Ánh đèn trong ngự thư phòng đang được thắp sáng.
Bởi vì đã nhiều ngày không được ngủ trọn giấc, mặc dù bên cạnh có rất nhiều thuốc men quý hiếm vốn được dùng để bổ dưỡng tinh thần cho Thánh sư, nhưng đôi mắt của hoàng đế Vân Tần vẫn hiện đầy tơ máu, hai gò má vốn hồng hào nay đã tái xám, để lộ khung xương nhọn hoắc.
Chính vũ ti trông coi binh mã thiên hạ, nhưng thật không ngờ cũng bị thanh tẩy khi biến động xảy ra.
Ngoại trừ Ti thủ Lý Thành Ngung ra, phó ti thủ và toàn bộ Đại đốc quân đều bị cách chức, đày ra tiền tuyến chiến đấu như binh sĩ. Sau đấy, hai tâm phúc của hoàng đế, một người là Đại thống lĩnh Chính vũ ti Phong Thiên Hàn được thăng lên làm Phó ti thủ Chính Vũ ti, người thứ hai vốn là Phó ti thủ Lại ti Nhan Thiểu Khanh cũng được điều động, trở thành Đại đốc quân Chính vũ ti.
Hiện giờ, ngoại trừ ba vị quan viên nắm thực quyền lớn nhất trong triều đình Vân Tần ra, tất cả thống lĩnh, đô đốc, giám quan chưởng quản việc điều động binh mã cũng như vận chuyển quân giới lương thực đều đang ở sau lưng đám người Lý Thành Ngung và Phong Thiên Hàn, không có ai dám ngẩng đầu lên nhìn hoàng đế Vân Tần nay đã ốm hơn, nhưng rõ ràng lại uy nghiêm hơn trước rất nhiều.
- Chỉ là mất đi người của Chung gia, tại sao các ngươi lại không vận chuyển được lương thảo và quân giới tới tiền tuyến? Tuy trước nay Chung gia vẫn chịu trách nhiệm thủy vận, nhưng các ngươi không được quên quyền lực của bọn chúng là do trẫm ban xuống. Bây giờ, ngươi nắm giữ quân đội là bọn ngươi, có người nào dám ngăn cản, bọn ngươi trực tiếp giết chết, chẳng lẽ không thể khiến đám người khác kinh sợ? Không thể khiến họ kinh sợ hay sao?
Hoàng đế Vân Tần ngồi ở trên cao nhìn các quan viên cao cấp Chính vũ ti như đang nhìn một đám người ngu ngốc. Bởi vì tức giận và thất vọng, nên giọng nói của hắn hiện giờ lại hơi khàn khàn và run rẩy. Hắn dùng sức vỗ lên bàn một cái, trách mắng:
- Trẫm đã thu hồi toàn bộ quyền lực vận chuyển đường thủy, bộ cũng như xe ngựa, trao cho các ngươi. Các ngươi thân là thống lĩnh quân đội, chẳng lẽ các ngươi chỉ biết nói đã cố hết sức? Trẫm cho các ngươi ngồi cao như vậy không phải vì muốn nghe các ngươi nói cố gắng hết sức, mà là muốn các ngươi nghĩ biện pháp, thay trẫm phân ưu.
Những người đứng đầu Chính vũ ti ở bên dưới chỉ biết ủy khuất mà cúi mặt, không biết nói như thế nào.
Căn cơ của Chung gia chính là thủy vận, đột nhiên gặp gỡ biến động đến nỗi diệt môn, khắp nơi đều có phản đối, việc như vậy sao có thể nói là giết một số người để bình loạn can qua?
Hơn nữa, có vài đoàn xe, tàu thuyền là tài sản riêng của Chung gia, những quan viên địa phương, nha môn cho đến công sai, thậm chí là hiệu buôn, thương nhân... không biết có bao nhiêu người đều từng làm việc với Chung gia, bây giờ lại lần lượt nói rằng cáo bệnh từ quan, hoặc là làm không dốc sức... cứ như vậy thật sự không biết làm hỏng bao nhiêu chuyện. Nếu như muốn dọn dẹp cục diện rối rắm như vậy, sợ rằng phải cắt tỉa cẩn thận từ trên xuống dưới một lần.
