Chương 422: Đệ tử đồng ý

Tiên Ma Biến

Vô Tội 01-07-2023 20:10:19

Hứa Châm Ngôn đứng trong một căn nhà yên tĩnh của Hứa gia. Căn nhà này chính là nơi phụ thân Ti giám Hình ti Hứa Thiên Vọng hắn đã từng nói chuyện với hắn mấy tháng trước. Trong nhà có một cây lựu đã sinh trưởng nhiều năm, vô cùng cao lớn. Lúc ấy các trái lựu trên cây lựu này còn chưa chín mộng, mà bây giờ tất cả quả đã chín rồi, nhưng lại không có ai ngắt lấy, nên các quả lựu đã từ màu hồng tươi mộng biến thành màu đen khô quắt. Hứa Châm Ngôn nhìn cây lựu này thật lâu. Khi đấy, Hứa Thiên Vọng đã thể hiện sức mạnh trước mặt hắn, ăn một quả lựu còn chưa chín mộng, sau đấy không chút lưu tình mà đuổi hắn tới lăng Bích Lạc. Khi hắn bị bộ hạ Văn Nhân Thương Nguyệt đâm bị thương, nhiều lần nằm ngủ gặp ác mộng, hắn đều nhìn thấy hình ảnh Hứa Thiên Vọng ăn quả lựu còn sống, sau đấy sẽ có một vệt nước màu đỏ sềnh sệch từ khóe miệng ông ta chảy ra ngoài, trông như tủy não người vậy. Khi đó hắn cảm thấy rất sợ hãi, nhưng hiện giờ, khi nhìn cây lựu này, ánh mắt của hắn lại phát ra ánh sáng lạnh lẽo người thường khó phát hiện được, đồng thời hắn đã nghĩ thông được nhiều việc. Tiếng bước chân vang vọng ngoài đình, càng lúc càng gần sân nhỏ này, đi kèm với đấy là một luồng gió vô cùng lạnh lẽo. Hứa Thiên Vọng trong trang phục áo quan Hình ti cao cấp màu nâm xám đã bước qua cánh cửa cao cạnh đấy, đi vào sân nhỏ, một lần nữa xuất hiện trước mặt Hứa Châm Ngôn. Hứa Châm Ngôn không do dự, khom mình hành lễ với phụ thân tuy trông rất nho nhã, nhưng lại ẩn chứa một sự uy nghiêm khôn cùng, tôn kính nói: - Phụ thân. Hứa Thiên Vọng lạnh lùng nhìn Hứa Châm Ngôn đang hành lễ với chính mình, lãnh đạm nói: - Sao vậy? Ngươi đã quên những gì ta nói sao? Ta nhớ ta đã từng nói rằng một khi tu vi còn chưa đến Đại hồn sư, ngươi không nên xuất hiện trước mặt ta. Hứa Châm Ngôn dường như cúi đầu thấp hơn một chút, càng cung kính nói: - Con dĩ nhiên không quên lời dạy dỗ của phụ thân. - Trong đại loạn lăng Bích Lạc vừa rồi, ngươi không thể lập một chiến công nào. Ngược lại, địch nhân Lâm Tịch trong mắt ngươi, mặc dù bất lực bảo vệ thái tử, khiến Thánh thượng tức giận, nhưng dù sao cũng từng bảo vệ, tên của hắn đã chấn vang cả đại điện kim loan. Hơn nữa, ai cũng biết hắn giết chết Tần Kính Hoàng, biết quân đội do hắn có số lượng thương vong thấp nhất. So với hắn, ngươi vẫn là một phế vật. Hứa Thiên Vọng nhìn Hứa Châm Ngôn, trào phúng nói: - Hiện giờ quân đội lăng Bích Lạc bị thanh tẩy, rất có thể sắp tới sẽ được thiết lập lại ở ngay hành tỉnh Bích Lạc, thuộc lăng Bích Lạc, rõ ràng đây là một thời cơ tốt. Tuy nói tu vi ngươi tiến bộ, nhưng còn cách yêu cầu của ta rất xa, ta thật sự rất muốn nghe vì nguyên nhân gì ngươi lại