Chương 288: Hắn chưa bao giờ tuyệt vọng!

Tiên Ma Biến

Vô Tội 01-07-2023 20:10:22

Đây là một Thánh sư núi Luyện Ngục toàn thân mặc một bộ giáp kín. Đây cũng là một bộ giáp đáng giá đến nỗi toàn bộ người tu hành trên thế gian này phải ao ước. Một khối tinh thạch màu xanh dài hẹp được đặt giữa các mảnh giáp, tự nhiên tạo thành những phù văn màu xanh tinh tế. Phần mắt được dùng hai khối thủy tinh màu trắng trong suốt che lại, ở ngay mũ bộ áo giáp có một chùm bím tóc dài, toàn bộ đều là những lưỡi đao màu xanh ngọc sắc bén. Cánh tay, khuỷu tay, phần gối, bả vai... tất cả các bộ phận được dùng để thi triển vũ kỹ, tấn công đối thủ, đều có bố trí những lưỡi dao sắc bén hình cánh chim. Thứ làm người ta phải chú ý nhất chính là đôi cánh kim loại dài hơn một trượng của bộ giáp này, mỗi một cánh tưởng chừng như được làm từ lông chim thật sự, trên bề mặt cánh có những phù văn tinh tế và mịn màng, tản phát ánh sáng màu xanh ngọc nhạt... Trên thế gian này, không có một thánh địa tu hành nào có thể nghiên cứu hồn binh thấu triệt hơn học viện Thanh Loan. Trên thế gian này, phần lớn các hồn binh cường đại nhất đều được làm từ học viện Thanh Loan, nhưng những thánh địa tu hành khác cũng có hồn binh có thể tranh đua với học viện Thanh Loan. Tỷ như trong núi Luyện Ngục ở Đại Mãng đã có hai bộ áo giáp hồn binh là "Dạ ma" và "Thiên ma", có thể chống lại áo giáp của học viện Thanh Loan. Lâm Tịch từng gặp qua áo giáp mạnh nhất của núi Luyện Ngục - Trọng giáp Thiên ma. Hiện giờ trong tầm mắt của hắn, bộ giáp tên Thánh sư núi Luyện Ngục đang mặc tràn đầy ma tính, khiến cho tâm thần người xem sinh ra cảm giác mình đang bị áp bách mãnh liệt, khí tức gần giống như trọng giáp Thiên ma, nhưng thoạt nhìn còn nhẹ hơn trọng giáp Thiên ma. Hơn nữa, thứ ở sau lưng trọng giáp Thiên ma là một tấm áo choàng có thể lướt đi, chứ không phải là đôi cánh khổng lồ trông như cánh ác ma này... Ánh sáng màu xanh ngọc chuyển động như thủy ngân cùng đôi cánh khổng lồ, tất cả trông như một cơn ác mộng thật sự phủ xuống. Đông Vi lạnh lùng nhìn tên đối thủ vừa đáp từ không trung xuống. Thánh sư núi Luyện Ngục vừa đáp xuống đất cũng khẽ vuốt cằm nhìn Đông Vi. Trong lòng hai người đều biết bất kể lập trường hai bên thế nào, đối phương cũng là đối thủ đáng tôn kính. - Là áo giáp núi Luyện Ngục vừa luyện chế ra? Đông Vi vuốt cằm đáp lễ, hỏi. Thánh sư núi Luyện Ngục gật đầu, trịnh trọng và kiêu ngạo nói: - Đúng. Gã có tư cách để kiêu ngạo. Đối mặt với một Phong hành giả cùng giai, hơn nữa ở đây lại có nhiều người tu hành Vân Tần như vậy, gã vẫn là người thắng lợi sau cùng. Trong tình hình ở đây có một Phong hành giả, thật ra tác dụng của người tu hành Huyệt man kia cũng không quá lớn, kết quả của chiến cuộc vẫn phải dựa vào gã để quyết định. Trận chiến giữa gã và