Chương 378: Tiếc nuối, tiếc hận, tức giận và tự giễu

Tiên Ma Biến

Vô Tội 01-07-2023 20:10:20

Lúc này đã gần giữa trưa. Ánh mặt trời chói chang chiếu rọi cả lăng Bích Lạc, nhưng những tia chớp màu vàng từ trong cơ thể Trần Mộ phóng ra bên ngoài còn chói mắt hơn cả mặt trời không biết bao nhiêu lần, khiến cho trời đất phải ảm đạm hẳn đi. Tia chớp màu vàng rừng rực bao phủ cả Trần Mộ và Văn Nhân Thương Nguyệt. Đại quân hai bên đang điên cuồng lao vào nhau cũng bỗng nhiên dừng lại, phần lớn các tướng lãnh và quân sĩ đều cảm thấy rất ngạc nhiên, bọn họ khó mà hiểu được tại sao máu tươi từ trong cơ thể con người phun ra lại nhanh chóng biến thành vô số tia chớp màu vàng cuồng bạo. Nhưng chỉ trong nháy mắt, bọn họ liền nghĩ tới núi Chân Long trong hoàng thành Trung Châu, nghĩ tới hoàng đế Vân Tần. Dòng họ Trưởng Tôn, chân long thiên tử, thiên phú lôi đình... từng cụm từ trên nhanh chóng xuất hiện trong đầu bọn họ. Trong lúc nhất thời, dù là đại quân do lão tướng tóc trắng Quách Thạch Khâm thống lĩnh, hay là đại quân Bích Lạc do Trình Ngọc chỉ huy, rất nhiều quân sĩ và tướng lãnh bỗng cảm thấy lạnh cả người, đôi tay run rẩy đến mức không thể cầm chắc binh khí trong tay. Bởi vì khiếp sợ và thất thần nên có rất nhiều người đang đi đầu đột ngột dừng lại, vô số chiến mã và quân sĩ từ sau đi lên đụng vào nhau. Đại quân hai bên còn chưa giao chiến với nhau, nhưng đã có không biết bao nhiêu người vì vậy mà phải chết đi, tiếng gãy xương vang lên không ngớt... An Khả Y đi rất nhanh. Lâm Tịch và bọn người Cao Á Nam cưỡi ngựa theo sau cũng cảm thấy rất sốt ruột. Nhưng từ lúc Văn Nhân Thương Nguyệt tấn công nhanh như một ngôi sao từ trên trời rơi xuống, cho đến khi trường kiếm trong tay hắn ta xuyên thủng cơ thể Trần Mộ, khoảng thời gian ấy thật quá ngắn ngủi. Ngay lúc Lâm Tịch đi theo sau An Khả Y phóng ngựa lên một sườn núi cao, từ đấy có thể nhìn bao quát cả chiến trường bên dưới, hắn liền nhìn thấy Văn Nhân Thương Nguyệt dùng trường kiếm đâm vào trong người Trần Mộ, tiếp theo thấy máu tươi của Trần Mộ như tự động bốc cháy, hóa thành những tia chớp màu vàng dài chói mắt, bao phủ cả Trần Mộ và Văn Nhân Thương Nguyệt lại. Bởi vì thời gian quá gấp gáp, nên hắn không nhận ra đó là Trần Mộ hắn đã từng gặp một lần ở điện tân sinh khoa Chỉ Qua, hắn chỉ cảm thấy cảnh tượng đấy thật quá rung động, nhất thời không biết nên làm gì. Nhưng Mông Bạch đi sau cùng nhìn thấy cảnh này lại sợ hãi kêu lên: - Thái tử... Tiếng kêu dồn dập và đầy sợ hãi của Mông Bạch tựa như một chiếc chìa khóa mở cánh cửa đang khép kín trong đầu Lâm Tịch. Lâm Tịch giật mình một cái, nhất thời biết chuyện gì đang diễn ra... Không có ai có thể nhìn xuyên qua rừng tia chớp chói chan kia, nhưng hai mắt của Văn Nhân Thương Nguyệt đang ở bên trong vẫn mở to ra, sau đấy khẽ nhíu lại thật sâu. Trong không gian