- Lúc trước ta đã nói với ngươi bất cứ chuyện gì cũng phải có giới hạn.
Điền Mặc Thạch đi vào doanh trướng màu đen của Lâm Tịch, lạnh lùng buông tấm màn dày xuống, nhìn Lâm Tịch, lạnh lùng nói:
- Ngươi muốn ăn uống no say, ngươi cần nghỉ ngơi, ta đồng ý. Ngươi muốn gặp quân tuần mục của mình, ta cũng đồng ý... Nhưng nếu như ngươi vẫn không chịu kể những chuyện đã xảy ra sau khi ngươi rời khỏi quân tuần mục, ngươi đừng tưởng ta còn có thể kiên nhẫn.
Nhìn Điền Mặc Thạch đã nổi giận đến cực điểm, giọng nói lạnh lùng vô cùng, Lâm Tịch vẫn rất bình thản nở nụ cười, chân thành lắc đầu:
- Những gì ta yêu cầu không nhiều, căn bản không vượt quá giới hạn. Nói như vậy, chắc đại nhân cũng biết có vài quân lệnh nhắm thẳng vào ta, nhưng lại rất có khả năng khiến ta và toàn bộ quân tuần mục hi sinh trong vùng đất hoang vu. Ta chỉ may mắn vượt khó, nhưng cách quân bộ hạ lệnh lại rất đơn giản, sợ rằng lúc đại nhân hạ lệnh thậm chí còn không nhíu mày đấy. Tuy nhiên, đây là những sinh mạng quý báu.
Lâm Tịch nhìn Điền Mặc Thạch, tiếp tục nói:
- Đối với tính mạng, chút việc này có ý nghĩa gì?
Điền Mặc Thạch cười lạnh nhìn Lâm Tịch, nói:
- Đây là do ngươi chọc tới quan lớn, cho dù ngươi cảm thấy mình là chủ nợ, ngươi cũng phải tìm đúng người thu nợ chứ.
Lâm Tịch cau mày, nghiêm mặt lại, nói:
- Nhưng đại nhân ngài có thể công chính hơn chứ? Hơn nữa, nếu như ngài còn đối xử với ta như tên Hứa gia kia, ta bảo đảm sẽ không khách khí với ngài nữa.
- Quân muốn thần chết, thần không thể không chết.
Điền Mặc Thạch trào phúng nhìn Lâm Tịch, chậm rãi nói đầy thâm ý:
- Ngươi là người Vân Tân, là quân nhân Vân Tần, cái ngươi cần nghĩ tới là phải làm thế nào hoàn toàn thực hiện mệnh lệnh, chứ không phải nghĩ không công bình và phản kích. Trên chiến trường có người chết, có người sống, đối với người đã chết, đây cũng là chuyện không công bình... Ngươi tỏ ra như vậy cũng vì còn có điều kiện, rốt cuộc điều kiện của ngươi là gì? Ngươi cần điều gì mới nói những chuyện đã xảy ra sau khi tách khỏi quân tuần mục? Nói ra bí mật khống chế các rắn mối khổng lồ?
Lâm Tịch bình tĩnh nhìn Điền Mặc Thạch một hồi, khẽ vuốt nhẹ đầu Cát Tường bên cạnh, nói:
- Điều kiện của ta rất đơn giản, bảo đảm quân tuần mục không có chuyện gì, bảo đảm Cát Tường không có chuyện gì.
Điền Mặc Thạch im lặng một lát, lắc đầu nói:
- Bảo đảm quân tuần mục của ngươi không có tội không khó, nhưng đảm bảo nó không bị chuyện gì... ta không có quyền lực như thế. Chắc ngươi cũng hiểu cách duy nhất để chối bỏ con yêu thú này là đại biểu cho hung, cho vận rủi, chính là chứng minh nó là đồng bạn của ngươi, khi đấy nó mới hoàn toàn vô sự. Nhưng việc này cũng tương đương ngươi chính là Tế ti Linh Tế, đây là chuyện cần phải có điện Tế ti phê chuẩn... So với ta, ngươi còn biết Tế ti Linh Tế là người có thân phận như thế nào hơn, ta căn bản không có quyền lực làm chuyện này.
-Ta dĩ nhiên hiểu Tế ti Linh Tế có thân phận như thế nào.
