉ muốn tìm cách giết chết tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục kia, sau đó bức hai người cuối cùng của núi Luyện Ngục xuất hiện.
Bây giờ, Lâm Tịch mọi người chờ đợi đã đến, hơn nữa còn mang theo một sức mạnh kinh sợ mọi người, chiến cuộc đến lúc này, lựa chọn của mọi người là dùng cách thức an toàn nhất để tiêu diệt tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục.
Cho dù là Từ Sinh Mạt kiêu ngạo hơn người, cũng sẽ không vì thanh danh của mình mà lựa chọn quyết đấu với đại trưởng lão núi Luyện Ngục.
Nhưng sau khi Từ Sinh Mạt nói hai chữ ngu ngốc, bên trong đội ngũ núi Luyện Ngục đang rất rối loạn bởi vì tinh thần cường đại của Diệp Vong Tình, bởi vì sức mạnh Lâm Tịch mang về đủ ảnh hưởng đến thế cục hiện nay, bỗng nhiên lại xuất hiện biến hóa.
Sự biến hóa này đến từ chiếc xe người kéo cuối cùng, từ đầu đến cuối luôn được những mảnh vài màu đen che phủ, không có bất kỳ khí tức nào tiết lộ ra ngoài.
Có một mảnh gỗ ở bên trên chiếc xe người kéo này tự động đứt gãy.
Sau đó mảnh gỗ này được một cơn gió lạ thường thổi lên cao, lướt qua đỉnh đầu mọi người, đánh tới chỗ Từ Sinh Mạt như một miếng vẫn thạch.
Nghê Hạc Niên đột nhiên cảm giác được điều gì đó, lão ta vẫn không tản phát chút khí tức nào, nhưng lại bắt đầu di chuyển, bàn chân đạp lên con đường đầy lá khô, thẳng tiến tới cửa khẩu Thiên Diệp quan.
Từ Sinh Mạt vừa nói hai chữ "ngu ngốc'' lập tức kinh hãi.
Hắn ta vội vàng đưa hai tay lên, mặc dù hồn lực trong người hắn đang bộc phát mãnh liệt khiến cho tiếng động vù vù liên tục vang lên, nhưng âm thanh kiếm khí rít gào lại che lấp hết thảy. Khi mảnh gỗ đó còn cách hắn ta khoảng hơn mười bước, thanh phi kiếm của hắn bỗng nhiên tỏa sáng rực rỡ, mạnh mẽ chém xuống mảnh gỗ này.
Mọi người chỉ cảm thấy không khí bị chấn động mạnh.
Thanh phi kiếm đang mạnh mẽ chém xuống của Từ Sinh Mạt chẳng những không thể cắt rách mảnh gỗ này, mà còn bị mảnh gỗ đè ép xuống, bức lui về sau vài thước rồi rớt hẳn xuống đất.
Nhưng cùng lúc đấy, bản thân Từ Sinh Mạt lại bị nguyên khí chấn động sinh ra khi phi kiếm của mình đối chọi với mảnh gỗ mà hai chân không ngừng trượt về sau vài bước, sau đấy phun mạnh ra một ngụm máu tươi.
Sự biến hóa này cũng chính là điểm nhấn mạnh nhất của trận chiến này từ đầu tới giờ.
Mặc dù Từ Sinh Mạt không mạnh bằng Văn Nhân Thương Nguyệt, cũng chưa chắc có thể bắt chước Diệp Vong Tình tự tay giết chết một đại trưởng lão núi Luyện Ngục, nhưng hắn ta tuyệt đối là một trong những Thánh sư ngự kiếm mạnh nhất.
Bàn về cảnh giới, bàn về kiếm đạo, sợ rằng không có mấy Thánh sư ngự kiếm trên thế gian này có thể mạnh hơn hắn.
Nhưng bây giờ hắn ta lại bị một mảnh gỗ do một người trong chiếc xe chấn động bay ra ngoài, làm bị thương từ khoảng cách cách mấy trăm bước, đây là sự thật sao?
Tiếng quát to của tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục kia bỗng nhiên ngừng lại.
Vào lúc này, thời gian tựa hồ đã bị đóng băng lại.
Lâm Tịch ngẩng đầu lên, nhìn chiếc xe người kéo đó, cố gắng để cho mình bình tĩnh, mặc dù tim của hắn cũng đang đập mạnh hơn bao giờ hết.
Thật ra hắn ta đã từng sử dụng một lần năng lực Tướng Thần, nhưng khoảng một phút trước đó, ngoài việc xác định được chân thân của tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục vẫn còn trong chiếc xe người kéo ban đầu, hắn đã từng bắn một cây tên về chiếc xe người kéo cuối cùng, nhưng mũi tên đó lại bị một luồng sức mạnh hùng hồn ngăn chặn lại từ bên ngoài. Nên hắn chỉ có thể xác định được ngồi bên trong chiếc xe người kéo cuối cùng là một đại nhân vật còn lợi hại hơn, nhưng không thể xác định được đó là đại trưởng lão núi Luyện Ngục hay là chưởng giáo núi Luyện Ngục.
