- Phong cảnh nơi này cũng được lắm.
Cố Vân Tĩnh cười cười, nói.
Viên tướng lãnh lạnh lùng mang mặt nạ kim loại vẫn đứng bên cạnh ông ta như mọi ngày.
Bọn họ đang đứng trên một sườn núi nhỏ.
Phía trước là một ruộng bậc thang đều đặn, khắp nơi có cây cải dầu màu hoàng kim, có thôn nhỏ tường trắng ngói đen được ánh sáng vàng lóng lánh này bao phủ, có một gò đất ở ngay khúc sông quanh co, còn có một người đánh cá khoác áo tơi đang ở trên sông.
Đây là một hình ảnh rất xinh đẹp, một phong cảnh mỹ lệ.
Chỉ là viên tướng lãnh lạnh lùng không lên tiếng.
Bởi vì trên ngọn núi họ đang đứng có rất nhiều mộ phần bị giấy mộ vàng bao phủ, san sát nhau không nhìn thấy cuối.
Có rất nhiều người đứng trên bãi tha ma ngắm phong cảnh mà khen ngợi như vậy.
Cố Vân Tĩnh nhìn gò đất đằng xa. Ông ta cảm nhận được khí tức nào đấy, biết rằng người mình chờ đợi đang từ phương hướng đó đi tới, nên ông ta quay đầu lại, nhìn viên tướng lãnh lạnh lùng không lên tiếng bên cạnh mình, cười nói:
- Ta cũng biết Lâm Tịch nhất định sẽ nghĩ đến biện pháp này.
Viên tướng lãnh lạnh lùng mang mặt nạ kim loại màu đỏ xưa nay rất tôn kính Cố Vân Tĩnh, tựa như con cháu của Cố Vân Tĩnh, nhưng lúc này nghe thấy Cố Vân Tĩnh nói như vậy, hắn ta không khỏi cảm thấy khác lạ, đồng thời hơi tức giận mà nói:
- Đây là chuyện lớn, ngài muốn hắn làm thế nào, cứ trực tiếp nói cho hắn là được mà, nhưng ngài lại không nói. Mặc dù học viện Thanh Loan có nhiều người, chắc chắn nghĩ đến biện pháp này, nhưng ngài như vậy... tại sao càng già lại càng giống như trẻ con thế này.
Cố Vân Tĩnh không tức giận, ngược lại còn cười vui vẻ hơn. Ông ta duỗi lưng ra giống như một đứa trẻ, cười nói:
- Người càng già lại càng muốn giống một đứa trẻ vậy đấy, hơn nữa, sau khi biết lão bất tử này tới đây, ta biết rằng mình chỉ cần làm việc này nữa là đủ, không phải suy nghĩ đến những chuyện khác nữa. Khoảng thời gian này thật tương phản với mấy chục năm nay, cũng là lúc ta vui vẻ và nhẹ nhàng nhất, cảm thấy giống như một đứa trẻ là chuyện bình thường.
Viên tướng lãnh lạnh lùng biết những gì Cố Vân Tĩnh vừa nói là sự thật, đồng thời hắn tự nhận thấy lời mình nói ở trên là không đúng, nên hắn ta cảm thấy áy náy, thầm cúi đầu xuống, không nói lời nào.
- Mấy năm nay thật cực khổ cho ngươi chiếu cố một lão già như ta.
Cố Vân Tĩnh tươi cười, vỗ vỗ bả vai tên tướng lãnh lạnh lùng này:
- Lần này rốt cuộc không cần ngươi ra tay rồi, ta sẽ ra tay. Bây giờ ngươi không cần cả ngày phải đi theo ta nữa... ngươi hãy đi làm những gì mình thích đi.
Lòng của viên tướng lãnh này vốn đã đổ lệ, nên mặc dù hắn biết rõ đây lời là lời cáo biệt, mặc dù những năm qua hắn luôn xem Cố Vân Tĩnh là sư phụ của mình, nhưng hắn vẫn trầm mặc, không chảy một giọt nước mắt.
