Chương 248: Muốn ta cởi áo? Nhiêu đây còn chưa đủ!

Tiên Ma Biến

Vô Tội 01-07-2023 20:10:23

Lâm Tịch không trả lời câu hỏi của Tiêu Thiết Lãnh ngay... Hắn chỉ mỉm cười nhìn Tiết Vạn Đào đi tới, nhìn khuôn mặt âm lệ và hơi tái xanh của đối phương, sau đó, hắn chăm chú nhìn tấm băng gạc quấn quanh nửa lòng bàn tay trái đã đứt đoạn của Tiết Vạn Đào. Cánh tay này của Tiết Vạn Đào hơi giật giật. Không phải vì đau đớn, mà chính vì trong nụ cười của Lâm Tịch ẩn chứa sự giễu cợt và khiêu khích. Hơn nữa, hắn biết rõ Lâm Tịch đang cố ý nhìn tay hắn, đây là khiêu khích trực tiếp nhất. Hắn cũng cảm giác được sát ý của Lâm Tịch đối với hắn, nó đang thật sự tràn ngập trong không khí mùa hè nóng bức. Các quan viên ở đây cũng cảm giác được không khí kỳ dị giữa hai người, nhất là lão quan viên Hình ti có mái tóc trắng bạc kia, sắc mặt ông ta trông hơi khó coi. - Những ngày qua ngươi đã đi đâu? Tiêu Thiết Lãnh nhìn Tiết Vạn Đào đi tới một cái, ánh mắt hơi trầm xuống, một lần nữa lạnh lùng hỏi. Lâm Tịch nhìn Khương Tiếu Y và Biên Lăng Hàm ngồi xuống, sau mỉm cười xoay đầu nhìn Tiêu Thiết Lãnh, hỏi: - Tiêu đại nhân đang thẩm án? Tiêu Thiết Lãnh gật đầu với Lâm Tịch, mà bởi vì những chuyện đang diễn ra làm ông ta cảm thấy hơi dối trá, nên ông ta không muốn nói nhiều thêm, trực tiếp nói: - Đại án Mộc Trầm Duẫn xảy ra, ngươi là nghi phạm lớn nhất. Lâm Tịch gật đầu, cười cười, nói: - Những ngày qua, tại hạ chỉ tùy ý đi về phía đông, dừng lại một mảnh đất hoang nhiều ngày, sau trở về. Tiêu Thiết Lãnh bình tĩnh hỏi tiếp: - Tại sao phải đi đến đó? Tại sao phải dừng ở mảnh đất hoang? - Tu hành có tiến bộ... cảm giác đã gần đột phá, nên phải tìm nơi tĩnh tâm. Lâm Tịch khẽ mỉm cười, nói: - Tiêu đại nhân là người tu hành, chắc có thể hiểu được. Tiêu Thiết Lãnh vẫn không biến sắc, hỏi tiếp: - Có gì chứng minh những lời ngươi vừa nói không? - Không có. Lâm Tịch đơn giản lắc đầu, cười cười. - Ngươi không muốn giải thích, nhưng có người lại chỉ chứng ngươi. Tiêu Thiết Lãnh nhìn hắn, nói: - Chỉ chứng ngươi chính là hung thủ đã trốn vào núi Tam Mao, bị quan binh đuổi bắt. - Thật không? Lâm Tịch càng cười tươi hơn, nói: - Vậy người đó là ai? Tiêu Thiết Lãnh không thích, cũng không muốn chơi trò chơi thử lòng dạ này, nên nụ cười của Lâm Tịch càng khiến lòng ông ta phiền muộn hơn, chẳng qua không biết nên phác tác ở đâu, nên sắc mặt ông ta nhất thời đen đi, trầm mặc không nói gì. - Là ta? Tiết Vạn Đào đã ngồi xuống lạnh lùng lên tiếng. Hắn nhận thấy được sự khiêu khích của Lâm Tịch, nên hắn cũng rất bình tĩnh và lạnh lùng nói ra, đồng thời nhìn Lâm Tịch với ánh mắt châm chọc và rất khiêu khích. - Ngươi là ai? Lâm Tịch cau mày, khinh thường nhìn Tiết Vạn Đào, lạnh nhạt nói. - Ngươi nên hỏi là vị đại nhân