Nếu như là lúc bình thường, một khi gặp vấn đề như Chung gia hiện nay, các Ti trong triều đình tất nhiên sẽ tương trợ lẫn nhau, cùng một lúc dọn dẹp cũng không phải là việc khó. Nhưng tình hình trong triều đình bây giờ lại rối ren phức tạp, bản thân các Ti còn chưa lo việc của mình xong, sao có thể giúp Ti khác?
- Thánh thượng ngài ở thành Trung Châu đại sát tứ phương, giết thỏa thích vô cùng, thậm chí còn liều mạng rút cây trụ chống nước ra, kết quả là các một tòa đại điện sụp đổ... Cục diện bây giờ đã rối rắm như vậy, ngài dọn sạch như thế nào?
Nghĩ tới việc dạo này làm việc gì cũng bị khắp nơi ngăn trở, ngay cả bước một bước chân cũng khó khăn gấp mười, các đô đốc Chính vũ ti hiển nhiên rất uất ức, nhưng không có ai ngu ngốc đến mức lại nói những lời trong lòng ra.
Hơn nữa vào lúc này họ cũng không có tâm trạng để oán trách hay tranh cãi với nhau.
Mặc dù cho đến hôm nay Hồ gia chưa phản ứng quá mạnh mẽ, nhưng chỉ riêng việc họ đơn giản ngừng lại, ngay lập tức những nguồn lực ủng hộ quân đội từ trước đến nay đã bị gián đoạn, trực tiếp nhất chính là việc truyền báo quân tình của quân đội đã chậm hơn trước rất nhiều, thậm chí trong đấy còn có những quân tình vô cùng khẩn trương, rất có ích với quân đội, nhưng vĩnh viễn không thể truyền tới Chính vũ ti.
Dựa theo quân tình mới nhất vừa được truyền đến với tốc độ chậm hơn trước rất nhiều, mấy ngày trước quân đội Đại Mãng đã bắt đầu tổ chức tiến công lại, khắp nơi đều xảy ra tấn công theo quy mô lớn, ngoài ra còn có mười vạn viện quân mang theo lương thực và quân giới đang lướt qua núi Thiên Hà.
Vào lúc hậu cần Vân Tần không thể theo kịp tốc độ của tiền tuyến, ngay cả vấn đề điều hành của quân đội cũng có vấn đề, sợ rằng ở tiền tuyến sẽ nhanh chóng xuất hiện việc thiếu lương thảo, quân giới cũng như binh sĩ. Nếu như những vấn đề đó không được giải quyết, vậy hậu quả mà quân đội cũng như dân chúng Vân Tần đón nhận tất chỉ có một: Thảm bại!
Lý Thành Ngung là Ti thủ Chính vũ ti, nhưng ông ta đã từng nhiều lần đảm nhiệm chức vụ quân sư cho quân bộ núi Thiên Hà cũng như biên quan Long Xà. Đến lúc này, ông ta chậm rãi ngẩng cái đầu đầy tóc bạc lên, chậm rãi nhìn hoàng đế, khuôn mặt vô cùng bình tĩnh và lạnh lùng.
Sâu trong tim ông ta, ông ta vẫn luôn là quân nhân, chỉ biết suy nghĩ làm thế nào để đánh giặc. Theo ông ta nghĩ, đánh giặc trước giờ đều không thể đảm bảo mọi việc suôn sẻ, không thể chắc chắn mình sẽ liên tục chiến thắng, nên mặc dù biết Vân Tần đang gặp nhiều bất lợi, hoàng đế nổi nóng mà có những quyết định thiếu khôn ngoan, nhưng ông ta lại vẫn có thể giữ bình tĩnh được.
- Mặc dù Chung gia không cố ý phản công, nhưng các quan viên mới tới địa phương nhậm chức không thể nào làm việc ngay được, ít nhất phải cần một tháng mới có thể nắm rõ mọi tình hình. Nếu như muốn cho mọi nơi an ổn, cho dù chúng ta sử dụng những biện pháp cực đoan nhất, nhưng nếu không mất hai tháng, sợ rằng không thể làm được. Tuy nhiên, trong vòng một tháng tới, tiền tuyến rất có khả năng sẽ không duy trì như bây giờ, ít nhất có bốn phần quân đội sẽ không thể tiếp nhận đủ quân lương và quân giới.