Lâm Tịch thản nhiên nói:
- Tế ti Linh Tế đại biểu cho quang minh, ý nghĩa uy tín cao thượng, ý nghĩa người muốn đối phó hắn chính là tà ác và hắc ám. Một khi có người muốn ám sát và hãm hại Tế ti Linh Tế, nếu như chuyện bại lộ ra nhất định sẽ bị dân chúng và vô số quân nhân có tín ngưỡng chân thành nhất giận dữ. Hơi dừng lại chốc lát, Lâm Tịch nhìn Điền Mặc Thạch, trào phúng nói:
- Nói vậy chắc đại nhân cũng hiểu phần lớn quân nhân cũng giống như mấy người Tân Vi Giới, là quang minh chân chính, thậm chí không tiếc hi sinh tính mạng vì vinh quang. Mặc dù Tế ti Linh Tế không có binh quyền, địa vị lại cao... Nhưng nếu một người Hứa gia như Hứa Thư Thành cũng có thể là Tế ti Linh Tế, vậy tại sao người đã được huy chương của Thánh thượng và Quân bộ, đã có thể không tiếc tính mạng vì vinh quang như ta lại không thể làm Tế ti Linh Tế? Chắc đại nhân đã từng nhìn qua hồ sơ của ta, xin hỏi đại nhân, nếu như bỏ qua những đại nhân vật kia, nếu như ta không thể trở thành Tế ti Linh Tế, tên Hứa Thư Thành kia xứng đáng làm Tế ti Linh Tế sao? Xin hỏi đại nhân, ta đang lấy chiến công vào sinh ra tử của mình để đổi lấy cái danh Tế ti Linh Tế sao? Ta có yêu thú chân chính làm đồng bạn, hơn nữa lại vô cùng đồng bạn, có thể nói là một nguồn chiến lực cực kỳ quan trọng đối với Vân Tần. Nói thẳng ra, ta đã là một Tế ti Linh Tế chân chính. Chẳng qua ta đang đòi lại những gì thuộc về ta.
- Xin hỏi đại nhân, trong các quân lệnh lúc trước, có khi nào ta làm trái lệnh không? Lần này quân tuần mục chúng ta đã giết bao nhiêu Huyệt man? Đã lập bao nhiêu chiến công? Cho dù cố ý bị chèn ép, nhưng chắc đại nhân cũng biết số liệu thật sự là như thế nào. Tình cảnh biên quan Vân Tần chúng ta hiện đang nguy cấp, đại nhân cũng biết trong đế quốc còn rất nhiều người tu hành và quân nhân như ta không tiếc vì nước vào sinh ra tử, nhưng quyền quý đế quốc còn muốn nội đấu vì dục vọng của mình. Xin hỏi đại nhân, ta muốn lấy danh Tế ti Linh Tế để bảo vệ mình và Cát Tường là quá đáng sao? Xin hỏi đại nhân, một Tế ti Linh Tế kiêm người tu hành như ta, lại có yêu thú cường đại hỗ trợ, vậy sau này sẽ có chiến lực như thế nào? Sẽ làm được bao nhiêu chuyện cho đế quốc?
Từng câu nói "xin hỏi đại nhân" như những cây búa lớn vô hình đập vào lòng Điền Mặc Thạch. Mặc dù tâm tính ông ta đã sớm vững như sắt son sau bao nhiêu lần phải vào sinh ra tử, được trui rèn trong gió tanh mưa máu, nhưng Điền Mặc Thạch vẫn không khỏi chấn động. Sau một hồi suy nghĩ, ông ta vẫn lắc đầu, nghiêm nghị nói:
- Tế ti Linh Tế... đây không phải là chuyện ta có thể quyết định.
- Đã như vậy, chúng ta hãy chờ người có quyền quyết định đến.
Lâm Tịch không nói thêm lời nào, trực tiếp nhắm hai mắt lại...
- Cái gì? Hắn muốn quân đội và điện Tế ti thừa nhận thân phận Tế ti Linh Tế của hắn?
- Tế ti Linh Tế, hắn muốn như vậy sao? Tham vọng thật quá lớn!...
Sau khi trở về trong doanh trướng hội nghị, nhìn thấy mấy tên tướng lãnh cao cấp bên dưới nổi giận quát lên, Điền Mặc Thạch không khỏi cảm thấy đắng lòng, chua chát lắc đầu.