Nhưng bây giờ đối phương thể hiện sức mạnh như vậy, dường như đó không phải là cảnh giới mà một đại trưởng lão núi Luyện Ngục có thể có được. Hơn nữa, bên trong chiêu thức vừa rồi của đối phương, Lâm Tịch cũng cảm nhận được một sự kiêu ngạo hơn bất cứ ai trên thế gian này.
Hiện giờ bên phía núi Luyện Ngục đã gần như tan rã.
Từ Sinh Mạt chỉ là một tướng quân tiên phong bên trận doanh Lâm Tịch, hoặc có thể nói Lâm Tịch muốn nhờ Từ Sinh Mạt giết chết những thần quan núi Luyện Ngục.
Lâm Tịch, Nam Cung Vị Ương, thậm chí là Trì San đã thể hiện được sức mạnh kinh người, đều quan trọng hơn Từ Sinh Mạt rất nhiều. Nhưng người bên trong chiếc xe người kéo lại tập trung tấn công Từ Sinh Mạt.
Đây chính là một sự kiêu ngạo, một sự tự tin, không hề lo lắng về thắng bại cuối cùng của trận chiến này.
Tựa như đó là một đại nhân vật đang ngồi trên bảo tọa cao sang, chỉ cần đưa ra một ngón tay là có thể đè bẹp tất cả mọi người ở đây.
Người bên trong thật sự là chưởng giáo núi Luyện Ngục?
Đó là người khống chế cả núi Luyện Ngục? Là người mà năm xưa ngay cả Trương viện trưởng cũng phải cẩn thận, luôn coi là đối thủ mạnh nhất của mình?
Một đại nhân vật chí cao như vậy thật sự đã đến nơi này?
Tất cả người bên cạnh Lâm Tịch đều cảm thấy phức tạp, tâm tình khẩn trương vô cùng, đầu óc luôn bị những ý nghĩ này bao lấy.
Từ Sinh Mạt không phục lắm, cắn răng liếc nhìn chiếc xe người kéo kia. Hắn muốn tiến lên, muốn dùng phi kiếm của mình chém một kiếm. Tâm tình của hắn ta bây giờ tựa như hai người đang đánh nhau, trong đó có một người không phải là đối thủ người kia, nhưng vẫn muốn đấm vào mặt đối phương một cái.
Nhưng ngay khi phi kiếm của hắn bay lên, mạnh mẽ sử dụng hồn lực, đột nhiên hắn ta lại ho nhẹ một cái, phun ra một ngụm máu tươi, rồi uể oải ngồi xuống đất.
Không khí bên ngoài lẫn bên trong Thiên Diệp quan bất giác nặng nề hơn.
Lâm Tịch hít sâu một hơi, chậm rãi nhíu mày lại.
Tất cả mọi người đều cảm thấy người ngồi bên trong chiếc xe người kéo này là chưởng giáo núi Luyện Ngục, rất nhiều người lập tức đề phòng, đồng thời nghĩ ngợi làm sao để ép người ở bên trong chiếc xe người kéo đó phải hiện thân.
Nhưng ngay lúc này, những mảnh vải đen dài che phủ chiếc xe người kéo này lại chậm rãi bay bay, rồi tự động cuốn lên đỉnh chóp phía trên.
Một luồng khí tức uy nghiêm dị thường từ bên trong chiếc xe người kéo khuếch tán ra, thậm chí khiến người ta cảm thấy đây không phải là khí tức của con người.
Ánh sáng màu hồng chói mắt tỏa khắp bốn phương tám hướng, bao phủ toàn bộ thần quan núi Luyện Ngục.
Ánh sáng màu hồng này đến từ một bảo tọa bên trong chiếc xe người kéo.
Đây là một chiếc bảo tọa khổng lồ, dường như được làm từ bảo thạch màu hồng thiên nhiên, khiến cho hai chân của người ngồi trên đó còn cách mặt đất đến vài thước.
Phía trên bảo tọa là một nam tử mặc hồng bào, đầu đội cao quan.
Bên ngoài hồng bào lão ta đang mặc có vô số phù văn hình dạng ngọn lửa, đan xen với nhau tạo thành một hoa sen màu hồng không ngừng vươn lên cao.
Cảm giác đầu tiên của người nhìn chính là lão ta trông rất già nua, nhưng khi được ánh sáng màu hồng chói mắt bao phủ, khuôn mặt lão ta tựa hồ trẻ hơn rất nhiều. Vừa nhìn thấy già, lại vừa nhìn thấy trẻ, ảo giác này dường như kéo dài bất tận trong tâm trí bất kỳ người nào.
Bên cạnh bảo tọa của lão ta có một bộ giáp kim loại vô cùng kỳ quái, nửa thân trên là một chiến sĩ mặc chiến giáp cổ xưa, nhưng nửa thân dưới lại là một cơ quan kim loại có thể xoay tròn được.
