Bóng đêm bao phủ thành Trung Châu.
Phía bắc thành Trung Châu, trong một quân doanh Trung Châu vệ.
Trong một doanh trướng dành cho tướng quân, mùi rượu tràn ngập khắp nơi.
Vân Tần trọng võ, mà uống rượu lại giúp sảng khoái đầu óc, nên chỉ cần không phải là người đang mang sự vụ trong người, quân đội sẽ không hạn chế uống rượu.
Hai tướng lãnh đang uống rượu chính là Quan Dũng và Lữ Diệt Địch.
Hai võ quan này vốn là tướng lãnh cao cấp bảo vệ thành Trung Châu. Trước kia họ đã trả giá rất nhiều mới được Văn Huyền Xu tin tưởng, nhưng vào lúc quan trọng nhất để bảo vệ thành, bọn họ đã bắt Văn Huyền Xu phải trả giá lại, khiến Văn Huyền Xu binh bại, cho nên, những gì bọn họ làm lúc trước là có ý nghĩa, đáng lẽ đây phải là lúc vui mừng.
Quan Dũng là người hào sảng, hắn ta không hiểu việc âm mưu đoạt quyền trong quan trường, trong quân đội đắc tội không ít người, sau đấy đi theo Lữ Diệt Địch, trở thành cánh tay phải của Lữ Diệt Địch.
Hắn uống rượu mang theo niềm vui khó tả, nhưng sau khi uống xong bầu rượu thứ hai, nhìn thấy sắc mặt Lữ Diệt Địch trầm hẳn xuống, càng lúc càng khó coi, nên rốt cuộc cảm giác được có điều gì đấy không ổn.
- Xảy ra chuyện gì?
Hắn nhất thời khẩn trương, buông chén rượu trong tay xuống, nhìn Lữ Diệt Địch đang rất khó coi ở đối diện, lo lắng hỏi.
Lữ Diệt Địch nhìn chén rượu với ánh mắt âm lãnh, tựa như đó là kẻ thù của hắn, chậm rãi nói:
- Hôm nay thánh thượng đã hạ chỉ, ngày mai Chính vũ ti sẽ có văn thư đưa xuống, ta được thăng lên làm Tướng quân Trung Châu vệ, ngươi sẽ là đại thống lĩnh quân trấn thủ thành.
Quan Dũng sửng sốt.
Hắn nhất thời nghĩ mãi không rõ, đây rõ ràng là hai tin thăng chức. Tướng quân Trung Châu vệ chính là nhân vật số hai trong Trung Châu vệ, mà đại thống lĩnh quân trấn thủ thành lại chính là nhân vật số một trong quân đội bảo vệ cửa thành.
Tuy nói hắn và Lữ Diệt Địch là hai người có vai trò quan trọng trong việc bình loạn vừa rồi, nhưng Lữ Diệt Địch không phải là người cảm thấy việc thăng chức như vậy là chưa tương xứng với hai người mà rầu rĩ không vui.
- Địch Sầu Phi là đại thống lĩnh Trung Châu vệ, thăng lên làm Bình Ba đại tướng quân, đồng thời kiêm nhiệm Đại đôn đốc Chính Vũ ti.
Lữ Diệt Địch gượng cười một tiếng, nói.
Quan Dũng nhất thời biến sắc.
- Địch Sầu Phi hắn ngồi trên đầu chúng ta, ta không có ý kiến gì. Dù sao trong thành Trung Châu này, chúng ta chỉ là tiểu nhân vật. Bàn về tu vi, bàn về công trận, bàn vè hành quân đánh giặc, chúng ta không bằng Địch Sầu Phi.
Lữ Diệt Địch lạnh lùng rót rượu vào chén, uống một hơi cạn sạch, lạnh lùng nói:
- Nhưng Địch Sầu Phi hắn có tư cách gì ngồi ngang hàng với Cố đại tướng quân? Thống lĩnh Trung Châu quân, hơn nữa còn kiêm Đại đôn đốc Chính Vũ ti, thực quyền như vậy đã đủ ngồi ngang hàng với Cố đại tướng quân... hắn có tư cách gì?
