Chương 837: Điểm cuối

Tiên Ma Biến

Vô Tội 01-07-2023 20:10:08

Tuyết trắng vẫn bay trên bầu trời bao la màu lam, nhưng Lâm Tịch đang đi lại giữa trời tuyết có thể cảm giác được hàn khí ở đây đã giảm hơn rất nhiều. Hắn biết hồ nước nóng không còn xa nữa. Trên nền đất màu trắng xóa bị tuyết bao phủ, đột nhiên xuất hiện một đường kẽ màu đen lạ thường. Đó là một dãy nham thạch màu đen trên mặt đất bị đóng băng, đến khi mấy người Lâm Tịch đi qua ngọn núi màu đen đấy, bọn họ lại nhìn thấy một hình ảnh khó tưởng tượng được. Bọn họ nhìn thấy một hồ nước nóng rộng lớn đến mức không thể nhìn thấy điểm cuối. Hồ nước này có màu đục sữa, khí nóng bay lên không trung cao xa tạo thành những hạt bông tuyết trong suốt, có rất nhiều hạt rơi xuống hồ, nhưng cũng có nhiều hạt theo những cơn gió nhẹ bay ra xa. Bên cạnh những miếng đá màu đen sát bên hồ có rất nhiều cây cối nhỏ như dâu tằm, thân cây nở rộ những đóa hoa nhỏ màu trắng. Mà trên bề mặt đá lại mọc đầy những đám rêu màu xanh mạ, trông như một đuôi cá rất dài. Ngay một bên khác của hồ nước nóng mà đám người Lâm Tịch vừa nhìn thấy là một cánh đồng tuyết cực kỳ bằng phẳng. Vô số kiếm yêu màu trắng tựa như chim cánh cụt đã tạo thành cánh đồng tuyết này, đông đúc đến mức khiến người nhìn tưởng rằng đó là một đế quốc khổng lồ, căn bản không nhìn thấy cuối. Có lẽ vì có hồ nước nóng này ở ngay bên cạnh, nên mặt đất đóng băng vĩnh cửu ở nơi đây lại không có màu lam như đám người Lâm Tịch từng nhìn thấy, mà đó là một màu trắng vô cùng tinh khiết... Sự ấm áp bên trong hồ nước nóng giúp cho sự mệt mỏi vô tận vì bị hàn khí tích lũy sâu tận xương tủy được đẩy ra bên ngoài. Lâm Tịch, Cốc Tâm Âm, Nam Cung Vị Ương và Tần Tích Nguyệt, cùng với nhau đi tìm bước chân ngày xưa của Trương viện trưởng, bắt đầu tự chăm sóc mình trong hồ nước nóng này. Sau một hồi công kích điên cuồng như thiêu thân lao vào lửa, biết được đám người Lâm Tịch không uy hiếp đến môi trường sống của mình, đám kiếm yêu màu trắng bắt đầu vô hại như chim cánh cụt, thậm chí xem đám người Lâm Tịch như không tồn tại. Đến lúc thể lực từ từ khôi phục, thân thể và ý thức không còn đau đớn vì giá lạnh nữa, Lâm Tịch bắt đầu cảm giác được ích lợi do tu hành trong hoàn cảnh gian khổ. Hắn cảm giác được hồn lực trong người mình đã mênh mông và ngưng tụ hơn xưa, đồng thời biết được cảm giác của mình đã nhạy bén hơn rất nhiều. Trong tình huống cảm giác mạnh như vậy, hắn thậm chí cảm giác được cái bánh xe màu xanh trong đầu mình càng rõ ràng hơn. Nhưng hắn cũng bắt đầu cảm giác được nội tạng gan và huyết mạch của một số bộ phận khác trong cơ thể mình không ổn, giống như chúng đã bị thương vĩnh viễn vậy... Những dược vật dùng để tu luyện ma biến đã thay đổi thể chất của hắn, khiến máu của hắn mạnh mẽ hơn xưa, nhưng chúng cũng như vô số cái miệng nhỏ, điên cuồng thôn phệ nguyên khí của nội tạng gan. Khi Lâm Tịch bắt đầu biết được sự bất ổn của cơ thể mình, mọi người trên thế gian cũng đang thắc mắc vì nguyên nhân gì mà sau khi bình định toàn bộ các hành tỉnh ở phía bắc và trung bộ Vân Tần, Trương Bình lại tạm thời biến mất không có tung tích. Trương Bình thật