dám rời khỏi lăng Bích Lạc, trở về hoàng thành Trung Châu để gặp ta. - Con dĩ nhiên hiểu cái phụ thân cần không phải là một chút tu vi của con. Hứa Châm Ngôn vẫn khom lưng, kính cẩn nói: - Cũng bởi vì thực lực của con thua kém đám người Văn Hiên Vũ và người kia quá xa, nên cho dù có ở lại lăng Bích Lạc, cũng không thể nào vượt qua được, tương lai không thể giúp ích phụ thân nhiều. Vì thế, con mới đến đây cầu kiến phụ thân, mong phụ thân giúp con... Con thỉnh cầu phụ thân để con tới quỷ lao. Hứa Thiên Vọng tựa hồ nghĩ ngợi điều gì đấy, bình tĩnh nhìn Hứa Châm Ngôn một cái, nói: - Ngươi dám đi quỷ lao? Hứa Châm Ngôn lại hành lễ, nói: - Nếu như không dám, con sẽ không dám về gặp phụ thân. Hứa Thiên Vọng vẫn lạnh lùng, nhưng giọng nói đã ôn hòa hơn rất nhiều: - Xem ra lần này tới lăng Bích Lạc, ngươi đã học được vài điều. Hứa Châm Ngôn không nói gì, chỉ lẳng lặng cúi đầu, chờ đợi. - Được. Hứa Thiên Vọng nhìn hắn, nhìn sự kính cẩn và tỉnh táo của hắn, chậm rãi gật đầu: - Ta sẽ an bài. Hứa Châm Ngôn bỗng chân thành tươi cười: - Đa tạ phụ thân. Hứa Thiên Vọng không nói thêm gì, chỉ lẳng lặng nhìn hắn một lần nữa, rồi phất tay đi ra khỏi nhà. Hứa Châm Ngôn nhìn bóng người trước mặt đã gây cho mình áp lực vô cùng to lớn kia, trên khuôn mặt tái xám bỗng nhiên xuất hiện thần thái hưng phấn màu đỏ tươi, đôi tay hắn cũng vì quá hưng phấn mà đổ đầy mồ hôi hột. Quỷ lao chính là trọng lao âm u nhất, sâu nhất trong thiên lao hoàng thành Trung Châu, bên trong nhốt những người tu hành có ý chí mạnh mẽ, hoặc là những nghi phạm bị phạm trọng tội. Vì muốn làm tan rã ý chí những người này, không những suốt ngày dụng hình để khiến các nghi phạm không có thời gian nghỉ ngơi, mà bên trong còn có những hình phạt mà người thường ở ngoài khó tưởng tượng nổi. Cho nên, quỷ lao sâu nhất trong thiên lao này tựa như một nơi quỷ đêm không ngừng gào khóc, ngay cả những quan viên trong coi ngục lâu năm nhất cũng khó khăn chịu được. Ở những địa phương này, trông coi ngục cũng là một điều vô cùng khổ sở, tựa như chính người trông coi là người đang bị dụng hình. Cho dù là những người điên thích ngược đãi nhất, một khi đã ở Quỷ lao quá lâu, chắc chắn sẽ biến thành một người điên thật, cho dù đến lúc cuối họ không tự hại mình, chắc chắn cũng tìm những cách thức tàn nhẫn nhất để tự giết mình. Cho nên, đối với những quan viên Hình ti thông thường, chỉ cần nhắc đến quỷ lao là đã biến sắc, càng không cần nói đến việc chủ động xin đi trông coi quỷ lao. Nhưng đối với Hứa Châm Ngôn, việc thỉnh cầu Hứa Thiên Vọng tới trông coi quỷ lao lại vô cùng ý nghĩa. Phần lớn các phạm nhân trong quỷ lao đều là người tu hành mạnh mẽ, nếu như có biện pháp bức cung hiệu quả, chắc chắn sẽ lấy được một số bí mật