Chương 674: Xấu hổ và kiêu ngạo

Tiên Ma Biến

Vô Tội 01-07-2023 20:10:13

Địch Sầu Phi tươi cười, nhìn Hứa Châm Ngôn, chậm rãi nói: - Khi dễ tiểu nhân vật đúng là không sung sướng, nhưng nếu không sung sướng, tại sao Hứa đại nhân cũng đến nơi này? Sau khi từ trong quặng mỏ sơn mạch Long Xà đi ra ngoài, Địch Sầu Phi đã không còn đắc ý kiêu ngạo như trước kia, hắn ta tựa như một thanh bảo kiếm đã được giấu trong vỏ. Chuôi kiếm tinh tế đẹp đẽ để lộ bên ngoài, thân kiếm ẩn núp trong vỏ, khiến người nhìn không thể thấy toàn bộ, nhưng đó lại là một thanh kiếm vô cùng thần bí mà mạnh mẽ. Sắc mặt Hứa Châm Ngôn âm trầm như mây đen, hắn nhìn thoáng qua Địch Sầu Phi, nói: - Ta đến đây không phải vì muốn tìm đồng học học viện Thanh Loan Đường Khả, ta đến tìm ngươi. - Ồ? Địch Sầu Phi nhìn Hứa Châm Ngôn với ánh mắt đầy thú vị, hỏi: - Không biết Hứa đại nhân tìm ta có việc gì? - Văn Huyền Xu đỡ ta lên, lại điều ngươi từ sơn mạch Long Xà đến đây, mục đích của ông ta chính là muốn chúng ta chó cắn chó, áp chế lẫn nhau. Hứa Châm Ngôn lạnh lùng nói: - Nhưng chúng ta có cùng kẻ thù, nên chúng ta không cần làm theo an bài của ông ta. Địch Sầu Phi tươi cười. Nghĩ đến những chuyện đã xảy ra, nghĩ đến việc mình can đảm đến mức dám xông vào núi Chân Long, tiếng cười của hắn bất chợt ẩn chứa một sự kiêu ngạo và khinh thường, cười to đến nỗi mái tóc đen dài đằng sau phiêu bay theo gió. - Ngươi sai rồi, đã sai ngay từ đầu rồi. Ta chưa từng coi mình là chó của Văn Huyền Xu, hơn nữa cũng không có quy định nào nói rằng nếu như có chung kẻ thù, nhất định phải làm bằng hữu của nhau. Ngoài ra, mặc dù giao dịch có tốt đến đâu, ta cũng sẽ không bao giờ hợp tác với kẻ ngay cả cha ruột của mình mà cũng dám bán đứng. Địch Sầu Phi thản nhiên đi qua Hứa Châm Ngôn, bước lên xe ngựa của mình. Hứa Châm Ngôn không nổi giận, chỉ là đôi lông mày hơi nhíu lại, khiến sắc mặt hắn ta càng âm trầm hơn. Hắn không quay đầu nhìn Địch Sầu Phi đã bước lên xe chuẩn bị rời đi, chỉ lạnh lùng nói: - Ta nghe được một tin Chu thủ phụ chuẩn bị gả con gái mình cho hắn, tức là đồng học Cao Á Nam của ta sẽ được gả cho Lâm Tịch, chắc cũng gần đám cưới rồi. Ta còn nghe được một tin tức vô cùng chuẩn xác, con gái của Lãnh Trấn Nam, cũng là bạn học của ta, Lãnh Thu Ngữ đang có tình cảm với đồng học khác của ta là Lý Khai Vân. Lý Khai Vân là một trong những bằng hữu tốt được, được Lâm Tịch quan tâm nhất trong học viện. Địch Sầu Phi bình tĩnh bước vào buồng xe, không hề lên tiếng. Xe ngựa của hắn rời đi. Hứa Châm Ngôn chậm rãi xoay người, đi về xe ngựa của mình. Một quan viên Hình ti trẻ tuổi vén cửa màn xe lấy lòng Hứa Châm Ngôn, đồng thời liếc nhìn Địch Sầu Phi kiêu ngạo đang đi xa, lạnh giọng nói: - Địch Sầu Phi thật sự quá ngông cuồng, quá kiêu ngạo. - Hắn có tư cách như vậy. Hứa Châm Ngôn ngồi trong chiếc xe ngựa âm u, lạnh lùng nói: - Hiện giờ trong quân đội không có ai có thực quyền hơn hắn. Hơn nữa, hiện nay cả thành Trung Châu đã