Lý Thành Ngung tỏ ra kính cẩn, cất tiếng nói với giọng điệu lạnh như băng:
- Quân lực và toàn bộ quân đội Vân Tần chúng ta hầu như đều đang tập trung ở hành tỉnh Nam Lăng. Nếu như Cố Vân Tĩnh đại tướng quân ở đấy chiến bại, quân đội chúng ta căn bản không thể ngăn cản quân đội Văn Nhân Thương Nguyệt tiến quân thần tốc. Đến lúc đó, chiến tranh giữa hai đế quốc sẽ biến thành cuộc thảm sát của một bên, số lượng quân đội chết đi không thể hình dung được, tất nhiên tốc độ thất thủ của chúng ta còn phụ thuộc rất lớn vào việc quân đội địa phương và dân chúng phản kháng với kẻ địch. Nếu như đã có nhiều yếu tố biến động như vậy, quân đội lại cần thêm thời gian, nên hạ thần khẩn cầu thánh thượng lệnh cho Cố đại tướng quân bắt đầu lui binh, buông tha hành tỉnh Nam Lăng.
- Trẫm biết các ngươi và các Ti cần có thời gian, trẫm cũng cần có thời gian.
Nghe được Lý Thành Ngung trình bày và khẩn cầu, hoàng đế Vân Tần trước tiên bình tĩnh lại, nhưng hắn ta vẫn chậm rãi lắc đầu:
- Nhưng trẫm thấy còn có một biện pháp khác.
Lý Thành Ngung nhanh chóng giật mình, nhưng vẫn cung kính nói:
- Mong thánh thượng bày tỏ.
- Trẫm nghĩ biện pháp tốt nhất chính là bằng mọi giá trợ giúp cho Cố Vân Tĩnh, dùng hết biện pháp và tốc độ nhanh nhất ra lệnh cho các hành tỉnh Tiền Đường, Hà Lạc cũng như tỉnh thành lân cận, mau chóng đưa quân đội tới bổ sung cho hành tỉnh Nam Lăng.
Hoàng đế Vân Tần nhìn những người đứng đầu quân đội bên dưới, chậm rãi nói:
- Trẫm có thể cho quân đội quyền lục cao nhất, lệnh cho tỉnh đốc các tỉnh phải tuân theo quân đội trong mùa thu này, để cho mệnh lệnh của Chính vũ ti cao hơn mệnh lệnh của doanh trại quân đội hành tỉnh.
Lý Thành Ngung nhíu mày thật chặt, xoay người nhìn mấy người Phong Thiên Hàn một cái, sau đó hít sâu một hơi, chậm rãi nói:
- Những gì thánh thượng vừa nói quả thật là một biện pháp, nhưng làm như vậy cũng có nguy hiểm. Bởi vì thật ra đây chính là phương pháp bỏ thành đông để bổ sung cho thành tây. Chúng ta có thể điều động lương thảo, quân giới cũng như quân đội tập trung vào hành tỉnh Nam Lăng trước khi đại chiến bộc phát, nhưng trước khi thắng bại được phân rõ, chúng ta cũng không thể giải quyết được vấn đề thủy vận, khi đó lực lượng phòng thủ của các tỉnh thành sẽ suy yếu đến cực điểm, hoặc có thể nói đó là những ngôi thành trống. Cứ như vậy, nếu như tiền tuyến hành tỉnh Nam Lăng bất lợi, quân đội Đại Mãng rất có thể sẽ âm thầm phát binh chiếm lấy mấy hành tỉnh này. Hành tỉnh Tiền Đường và Hà Lạc vốn là hành tỉnh trồng lương thực cho cả nước, mà hành tỉnh Hà Lạc lại là nơi nối thẳng đến Trung Châu.
- Trẫm dĩ nhiên hiểu được điều này, nhưng trẫm vẫn cho rằng đây chính là biện pháp tốt nhất bây giờ.
Hoàng đế Vân Tần bình tĩnh mà uy nghiêm nhìn Lý Thành Ngung một cái, nói:
- Nếu như chọn lựa phương pháp này, vậy cho dù Cố Vân Tĩnh có đại bại, ít nhất cũng có thể cùng với Đại Mãng lưỡng bại câu thương. Hơn nữa, con dân Vân Tần của trẫm trọng võ, tuy các hành tỉnh đó không còn quân đội nữa, nhưng một khi quân đội Đại Mãng tiến sâu vào, không biết sẽ gặp bao nhiêu phản kháng của dân chúng Vân Tần. Việc này hoàn toàn có thể thúc đẩy người tu hành ở dân gian, cũng như sức mạnh dân chúng, thay trẫm hao mòn sức mạnh của Đại Mãng.