nào? Tiết Vạn Đào giễu cợt nhìn Lâm Tịch, nói: - Mặc dù ngươi làm bộ không nhận ra ta, cũng nên biết quan phục Vân Tần ta đang mặc, nên hiểu được tôn ti và lễ nghĩa. Lâm Tịch bĩu môi, đang muốn mở miệng nói chuyện lại đột nhiên ngừng lại, nhìn về phía cửa. Mọi người trong sảnh cũng đồng loạt nhìn về cửa ra vào. Ở đấy có một người mặc áo bào đen. Căn phòng đã vốn hơi lành lạnh lại vì sự xuất hiện của người này mà càng trở nên lạnh lẽo hơn. Lão quan viên Hình ti luôn than thở trong lòng đột nhiên hơi hoảng hốt, cảm thấy choáng váng cả đầu óc. Đây là một người trung niên mặt mũi hơi cứng nhắc, tay chân thô ráp to lớn, không phù hợp với mỹ quan của dân chúng Vân Tần. Nhưng ông ta lại đang mặc áo bào học viện Thanh Loan, trên người còn tỏa ra khí tức đặc biệt độc nhất vô nhị của biên quan Long Xà. Đây là một giảng viên học viện Thanh Loan hành tẩu ở biên quan Long Xà. Ông ta không mặc quan phục, bộ áo bào trên người lại trông rất dày, nhưng trên người hắn lại không hề có một giọt mồ hôi. Ồng ta lạnh nhạt nhìn mọi người ở đây, lạnh nhạt đến mức khiến người xem có cảm giác ông ta là một cô ưng kiêu ngạo, ngẩng cao đầu nhìn chúng sinh. Mặc dù Lâm Tịch, Khương Tiếu Y và Biên Lăng Hàm chưa từng thấy vị giảng viên học viện Thanh Loan này, nhưng trong nháy mắt, cả ba người lập tức nghiêm mặt, đồng loạt đứng dậy, chân thành thi lễ với vị giảng viên mặc áo bào đen chân mang giày cỏ trước mặt. Sau khi khom người đáp lễ với ba người Lâm Tịch, vị giảng viên mặc áo bào đen này chậm rãi đi tới trước Tiêu Thiết Lãnh, rút ra một quyển văn thư có dấu ấn của biên quân đưa cho Tiêu Thiết Lãnh, nói: - Ta là Quách Phóng Ưng, đây là văn thư chứng minh thân phận biên quân Long Xà viết... Ta chỉ theo ý học viện qua bên đây quan sát. Tiêu Thiết Lãnh cảm thấy hơi lạnh lẽo, gật đầu, mở văn thư ra. Giảng viên mặc áo bào đen ngồi xuống một bên, nói: - Học viện Thanh Loan ta sẽ không nhúng tay vào chuyện triều đình, hơn nũa, ta còn có việc quan trọng trong người, phải nhanh chóng rời đi. Cho nên, các ngươi không cần để ý đến ta, cứ tiếp tục. Lâm Tịch cảm thấy suýt nữa mình đã không nhịn được bật cười. Từ ánh mắt của vị giảng viên mặc áo bào đen này lúc đáp lễ với hắn, hắn đã nhận ra được ý tán thưởng rất rõ không cần che giấu. Hơn nữa, tuy hắn biết hiện giờ ở học viện Thanh Loan có rất nhiều ý kiến khác nhau, nhưng dưới ý chí của Hạ phó viện trưởng, nếu như vị giảng viên mặc áo bào đen này thay mặc học viện Thanh Loan đến, vậy nhất định ông ta là người giống như lão sư Đông Vi, chứ không phải như Từ Sinh Mạt. Nếu như thật sự không nhúng tay vào chuyện này, vậy giảng viên này đến đây làm gì? Hơn nữa, ông ta lại nói mình có việc quan trọng, phải nhanh chóng rời đi, ý của ông ta chính là không nên làm chậm trễ thời gian của ông ta và đệ tử học viện Thanh Loan. Đây là một sự kiêu ngạo và uy hiếp không thể rõ hơn được nữa. Cho nên, Lâm Tịch cảm thấy rất buồn cười, biết các quan viên Vân Tần đang ở đây hiện giờ nhất định cảm thấy rất khó chịu và không biết xử trí thế nào. Điều duy nhất khiến Lâm Tịch cảm thấy chưa đã ghiền chính là những vị giảng viên này thật quá cô ngạo, nếu như câu cuối cùng ông ta nói biến thành "Các ngươi có thể không cần để ý đến ta... nhưng ta không muốn thấy bất kỳ đệ tử học viện Thanh Loan nào của chúng ta bị oan uổng", nhất định mọi chuyện sẽ rất thú vị. Tiêu Thiết Lãnh đã xem xong văn thư, gật đầu với vị giảng viên mặc áo bào đen, một lần nữa ngồi xuống, đồng thời nhìn Tiết Vạn Đào. Tiết Vạn Đào thấy được ánh mắt khinh thường lạnh như băng của giảng viên mặc áo bào đen, cũng nhìn được sự đắc ý của Lâm Tịch, nên hắn ta khẽ nheo mắt, bỗng nhiên lạnh lùng nở nụ cười. Nếu như là lúc trước, có lẽ hắn sẽ còn cảm thấy kính sợ những người ở học viện Thanh Loan, nhưng với tình thế hiện giờ, hắn biết giữa hắn và Lâm Tịch nhất định chỉ có một người còn sống... nên hắn căn bản không cần sợ hãi vị giảng viên học viện Thanh Loan này. - Lâm Tịch, có phải ngươi muốn nói ngươi chưa từng nhìn thấy ta? Hắn lạnh lùng cười, nhìn Lâm Tịch, trầm giọng chất vấn. Lâm Tịch rất tự nhiên gật đầu, nói: - Đúng vậy. - Ta đang chờ câu nói này của ngươi. Tiết Vạn Đào cũng tươi cười, nhìn Lâm Tịch nói: - Nếu như mười mấy ngày nay ngươi không xuất hiện, chúng ta cũng chưa từng gặp mặt trước đây, vậy theo lý, ta tuyệt đối không thể biết tu vi của ngươi, càng không biết được vết thương trên người ngươi đúng không? Thần sắc vị giảng viên học viện Thanh Loan vẫn không thay đổi, vẻ mặt ông ta rất bình thản, trông như đang nghỉ ngơi sau hành trình dài mệt mỏi, tựa hồ mọi việc xảy ra ở đây không liên quan gì đến mình. Khương Tiếu Y và Biên Lăng Hàm thì rất căng thẳng, nếu như trên người Lâm Tịch có vết thương nặng này, đây sẽ là việc rất khó tìm lý do để giải thích. Ngay lúc này, khuôn mặt Lâm Tịch bỗng nhiên rất khó coi, hắn nhìn Tiết Vạn Đào, trầm giọng nói: - Ngươi đang muốn chết. Tiêu Thiết Lãnh cau chặt mày, các quan viên ở đây cảm thấy hoảng hốt, lòng hơi hoảng sợ, ngay cả vị giảng viên học viện Thanh Loan Quách Phóng Ưng mặc áo bào đen cũng cau mày lại. Tiết Vạn Đào cười lạnh, nhìn Lâm Tịch nói: - Ngay lúc này ngươi còn dám công khai uy hiếp ta? - Ta chi đang nói sự thật. Lâm Tịch bình tĩnh nhìn hắn, nói: - Không chứng cứ nói xấu ta, không phải ngươi đang muốn chết? Ngươi đây đang biết pháp phạm pháp, tội càng nặng hơn. Tiết Vạn Đào khẽ cúi đầu, nhìn nửa bàn tay trái còn sót lại của mình, sắng giọng nói: - Lâm Tịch, ngươi vừa nói tu vi ngươi gần đột phá nên mới ra ngoài tu hành. Lúc trước, tu