Khi bảo tọa và hình dáng thật sự của lão ta còn chưa hoàn toàn hiện ra, chỉ có khí tức cao ngạo và dị thường đặc biệt hơn người, dường như không phải thuộc về nhân gian, tỏa ra ngoài, đã khiến cho toàn bộ thần quan núi Luyện Ngục, bao gồm quan viên Đại Mãng bên trong Thiên Diệp quan, thậm chí là hoàng đế Đại Mãng cũng phải quỳ xuống đất, ép thân thể sát đất tới cực hạn, ngay cả mặt mũi cũng dính đầy bùn đất...
Người bên trong chiếc xe người kéo chủ động xuất hiện.
Lâm Tịch không nghi ngờ người này một chút nào, bởi vì hắn biết đây chính là chưởng giáo núi Luyện Ngục, không có ai có thể hiểu được sự cao ngạo của người này.
Nếu như đã đến lúc phải ra tay, lại còn che giấu, không quang minh chính đại lộ diện, vậy người này tuyệt đối không phải là chưởng giáo núi Luyện Ngục vô địch thiên hạ.
Trong bia văn mà Trương viện trưởng để lại cho hắn, ông ta đã từng nói thế gian này không có ai là vô địch thiên hạ cả. Nhưng những lời đó chủ yếu chỉ nói về việc một người không thể nào dùng sức mình để ngăn cản vô số quân đội, không thể nào giết sạch quân đội và người tu hành của kẻ địch. Nhưng Trương viện trưởng đã từng khiến sáu tên đại trưởng lão và chưởng giáo núi Luyện Ngục phải lánh đời không ra, Trương viện trưởng còn tung hoành thiên hạ, một tay chế tạo nên đế quốc mạnh nhất, nên Trương viện trưởng đã từng vô địch.
Mà bây giờ, sau khi Hạ phó viện trưởng qua đời, chưởng giáo núi Luyện Ngục lại là người vô địch thiên hạ.
Tay của Lâm Tịch vẫn đặt lên ba sợi dây cung Đại Hắc, nhưng hắn không thể xác định được một tên toàn lực của mình có thể uy hiếp được gì chưởng giáo núi Luyện Ngục hay không. Nên hắn chỉ tập trung nhìn vào chưởng giáo núi Luyện Ngục đang đắm chìm trong ánh sáng màu hồng của bảo tọa, không vội vã ra tay, đồng thời nhỏ giọng nói với Trì Vũ Âm đang ở bên cạnh mình:
- Trước khi ta bảo cô ra tay, cho dù có xảy ra chuyện gì, cô cũng không được ra tay.
Trì Vũ Âm rời khỏi thành Lục Dã, ngày đêm theo Lâm Tịch tới nơi này. Trên đường đi, cô ta cũng từng hình dung thử người có thể khiến Lâm Tịch và Nam Cung Vị Ương, cùng với vô số cường giả Vân Tần phải quyết tử trong cùng một trận chiến, nhưng không thể tự tin được mình sẽ chiến thắng, là người như thế nào.
Lúc này, chưởng giáo núi Luyện Ngục ngồi trên bảo tọa của mình, nhẹ nhàng đánh ra một mảnh gỗ, sau đấy để lộ khí tức bao trùm cả nhân gian của mình, ngay lập tức đã khiến nàng gần như không thể nào hô hấp được, đến tận khi Lâm Tịch nhỏ giọng nói như thế, cô ta mới hồi phục tinh thần lại, ngẫm nghĩ thử vừa rồi Lâm Tịch đã căn dặn mình cái gì.
Lòng bàn tay cô ta hiện giờ đầy mồ hôi lạnh, đồng thời biết được người ngồi trên bảo tọa còn đáng sợ hơn những gì cô đã tưởng tượng rất nhiều.
Cô ta không thể hoàn toàn hiểu được những gì Lâm Tịch vừa nói, nhưng cô ta vẫn gật đầu cứng ngắc, ghi nhớ những gì Lâm Tịch vừa nói.
Chưởng giáo núi Luyện Ngục quan sát đám người Lâm Tịch và Trạm Thai Thiển Đường, ánh mắt của lão ta thậm chí còn nhìn qua Diệp Vong Tình đang ngủ mê, sau khi được An Khả Y chăm sóc.
Lão ta tựa như đang nhìn vô số viên kẹo ngọt.
- Lâm Tịch, ngươi quả nhiên không khiến ta thất vọng.
Cuối cùng, ánh mắt của lão ta dừng lại trên người Lâm Tịch, bình thản nói câu này.
Tất cả mọi người đều bị khí tức của lão ta bức bách tới mức không thể nói được lời nào.
Khí tức này thật ra không quá mãnh liệt, cũng không phải do lão ta cố ý phóng ra ngoài, chỉ là khi đối mặt với một người hơn mình quá nhiều, người ta bất giác sẽ không thể tự chủ được.
Lâm Tịch cũng cảm thấy khó khăn vô cùng, nhưng hắn đồng thời biết đây là thời khắc quan trọng nhất quyết định vận mệnh của học viện Thanh Loan và chính hắn, nên hắn khẽ đứng thẳng người, bình tĩnh nói:
- Ta không biết ý của ngươi rốt cuộc là gì, nhưng ta nghĩ hôm nay cuối cùng ta sẽ khiến ngươi phải thất vọng.