Địa vị của Tế ti Linh Tế đúng là rất cao, là một thân phận rất hữu dụng.
Đó là lãnh tụ tinh thần của tín ngưỡng, là đại biểu cho vinh quang... Thậm chí những người có thân phận này còn có thể dựa vào nó để quét sạch mọi nghi vấn, đạt được sự tín nhiệm và sùng kính. Nhưng nếu như một Tế ti Linh Tế không được điện Tế ti thừa nhận, không được ban chức, đó cũng chỉ là một chức danh suông, bản thân không có quyền lực mạnh mẽ, cái hắn đạt được là chứng minh cho mọi người thấy đó là một con người có vinh quang chân chính.
Nhưng sau khi xem xét lý lịch Lâm Tịch cẩn thận, Điền Mặc Thạch không thể không thừa nhận Lâm Tịch đúng là một người được quang minh chiếu sáng...
Một quân lệnh cấp Tiêu Vĩ lập tức từ quân bộ vùng núi Dương Tiêm phát ra bên ngoài.
Không bao lâu sau đấy, nội dung quân lệnh này nhanh chóng truyền khắp bốn phương tám hướng đế quốc, xuất hiện trong tay nhiều người.
- Thật không ngờ hắn có thể thoát khỏi tay Hoàng Hỏa Tiếu.
Địch Sầu Phi ném cuộn da dê trong tay mình vào trong đống lửa đằng trước, lạnh giọng nói với một lão đạo râu tóc trắng noãn trước mặt mình.
Nửa thân người trên của hắn được quấn băng thật dày, khiến hiện giờ hắn rất khó họa động. Bởi vì sắc mặt quá tái nhợt, nên đôi môi mỏng của hắn càng giống như hai thanh tiểu kiếm trong suốt hơn.
- Hắn còn thu phục được một con Tam vĩ hắc hồ miêu chiến lực kinh người làm đồng bạn, có thể giết chết Liệt kim hắc thứu... Điều này có nghĩa hắn đã có năng lực chiến đấu với người tu hành Quốc sĩ. Đối với người bình thường, thân phận Tế ti Linh Tế không có tác dụng quá lớn, nhưng đối với một người như hắn, ý nghĩa lại hoàn toàn khác, thậm chí sau này còn có thể trở thành lá cờ có thể nhất hô bá ứng. Cho nên, bất kể như thế nào, tuyệt đối không thể để hắn trở thành Tế ti Linh Tế.
Sau khi nghe những âm thanh lạnh lùng của Địch Sầu Phi, lão đạo bên cạnh hắn lại lạnh nhạt lắc đầu, nói:
- Công tử sai lầm rồi, lần này chúng ta phải toàn lực ủng hộ hắn trở thành Tế ti Linh Tế.
Đôi môi mỏng của Địch Sầu Phi hơi nhếch lên, không khỏi hỏi:
- Tại sao?
- Bởi vì hắn còn sống trở về, có nghĩa chuyện công tử muốn giết hắn nhất định đã bị học viện Thanh Loan biết.
Lão đạo này nhẹ giọng nói:
- Học viện Thanh Loan nổi danh có thù tất báo, đồ mất đi nhất định sẽ tự mình lấy về... Công tử chắc cũng biết việc này có nghĩa nếu như học viện Tiên Nhất chúng ta muốn có thể chịu đựng được lửa giận của học viện Thanh Loan, chúng ta chỉ còn một cách duy nhất là chuộc tội, toàn lực ủng hộ thân phận Tế ti Linh Tế của hắn. Nếu không, có lẽ bọn họ sẽ tìm cách trực tiếp giết chết công tử. Nhưng như vậy còn không đủ, mặc dù học viện Thanh Loan họ nhất định toàn lực ủng hộ, mặc dù học viện Tiên Nhất chúng ta cũng ra mặt ủng hộ, nhưng hắn vốn là người không liên quan gì đến Tế ti, nếu như muốn trở thành Tế ti Linh Tế, nhất định phải thông qua được hội nghị của các đại nhân vật trong điện Tế ti và quân đội. Ta ít nhất có thể khẳng định sẽ có không ít người kiên quyết phản đối. Cho nên, hắn chưa chắc có thể trở thành Tế ti Linh Tế.