- Mấy hành tỉnh đó là một miếng thịt béo, nhưng cũng là một vũng bùn rất lớn.
Hoàng đế Vân Tần tự tin mỉm cười, nói:
- Trước khi quân đội các ngươi có thể một lần nữa triệu tập đủ sức mạnh, Văn Nhân Thương Nguyệt tuyệt đối không có khả năng một đường giết tới, đối mặt với Trung Châu quân của trẫm.
Lý Thành Ngung và các tướng lãnh quân đội đang có mặt ở đây lập tức thấy lạnh lẽo.
Không thể phủ nhận những gì hoàng đế vừa nói là sự thật, nhưng sự thật ẩn sâu nhất trong đó chính là bọn họ không muốn dùng phương pháp này của hoàng đế. Bởi vì một khi làm như vậy rồi, nếu như Cố Vân Tĩnh bị thất bại, các hành tỉnh đó hoàn toàn bị quân đội Đại Mãng tiến công, khắp nơi Vân Tần tất nhiên sẽ xuất hiện quân phản pháng... Nhưng nếu như quân phản kháng của dân chúng Vân Tần chống lại quân đội chính quy của Đại Mãng, sợ rằng bọn họ sẽ còn chết thê thảm hơn.
Chiến pháp này đúng là rất dễ dàng tiêu hao sức mạnh quân đội Đại Mãng, cũng là chiến pháp có lợi nhất đối với quân đội, nhưng cái giá phải trả thật sự quá đắt, thật sự quá thê thảm.
Đối với một số tướng lãnh, vì những trận chiến quan trọng, vì chiến thắng, bọn họ thậm chí có thể hi sinh quân đội của mình, nhưng bọn họ có thể thuyết phục nguyên nhân tại sao bọn họ làm như vậy, vì đó là thiên chức của quân nhân, vì họ muốn bảo vệ gia viên và dân chúng Vân Tần. Đối với quân nhân Vân Tần, quân nhân tất phải có tâm lý hi sinh, nhưng nếu như vì thắng lợi mà hi sinh dân chúng, điều đó tuyệt đối đi ngược với quan niệm của quân nhân.
- Trẫm biết các ngươi băn khoăn, nhưng trẫm cần có thời gian, mà trẫm và Vân Tần cũng hi vọng cuộc chiến này nhanh chóng kết thúc.
Hoàng đế Vân Tần nhìn thấu được suy nghĩ của Lý Thành Ngung qua đôi mắt ông ta, hắn ta bắt đầu lạnh lùng trở lại, nói:
- Nếu như các ngươi muốn chuyện khiến các ngươi băn khoăn không xảy ra, vậy hãy cố gắng hơn, giúp hành tỉnh Nam Lăng đánh thắng trận chiến này.
Lý Thành Ngung chậm rãi ngẩng đầu. Ông ta nhìn thấy sự lạnh lùng và ý chí kiên quyết trong đôi mắt hoàng đế Vân Tần, ông ta liền biết tâm của hoàng đế Vân Tần còn nguội lạnh hơn mình rất nhiều, chắc chắn không thay đổi được nữa.
Cho nên, ông ta không nói thêm gì, chỉ cúi người thật sâu, tỏ ý tuân mệnh.
- Trẫm sẽ toàn lực ủng hộ các ngươi, trẫm sẽ điều động rất nhiều người tu hành tới tiền tuyến tham chiến.
Hoàng đế Vân Tần rất hài lòng với biểu hiện của Lý Thành Ngung, chậm rãi gật đầu, sau đó nói câu cuối cùng.
Lý Thành Ngung và đám người Phong Thiên Hàn nghe nói như vậy không những không mừng rỡ, ngược lại còn cảm thấy lạnh lẽo hơn...
Gần như là cùng một lúc, Nghê Hạc Niên và một người tu hành cao gầy mặc áo bào tro, mặt đeo một chiếc mặt nạ màu xám tro, cùng nhau bước lên một bậc thang màu trắng, tiến thẳng tới đại môn học viện Tiên Nhất.