tia chớp tràn ngập xung quanh, những tia chớp đang phóng tới người hắn không hề mềm mại nóng rực như nhiều người tưởng tượng, mà chúng tựa như những cây hồn binh cứng rắn, lần lượt đâm mạnh vào người hắn. Trong phút chốc, nguyên khí bàng bạc bảo hộ quanh người hắn đã bị đâm rách, tia chớp màu vàng đánh vào trên da thịt hắn, nhưng lại không tạo thành những vết nám đen như thông thường, mà đâm thủng vào bên trong, khiến cho máu tươi phun ra bên ngoài. Trường kiếm trong tay hắn vẫn ổn định đâm sâu vào thêm mấy tấc, cho đến khi nguyên khí bàng bạc quanh người hắn và Trần Mộ tương tác vào nhau mà tự động tách ra. Hắn ngoan cường đứng yên tại chỗ, mà Trần Mộ bị đánh bay ra ngoài trong những tia chớp chói mắt. Khoảng thời gian cả chiến trường bị chết đứng vừa rồi thật ra chỉ là trong nháy mắt. - Điện hạ! Ngay khi Trần Bộ bị đánh bay ra ngoài, Đỗ Chiêm Diệp tuy đã bị những tia chớp tán loạn phóng ra ngoài làm bị thương không nhẹ, nhưng vẫn nhịn đau kên lên một tiếng. Sau đấy nàng nhảy lên thật cao, ôm lấy Trần Mộ. "Ầm!" Nàng cùng Trần Mộ rơi xuống rất xa. Nàng lấy lưng mình làm đệm, để Trần Mộ rơi trên người mình. Vô số tiếng kim loại va chạm vào nhau cùng hướng tới Văn Nhân Thương Nguyệt. Mấy chục hồn binh trọng khải và hơn mấy trăm trọng khải bình thường khác đồng loạt tiến lên trước, tạo thành khoảng cách với đại quân phía sau, trước tiên tạo thành một dòng nước lũ mạnh mẽ, cuồn cuộn cuốn tới chỗ Văn Nhân Thương Nguyệt. Sau khi nhận được quân lệnh từ Quách Thạch Khâm, biết đối thủ mình phải đối mặt chính là Văn Nhân đại tướng quân thường ngày họ tôn kính nhất, tất cả những người tu hành và võ giả mặc trọng khải này đều cảm thấy do dự. Nhưng ngay thời khắc thấy trên người Trần Mộ phát ra những tia chớp rực rỡ, phần lớn những người tu hành và võ giả này lập tức kiên quyết hơn rất nhiều. Mặt đất rung động, hàng người mặc hồn binh trọng khải phát ra ánh sáng chói mắt, thể tích khổng lồ và sức nặng kinh khủng mang theo tiếng gió vù vù, bẻ gãy tất cả cỏ xanh ở trên binh nguyên. - Thật không ngờ thái tử lại đích thân tham chiến! Quân đội trọng khải cùng tấn công, đây mới chính là dòng sông sắt thật sự, Lâm Tịch chưa bao giờ nhìn thấy cảnh này, căn bản không thể tưởng tượng được khung cảnh như vậy rung động như thế nào. Nhưng hiện nay Lâm Tịch lại không chú ý đến đoàn quân mặc trọng khải trông như những Iron man đang tàn phá cả bình nguyên kia, hắn vẫn luôn chăm chú quan sát Đỗ Chiêm Diệp đã bò dậy khỏi mặt đất, ôm thái tử trong lồng ngực và cố gắng lui về sau thật nhanh. Hiện giờ những tia chớp màu vàng đã biến mất, hắn đột nhiên cảm thấy Đỗ Chiêm Diệp trông rất quen. Nhưng thật sự vào lúc này hắn không có thời gian để suy nghĩ thử xem mình đã từng gặp Đỗ Chiêm Diệp ở đâu, hắn đang lo lắng nghĩ không biết thái tử đang sống hay chết. Hắn thấy từ lúc bị đánh bay ngược