Đông Vi không chỉ là trận chiến cá nhân, mà còn là trận chiến giữa hai thánh địa mà hai người đã tu hành. Gã thắng, có ít nhất một nửa yếu tố là phụ thuộc vào bộ áo giáp mà đối phương không hay biết. Lần này, là núi Luyện Ngục thắng được học viện Thanh Loan. Đông Vi trầm lãnh nhìn núi Thánh Sư đang ngạo nghễ, mặc nhiên nói: - Không ngờ núi Luyện Ngục đã có thể chế tạo áo giáp phi hành trong không trung lâu như vậy. - So với đất trời càng rộng rãi hơn. Thánh sư núi Luyện Ngục ho khan một tiếng, nhìn Đông Vi, khẽ thở dài: - Bây giờ ta có thể tin tưởng lời ngươi nói sao? Hai câu này của gã tựa như không liên quan gì đến câu nói vừa rồi của Đông Vi, nhưng hiện giờ những người ở đây đều không phải là kẻ ngốc, tất cả đều hiểu được ẩn ý trong câu nói của gã. Một khi hai Thánh sư của hai thánh địa tu hành quyết đấu với nhau, như vậy tỷ thí giữa hai người chắc chắn sẽ không dừng lại ở võ lực. Câu nói đầu tiên của Đông Vi làm cho người ta có trực giác rằng học viện Thanh Loan chưa nghiên cứu ra áo giáp có thể phi hành trong không trung, nhưng tên Thánh sư núi Luyện Ngục vẫn tỏ thái độ hoài nghi, không muốn đối phương nói dối mình. Đông Vi nhìn Thánh sư núi Luyện Ngục một cái, không nói thêm gì nữa. Viên tướng lãnh Vân Tần đã ngã xuống vũng nước bùn được Ngải Khí Lan đỡ dậy, miễn cưỡng ngồi dưới đất, nuốt dược hoàn chữa thương, lặng lẽ điều tức. Ý chí của vị sư huynh này của Lâm Tịch và Ngải Khí Lan này vô cùng bền bỉ, cho dù bị mười mấy ngọn lửa thiêu đốt nội tạng, nhưng không hề kêu rên gì cả. Tuy nhiên, ngay lúc này ông ta lại hơi đau đớn rên nhẹ. Đau lòng hơn xa thân thể đau đớn. Thiếu nữ có đôi mắt xanh đến từ sau vùng đất hoang vu có rất nhiều bí mật học viện Thanh Loan và đế quốc Vân Tần không biết. Tên Thánh sư đến từ núi Luyện Ngục này cũng có rất nhiều bí mật mà học viện Thanh Loan và đế quốc Vân Tần không biết. Những bí mật này đang ở trước mắt, nhưng cuối cùng lại không được giải đáp... Hôm nay có nhiều cường giả Vân Tần phải ngã xuống nơi này, mà sau này, không biết sẽ có bao nhiêu cường giả Vân Tần phải chết vì những bí mật đó, chính điều này khiến ông ta không thể cam tâm. Ngải Khí Lan dùng bả vai gầy yếu đỡ lấy tấm lưng viên tướng lãnh Vân Tần nàng không biết tên, giúp viên tướng lãnh Vân Tần có thể ngồi dậy, tránh những nước bùn thối bẩn làm dơ vết thương ông ta. Nàng xoay đầu nhìn Lâm Tịch, hi vọng Lâm Tịch có thể hiểu được ý nàng... Trong những người ở đây, hơn ai hết nàng biết Lâm Tịch quan trọng như thế nào. Mà giờ khắc này, nàng biết thắng bại đã phân rõ, chỉ hi vọng cái chết của mọi người có thể đổi lấy Lâm Tịch chạy trốn được... Lâm Tịch rung động, trầm mặc suy tư, đồng thời cảm thấy rất may mắn. Hắn cảm thấy may mắn là vì từ lúc chiến đấu với thiếu nữ có đôi mắt xanh đến giờ, cho dù là bị