không có Thánh sư nào, dựa theo tin tức ta nhận được, rất có thể không đến mùa hạ năm sau, hắn ta sẽ trở thành Thánh sư. Dù sao đi nữa hắn cũng là đệ tử ưu tú nhất của học viện Tiên Nhất mười mấy năm qua. Khi ta mới chỉ là một đệ tử của học viện Thanh Loan, hắn đã trở thành một thống lĩnh tài ba của biên quan Long Xà. Hắn xem thường ta là chuyện rất bình thường. Quan viên Hình ti trẻ tuổi tự ngồi lên xe ngựa đánh xe, căm hận nói: - Nhưng quyền thế của đại nhân trong triều đình hiện giờ cũng không thua hắn... Hứa Châm Ngôn phất tay, cắt đứt lời nói của quan viên Hình ti trẻ tuổi, bình thản nói: - Những thứ này không liên quan, quan trọng chính là hắn càng kiêu ngạo càng tự tin, càng không xem ta là đối thủ của hắn, hắn càng nôn nóng đối phó Lâm Tịch hơn... Hơn nữa, hắn cũng biết rằng đây là việc thánh thượng cần làm, hắn làm như vậy sẽ càng được thánh thượng yêu thích, sẽ khiến hắn nhận được nhiều quyền lực hơn từ thánh thượng. Việc ta cần làm chính là ngồi xem hắn và Lâm Tịch chó cắn chó. Quan viên Hình ti trẻ tuổi hơi ngẩn người, chân thành bội phục nói: Hứa Châm Ngôn nhắm hai mắt lại, lấy một tấm thảm mỏng đắp lên người mình, căn dặn: - Ngươi giúp ta chú ý đến Liễu gia, ta thật sự không hiểu được tại sao sau khi Văn Huyền Xu nghịch phản, ai ai cũng biết được Văn Huyền Xu đang chiếm ưu thế tuyệt đối, thái độ của các đại quan ở các hành tỉnh khác rất mập mờ, nhưng tên Tỉnh đốc Liễu gia này lại xua quân tới cứu, vội vã chứng minh lòng trung thành của mình cho hoàng đế thấy? Điều gì khiến bọn họ nghĩ rằng hoàng đế sẽ tất thắng. Quan viên Hình ti trẻ tuổi lại ngẩn ngơ. Nghĩ đến đội quân đang tiến lên hướng bắc kia, hắn mới sực nhớ ra rằng trong đấy có rất nhiều điểm đáng ngờ. Sau khi phục hồi tinh thần lại, hắn gật đầu một cái, nhưng đồng thời cũng có một câu hỏi tự hỏi mình: Tại sao ngươi cũng cho rằng hoàng đế sẽ chiến thằng mà lựa chọn đứng bên nào? Chỉ là câu hỏi này hắn chỉ đành cất giấu trong lòng, chứ không dám mở miệng hỏi... Trong hơn mười này này, hoàng đế Vân Tần đã ban hạ rất nhiều mệnh lệnh mà trước nay chưa từng có. Có một đội quân hùng mạnh từ hành tỉnh Sơn Âm vội vã chạy tới kinh thành để giao chiến với Trung Châu vệ làm phản, nhưng còn chưa chạy tới kịp, đại loạn lớn nhất Vân Tần từ sau khi lập quốc đã kết thúc, sau đấy có một mệnh lệnh khiến cho đội quân này phải tiến lên phía bắc, cố thủ ngay trước bình nguyên Bốn Mùa. Địch Sầu Phi được phong làm Bình Ba đại tướng quân, trông coi Trung Châu vệ... Hứa Châm Ngôn đang làm nhân vật số hai của khoa Ngự Đô, nay lại được kiêm nhiệm cả Phó ti thủ Hình ti. Viện Tế ti được lệnh điều đi, không thể ở trong thành Trung Châu, đồng thời hoàng đế còn mệnh lệnh thu hồi Tế ti quân đội. Bất cứ ai nhìn vào cũng có thể nhận ra ý đồ của hoàng đế Vân Tần, sau này Tế ti Vân Tần chỉ có thể hoạt động như các đạo nhân đạo quán, đi khắp dân gian truyền bá tư tưởng của mình, không thể tham gia triều chính, hoàn toàn tách biệt khỏi