Sắc mặt Quan Dũng càng lúc càng khó coi.
- Huống cho hắn là một người dựa vào Văn Huyền Xu mới có thể thoát khỏi tù tội biên quân Long Xà. Người ngoài không biết, rất nhiều người trong quân đội chúng ta đều biết hắn đã có âm mưu bất chính đối với Lâm đại nhân, nên mới bị biên quân Long Xà giáng tội cách chức. Hắn tất nhiên là kẻ thù của Lâm đại nhân, tất nhiên không có ý tốt đối với Cố đại tướng quân. Thánh thượng bây giờ trực tiếp đề thăng hắn như vậy, liệu có ích sao? Có ích gì đối với chiến trường phía nam?
Giọng nói của Lữ Diệt Địch đều đều bình ổn, nhưng tâm tình hiển nhiên càng lúc càng oán giận, kích động, khóe miệng liên tục run rẩy:
- Mà hôm nay các Ti đã hạ mệnh lệnh, để cho Quân đội Sơn Âm đi ngược lên bắc.
- Quân đội Sơn Âm đi ngược lên bắc? Là ý gì?
Sắc mặt Quan Dũng bỗng nhiên trắng bệch, hàm răng va vào nhau, rung động nói:
- Thánh thượng muốn làm gì?
- Bảo là muốn đóng quân ở sơn mạch núi Hải Sơn. Nhưng sau núi Hải Sơn chính là bình nguyên bốn mùa, sau bình nguyên bốn mùa là sơn mạch Đăng Thiên, ở sơn mạch Đăng Thiên lại có học viện Thanh Loan... Đây là chuyện cả con nít bốn tuổi ở Vân Tần cũng biết. Sơn mạch Đăng Thiên và học viện Thanh Loan chính là bình chướng thiên nhiên ban cho đế quốc Vân Tần chúng ta, từ khi lập quốc đến nay, Vân Tần chưa bao giờ đề phòng hướng bắc!
Lữ Diệt Địch nhếch miệng nở nụ cười âm tàn:
- Thánh thượng làm như vậy là có ý gì? Tất nhiên là vây khốn học viện Thanh Loan!
Quan Dũng khiếp sợ, oán giận, thất vọng... Trong lúc nhất thời mở to miệng, không biết nên nói thế nào.
Tiếp đấy Lữ Diệt Địch lại nói:
- Từ chiến dịch lăng Bích Lạc đến nay, cuộc sống của dân chúng ở các châu thành và lăng gần đấy đều khó khăn, không thể ổn định được, càng không cần nói đến dân chạy nạn ở các hành tỉnh phía nam. Ta cứ tưởng rằng sau khi trừng phạt đại tặc ở lễ tế thu, thánh thượng cho dù không muốn ổn định phía nam trước, ít ra cũng phải tìm cách giúp cho dân chạy nạn ở đấy sống yên ổn, khôi phục lại đời sống trước kia, như vậy có thể khôi phục nhân tâm, đồng tâm hiệp lực thu phục núi Thiên Hà, giết chết nghịch tặc Văn Nhân Thương Nguyệt, nhưng hiện nay ta lại có cảm giác việc đầu tiên thánh thượng cần làm lại chính là tiêu diệt học viện Thanh Loan.
Quan Dũng ngây ngốc một hồi, rốt cuộc hỏi:
- Bây giờ chúng ta nên làm gì?
- Chúng ta có thể làm gì?
Lữ Diệt Địch bi thảm nói:
- Nếu như là Văn Huyền Xu làm chuyện như vậy, chúng ta còn có thể ngăn cản một chút, nhưng người làm hiện nay chính là thánh thượng, là con trời! Chúng ta còn có thể làm gì?
Nói xong câu này, hắn nhấc bầu rượu lên, dốc hết rượu bên trong đổ vào miệng mình, chảy vào trong bụng.
Nhưng càng uống tâm lại càng đau buồn hơn.
Gió thu càng lúc càng lạnh...
Trong bóng đêm, Cố Vân Tĩnh rau tóc bạc trắng đang mượn ánh nến để xem một bản đồ bằng cát, nhíu mày suy tư.
