Tất cả quan viên Vân Tần trước đó đều không biết Văn Huyền Xu sẽ đọc văn tế tuyên phạt hoàng đế ngay trong đại lễ tế thu, nên cảm giác mọi người bây giờ chính là rét lạnh.
Trong lòng mỗi người đều có một cây cân.
Bọn họ biết một số việc và biết rằng một trong những số đó đã diễn ra đúng như Văn Huyền Xu nói.
Chỉ là có vài chuyện bọn họ chưa từng biết đến hoặc nghe đến, hoặc là chỉ biết một cách sơ sài. Mà giờ khắc này, những lời của Văn Huyền Xu khiến họ phải suy nghĩ, nếu như những gì Văn Huyền Xu vừa nói là sự thật, vậy thánh thượng thật sự quá mức rồi. Hơn nữa, tất cả bọn họ đều hiểu hôm nay thánh thượng không có tại đây để chủ trì đại lễ, Văn Huyền Xu lại ra mặt tuyên cáo, chắc chắn đã có chuẩn bị từ trước. Như vậy, bất kể mọi việc sau đấy diễn ra như thế nào, sợ rằng đều sẽ có máu tươi đổ xuống.
Cho nên, mặc dù vừa rồi lão quan viên Lễ ti Hoàng Trung Thị đã nghĩa khí đến mức xúc động nhân tâm, miệng phun máu tươi mà ngã xuống, nhưng lại không có một quan viên nào bên cạnh ông ta tiến lên đỡ dậy.
Lưu Học Thanh khẽ thở dài trong lòng một tiếng.
Ngay khi Văn Huyền Xu bắt đầu tuyên đọc văn án phạt đế, ánh mắt ông ta đã khẽ dừng lại Ti thủ Công ti Chu Do Giản bên cạnh mình và Lãnh Trẫn Nam ở trước Chu Do Giản.
Tuy quan viên ở đây không ít, nhưng ông ta lại biết rằng người có thể quyết định đến tình thế hiện giờ, thậm chí là ảnh hưởng đến toàn bộ thế cục thành Trung Châu, cũng chỉ có ông ta, Chu Do Giản và Lãnh Trấn Nam.
Nhưng Chu Do Giản và Lãnh Trấn Nam lại không nhìn sang.
Bọn họ thậm chí không cảm nhận được ánh mắt của ông ta.
Ở đây không có ai là người mù.
Muốn nhìn thấy tất nhiên sẽ nhìn thấy, không nhìn thấy chính là không muốn nhìn thấy.
Ông ta lắc đầu, thở dài và khinh miệt nhìn Chu Do Giản cùng Lãnh Trấn Nam một cái. Sau đấy, ông ta mạnh mẽ đi lên trước, vươn tay đỡ lấy lão quan viên Lễ ti Hoàng Trung Thị vừa mới té ngã xuống đất.
Bởi vì quá tức giận và rung động, nên lão quan viên Lễ ti đã già yếu này đã bị trúng gió, lúc té ngã xuống đất càng khiến tinh thần hoảng hốt hơn, nửa thân người không ngừng run rẩy. Nhưng nhìn thấy Lưu Học Thanh đứng ra đích thân đỡ mình lên, ông ta không khỏi nghẹn ngào xúc động.
Lưu Học Thanh vốn là danh thần cương chính ở Vân Tần. Sau khi các chính thần khác chết lúc can gián hoàng đế tiến hành nam phạt, bản thân Lưu Học Thanh gần như đã trở thành lãnh tụ các quan viên chính trực khắp thiên hạ.
Sau khi khoa Ngự Đô được thiết lập, quyền lực và uy vọng của ông ta thậm chí còn vượt qua Ti thủ các Ti.
Hiện giờ, ông ta tất nhiên là người có sức ảnh hưởng lớn nhất trong các quan viên ở đây.
- Bất trung bất nghĩa bất nhân bất lễ, loạn thần tặc tử là loạn thần tặc tử.
Lưu Học Thanh xoay đầu, nhìn Văn Huyền Xu trên đài tế thiên với ánh mắt khinh miệt:
- Miệng lưỡi đầy hương sen cũng chỉ là loạn thần tặc tử, người người trong thiên hạ đều có quyền giết!
Văn Huyền Xu cau mày, nhìn Lưu Học Thanh dưới đài, thở dài một hơi:
- Lưu Học Thanh, đại nhân là danh thần thiên hạ biết đến, nhưng đại nhân có dám nói những gì ta đã nói là sai?
- Là thật thì thế nào? Không thật thì thế nào?
Lưu Học Thanh lạnh lùng đáp trả:
- Thiên tử sai lầm cũng là con trời, thần tử có trách nhiệm can gián. Loại loạn thần tặc tử như ngươi có thể tế thiên phạt đế sao?
Văn Huyền Xu lắc đầu, nói:
- Người có sai sẽ sửa, nhưng súc vật sẽ nghe lời can gián sao? Huống chi súc vật còn không bằng con người. Các đại nhân hàng năm can gián, hàng tháng can gián, kết quả thế nào? Bao nhiêu quân nhân Vân Tần đã chết ở lăng Bích Lạc? Bao nhiêu quân nhân Vân Tần đã chết khi nam phạt? Các đại nhân tự xem mình chính trực, nhưng hàng đêm có nghe thấy các cô nhi quả mẫu khóc thầm trong ngõ hẻm?
- Thối tha!