- Sau khi chết rồi, người hay đế vương cũng là một nấm mồ thôi, không khác gì nhau.
Cố Vân Tĩnh nhìn những ngôi mộ bên cạnh, nói:
- Chết già cũng là chết già, nếu như chết có ý nghĩa, đây cũng là chuyện đáng cao hứng.
Viên tướng lãnh lạnh lùng không nói gì, cung kính khom người thi lễ một cái, sau đấy ôm Cố Vân Tĩnh một lần.
Cố Vân Tĩnh vẫn cười như một đứa bé, nói;
- Ta rất thích phong cảnh nơi này, ngươi hãy chôn cất ta ở đây.
Viên tướng lãnh lạnh lùng sững người, muốn nói gì đấy, nhưng Cố Vân Tĩnh lại nhìn thấu suy nghĩ của hắn, vừa lắc đầu vừa cười:
- Cả đời này ta đã đánh trận rồi, chẳng lẽ ngươi muốn sau khi ta chết mà vẫn dẫn huynh đệ đánh giặc sao? Để cho ta thanh tĩnh chút đi, đừng nói mấy lời mê sảng như chôn ta ở hoàng thành.
Viên tướng lãnh lạnh lùng không kiên trì nữa, cúi đầu nói:
- Vâng.
- Hoàng đế khí thịnh, sau khi ta chết...
Cố Vân Tĩnh tiếp tục dặn dò chuyện hậu sự, nhưng sau khi nói đến chỗ này, ông ta chợt cảm thấy không đúng, nên lại lắc đầu, cười nói:
- Thật ra cho dù ta có chết hay không cũng không quan trọng, ta không chết, hắn cũng sẽ muốn nhúng tay vào hành tỉnh Nam Lăng và sơn mạch Long Xà này. Xem ra chính hắn cũng không muốn ta sống nữa. Cho nên, ngươi không được phép làm giống như ta, cứ xem như không nhìn thấy mệnh lệnh của hắn là được rồi. Những huynh đệ trong Hắc Kỳ quân đều do chính ta và ngươi tập hợp lại, cũng không thể để họ cởi giáp về quê cày ruộng được. Lâm Tịch và Hắc Kỳ quân của chúng ta có duyên với nhau. Sau khi ta chết, ngươi hãy giao Hắc Kỳ quân cho hắn. Xem như đây là lễ vật mong đợi của một tiền bối như ta dành cho hắn.
Viên tướng lãnh lạnh lùng lại gật đầu đồng ý.
- Được rồi.
Cố Vân Tĩnh hài lòng nở nụ cười, quay đầu nhìn gò đất ở nơi xa, nói;
- Ta đi đây.
Viên tướng lãnh lạnh lùng không nói mấy chữ sẽ gặp lại.
Hắn nhìn bóng lưng của Cố Vân Tĩnh, nghiêm túc thực hiện nghi thức của quân đội.
Bóng người của Cố Vân Tĩnh xuyên qua cánh đồng cây cải dầu tràn ngập màu hoàng kim, đi về phương xa...
Một chiếc xe ngựa màu đen đang di chuyển giữa con đường đầy lá rơi trong rừng.
Xung quanh xe ngựa có vài chúc người tu hành mặc áo đen, nước da của họ hơi khô vàng môt cách kỳ lạ, tựa như có một mảnh vải màu vàng quấn chặt vào người.
Mái tóc của bọn họ cũng rất kỳ lạ, bị ép vào bên rất chặt, trông rất buồn cười.
Nhưng khí tức của mỗi người tu hành áo đen này đều rất cường dại.
Bất kỳ kẻ nào trong số họ cũng là người mà thế gian phải ngước nhìn.
Nhưng khi đi đứng bên cạnh chiếc xe ngựa ở giữa, bọn họ lại tỏ ra hèn mọn như con kiến.
Không có quân đội nào hộ tống chiếc xe ngựa màu đen này.
Bởi vì hành tung của chiếc xe ngựa màu đen này cần phải giữ bí mật, hơn nữa, cho dù là một đội quân trọng khải hơn ngàn người, nhưng nếu đối mặt với những người mặc áo đen và chiếc xe ngựa này, kết quả vẫn là chiến bại.
Đột nhiên những người tu hành cường đại mặc áo đen này dừng bước.
Sắc mặt bọn họ trở nên ngưng trọng, khí tức quanh người không ngừng chấn động, ở ngay vảy áo màu đen đấy còn có những giọt máu tươi tích nhỏ xuống.
- Vài ngày trước các ngươi đã giết chết rất nhiều người tu hành, bây giờ lại muốn có thêm người tu hành phải chết, vậy có phải người tu hành núi Luyện Ngục các ngươi cũng phải chết theo không?
Một âm thanh tràn đầy khí tức thiết huyết bỗng nhiên trong khu rừng yên tĩnh vang lên.
Lời nói còn chưa dứt, bóng người Cố Vân Tĩnh đã xuất hiện ở sườn dốc khu rừng.
Vì không muốn ảnh hưởng đến việc hồn lực mình bộc phát, nên Cố Vân Tĩnh hiện giờ chỉ mặc một bộ áo vải bình thường.
Tóc của ông ta hiện giờ thậm chí còn có một chút cánh hoa của cây cải dầu.
Khắp người không ông ta không có vật gì, cũng không có vũ khí gì.
Một tên thần quan núi Luyện Ngục cảm thấy sợ hãi, nhưng khí tức cực nóng từ bên trong xe ngựa tản phát ra ngoài lại giúp hắn có thêm dũng khí, nên hắn muốn há mồm quát lớn một tiếng.
Nhưng hắn ta không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Ngay nháy mắt hắn ta há mồm muốn lên tiếng, bỗng nhiên có một cánh hoa của cây cải dầu màu hoàng kim từ trên mái tóc trắng xóa của Cố Vân Tĩnh phóng bay ra ngoài, bắn vào trong miệng hắn, xuyên phá cổ họng hắn, mang theo huyết nhục bể tan tành của hắn mà vọt ra ngoài.
Tất cả thần quan núi Luyện Ngục lập tức hiểu rằng nguyên nhân ông già trước mặt mình không mang theo vũ khí là vì ông ta căn bản không cần vũ khí.
Hồn lực mạnh mẽ chính là vũ khí cường đại nhất nhất của ông ta.
- Cố Vân Tĩnh, thật không ngờ chính là tôi... Đệ tử núi Luyện Ngục của ta đúng là không còn nhiều lắm... Nhưng chẳng lẽ ngươi cho rằng ngươi là đối thủ của ta, ngươi có thể trước mặt ta mà giết họ sao?
Một giọng nói đầy khẩu âm miền nam Đại Mãng bỗng nhiên vang lên.
Chiếc xe ngựa màu đen ấy trong thoáng chốc tưởng như biến thành một cái lò lửa khủng khiếp, khói đen dày đặc và cuồn cuộn từ những khe hở của xe ngựa mà phun ra ngoài.
Một bóng người trông rất cao lớn, được khói đen cuồn cuộn bao quanh lại, từ trong xe ngựa đi ra ngoài.
Đạ trưởng lão núi Luyện Ngục được khói đen dày đặc bao quanh này là người luôn được phụng dưỡng, mà hiện giờ đệ tử núi Luyện Ngục đúng là càng ngày càng ít, đến mức khó lòng bổ sung được, nên lão ta mới nói như vậy, quyết định tự mình ra tay giết chết Cố Vân Tĩnh.
Tất cả thần quan núi Luyện Ngục xung quanh xe ngựa hiểu ý của lão, thầm mừng trong lòng, đồng thời sợ hãi mà quỳ xuống, gần như muốn hôn lấy mặt đất mà tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục này đi qua.
Khí tức quanh người tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục này càng lúc càng mạnh mẽ, cột khói màu đen càng lúc càng cao, tựa hồ có vô số khói bụi màu đen từ trên trời cao lả tả bay xuống.