Sau mấy tiếng thông báo khẩn cấp, Lâm Tịch đã xuất hiện ở cửa.
Đôi lông mày đang nhíu lại của Cố Vân Tĩnh hơi giãn ra, xoay người nhìn Lâm Tịch đang đi tới, đồng thời cất tiếng hỏi:
- Ngươi muốn rời khỏi lăng Trụy Tinh?
Lâm Tịch khẽ mỉm cười, nói:
- Đại tướng quân liệu sự như thần.
Cố Vân Tĩnh mỉm cười:
- Liệu sự như thần thật sự chính là ngươi đấy.
Lâm Tịch nghiêm mặt lại, khom mình hành lễ đấy kính cẩn đối với Cố Vân Tĩnh:
- Lần này vãn bối tới đây là muốn tạm biết Cố đại tướng quân, đồng thời cảm tạ đại tướng quân đã chiếu cố trong suốt thời gian qua.
- Cần gì nói lời như vậy?
Cố Vân Tĩnh cũng nghiêm mặt lại, nhìn người thanh niên mà ông ta đã rất yêu thích từ khi còn ở sơn mạch Long Xà với ánh mắt đầy phức tạp, cảm thán đáp lễ:
- Nếu như nói lời cảm ơn, ta mới phải là người thay mặt mấy vạn dân chúng của các hành tỉnh sau hành tỉnh Nam Lăng cảm ơn ngươi.
Lâm Tịch nhìn vào bản đồ bằng cát sau lưng Cố Vân Tĩnh, đưa tay ra chỉ vào một lá cờ nhỏ trên đấy, trực tiếp nói:
- Đội giặc cỏ từ sơn mạch Long Xà chạy tới đây chính là của vãn bối.
Cố Vân Tĩnh hơi ngẩn ra, đôi lông mày bất chợt cau lại, vẻ mặt ngưng trọng hơn.
- Ngươi định nói ta làm thế nào?
Ông ta không hỏi gì khác, chỉ là xoay người lại, nhìn vào trong bản đồ bằng cát.
Lâm Tịch đi tới cạnh ông ta, nhìn vào bản đồ, nói:
- Vãn bối định để đội giặc cỏ này mang theo đội quân Đại Mãng kia trở về núi Ngao Giác.
- Tuy rằng ta có thể giúp đỡ, nhưng với tình hình hiện nay, đội giặc cỏ đó nếu muốn trở về núi Ngao Giác là chuyện gần như không thể.
Cố Vân Tĩnh chậm rãi nói.
- Hiện giờ quân đội Đại Mãng đang tạo thành thế gọng kiềm đối với đội quân của Trạm Thai Thiển Đường và đội giặc cỏ đó.
Lâm Tịch nhìn các lá cờ xí đại biểu cho quân đội Đại Mãng trên bản đồ bằng cát, nói:
- Ta chỉ cần đại tướng quân ngăn cản đội quân Đại Mãng ở đằng sau.
Cố Vân Tĩnh hơi ngạc nhiên hỏi:
- Quân đội Đại Mãng ở trước chặn đường có khoảng bảy ngàn người, ngươi chắc chắn đội giặc cỏ này có thể đối phó được sao?
Lâm Tịch gật đầu:
- Vãn bối chắc chắn.
Cố Vân Tĩnh nhẹ giọng thở dài:
- Ta đúng là không thể nhìn thấu ngươi.
Lâm Tịch lắc đầu, nói:
- Đại tướng quân không phải là Đường Ngưu đâu.
Cố Vân Tĩnh gượng cười, nói:
- Ngươi lại nói nhảm gì thế... Nếu như ngươi tự tin như vậy, xem ra vấn đề quân lương của đội quân Trạm Thai Thiển Đường cũng có thể giải quyết rồi, đây không phải là số lượng nhỏ đâu.
- Trước tiên có thể cướp lấy quân lương của đội quân Đại Mãng chặn đường, sau đấy sẽ tìm cách giải quyết.
Lâm Tịch chân thành nói.
- Giặc cỏ là giặc cỏ, quân đội Đại Mãng là quân đội Đại Mãng, hai chuyện này hoàn toàn khác nhau.
Cố Vân Tĩnh xoay người lại, nhìn Lâm Tịch nói:
- Ngươi quyết định làm như vậy thật sao?
- Vãn bối không nhúng tay vào trận chiến giữa hoàng đế và Văn Huyền Xu không phải vì muốn xem hai hổ tranh nhau, ngồi thu lợi ích, vãn bối chỉ muốn nhìn thái độ của hoàng đế. Thật ra còn có một câu nói nhảm khác, làm người hãy lưu một đường, sau này còn có cơ hội gặp nhau. Chín bức màn che đã bị hạ xuống, Văn Huyền Xu đã chết, cả Vân Tần đã không còn ai ngăn được ý đồ của hắn. Vãn bối nghĩ hắn đã thỏa mãn, nhưng hắn cảm thấy chưa đủ, hắn không muốn lưu đường nào cả.
Lâm Tịch nhìn Cố Vân Tĩnh, chân thành nói:
- Nói vậy có lẽ ngài cũng hiểu rằng cũng không phải vãn bối lựa chọn con đường nguy hiểm, mà chính là hắn. Lúc cần thiết, có lẽ hắn thậm chí đối phó với ngài.
- Đã từ lâu rồi ta không thể làm việc dựa theo ý thích của mình nữa. Cũng như mấy người Hạ Bạch Hà, mặc dù bọn họ rất muốn giết chết thánh thượng, nhưng cuối cùng phải tới đây, chết ở đây.
Cố Vân Tĩnh nhìn Lâm Tịch, lắc đầu:
- Ta có thể dễ dàng tha thứ mấy ngàn giặc cỏ sinh sống sau lưng biên quân Long Xà, nhưng đối với Vân Tần, việc có năm vạn đại quân Đại Mãng ở sau biên quân Long Xà lại quá nguy hiểm.
Lâm Tịch há miệng, nhưng hắn còn chưa kịp nói gì, Cố Vân Tĩnh đã liếc nhìn hắn, thành khẩn nói:
- Đơn giản nhất là ta có thể làm bộ không thấy, nhưng ta không thể giúp ngươi lật đổ đế quốc này... Thật ra mặc dù ta hoàn toàn ủng hộ ngươi, ta cũng không có lòng tin làm chuyện này. Từ khi loạn ở lăng Bích Lạc xảy ra, Thánh sư Vân Tần càng lúc càng ít, ít đến mức ngay cả hoàng thành cũng không có ai... cứ như thế, các giảng viên và Thánh sư học viện Thanh Loan các ngươi sẽ càng mạnh hơn, đây cũng là thời đại cho những người trẻ tuổi như ngươi. Nhưng thế giới này không phải là thế giới mà một hay hai người tu hành mạnh mẽ có thể quyết định. Sau lễ tế thu, uy vọng thánh thượng đã khôi phục đến đỉnh cao. Trong một thế giới như vậy, thời đại như vậy, ngươi muốn lật đổ thánh thượng là chuyện gần như không thể nào, cơ hội thắng quá xa xôi. Kết quả cuối cùng có lẽ là lưỡng bại câu thương, cả đế quốc bị diệt vong.
- Thần tiên đánh nhau, nhưng người chịu khổ cuối cùng là dân chúng.
Cố Vân Tĩnh nhìn Lâm Tịch với ánh mắt mong đợi, khẩn cầu:
- Theo ta nghĩ, cách tối ưu nhất bây giờ chính là toàn bộ các ngươi hãy tới Đường Tàng tạm lánh.
- Bởi vì quá lo lắng cho đế quốc này, nên ngài mới nói ra những lời mà ngay cả vãn bối cũng cảm thấy quá trẻ con.
Lâm Tịch không khách khí mà đáp trả:
- Ngài thực sự nghĩ rằng nếu như chúng ta làm theo ngài, hoàng đế sẽ thay đổi ý định của mình, dốc hết sức mạnh để tiêu diệt Văn Nhân Thương Nguyệt?
Lâm Tịch nở nụ cười trào phúng, vừa lắc đầu vừa nói:
- Sợ rằng hắn sẽ trực tiếp biến Đường Tàng thành chiến trường, tiêu diệt chúng ta.
