- Sao Chung gia có thể làm phản được? Tiên hoàng lập quốc không phải còn dựa vào Chung gia sao?
- Tiền tuyến còn đang đánh giặc, tại sao nội quốc đã tự loạn trước?
- Sao chúng ta có thể hiểu được mấy chuyện này? Hay là đừng nói nữa, không khéo lại mang họa vào thân...
Những cuộc nói chuyện như vậy mỗi ngày đều không ngừng phát sinh trong thành Trung Châu.
Dân chúng tầm thường không thể hiểu được tại sao đang yên lành, đột nhiên đại tướng Văn Nhân Thương Nguyệt lại phản quốc, Chu thủ phụ cáo lão về quê, Giang gia phản, Chung gia cũng làm phản.
Bọn họ cũng không thể biết trong khi nhiều ánh sáng ảm đạm đi, tại hùng thành vĩ đại nhất thế giới, nơi đó đang nghênh đón một thời đại mới.
Bọn họ cũng không biết có rất nhiều chuyện lớn đang diễn ra ngay trong đế quốc, trong thành Trung Châu.
Cung Uẩn Phương đã bị thiêu thành tro tàn.
Ngay cả những đóa hoa sen trong hồ nước cũng bị đốt thành lá vàng, thể hiện sự điêu linh hoàn toàn của cung Uẩn Phương.
Nhiều năm trước có một cô gái.
Nàng chính là người cuối cùng của Lại thị.
Đối mặt với đế quốc Vân Tần vô cùng khổng lồ, phồn thịnh đến mức không ai sánh bằng, báo thù đã là chuyện xa vời.
Nhưng nàng phát hiện mình không còn lựa chọn nào khác. Bởi vì ở thế gian này, nàng chỉ là một cô gái, nếu như không gả chồng, Lại thị tất nhiên sẽ bị tuyệt hậu, nhưng nếu như nàng bị gả đi, con cái cũng phải mang họ một tộc khác. Cho nên, theo quan niệm của thế giới này, Lại thị nhất định sẽ tuyệt hậu từ nàng.
Cho nên, nàng cần bày một bàn cờ, từ đấy chọn lựa người trẻ tuổi, giúp người trẻ tuổi đó từng bước đi lên quyền lực đỉnh cao của đế quốc Vân Tần.
Vì việc báo thù hư vô mờ mịt, vì để cho Văn Huyền Xu được nàng lựa chọn phải động tâm, nàng đã bất chấp tất cả, bao gồm biến mình thành quân cờ quan trọng nhất trong bàn cờ chính nàng bày bố.
Nàng đi tới điểm cuối của sinh mệnh mình, không nhìn thấy được thắng lợi cuối cùng, tự mình chết đi, theo cung Uẩn Phương bị đốt thành tro tàn...
Ở thành Trung Châu đã không còn người của Giang gia.
Thánh sư Dạ Oanh - người lựa chọn trở thành Thánh sư cuối cùng của Giang gia, đã cùng với người tu hành mạnh nhất Chung gia - Chung Thành, cùng nhau chạy ra khỏi thành Trung Châu.
Không có ai có thể ngờ rằng hoàng đế lại liều lĩnh và quyết liệt như vậy, nên phụ nữ, trẻ em và các đệ tử nhỏ tuổi của Giang gia không còn được bảo vệ chu toàn.
Hồ Trầm Phù và Trần Triệu Cát bị hoàng đế giữ lại trong hoàng thành Trung Châu một ngày.
Đối với Trần gia và Hồ gia, việc này không chỉ khiến họ thiếu đi một Thánh sư, mà còn khiếm khuyết một thái độ rõ ràng.
Lựa chọn của mỗi người đều khác nhau.
Trong những ngày này, Trần gia lựa chọn tiếp tục hiệu trung với Trưởng Tôn thị, sau đó từ từ thoái ẩn, lựa chọn của họ cũng giống như Hoàng gia năm xưa, tự động đưa quyền lực và sức mạnh trong tay ra.
Hồ gia lựa chọn nhẫn nại.