Lưu Học Thanh vốn rất bình tĩnh, nhưng nghe đến đây ông ta lập tức tức giận đến nỗi gân xanh nổi lên, chỉ tay về phía Văn Huyền Xu hét lớn:
- Tặc tử ngươi còn dám nói đến chuyện nam phạt? Nếu như ngươi nói rằng ngươi làm việc vì thiên hạ, vậy lúc nam phạt, sao ngươi không liều chết can gián? Bức lui Chu thủ phụ, ngươi kế nhiệm Thủ phụ, chuyện nam phạt còn do chính ngươi xúc đẩy. Nếu như định tội nam phạt, ngươi phải là người đầu tiên chịu tội! Ngươi còn dám tế thiên phạt đế ngay ngày hôm nay?
- Chỉ dựa vào điều này ngươi đã là tội nhân thiên cổ, lòng muông da thú, ta cần gì phải tranh luận? Những gì ngươi nói đều là nói bậy! Ngươi nói thánh thượng có tội, nếu ngươi nói sai, trời cao sẽ giáng thiên lôi phạt ngươi, bây giờ ta nói ngươi là nghịch thần tặc tử, nếu ta nói sai, trời cao hãy giáng thiên lôi phạt ta, tại sao bây giờ trời không phạt ta? Ngươi muốn làm phản thì hãy làm phản, cần gì phải làm kỹ nữ rên rỉ? Cần gì phải quỳ lạy trước bàn thờ?
- Ngươi muốn làm kỹ nữ rên rỉ, muốn quỳ lạy trước bàn thờ cũng chỉ là lừa gạt dân chúng.
Lưu Học Thanh lớn tiếng quát:
- Nhưng ta sẽ là người vạch trần chuyện xấu của ngươi.
Thối tha, nói bậy, kỹ nữ... đây là những ngôn từ cực kỳ thô bỉ, nếu như là lúc bình thường và do chính danh thần Lưu Học Thanh nói ra những từ trên, chắc chắn người nghe sẽ cảm thấy thật không có văn hóa. Nhưng giờ khắc này, chính những lời ông ta vừa nói lại khiến các viên quan không sợ chết đang đứng ở đây cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.
Một vị quan bước ra ngoài, đứng sau lưng Lưu Học Thanh.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, các quan viên bên dưới đài tế thiên đã phân ra thành hai nhóm, một nhóm do Lưu Học Thanh đứng đầu, số lượng khá ít, nhóm khác lại đứng sau Lãnh Trấn Nam và Chu Do Giản, số lượng khá nhiều.
Nhưng tất cả quan viên bên số lượng ít lại ưỡn ngực ngẩng cao đầu, mà các quan viên bên số lượng nhiều lại cúi thấp đầu, xấu hổ đến mức không dám nhìn thẳng vào mắt bên đối diện.
Ánh mắt của Văn Huyền Xu dần biến lạnh, một luồng khí tức mạnh mẽ từ trên người ông ta tỏa ra ngoài, khiến cho cả đài tế thiên chấn động.
- Muốn giết cứ giết...
Có bốn chữ mơ hồ không rõ từ một người bên cạnh Lưu Học Thanh phát ra.
Chủ nhân của bốn chữ vừa rồi chính là lão quan viên Lễ ti Hoàng Trung Thị khi nãy bị trúng gió.
- Chư vị đại nhân đều là hiền tài của Vân Tần chúng ta, ta nghe theo ý trời phạt nghịch quân, sao có thể làm khó chư vị. Chư vị đại nhân nhất thời nghĩ không thấu đáo, mời chư vị đến Trai cung tịnh dưỡng, đến lúc thành Trung Châu yên ổn lại, ta còn phải nhờ chư vị đại nhân đại phóng tài hoa để giúp bách tính Vân Tần an cư lạc nghiệp.
Văn Huyền Xu lắc đầu, trả lời với giọng nói đầy áy náy.
Ngày mới đã bắt đầu.
Một vầng mặt trời chói sáng dâng lên từ sau ngọn núi sau đài tế thiên.
- Ta khinh!
Một gã quan văn phun ra một bãi nước bọt, phun thẳng vào một tên Trung Châu vệ mặc giáp bạc lóe sáng bên cạnh mình...
Mặt trời dâng cao.
Bách tính thành Trung Châu đã bắt đầu một ngày mới như mọi ngày khác.
Có người đang cầm lấy cái gàu múc nước để rửa mặt ngay bên giếng, có người đang bưng lấy một chén mì nước nóng hổi để ăn sáng, hai ba người khác lại cười đùa vui vẻ, tán gẫu với nhau.
Phần lớn dân chúng thành Trung Châu không thể cảm giác được ngày hôm nay có gì khác thường, nhưng dân chúng sinh sống ở gần cửa thành, hoặc là những người định ra ngoài thành, lập tức phát hiện cái ngày tế thiên này tuyệt đối không bình thường.
Bọn họ bất giác cảm thấy lạnh run người, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Các cánh cửa thành thường ngày được dùng cho dân chúng hoặc thương đội đi qua bỗng nhiên bị đóng lại, mà những cánh cửa chuyên để đoàn xe cung đình và quân đội sử dụng lại được mở ra hoàn toàn.
Dưới ánh mặt trời, bọn họ nhìn thấy có rất nhiều Trung Châu vệ đi qua các cửa thành đó, vào trong thành.
Tầm mắt của bọn họ nhanh chóng bị che khuất bởi vô số bộ giáp bạc sáng loáng của các quân lính Trung Châu vệ.
Cũng ngay lúc này, tất cả cửa cung của hoàng thành Trung Châu lại bị đóng chặt lại, biến hoàng cung Vân Tần trở thành một cái hũ kín gió thổi không vào.
Mùa thu là mùa thu hoạch.