hoặc phương pháp tu hành của họ. Điều quan trọng nhất chính là quỷ lao vẫn luôn là nơi Giang gia chú ý đến, nếu như thể hiện được năng lực của mình ở nơi này, tất nhiên sẽ trở thành tâm phúc của Giang gia. Ở một nơi như vậy, cho dù là tu vi hay vị trí triều đình, chắc chắn tốc độ thăng tiến của hắn sẽ nhanh hơn khi ở lăng Bích Lạc rất nhiều. - Lâm Tịch, nghe nói vết thương của ngươi rất nặng? Mặc dù không bị thương, thái tử đã chết, thánh thượng nổi giận lôi đình, chắc chắn ngươi sẽ phải thối lui khỏi triều đình trong một thời gian rất dài. Trong khoảng thời gian đấy, ngươi chỉ có thể trơ mắt nhìn ta vượt lên. - Phụ thân, nếu như đi theo con đường giống nhau, chưa chắc con có thể vượt ngài được. Trong những ngày cuối mùa thu, nhìn bóng lưng Hứa Thiên Vọng dần biến mất, Hứa Châm Ngôn hơi hài lòng nhìn lên gốc cây lựu trước mặt mình, lãnh khốc nói. Hắn hái một quả lựu khô quắt màu đen xuống, lột vỏ ra. Bên trong quả lựu cũng đã mất hết nước, khô lại, nhưng lại có màu đỏ lạ thường. Hắn lạnh lùng bỏ vào miệng mình nhai, ở ngay khóe miệng có một chất lỏng đỏ lòm như máu chảy ra ngoài... Trong lúc Hứa Châm Ngôn nhai quả lựu đỏ như máu như đang ăn thịt người, Trương Bình lại đang ngồi trong một lớp học nhỏ ở khoa Thiên Công học viện Thanh Loan. Trước mặt hắn là vài bức họa đồ đầy những nét vẽ lạ lùng và rất nhiều tấm bách luyện cương được khắc họa phù văn khác nhau. Bởi vì có rất ít đệ tử đồng ý trở về học viện Thanh Loan, nên học viện Thanh Loan vốn đã thanh tu cô lạnh, nay lại càng lạnh lùng vắng vẻ hơn. Hiện giờ Trương Bình đang nhìn các bức họa đồ và tấm bách luyện cương, nhưng thứ hiện lên trong lòng hắn lại không phải là những phù văn đầy mê hoặc, mà chính là dung nhan không một chút tì vết của Tần Tích Nguyệt. Bây giờ nàng đang làm gì vậy? Chỉ là một câu hỏi vô cùng đơn giản, nhưng lại liên tục xuất hiện trong đầu hắn như một cơn thủy triều, khó lòng ngăn chặn được. Có tiếng động do người nào đấy cố ý tạo ra vang lên, sau đấy người này đi vào lớp học khoa Thiên Công chỉ có một mình Trương Bình. Trương Bình bỗng nhiên xoay đầu. Khi thấy người tới là một ông lão mặc áo bào đen, dung mạo tuy già nua nhưng lại vô cùng hòa ái, hắn đầu tiên ngây người, sau đấy lại khiếp sợ vô cùng, đẩy bàn gỗ trước mặt mình ra, chân tay luống cuống hành lễ: - Hạ phó viện trưởng. - Không cần đa lễ. Tuy Hạ phó viện trưởng nói như vậy, nhưng Trương Bình vẫn cảm thấy đây tựa như là một giấc mộng. Một người giống như Hạ phó viện trưởng, sao có thể một mình tới gặp hắn? - Các trò làm rất tốt. Ánh mắt ấm áp của Hạ phó viện trưởng dường như có thể xuyên thủng tâm linh hắn, ngài mỉm cười nói: - Ta tới tìm trò là vì so với những gì ta đã nghĩ, trò thậm chí còn làm tốt hơn. Có chuyện