- Hơn nữa...
Sau khi dừng lại một hồi, Lâm Tịch mới nhìn Cố Vân Tĩnh đang có sắc mặt rất khó coi, nói:
- Vãn bối đưa gia quyến của mình đến Đường Tàng, dụng ý của vãn bối tất nhiên là bảo đảm người nhà của mình tuyệt đối an toàn. Nhưng đối với Đường Tàng, gia quyến của vãn bối lại chính là con tin của họ, tương đương với lời hứa của vãn bối. Dù sao Vân Tần chúng ta và Đường Tàng cũng là kẻ thù của nhau, mặc dù học viện Thanh Loan và Đường Tàng đã từng hợp tác một lần, nhưng đế quốc mạnh nhất thiên hạ này vẫn là Vân Tần, Đường Tàng cần phải lo lắng sự uy hiếp đến từ Vân Tần. Vãn bối đưa người nhà tới đó, hoàng đế Đường Tàng sẽ không lo lắng học viện Thanh Loan đang có mưu đồ đối phó họ, đây chính sự tin tưởng đến từ đôi bên. Nếu như toàn bộ học viện Thanh Loan chúng ta đều đi qua đó, như vậy chính là học viện Thanh Loan chúng ta đã không còn đất đặt chân ở Vân Tần, ngài nghĩ rằng Đường Tàng sẽ mạo hiểm khai chiến với hoàng đế Vân Tần, chứa chấp chúng ta sao? Đường Tàng sẽ nghi ngờ thực lực của chúng ta... Hơn nữa, bọn họ nhất định sẽ nghĩ đến việc chiến tranh quy mô lớn sẽ giết chết bao nhiêu người, cho dù là bọn họ chiến thắng. Huống chi, thời cuộc Đường Tàng hiện nay không ổn định. Cho nên, chính tướng quân ngài cũng biết rằng mặc dù học viện Thanh Loan chúng ta hiện nay trông rất vĩ đại, có thể vì lê dân bách tính trong thiên hạ mà chịu nhục, nhưng đây là chuyện không thể thực hiện được.
Cố Vân Tĩnh không tức giận, chỉ là ảm đạm không nói gì. Ông ta biết Lâm Tịch không nói sai, những gì mình vừa nói thật sự chỉ là lời lẽ trẻ con trong lúc kích động quá mà thôi.
Cũng như hai tướng lãnh mượn rượu giải sầu trong thành Trung Châu, ông ta biết mình không thể ngăn bi kịch này xảy ra.
Đây chính là một con sông lớn không thể ngược dòng được.
- Học viện có Thần mộc phi hạc, nên tin tức nhận được sẽ nhanh hơn quân đội. Ngài có thể không biết rằng vào ngày thu tế Văn Huyền Xu nghịch phản, có một đội đại quân từ hành tỉnh Sơn Âm ngày đêm không nghỉ đi tới thành Trung Châu, muốn đánh một trận với Văn Huyền Xu. Có thể đội quân đấy không tới kịp, nhưng ít nhất cho thấy họ rất trung thành với hoàng đế Vân Tần. Thật ra, đội quân này rất trung thành với hoàng đế, bởi vì mệnh lệnh tiếp theo bọn họ nhận được chính là không cần đi tới thành Trung Châu nữa, mà hãy hướng bắc.
Lâm Tịch bình tĩnh nói:
- Không biết là vì muốn chuẩn bị trực tiếp tấn công học viện Thanh Loan hay là muốn tìm cách đoạn tuyệt tin tức bên ngoài đối với học viện Thanh Loan.
Cố Vân Tĩnh bỗng nhiên ngẩng đầu lên.
- Cũng như vãn bối và Đường Tàng đã giao dịch với nhau.
Lâm Tịch khom mình hành lễ với Cố Vân Tĩnh, chậm rãi nói:
- Ta mong ngài có thể để cho đội giặc cỏ ấy mang theo đội quân của Trạm Thai Thiển Đường trở về núi Ngao Giác, đây chính là một giao dịch vãn bối muốn thực hiện với ngài.