Sau khi Hồ Trầm Phù rời khỏi hoàng thành Trung Châu, tất cả sức mạnh của Hồ gia lập tức nhanh chóng biến mất thành Trung Châu.
Chiếc xe ngựa màu đen mạ vàng của Hồ Trầm Phù nhanh chóng chạy ra khỏi cửa đông thành Trung Châu.
Nhà cửa của Hồ gia ở thành Trung Châu bị chính người của họ tự tay đốt thành một đống lửa.
Ngay lúc chiếc xe ngựa màu đen mạ vàng của Hồ Trầm Phù ra khỏi cửa thành, lập tức có một thánh chỉ từ trong thành Trung Châu phát ra, truyền đi khắp nơi. Nội dung của thánh chỉ này chính là Hồ gia làm phản, tước đoạt hết các chiến công của Hồ gia.
Cùng một ngày rời khỏi thành Trung Châu, còn có chiếc xe ngựa màu đen mạ vàng của Khổng gia.
Chiếc xe ngựa màu đen mạ vàng này chạy ra khỏi cửa thành song song với chiếc xe ngựa của Hồ gia. Tuy không có thánh chỉ nói Khổng gia nghịch phản, nhưng hành động này cộng với việc người của Chung gia cũng từ từ rời khỏi thành Trung Châu, tất cả đã cho thấy thái độ của mỗi người.
Đại tế ti mặc hồng bào của viện Tế ti, Gia Cát Thiên Sơn, chặn Nghê Hạc Niên lại ở Hoàng Tước quan.
Gia Cát Thiên Sơn chết đi, đôi mắt của Nghê Hạc Niên bị thương. Nghê Hạc Niên vốn có một đôi mắt sáng còn tốt hơn mắt ưng, nhưng bây giờ lại không thể thấy rõ, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy người vật trong phạm vi năm bước, khó có thể khôi phục như cũ.
Sau khi Gia Cát Thiên Sơn chết đi, có một vài Đại tế ti của viện Tế ti xuất hiện khắp ngõ phố Vân Tần. Nhưng ngoài trận chiến giữa Gia Cát Thiên Sơn và Nghê Hạc Niên ra, không có trận chiến nào khác giữa các Đại tế đi đó và người tu hành trong thành.
Bởi vì trong thành Trung Châu này, các Thánh sư có thể chiến đấu với họ vốn không có nhiều, hơn nữa... bọn họ là Tế ti đại biểu quang minh, cho dù là hoàng đế Vân Tần, ít nhất bây giờ cũng không dám ban thánh chỉ, nói bọn họ nghịch phản.
Bọn họ chỉ là bình tĩnh đi lại khắp ngõ phố, ngăn trở bước chân của một số đội quân, mở mấy cổng thành.
Bọn họ còn ra tay ngăn cản các quân giới mạnh mẽ nhắm bắn về phía người ra khỏi cửa thành.
Đây rõ ràng là một hình ảnh rất quỷ dị, hai bên đang đối lập với nhau, nhưng lại không có bất kỳ cuộc chiến nào xảy ra. Ban đầu loại chuyện này nghe rất hoang đường, nhưng lại đang xảy ra trong thành Trung Châu...
Văn Huyền Xu đang ngồi trong phủ của mình, trên cái bàn dài trước mặt ông ta có rất nhiều hồ sơ vụ án chất chồng lên nhau, ngoài ra còn có tên văn sĩ mặc áo trắng nho nhã.
Đối với số lượng tin tức nhiều như biển rộng, người trời sinh đã thích hợp làm quyền quý trong triều đình và người không thể đứng trong triều đình sẽ có thái độ hoàn toàn khác nhau. Nếu như là người không thể đứng trong triều đình, họ sẽ cảm thấy càng xem càng hỗn loạn, không tìm được đầu mối, nhưng đối với quyền quý trời sinh đã thích làm việc trong triều đình, họ lại nhanh chóng tìm được điểm quan trọng, từ đó tìm ra đầu mối mình cần.
- Mấy chuyện này dường như chỉ có Chu Như Hải mới làm được?