ra chỉ đang dừng lại tại một nơi nào đó của Vân Tần để chữa thương, nhưng trong lúc này, trận đại chiến của núi Luyện Ngục đã hoàn toàn kết thúc, hậu quả có hơn mười vạn người chết đi, hơn một nửa núi Luyện Ngục bị phá hủy hoàn toàn. Trương Bình hiện giờ không chỉ chữa thương cho bộ phận gan đã bị tổn thương, mà còn phải nuôi dưỡng trái tim của mình. Nguyên nhân khiến tim hắn đau đớn là do công pháp "Dục hỏa trùng sinh'' của cung Thiên Ma. Môn công pháp này có thể giúp người tu ma lợi dụng sức mạnh cường đại và nguyên khí bên ngoài đập nát toàn bộ cơ thể của mình, sau đó từ từ cải tạo lại để mạnh mẽ hơn. Đây là một môn công pháp vô cùng tàn khốc, tựa như lấy sắt đá không ngừng đập vào người mình, nhưng trong nháy mắt thân thể bị tàn phá, người tu ma phải sử dụng hồn lực để thay thế trái tim, nên nhất định sẽ khiến cho tâm mạch bị tổn thương nghiêm trọng. Về nhược điểm của ma biến, thật ra chính Trương Bình cũng không biết được khi được tiếp nhận truyền thừa cung Thiên Ma. Nhưng trong quá trình chăm sóc, hắn cũng cẩn thận suy nghĩ, biết được nguyên nhân gan bị tổn thương là vì mình đã tức giận. Hắn biết mình nhất định phải ngự giận, nên khuôn mặt của hắn càng lúc càng lạnh lùng hơn... Nắng sớm đã buông xuống, cả vùng đất hoang vu rộng lớn bừng tỉnh. Tại một khu rừng lữ hành, bỗng nhiên có vô số tiếng bước chân nặng nề giẫm lên bùn nước vang lên, từng con rắn mối màu xanh khổng lồ lù lù xuất hiện. Cao Á Nam đang ngồi trên lưng một con rắn mối khổng lồ, ánh mắt luôn chăm chú nhìn cảnh vật xung quanh, nhưng lòng nàng lại đang hướng về phương bắc xa xôi. Cùng một thời gian, tại một hang động nào đó bên trong vùng đất hoang vu, An Khả Y đang tiến hành một cuộc thí nghiệm đã thất bại rất nhiều lần. Trước mặt nàng có một bình thủy tinh pha loãng một thứ máu màu đen. Đây vốn là máu trong người Lâm Tịch. Nàng nhỏ một chút dung dịch đã luyện chế được vào trong bình thủy tinh chứa máu màu đen, nhưng nàng nhanh chóng phát hiện dung dịch do mình luyện chế nhanh chóng bị thứ máu màu đen đó thôn phệ sạch sẽ. Thí nghiệm đã thất bại, nhưng nàng vẫn không bỏ cuộc, một lần nữa lấy sách ghi chép của mình, bắt đầu suy nghĩ... Trận đại chiến ở núi Luyện Ngục đã kết thúc vì sự biến mất của Trương Bình, bởi vì lo lắng Trương Bình đột nhiên xuất hiện, nên rất nhiều thế lực phản đối đã bắt đầu ngủ đông, ẩn nhẫn súc tích lực lượng của mình. Tất cả mọi người đều hiểu rằng chỉ cần không thể giết chết Trương Bình, vậy cho dù phá tan thế gian này thành từng mảnh nhỏ, người chiến thắng cuối cùng vẫn là Trương Bình. Hơn nữa, mọi người cũng hiểu rằng chỉ sợ Trương Bình cứ tiềm tu, che giấu tung tích của mình, nhưng tín đồ của hắn sẽ càng ngày càng nhiều, sức mạnh của hắn sẽ càng ngày càng lớn mạnh. Cho dù bọn họ có tiêu diệt hết các tín đồ đó, sợ rằng cũng không có tác dụng gì, bởi vì chỉ cần Trương Bình còn sống một ngày, những người phản đối hắn chỉ có thể trốn tránh ẩn núp như một con chuột... Sau khi khôi phục thể lực ở hồ nước nóng, đoàn người Lâm Tịch lại bắt đầu bôn ba trong thần nguyên băng tuyết. Nhưng khác với những ngày đầu, bởi vì đã có chỉ dẫn chính