quân đôi. Khi đã nhận thêm sức mạnh, các đối thủ của Lâm Tịch bắt đầu làm vài chuyện. Theo tin tức họ nhận được, trong khoảng thời gian này dường như Lâm Tịch không làm gì cả, đang lặng lẽ dưỡng thương. Nhưng dù là Địch Sầu Phi hay Hứa Châm Ngôn, họ cũng không tin tưởng Lâm Tịch đang ngồi yên. Thật ra trong lúc Lâm Tịch ngồi yên dưỡng thương, hắn đã cẩn thận nghĩ thông suốt vài chuyện, những việc mình cần làm sau đấy. Trong mấy ngày vừa rồi, hắn đã hoàn thành một vài chuyện mà rất có thể nếu đối thủ hắn biết được sẽ khiếp sợ vô cùng. Trong khi chiếc xe ngựa của Hứa Châm Ngôn chậm rãi trở về thành Trung Châu, Trần Phi Dung đang đi đến một gian hàng Đại Đức Tường ở hành tỉnh Tiền Đường để hồi âm cho Lâm Tịch. Nàng chưa từng hoài nghi hoặc phản đối bất kỳ quyết định nào của Lâm Tịch, nhất là đối với những quyết sách làm ăn của Đại Đức Tường, nàng luôn luôn thực hiện theo những gì Lâm Tịch nói. Chỉ là lần này, nàng cần phải xác định lại một lần cuối cùng, đồng thời nói cụ thể tình hình Đại Đức Tường hiện giờ cho Lâm Tịch biết được. Sau khi viết xong hồi âm, giao cho một xưởng chế tạo tạo cao ở đằng sau, nàng chỉ yên lặng chờ đợi. Khoảng cách giữa hành tỉnh Tiền Đường và hành tỉnh Nam Lăng không quá xa xôi, sau đó hai ngày, nàng đã nhận được hồi âm của Lâm Tịch. Nàng không do dự nữa, dùng thân phận đại chưởng quỹ của Đại Đức Tường bắt đầu thông báo đến các gian hàng Đại Đức Tường ở ba hành tỉnh phía nam đế quốc Vân Tần là Nam Lệnh, Nam Lâm, Nam Lăng và hai hành tỉnh kế cận là Tiền Đường, Tương Thủy, một quyết sách đáng sợ trước nay chưa từng có... Một bé gái đang đứng trước một gian hàng bán gạo và mì của Đại Đức Tường, đưa tay lên miệng ngậm rất lâu. Bé gái này không phải là một tên ăn mày, bé gái ăn mặc rất sạch sẽ, tóc được ghim lại gọn gàng, trông rất khả ái. Bé gái lặng lẽ đứng trên đường, xinh đẹp tự nhiên đến mức bé ta là một bông hoa nở rộ giữa trời xanh. Chỉ là hiện giờ cô bé này rất muốn khóc. Bé gái thật sự rất muốn khóc. Một phần là do đói bụng đến mức muốn khóc, một phần là xấu hổ. Cô bé cảm thấy việc mình đứng trước một cửa hàng, nhìn mì và lúa gạo bên trong là việc rất mất thể diện. Cô bé nghĩ rằng mình đã cố gắng không đi đến quầy bán bánh bao đằng kia, nhưng tại sao khi nhìn thấy cửa hàng bán mì và lúa gạo này, cô bé lại không muốn đi nữa, ngược lại rất muốn chạy vào trong lấy gạo? Gia gia của cô bé, một ông lão cũng mặc một bộ áo vải bình thường, lặng lẽ nhìn cháu của mình, ông ta cũng rất muốn khóc. Nghe nói là tiền tuyến đã thắng trận, bọn man rợ Đại Mãng kia không thể nào đánh tới đây, nên bọn họ lần lượt trở về nhà của mình. Chỉ là đồng ruộng đã bỏ hoang quá lâu, mùa thu này nhất định không có gì để thu hoạch. Tuy rằng trước đây nơi này có nhiều người làm ăn, nhưng hình hình hiện giờ lại khiến họ nhất thời không kinh doanh được. Hơn nữa, có không ít người ở đây cũng là nhà làm thủ nghệ buôn bán như ông ta, lúc bình thường cũng được coi là một gia đình