Nhưng Cố Vân Tĩnh lại nở nụ cười như một đứa bé, cười rất vui vẻ và đắc ý.
- Ngươi nói phải giữ lời đấy, lát nữa đừng có đổi ý.
Câu nói đầu tiên của ông ta tựa như lời đánh cược của mấy đứa bé.
Sau đấy ông ta nói tiếp:
- Ta biết các ngươi không phải là Thánh sư bình thường, chỉ là chưởng giáo núi Luyện Ngục lại không cho phép các ngươi trở thành người giống hắn.
- Hơn nữa, dọc đường đi tới đây các ngươi lại chia ra xử lý vài chuyện, hay là vì sợ tụ hợp lại sẽ bị người khác phát hiện đây? Tất cả cũng là do người tu hành núi Luyện Ngục các ngươi quá coi trọng chuyện cá nhân, hận không thể giết chết người như mình, ước mong thời gian ở chung càng ngắn càng tốt... Nhưng dù thế nào đi nữa, ngươi chỉ có một người mà thôi. Nếu như các ngươi có hai người, ta có thể không phải là đối thủ, nhưng nếu như chỉ có một người, ta có thể chôn ngươi sâu trong đất bùn Vân Tần, trở thành một bãi phân bón hoa tốt.
Đại trưởng lão núi Luyện Ngục đang được khói đen vô tận bao phủ đột nhiên an tĩnh, lòng bất chợt cảm thấy bất an.
Cố Vân Tĩnh di chuyển.
Nhưng mới chỉ là bước đầu tiên, khí tức quanh người ông ta lại bắt đầu bành trướng, giống như có vô số giáp nặng và binh khí cùng lúc xuất hiện ngoài thân ông ta.
Thân thể ông ta dường như đột nhiên còn cao lớn hơn đại trưởng lão núi Luyện Ngục đang được khói đen bao phủ vạn lần, tựa hồ muốn nuốt trọn cả bầu trời.
Đại trưởng lão núi Luyện Ngục nắm quyền trượng trong tay đột nhiên sững sờ mà run rẩy.
- Sao có thể như vậy?
- Sao ngươi có thể đột phá Thánh sư?
Chỉ trong tíc tắc này, tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục vốn rất kiêu ngạo lập tức sợ hãi hét lên.
- Nhanh.
- Ngăn cản hắn.
- Giết hắn đi.
Mới vừa rồi lão ta còn nói muốn tự tay giết chết Cố Vân Tĩnh, khiến cho toàn bộ thần qua núi Luyện Ngục phải quỳ xuống, mong chờ lão ta biểu lộ sức mạnh cường đại giết chết Cố Vân Tĩnh. Mà đến bây giờ, các thần quan núi Luyện Ngục đều ngây người, nghe thấy đại trưởng lão bảo họ phải liều mạng.
- Tiểu quỷ nhát gan, lão bất tử kia, ngươi có thể chết rồi.
Cố Vân Tĩnh nhìn tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục càng lúc càng khiếp sợ, tươi cười.
Hồn lực trong cơ thể ông ta bỗng nhiên bộc phát mạnh mẽ.
Trong mái tóc của ông ta có rất nhiều cánh hoa cây cải dầu bay ra ngoài.
Mỗi một sợi tóc đều xuất hiện vô số tia máu.
Mỗi nếp nhăn trên mặt ông ta đều phiêu tá vô số tia máu.
Tất cả những tia máu này hợp lại với sức mạnh trong cơ thể ông ta phát ra, tạo thành một thanh trường thương bằng máu khổng lồ ngay trước mặt ông ta.
Một thương đâm tới.
Tất cả thần quan núi Luyện Ngục trước người ông ta vừa mới kinh hãi đứng lên đã bị chấn nát thành vô số thịt vụn, mà tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục đang bỏ trốn cũng bị đâm trúng. Toàn bộ khói đen và ngọn lửa bốc cháy quanh thân lão ta biến mất, mà thân thể của lão ta cũng trong nháy mắt đó biến thành vô số xương khô, phiêu tán trong mùa xuân Vân Tần này.