về sau Trần Mộ vẫn luôn ở trong ngực Đỗ Chiêm Diệp, chưa từng nhúc nhích. Hắn cảm thấy thật lạnh lẽo, lạnh lẽo vì Văn Nhân Thương Nguyệt quá mạnh mẽ và lớn gan, lạnh lẽo vì hậu quả của chuyện này. Dòng họ hoàng tộc Trưởng Tôn Vân Tần có thiên phú lôi đình, nhưng loại thiên phú hồn lực đặc biệt này cũng chỉ xuất hiện trên con trai dòng họ Trưởng Tôn. Cho nên, mặc dù Trưởng công chúa Vân Tần cũng là cường giả, địa vị vô cùng cao quý, nhưng trong lòng các con dân Vân Tần luôn tôn sùng đế vị này, hiển nhiên nàng ta không thể tôn quý bằng hoàng đế Vân Tần hay thái tử Vân Tần. Bởi vì mặc dù máu chảy trong người nàng cũng là máu chân long, nhưng lại không thể có tia chớp màu vàng. Nếu như tử tôn đông đúc, chết một hoặc hai người có lẽ không sao, nhưng tiên hoàng Vân Tần chỉ để lại một trai một gái, đến đời Trưởng Tôn Cẩm Sắt cũng chỉ có một con trai. Thái tử chính là đứa con độc nhất của đương kim hoàng đế Vân Tần - Trưởng Tôn Cẩm Sắt! Lâm Tịch bất giác nghĩ một kiếm kia của Văn Nhân Thương Nguyệt mạnh như thế nào? Một khi đâm vào trong cơ thể, lại được hồn lực quán chú vào, rốt cuộc người bị đâm sẽ bị thương như thế nào?... Tiếng kim loại va vào nhau liên tiếp vang lên, dày dặc vô cùng, to rõ như sóng lớn vỗ vào bờ, truyền thẳng vào trong màng nhĩ Văn Nhân Thương Nguyệt, khiến xương cốt trong người hắn phải tê dại đi. Nhưng đối mặt với những tiếng động đáng sợ ngày một gần hơn này, Văn Nhân Thương Nguyệt vẫn đứng yên tại chỗ. Hắn rất bình tĩnh ngẩng đầu lên, nhìn lướt qua Đỗ Chiêm Diệp đang lui về sau cùng với đại quân vô cùng hỗn loạn của mình, đôi mắt toát lên thần sắc tiếc hận, một chút tiếc nuối, một chút tức giận, một chút châm chọc tự giễu. Hắn cũng không thể hoàn toàn khẳng định một kiếm vừa rồi của mình có giết chết thái tử Trưởng Tôn Vô Cương hay không, hắn chỉ biết rằng nếu như đối với những người tu hành khác có tu vi ngang ngửa thái tử, đối mặt với một kiếm vừa rồi của hắn, chắc chắn đối phương phải chết. Nhưng người này là thái tử, chắc chắn trên người sẽ có những dược vật rất lợi hại, có thể giữ được tính mạng. Hắn còn có thể khẳng định nếu như kiếm vừa rồi đâm sâu vào người đối phương thêm một tấc, hoặc là hắn có thể phát lực mạnh hơn, cho dù tất cả giáo sư khoa Ngự Dược học viện Thanh Loan có ở bên cạnh thái tử, thái tử cũng phải chết chứ không thể sống được. Nhưng thương thế của hắn hiện giờ đã đến cực hạn, hồn lực cũng tiêu hao đến mức cực hạn. Thậm chí ngay cả một kiếm vừa rồi hắn cũng không có sức để đâm thêm một phân. Không thể xác định đối phương còn sống hay chết, đối với hắn đây là thất bại, nên hắn cảm thấy hơi tiếc nuối và tiếc hận. Mà vào lúc này, các quân nhân và tướng lãnh bắt đầu hỗn loạn, thậm chí là hoàn toàn quay đầu giáo còn nhiều hơn hắn đã tưởng tượng. Ít nhất có hai phần ba đại quân phía sau hắn đã biến thành một dòng nước