khá giả, chỉ là sau khi chạy nạn một thời gian dài, tất cả đã nghèo rớt mùng tơi, không còn tiền bạc trong người. Người lớn còn có thể miễn cưỡng nhịn đói, xem thử có gì làm hay không, cố gắng sống qua ngày. Nhưng một bé gái nhỏ tuổi, đã nhịn đói nhiều ngày như vậy, có thể chịu nổi sao? Thấy cháu gái của mình ngậm ngón tay thật lâu, gương mặt hốc hác, ông lão rất muốn khóc lớn này thầm hạ quyết tâm sẽ lấy bảo ngọc gia truyền của mình ra để đi cầm, giúp cháu mình có cái ăn. Tuy biết rằng bây giờ đi cầm sẽ không thể nhận được nhiều tiền, nhưng ít ra cháu gái của ông ta cũng có thể no bụng được vài ngày. Đường phố nơi đây lát đầy đá xanh, sạch sẽ vô cùng, không có một tên ă mày. Nhưng hiện nay có rất nhiều người còn đói bụng hơn cả ăn mày, đồng thời cũng không có ai ở trong nhà cả, hầu như tất cả đều đi ra ngoài đường để đào rễ cây, bắt chuột. Giống như những hành tỉnh khác của Vân Tần phải chịu thiên tai nhiều năm, không có thu hoạch gì, phải chờ các địa phương khác đưa lương thực tới, dân chúng ở hành tỉnh này cũng chỉ còn cách làm như vậy để sống qua ngày. Một con khoái mã mang theo một người mệt mỏi, phong trần dơ bẩn dừng ngay trước cửa hàng Đại Đức Tường. Lão chưởng quỹ cửa hàng đi ra ngoài nhận văn thư, vừa lúc nhìn thấy bé gái đang nắm tay ông lão đứng trước cửa hàng mình. Nhận thấy được sự xấu hổ trong mắt cô bé đấy, lão chưởng quỹ này cũng rất muốn khóc. Lão cũng rất muốn trợ giúp những người này, nhưng lương bổng của lão chỉ có hạn, không thể trợ giúp được toàn bộ láng giềng trong con phố này. Còn gạo và lúa mì bên trong cửa hàng là tài sản của Đại Đức Tường, không phải của lão ta, lão không thể tự quyết định được. Lão ta nghĩ rằng lát nữa sẽ mua vài cái bánh bao rồi lén đưa cho bé gái đáng yêu đấy, sau đấy trĩu lòng mà nhận lấy văn thư của đại chưởng quỹ Đại Đức Tường mà lão rất tôn kính. Lão ta tôn kính vì ít nhất có quyết định và chính sách lúc trước của đại chưởng quỹ, nên Đại Đức Tường trong con phố này mới còn gạo và lúa mì để bán cho dân chúng... Mang theo suy nghĩ nặng nề và cõi lòng nặng trĩu, nhưng ngay nháy mắt nhìn từng câu từng chữ trong văn thư, hai tay của lão chưởng quỹ này bất ngờ run rẩy, lão ta kinh ngạc đến mức gần như nín thở, mồ hôi lạnh bất giác đổ xuống, nhưng lồng ngực lại bất giác nóng lên liên tục. - Bổn quán! Một lần nữa nhìn thật nhanh qua văn thư, xác định không phải mình nhìn lầm, lão ta đột nhiên hô to lên hai tiếng, giọng nói gần như nghẹn ngào/. Chỉ là trong con phố trống trải và yên lặng này, hai chữ của lão bất chợt lộ vẻ to rõ và có lực. Cô bé đang xấu hổ muốn khóc và ông lão kia cũng đứng lại, xoay đầu nhìn lão chưởng quỹ đang ưỡng ngực, hô hấp dồn dập tựa như đang trúng gió, không biết đã xảy ra chuyện gì. Lão chưởng quỹ tựa như được nhận lấy sự ủng hộ lớn hơn, ưỡn ngực cao lên. Trong cơn gió lạnh cuối thu, lão ta lớn tiếng nói, tựa như đang tuyên bố gì đấy: - Bắt đầu từ ngày hôm nay, bốn quán... cho mua nợ mì và lúa gạo!