thương, hắn cũng không sử dụng năng lực quay về mười phút trước. Nếu không, đến lúc gặp tên Thánh sư núi Luyện Ngục này, hắn sẽ không còn năng lực thay đổi chiến cuộc. Nhưng hắn vẫn nhất định xác định trước một số chuyện, đến lúc đó mới đảm bảo đối phó được người tu hành núi Luyện Ngục. Hắn vẫn đang tập trung quan sát bóng lưng Thánh sư núi Luyện Ngục, nên hiện giờ hắn không thể nhìn thấy ánh mắt của Ngải Khí Lan. Sau một hồi, hắn nhanh chóng tập trung, trịnh trọng lên tiếng: - Lão sư... Nếu như lúc trước lão sư biết hắn ở trên trời, biết phương vị của hắn, lão sư có thể dùng một tên đối phó hắn được không? Ánh mắt mọi người nhất thời tập trung đến người Lâm Tịch. Đông Vi không lên tiếng. Thường ngày ông ta không thích nói nhiều, hơn nữa ông ta lại biết Lâm Tịch hay nói nhiều, mà hiện giờ ông ta lại cảm thấy có nói nhiều hơn cũng không có tác dụng, nên ông ta không lên tiếng. - Uy lực một tên của hắn hơn hẳn ta, nếu như hắn có thể biết vị trí của ta... vậy người bại trong trận chiến này hẳn là ta nhỉ? Tên Thánh sư núi Luyện Ngục trong bộ giáp như ác ma kia chậm rãi xoay người, nhìn Lâm Tịch một cái, trào phúng nói: - Đáng tiếc các ngươi không thể biết vị trí của ta. - Lão sư, tin tưởng đệ tử, đệ tử phải nghe đích thân lão sư trả lời. Lâm Tịch tiến lên một bước, nhìn Đông Vi, gằn từng chữ. Đông Vi nhìn Lâm Tịch, rốt cuộc lên tiếng: - Hẳn là có thể. Lâm Tịch càng nghiêm túc hơn hỏi: - Vậy nếu lão sư không phát hiện ra hắn... đệ tử muốn ngài bắn hắn ở trên trời, ngài có thể phát hiện ra hắn không? Hay là phải biết được vị trí cụ thể, ngài mới có thể bắn trúng hắn? Đôi lông mày của Đông Vi đằng sau chiếc mũ giáp nhíu lại thật chặt. Ông ta không hiểu những lời Lâm Tịch vừa hỏi có ý gì, nhưng thần sắc của Lâm Tịch lại khiến ông ta phải trả lời: - Hắn còn sống, không thể chết được... Ta không biết hắn dùng thủ đoạn gì có thể khiến điều khiển phi kiếm vượt quá hai trăm bước, nhưng chắc ngươi cũng hiểu khoảng cách càng xa uy lực mũi tên càng yếu. Trong tình huống quyết đấu này, nếu như khoảng cách vượt quá bốn trăm bước chắc chắn sẽ không có cơ hội thắng... Chỉ biết là hắn ở trên trời, một cây tên không thể nào uy hiếp hắn được. Với năng lực của hắn, chúng ta cũng không thể chiến thắng. Nghe được những gì Đông Vi nói, Thánh sư núi Luyện Ngục khẽ ngẩng đầu, thể hiện sự ngạo nghễ của mình. Nhận được lời khẳng định của một đối thủ cường đại đáng tôn kính, chắc chắn gã sẽ cảm thấy kiêu ngạo hơn so với những đồng môn tu hành nói. Nếu là lúc bình thường, gã nhất định muốn hưởng thụ cảm giác này thêm một chút nữa. Nhưng đây là vùng đất hoang vu, có lẽ bất cứ lúc nào cũng có thể có cường giả Vân Tần chạy tới, nên gã không muốn lãng phí thời gian. "Oong!" Một tiếng động vang lên, phi kiếm đã quay về trong tay gã lại bay lên cao. - Đệ tử biết rồi. Lâm Tịch không nhìn thanh phi kiếm vừa bay lên, chỉ xoat người lại, hơi áy náy khom người hành lễ với viên tướng lãnh Vân Tần đang ngồi trong bùn lầy, nói: - Sư huynh, thật xin lỗi, không có cách nào để vết thương sư huynh biến mất... may mắn là tuy thương thế sư huynh rất nặng, nhưng lại còn chưa chết. Hắn vừa nói câu này xong, viên tướng lãnh Vân Tần ngạc nhiên, tất cả mọi người cũng ngạc nhiên. Trong lúc kinh ngạc, Thánh sư núi Luyện Ngục không biết tại sao lại đột nhiên cảm thấy Lâm Tịch rất nguy hiểm, phi kiếm vốn đang bay tới tấn công Đông Vi lập tức chuyển hướng bay đâm tới sau ót Lâm Tịch. - Trở về! Nhưng ngay lúc này, Lâm Tịch đã hô lên hai chữ không nỡ nói... Cảnh vật nhanh chóng biến ảo, Lâm Tịch nắm thời gian rất chuẩn, quay về lúc tiếng đàn của nữ nhạc công mặc hồng sam vừa lúc im lặng. Viên tướng lãnh Vân Tần cầm chặt chiến phủ xông ra ngoài, tấn công người tu hành Huyệt man. Lâm Tịch hít sâu một hơi, nhanh chóng quên đi cảm giác khó chịu cảnh vật biến ảo quay về thời gian trước. Đồng thời hắn cố gắng loại bỏ những ấn tượng không cần thiết, cấp tốc nhớ lại vị trí mà tên Thánh sư núi Luyện Ngục đã đáp xuống. Hắn lập tức cầm chặt trường cung Thần lê. Không có ai chú ý đến những gì hắn đang làm, bởi vì ở đây, ngoại trừ Ngải Khí Lan ra, tu vi của những người còn lại đều hơn xa Đại hồn sư cao giai. Nếu như không dùng thủ pháp "Rơi nguyệt", sợ rằng cây tên do hắn bắn ra còn không thể đâm thủng da thịt của những người này. Quả đấm của người tu hành Huyệt man va chạm với đầu lưỡi búa của viên tướng lãnh Vân Tần. Nhưng ngay lúc này, Lâm Tịch đột nhiên xoay người, trường cung Thần lê được hắn kéo căng đến nỗi dây cung gần như tạo thành hình tròn với thân cung, bắn một cây tên về phía trời cao. Cùng lúc đấy, hắn nhanh chóng quát to lên, đanh thép và kiên định: - Lão sư! Hắn ở phía trên! "Xoẹt!" Mũi tên phá không, không bắn trúng vật gì. Nhưng Đông Vi lại cảm thấy thanh tiểu kiếm nhẹ mỏng đang điên cuồng cắt mình bỗng nhiên dừng lại rất kỳ lạ, cũng cảm giác được tiếng va chạm khác thường của đầu mũi tên Lâm Tịch vừa bắn, cùng với tiếng gió chuyển động không tuân theo quy tắc trên trời cao. Trái tim ông ta chợt co lại mãnh liệt, nhưng động tác của ông ta càng tỉnh táo, ổn định hơn bình thường. Ông ta giơ tay lên, trong nháy mắt rút ra một mũi tên, bắn lên trời. Trong nháy mắt, bỗng nhiên có thêm một mặt trời chói chan khác trên không trung. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T. r. u. y. e. n. y. y chấm cơm. Cũng ngay thời khắc đấy, sương mù đang tán tứ khắp nơi tạo thành vô số đường thằng màu trắng. Một thân ảnh màu đen có ánh sáng màu xanh ngọc lưu chuyển quanh người xuất hiện trong đám sương mù mỏng bị xé tan, vầng mặt trời chói chan thứ hai mạnh mẽ bắn vào thân người này.