Lão đạo nhìn Địch Sầu Phi, bình tĩnh nói:
- Chúng ta sẽ cách chức công tử, điều tới quặng mỏ ở đầm nước đen, trấn thủ ở đấy hai năm... Mặt khác, công tử đã thua Lâm Tịch một lần, mà tu vi của hắn lại không thể sánh bằng công tử, ắt hẳn trong lòng công tử đã xuất hiện bóng ma, nếu như sau này còn thất bại, công tử sẽ phải nhận lấy một thất bại vô cùng thê thảm... Hơn nữa, chiến lực của hắn tăng trưởng rất nhanh, lỡ như lại có thân phận Tế ti Linh Tế, vô hình đã khiến bước tiến của hắn nhanh hơn công tử... Chỉ khi trừng phạt công tử như vậy, mới có thể khiến học viện Thanh Loan không ra tay với công tử... Ta hi vọng trong hai năm này công tử có thể hiểu rằng chỉ khi tu vi đột phá nhanh chóng, công tử mới có hi vọng giành được phần thắng với hắn.
Sắc mặt Địch Sầu Phi bỗng nhiên tái nhợt hơn, không khỏi đau đớn kêu lên một tiếng. Sau nhiều ngày điều trị, vết thương ở ngực đáng lẽ đã tốt hơn, nhưng bây giờ lại tái phát, khiến hắn bị thương càng nặng hơn...
- Tế ti Linh Tế? Hắn lại thu phục được một con Tam vĩ hắc hồ miêu?
Cao Ám Nam bình tĩnh nhìn một quyển da dê tin tức phụ thân đích thân đưa lại cho mình, lập tức ngẩn người. Nàng đương nhiên hiểu rõ Lâm Tịch là người thế nào... Nhưng Tế ti Linh Tế là gì vậy? Dường như khoảng cách giữa danh từ trên với Lâm Tịch ở khoa Chỉ Qua rất xa thì phải?...
Bởi vì muốn bồi dưỡng Liễu Tử Vũ, nên Liễu gia đã đưa đệ nhất mưu sĩ của mình là Tô Trọng Văn tới đích thân kèm cặp Liễu Tử Vũ. Cũng vì nguyên nhân này nên những tin tức vừa xảy ra cũng lập tức được truyền tới tay Liễu Tử Vũ.
- Tế ti Linh Tế? Hắn thậm chí có thể trở thành Tế ti Linh Tế?
Vừa nhìn thấy tin tức từ biên quan Long Xà truyền đến, sắc mặt Liễu Tử Vũ lập tức trở nên xanh mét.
- Khoảng cách giữa công tử và hắn quá xa, mặc dù muốn đối phó hắn, với năng lực hiện giờ của Liễu gia chúng ta cũng không thể uy hiếp hắn được.
Thấy Liễu Tử Vũ phản ứng mạnh như vậy, Tô Trọng Văn lại cười cười, nói:
- Cho nên, chỉ khi công tử làm tốt nhiệm vụ của mình, công tử mới có hi vọng theo kịp bước chân của hắn... Phụ thân công tử cũng không mong công tử sẽ vội vàng chấp nhận thất bại. Cũng may là gần đây biểu hiện của công tử không tệ, quan hệ với các thương hành rất tốt, nên đại nhân đã quyết định giao một phần tài lực của Liễu gia cho công tử, công tử có thể bắt đầu xây dựng sự nghiệp của mình.
- Tiên sinh, tiên sinh nói thật chứ?
Liễu Tử Vũ ngẩn người, sau đấy chợt mừng như điên, không nhịn được cầm hai tay Tô Trọng Văn.
- Chỉ cần công tử không đi làm những chuyện vô nghĩa, toàn tâm toàn lực chú ý những chuyện của mình, chắc chắn công tử sẽ làm tốt hơn, khi đấy đại nhân cũng tin tưởng công tử hơn.
Tô Trọng Văn ngạo nghễ nhìn Liễu Tử Vũ đang vui mừng, nói:
- Nếu như có thể gây ảnh hưởng đến các thương hành mạnh nhất bây giờ, quyền uy của công tử thậm chí còn có thể mạnh hơn quân bộ.