này, ta cần hỏi ý kiến của trò. Trương Bình cảm thấy rung động. Đối mặt với ông lão này, hắn chỉ cảm thấy dường như mình đang được nhìn một mặt trời thứ hai, đắm chìm trong vinh quang chói mắt của ngài. Hắn cố kiềm chế cảm xúc của mình, kính cẩn hỏi: - Thưa Hạ phó viện trưởng, không biết là chuyện gì? - Chắc trò cũng biết trong lần hội chiến ở biên quan Long Xà, đã có Thánh sư núi Luyện Ngục xuất hiện. Hạ phó viện trưởng ôn hòa, chậm rãi nói: - Áo giáp và một số hồn binh trên người Thánh sư kia rất có giá trị, thậm chí là rất quan trọng với các nghiên cứu hiện giờ của học viện chúng ta... Hiện tại Thiên ma quật và núi Luyện Ngục đều có thay đổi lớn, chúng ta có cơ hội có thể an bài trò tiến vào Đại Mãng, có cơ hội vào núi Luyện Ngục. Nói một cách đơn giản, chúng ta cảm thấy trò là một tiềm ẩn rất tốt, chẳng qua, trò phải biết rằng chuyến đi này còn nguy hiểm hơn cả đại loạn lăng Bích Lạc vừa rồi, cho nên, chúng ta cần phải hỏi ý kiến của trò. Thân thể Trương Bình không khỏi đông cứng lại. Đi vào Đại Mãng làm tiềm ẩn, nghĩ cách tiến vào núi Luyện Ngục, sau đấy điều tra những cơ mật của núi Luyện Ngục, đây hiển nhiên là chuyện vô cùng nguy hiểm. Nhưng thứ hiển hiện trong đầu hắn hiện giờ lại vẫn là dung nhan Tần Tích Nguyệt. - Tại sao lại chọn đệ tử? Phần đầu hắn đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt, hắn ngẩng đầu lên, nhìn Hạ phó viện trưởng, run giọng hỏi. - Bởi vì tư chất của trò không phải là quá tốt, đối phương sẽ không dễ dàng hoài nghi... ngoài ra, tính tình trò trầm ổn, rất thích hợp làm chuyện này. Hạ phó viện trưởng nhìn Trương Bình, nói: - Hơn nữa, trò lại có hứng thú với phù văn. Trong mắt ta, điều quan trọng nhất để quyết định thành tựu tương lai không phải là tư chất, mà chính là sự đam mê. Ta cảm thấy trò rất giống với mấy người Lý Khai Vân, sau này sẽ đạt được thành tựu to lớn. - Hạ phó viện trưởng, ngài cảm thấy sau này đệ tử sẽ có thành tựu to lớn sao? Trương Bình hơi thất thần nhìn Hạ phó viện trưởng, hỏi. Hạ phó viện trưởng gật đầu. Trương Bình nghĩ tới Cốc Tâm Âm, nghĩ tới Lâm Tịch... nghĩ tới núi Luyện Ngục thần bí mà cường đại, nghĩ tới Tần Tích Nguyệt... hắn lại cúi đầu nhìn hai tay mình. Hai tay của hắn cũng như người hắn, vô cùng bình thường. Hắn bất giác nghĩ tới thời gian nhập thí ở ven hồ Linh Hạ, nếu như không có mấy câu nhắc nhở của Lâm Tịch, có lẽ hắn sẽ không vào được học viện Thanh Loan, càng không thể tiến vào khoa Thiên Công hắn luôn mơ ước. Không mất quá nhiều thời gian, Trương Bình ngẩng đầu lên, nhìn Hạ phó viện trưởng vốn đã chuẩn bị cho hắn nhiều thời gian suy nghĩ hơn, điềm tĩnh trả lời: - Thưa Hạ phó viện trưởng, đệ tử đồng ý. Đệ tử sẽ cố gắng hết sức hoàn thành nhiệm vụ học viện giao phó.