xác, nên mặc dù đoạn đường đi còn rất dài, mặc dù bọn họ lại nhanh chóng suy yếu, nhưng đôi mắt vẫn còn sáng ngời. - Gần đến chưa? Trong hoàn cảnh khí trời lạnh giá đến mức dường như không còn gió thổi qua, mà những mảnh băng vụn khiến người ta cảm thấy rất khó chịu dường như cũng dần biến mất, rồi Lâm Tịch cự tuyệt lời đề nghị nghỉ ngơi, đôi mắt cứ nhìn thẳng tới phía trước, Nam Cung Vị Ương là người đầu tiên nhận ra điều khác thường này, nên nàng ngẩng đầu lên, nhìn Lâm Tịch hỏi. Không có tiếng gió, trời đất quá yên lặng và trống trải, mặc dù âm thanh của Nam Cung Vị Ương không vang dội, nhưng lại truyền đi rất xa, gần như có tiếng vang vọng từ xa truyền lại. Theo từng lần âm thanh vọng lại, Lâm Tịch nheo mắt nhìn về trước. Bởi vì đã có hai địa điểm cố định chỉ dẫn lúc trước là chiến trường Chân Long vệ và hồ nước nóng, hơn nữa những chỉ dẫn bên trên mảnh giáp nhỏ màu vàng cũng rất rõ ràng, nên việc tìm kiếm đường đi đã dễ dàng hơn trước rất nhiều. Sau một khoảng thời gian trầm mặc, Lâm Tịch nhẹ giọng khẳng định: - Nếu cứ đi thẳng như vậy, chúng ta phải mất ba ngày nữa. Cho đến lúc này, mỗi người trong bọn họ đều có phỏng đoán của riêng mình về Trương viện trưởng cũng như di tích cung Thanh Loan trong truyền thuyết, nhưng chính vì suy đoán quá nhiều, nên việc thảo luận cũng không còn ý nghĩa nữa. Ngay cả Cốc Tâm Âm hay nói nhất cũng không bàn luận về việc Trương viện trưởng còn sống hay chết, cứ thế mà đi thẳng tới trước. Càng gần đến điểm cuối, con đường đi trong lòng mỗi người càng dài hơn. Bọn họ thậm chí không biết rõ mình đã đi bao lâu, chỉ là lặng lẽ đi tới trước, rồi đột nhiên đằng trước xuất hiện một dãy nham thạch màu sắc kỳ lạ. Đó là một dãy nham thạch bị ánh sáng phản chiếu. Sự phản chiếu này có ý nghĩa đằng sau dãy nham thạch màu sắc kỳ lạ đó là một vùng không gian tựa như hồ nước nóng kia, hoàn toàn khác biệt với những phần còn lại của thần nguyên băng tuyết. Lâm Tịch nhìn dãy nham thạch liên tiếp đó, cảm xúc của hắn mạnh mẽ đến mức khó kiềm chế được, khiến hai tay của hắn không ngừng run rẩy. Tần Tích Nguyệt kinh ngạc nhìn dãy nham thạch liên tiếp đằng trước, hỏi: - Chúng ta đến rồi sao? Lâm Tịch không lên tiếng, nhưng lại gật đầu mạnh một cái. Nhận được câu trả lời mình mong muốn, đôi mắt của Tần Tích Nguyệt lập tức ươn ướt, vài giọt nước trong suốt từ trong hốc mắt của nàng lăn dài xuống dưới, nhưng nàng lại nở một nụ cười vô cùng kiêu ngạo. Nàng không phải là Thánh sư. Nhưng nàng lại có thể vượt qua một chặng đường rất dài mà các bậc thầy của học viện Thanh Loan đã nói rằng chỉ có Thánh sư mới có thể vượt qua được, chính cảm giác vượt qua khỏi lằn ranh sống chết và vô cùng kiêu ngạo này đã khiến nàng phải nở nụ cười, không có ngôn từ nào có thể hình dung được. Cuối cùng đã tới nơi. Ngay khi tiến vào học viện Thanh Loan, nhìn thấy bia văn mà Trương viện trưởng để lại, Lâm Tịch đã quyết định mình phải tiến vào thần nguyên băng tuyết để xem xét, bởi vì đối với hắn, đối với vị đại thúc trung niên đã thay đổi thế giới này, cả hai lại từ cùng một thế giới khác đến. Ngay tại lúc này, vào giờ phút này, hắn chỉ cảm thấy hai thế