vi của ngươi là Hồn sư trung giai, nếu như ngươi nói đúng, vậy tu vi ngươi bây giờ phải Hồn sư cao giai đúng không? Còn nữa, ngươi không dám thừa nhận đã gặp ta, đáng lẽ ta không biết được vết thương ở ngực trái ngươi... Ngươi có dám cởi áo ra, để mọi ngươi xem thử vết thương đã bị ta đâm trúng hay không? Ánh mắt của mọi người, bao gồm của quan viên làm nhiệm vụ ghi chép cũng ngẩng đầu lên, nhìn Lâm Tịch sẽ nói như thế nào. Nhưng Lâm Tịch lại dùng ánh mắt châm chọc và khiêu khích nhìn Tiết Vạn Đào, nói: - Ta không biết ngươi đã nghe ai nói tu vi của ta là Hồn sư trung giai, nhưng cứ như ngươi nói đi, nếu như bây giờ tu vi của ta là Hồn sư cao giai thì thế nào? Ngoài ra, nếu như ngực trái của ta không có vết thương như ngươi đã nói thì sao? Tiết Vạn Đào đứng lên, lạnh lùng nhìn Lâm Tịch, hỏi: - Ngươi có dám để lộ ngực trái ngay bây giờ hay không? Lâm Tịch bĩu môi, khinh thường nói: - Tại sao ta phải để lộ ngực? May ta là con trai, nếu như là nữ, ngươi nói ta phải lộ thì ta sẽ lộ sao? Ta còn nói chính là ngươi là đào phạm, bên mông của ngươi có vết thương, sao ngươi không cởi quần ra cho mọi người nhìn. "Khục khục..." Lão quan viên Hình ti cảm thấy rất hoang đường, không nhịn được muốn cười lên, nhưng làm thế nào cũng không thể cười nổi. Tiết Vạn Đào híp mắt lại, chậm rãi nói: - Nếu như mọi người cùng nhau kiểm tra, ta không có ý kiến gì. Nụ cười trên mặt Lâm Tịch đã biến mất, hắn quay đầu nhìn Tiêu Thiết Lãnh, nói: - Ta cũng không có ý kiến... nhưng ta muốn biết, nếu như ta chứng minh được hắn vu khống ta, hắn ta sẽ chịu tội gì? Tiêu Thiết Lãnh cau mày, lạnh lùng nói: - Theo luật pháp Vân Tần, không chứng không cứ vu khống người khác, nhẹ bỏ tù hai năm, nặng bỏ tù bốn năm. - Như vậy chưa đủ, đối với ta mà nói như vậy còn chưa đủ được. Lâm Tịch nhìn Tiêu Thiết Lãnh và các quan viên ở đây, thật tình lắc đầu, nói: - Vốn có rất ít người biết chúng ta là học viện Thanh Loan, nhưng bây giờ ngay cả lão sư chúng ta cũng bị kinh động tới đây. Mọi người chắc hiểu rõ... Người tu hành làm mật thám của địch quốc rất thích giết những đệ tử học viện Thanh Loan còn chưa ra hồn như chúng ta. Chỉ vì những chỉ chứng không có chứng cứ đã đẩy chúng ta vào tình cảnh nguy hiểm, bắt chúng ta phải đối mặt với việc sống hay chết, chỉ là bỏ tù hai năm thôi sao? Không thể được. Tiết Vạn Đào nở nụ cười, nhìn chằm chằm Lâm Tịch như một con sói nhìn coi mồi của mình: - Vậy ngươi muốn thế nào? - Muốn chứng minh vết thương, chỉ cần cởi áo là được. Lâm Tịch nhìn Tiết Vạn Đào, nói: - Nhưng nếu muốn chứng minh tu vi, có rất nhiều phương pháp, trực tiếp nhất chính là chém giết đối thủ. Lâm Tịch hơi dừng lại, nhìn Tiết Vạn Đào, bình tĩnh nói: - Ta và ngươi đều là người tu hành, ta muốn quyết đấu với ngươi.