Văn Huyền Xu nhìn vào mấy hồ sơ vụ án gần tay ông ta nhất, sau đấy bình tĩnh nhìn văn sĩ mặc áo trắng đối diện, nói một câu tựa như đang đưa ra câu hỏi.
Văn sĩ mặc áo trắng nho nhã khẽ trả lời:
- Tuy bây giờ không thể biết chính xác có phải ông ta làm hay không, nhưng những thủ hạ của ông ta vốn ở gần thành, bây giờ lại không biết ở đâu. Nếu như là do ông ta làm, vậy nhất định đã chuẩn bị từ lâu, gấp gáp sẽ không thể thành công, nên ông ta chưa từng nghĩ rằng mình sẽ thực sự thoái ẩn.
- Nếu như Vân Tần vô sự, Chu Như Hải dĩ nhiên có thể thoái ẩn thật sự, nhưng Vân Tần có việc, hắn ta nhất định không thể thoái ẩn.
Văn Huyền Xu khẽ mỉm cười, nói:
- Ngoại trừ học viện Thanh Loan, hắn ta luôn luôn là đối thủ nguy hiểm và khó chơi nhất.
Văn sĩ mặc áo trắng trầm ngâm, nói:
- Có muốn giết chết ông ta trước hay không?
- Không cần, nếu như chúng ta đối phó với hắn trước, người thua sẽ là chúng ta.
Văn Huyền Xu mỉm cười, nói:
- Đối thủ càng mạnh mẽ, hoàng đế càng cần chúng ta hơn. Tuy hắn biết rõ chúng ta có vấn đề, nhưng vì hiện giờ người đủ khả năng đứng bên cạnh hắn chỉ có chúng ta, cũng chỉ có chúng ta làm được những chuyện hắn muốn làm, nên hắn ta rất muốn chúng ta chém giết lẫn nhau, lưỡng bại câu thương. Những năm nay ta luôn coi hắn là vi sư, nghiên cứu hắn, học tập hắn. Tuy nói hắn ta là người cơ trí, nhưng bản chất lại quá bảo thủ, ngu dốt, nghi kỵ. Ta có thể chuyên tâm chơi trò quyền thế, toàn lực đánh ván cờ, không để ý đến chiến trường và dân chúng, nhưng hắn ta sẽ không nhẫn tâm, nên hắn ta và mấy lão già đó sẽ kiềm chế lại lẫn nhau. Cứ để cho Văn Nhân Thương Nguyệt và hắn đấu với nhau là được rồi.
Văn sĩ mặc áo trắng khẽ cười, nói:
- Bố cục mặc dù hiểm, nhưng vẫn chỉ có một nửa cơ hội. Chúng ta đã đánh rất cẩn thận, tại hạ chỉ nhìn ra ba bước, mà đại nhân lại nhìn xa hơn trăm bước. Tại hạ thật cảm thấy không bằng.
Văn Huyền Xu lắc đầu, trầm mặc nói:
- Cũng không phải do chính ta nhìn xa, mọi bố cục sau này là do nàng ta dựng nên... nàng ta thật sự hơn ta, nhìn nhận mọi chuyện giỏi hơn ta.
Văn sĩ mặc áo trắng ngẩn người, bất giác hỏi:
- Lại thị?
Văn Huyền Xu gật đầu, bất giác nheo mắt nhìn bàn cờ đang được bày ra trên bàn trà cách đó không xa. Nhìn vào những con cờ đen trắng rõ ràng khác nhau, ông ta đang tự hỏi rằng nàng ta làm vậy có đáng giá hay không? Nhưng bất kể thế nào, bây giờ ông ta lại cảm thấy hơi tôn kính nàng. Hơn nữa, trong không khí yên tĩnh như vậy, ông ta thậm chí hoảng hốt nghĩ đến một chuyện, năm xưa rốt cuộc là do mình bị dục vọng dẫn dắt, nên mình đã lợi dụng cô gái đó, hay là từ khi bắt đầu, mình đã bị cô ta hạ độc rồi? Có phải cô gái đó đã lợi dụng hai bàn tay của mình để đối phó với Trưởng Tôn thị?