lũ màu đen hỗn loạn, cảnh này khiến hắn tức giận vô cùng. Hắn nghĩ rằng mặc dù mình đã mạnh đến mức như vậy, mặc dù uy tín trong quân đội cao như vậy... chỉ là một tên thái tử có thiên phú tu hành đặc biệt, có thể kích thích một chút tia chớp màu vàng, lại khiến những quân nhân vốn rất trung thành với hắn trong nháy mắt lại phản bội... thật sự có quá nhiều điều ngoài dự đoán của hắn. Hoàng đế Vân Tần và chín lão già ngồi sau những bức màn che nặng nề kia thật sự tính toán quá kỹ càng. Nếu như để thái tử tùy ý xuất hiện, chỉ sợ cho dù chính hắn tự mình lĩnh quân, trận chiến này cũng phải hoàn toàn bại vong. Văn Nhân Thương Nguyệt đứng chắp tay đối mặt với cuồng phong trước mặt, lạnh lùng tự nghĩ... mặc dù đã vì đế quốc này làm rất nhiều chuyện, nhưng đối với những con người hắn cho rằng rất ngu xuẩn này, hắn vẫn kém hơn tên Kim Chước lớn nhất đế quốc Vân Tần, vừa mới sinh ra đã được định sẵn là ngồi trên ghế rồng kia. Vô số hồn binh trọng khải và trọng khải bình thương cuồn cuộn cuốn tới trước mặt hắn. Nhưng hắn vẫn đứng yên không nhúc nhích. Hắn phát hiện so với hoàng quyền người dân đã vốn kính sợ ngay từ khi sinh ra thì uy tín của mình lại không lợi hại như mình tưởng tượng... Nhưng dù sao trong biên quân Bích Lạc vẫn còn rất nhiều người tử trung với hắn. Mãnh hổ quân mặc giáp vàng xông đến sau lưng hắn, phóng qua người hắn như một cơn thủy triều, ầm ầm va chạm với dòng nước kim loại trước mặt. Giống như trời đất đang nứt vỡ, kim loại bền chắc và máu thịt nổ bung ngay trước mặt hắn, có quân sĩ mặc trọng khải té xuống, có người tu hành Mãnh hổ quân mặc giáp vàng cầm thương chết đi. Trình Ngọc không có mặt trong đội quân Mãnh hổ này. Hắn đang gia nhập một đội quân mặc giáp xanh khác. Thân làm phó thống lĩnh biên quân Bích Lạc, ngay từ ban đầu đã đi theo Văn Nhân Thương Nguyệt, tất nhiên Trình Ngọc biết hiện giờ Văn Nhân Thương Nguyệt muốn làm chuyện gì nhất. Hắn muốn xác định thái tử đã chết hay chưa. Hắn vẫn mặc một bộ giáp màu vàng, chiếc áo bào màu vàng thật dài sau lưng khiến hắn giống như một thuyền nhỏ màu vàng. Phía sau hắn là mười mấy Thiên Lang vệ mặc áo giáp Thiên Lang, cả người tỏa ra khí tức trầm lãnh khiến người nhìn thấy bất giác phải run rẩy, cùng với hơn một ngàn kỵ sĩ mặc trọng khải màu xanh đậm! Đội quân mạnh nhất thiên hạ, đội quân mà Văn Nhân Thương Nguyệt đã dùng để đánh khắp nơi khiến thiên hạ phải kinh sợ - Thiên Lang vệ, rốt cuộc đã chính thức gia nhập chiến trường! Mấy tên Thiên Lang vệ này phóng ngựa đến cạnh Văn Nhân Thương Nguyệt. Văn Nhân Thương Nguyệt nhảy lên, đáp xuống một con ngựa không có người cưỡi. Ngay lúc ngồi vững trên chiến mã, Văn Nhân Thương Nguyệt liền nhắm hai mắt lại. Sau đấy hắn trực tiếp tiến vào trạng thái minh tưởng tu hành... minh tưởng tu hành ngay trên chiến trường vô cùng hỗn loạn, khôi phục hồn lực!