giới hoàn toàn khác nhau rốt cuộc đã họp lại với nhau hoàn toàn. Một luồng không khí khó dùng ngôn từ hình dung được bao phủ tất cả bọn họ, khiến bọn họ không thể nói lời nào được, sau đấy tất cả im lặng đi thẳng tới dãy nham thạch màu đen phía trước. Khí tức trang nghiêm thần thánh trực tiếp từ sau dãy nham thạch màu đen xông thẳng lên cao, nhưng sau khi đã leo lên đỉnh, nhìn thấy cảnh vật đằng trước, bọn họ càng cảm thấy rung động hơn. Trước mặt bọn họ là hư không. Sau dãy nham thạch màu đen không phải là vùng đất bằng phẳng, mà chính là một sơn cốc bị lõm xuống. Sơn cốc này kéo dài về phía xa tưởng như không có điểm cuối, mà trong sơn cốc lại có vô số cột băng còn tinh khiết và trong suốt hơn thủy tinh. Kích thước của những cột băng này chỉ như một người trưởng thành, nhưng chúng lại bám sát vào nhau, tựa như đó là một phần nhỏ của một ngọn núi lớn. Mà những cột băng đó lại mở rộng ra khắp nơi, khiến bọn họ cảm thấy nơi mình đang đứng là một vách núi dựng sát vào một vùng biển rộng lớn, bọn họ đang ở trên cao nhìn xuống vùng biển đó. Ngay chính giữa sơn cốc khổng lồ có vô số cột băng là một ngôi điện cực lớn. Mặc dù Lâm Tịch có thể khẳng định ngôi điện khổng lồ được vô số cột băng vây quanh đó chính là di tích cung Thanh Loan trong truyền thuyết, nhưng một nơi trong truyền thuyết cứ như thế xuất hiện trong tầm mắt hắn, khiến cho hắn cảm thấy mọi việc thật không thành thật và không thể tin được. Cốc Tâm Âm, Nam Cung Vị Ương và Tần Tích Nguyệt cũng cảm thấy khiếp sợ và ngơ ngẩn, không biết nên làm gì. So sánh với bất kỳ ngôi điện nào khác trên thế gian này, ngôi điện này cũng to lớn hơn rất nhiều, chỉ riêng mảnh đất trống trước điện đã rộng lớn hơn quảng trường hoàng thành Trung Châu mấy lần. Ngôi điện này do từng tảng ngọc màu xanh dựng nên, chỉ riêng độ cao của những tảng ngọc này đã có thể sánh ngang với tường thành hoàng thành Trung Châu. Cho đến bây giờ, đám người Lâm Tịch mới phát hiện xung quanh ngôi điện này, cũng như trong sơn cốc chứa đầy cột băng, đều có vô số phù văn khổng lồ. Đồng thời, còn có mấy trăm con đường bằng băng, tựa như những áng cầu vồng thực chất ngưng tụ lại, từ khắp bốn phương tám hướng tụ hợp về trước ngôi điện khổng lồ. Người đầu tiên bình tĩnh lại chính là Lâm Tịch. Bởi vì trong thế giới hắn từng sống trước kia, dù sao hắn cũng đã từng nhìn thấy rất nhiều kiến trúc khổng lồ như vậy. - Chúng ta đi thôi. Hắn lên tiếng, sau đó mượn thế hơi dốc của địa hình nơi đây, không ngừng phóng xuống dưới. Cổ điện khổng lồ càng lúc càng gần, dù là các phù văn trên cổ điện khổng lồ hay trên các con đường bằng băng, có lẽ vì đã quá xa xưa nên các phù văn đã bắt đầu trở nên mơ hồ, không còn thấy rõ nữa, thậm chí còn mất đi hình thái vốn có. Nhưng khi Lâm Tịch lao xuống dốc, tới gần các phù văn đó, rồi dừng lại trên một con đường đầy phù văn, bỗng nhiên có một luồng sức mạnh vô hình mạnh mẽ đến mức người khác khó tưởng tượng được, từ trong các phù văn lao ra bên ngoài, rồi đánh mạnh tới chỗ Lâm Tịch! ''Phốc!'' Lâm Tịch phun ra máu tươi, cả người hắn bị luồng sức mạnh vô hình đó chấn bay ra ngoài như một con diều đứt dây!