Nhưng sự hoảng hốt này cũng chỉ thoáng xuất hiện.
- Phải điều tra rõ ràng là người nào đã đánh cướp thiên lao và phòng giam, chuyện này rất kỳ lạ.
Vừa ngẩng đầu lên, ông ta lại nhìn thoáng qua văn sĩ mặc áo trắng, nói...
Hoàng đế Vân Tần đang ngồi trên ghế rồng uy ngiêm màu vàng ở đại điện Kim Loan.
Những tin tức liên quan đến viện Tế ti liên tục được truyền tới hắn, nhưng sắc mặt hắn ta càng lúc càng lạnh lùng và bình tĩnh.
Sau khi để mấy bức văn kiện mật xuống, hắn ngẩng đầu lên, nhìn tới phía trước.
Trước mặt hắn ta có chín màn che nặng nề như thác nước, từ trên đỉnh điện kéo dài xuống mặt đất.
Hắn trầm ngâm một hồi, khóe miệng nhếch lên để lộ sự châm chọc và giễu cợt.
- Người đâu.
Sau đấy hắn ra lệnh.
- Hạ mấy màn che đó xuống, chúng nó ngăn tầm mắt của ta.
Đây là một câu nói nghe rất buồn cười.
Nhưng những màn che này vốn đã tồn tại ở thành Trung Châu hơn nhiều năm. Nên khi những lời này vang lên, các quan viên gần đấy lại không thấy buồn cười, ngược lại còn kinh hoảng.
Có hơn mười thị vệ sắc mặt tái nhợt, hai tay không ngừng run rẩy bắt đầu dỡ những màn che đó xuống. Màn che nặng nề rơi xuống đất, tạo nên tiếng vang trầm thấp.
Trưởng công chúa xuất hiện trong điện Kim Loan, nhìn mấy màn che đó được hạ xuống, khuôn mặt vốn đã tái nhợt của nàng bỗng nhiên càng tái hơn, tựa như không còn một hạt máu.
- Hoàng huynh, hoàng huynh điên thật rồi sao? Rốt cuộc hoàng huynh đang làm gì vậy?
Nàng đi tới trước mặt hoàng đế Vân Tần, hỏi.
- Chỉ còn lại một nhà, chẳng lẽ mấy thứ này còn cần thiết để đó sao?
Hoàng đế Vân Tần lại không giận dữ, ngược lại nhìn chằm chằm vào đôi môi mỏng của nàng, mỉm cười hỏi ngược lại.
Trưởng công chúa cảm thấy sững sờ, hai tay nắm chặt, nhất thời không thể nói lời nào.
Hoàng gia, Văn Nhân gia, Giang gia, Chung gia, Hoàng gia, Trần gia, Vũ Hóa gia, Khổng gia... hoặc là biến mất, hoặc là phản bội, hoặc là bị tiêu diệt... trong chín màn che đó, chỉ còn có môi Dung gia còn đang ở thành Trung Châu, chưa xác định rõ lập trường của mình.
Chín bức màn che này, đúng là không còn cần thiết treo lên nữa.
Tất cả màn che đều được hạ xuống, cho thấy thời đại cũ đã qua đi, một thời đại hoàn toàn mới đang đến.
Hoàng đế Vân Tần cảm thấy đại điện đã sáng ngời hơn, rộng rãi hơn, cảm thấy rất thỏa mãn, chỉ là không khí lại hơi lành lạnh.
- Hoàng muội... trên thế gian này, chỉ có Trưởng Tôn thị mới đáng tin tưởng, chỉ có Trưởng Tôn thị mới không phản bội Trưởng Tôn thị.
Hắn nghiêng đầu, nhìn trưởng công chúa đang đứng run rẩy bên cạnh mình, nói:
- Hay là hoàng muội hãy làm phi tử của trẫm, có như vậy mới sinh hạ được cốt nhục của Trưởng Tôn thị.
Trưởng công chúa chợt nín thở, không thể tin được mà nhìn hoàng đế Vân Tần, gần như hét lên:
- Ngươi thật điên rồi!