Mông Bạch xấu hổ cúi đầu, đồng thời cưỡi ngựa xông lên sườn núi cao.
Cả người hắn đầy mồ hôi, một nửa là do bị trận tên đầu tiên hù dọa, một nửa là do xấu hổ nên chảy mồ hôi.
Khi hắn xông lên sườn núi cao, chiến đấu đã kết thúc, tất cả quân sĩ phục kích bọn họ đều bị giết chết.
Hắn đứng phía sau Khương Tiếu Y và Biên Lăng Hàm, cảm thấy hơi kỳ lạ, không hiểu tại sao Biên Lăng Hàm và Khương Tiếu Y đứng ở đây làm gì. Nhưng ngay nháy mắt ngẩng đầu lên, cả người hắn cũng cứng lại, mồ hôi lạnh thậm chí chảy ra nhiều hơn.
Trong tầm mắt hắn, máu tươi và lửa đang hòa quyện với nhau tạo thành một khung cảnh bi tráng...
Lâm Tịch cưỡi chiến mã nhanh chóng xuất hiện trên sườn núi cao này.
Sau khi nghe được ba tiếng rít gió tên bay đại biểu tấn công toàn lực của Biên Lăng Hàm, Kính Thiên hậu quân do hắn thống lĩnh lập tức cưỡi ngựa, nhanh chóng chạy lên.
Bởi vì chiến mã hắn đang cưỡi là loài ưu tú nhất trong Kính Thiên hậu quân, nên khoảng cách giữa hắn và đội quân phía sau luôn giữ vững khoảng năm sáu chục bước, đồng thời hắn cũng là người đầu tiên chạy lên sườn núi cao.
Khi nhìn thấy rõ cảnh tượng trước mắt, Lâm Tịch nhíu mày thật sâu, bởi vì quá khẩn trương mà lòng bàn tay hắn lấm tấm những giọt mồ hôi hột.
Ngay trước sườn núi cao này, một mảnh đồng cỏ chỉ có diện tịch khoảng hai hoặc ba dặm đã trở thành một chiến trường thi thể dọc ngang.
Đó vốn là một bình nguyên cỏ xanh rậm rạp, nhưng hiện giờ đã bị nghiền ép thành vô số khe rãnh. Trong phương viên chỉ có khoảng mấy dặm này, có ít nhất hơn ngàn thi thể. Có lẽ vì muốn phân rõ địch ta trong lúc chiến đấu ác liệt, nên xung quanh những thi thể ấy có rất nhiều cột lửa còn đang cháy, thậm chí lửa cháy còn bắt sang vô số cây tên đang cắm trên những thi thể đầy máu tươi nằm dưới mặt đất kia, khiến người nhìn thấy phải hoảng sợ vì giật mình.
Hiện giờ song phương chiến đấu với nhau còn khoảng hơn trăm người đang tụ tập với nhau, một bên đứng ở ngay trên chiến trường đầy thi thể, mà bên còn lại đang đứng đối diện với đám người Lâm Tịch, dưới một chân đồi cách chiến trường đấy khoảng tám trăm bước.
Có lẽ khi nãy là thời điểm hai bên đột nhiên phân ra, giằng co với nhau, nên đám người Khương Tiếu Y và Biên Lăng Hàm mới không nghe thấy tiếng chém giết, cho đến khi xông thẳng lên sườn núi cao, bọn họ mới thấy được cảnh tượng thảm thiết như vậy.
Lâm Tịch rất khẩn trương.
Hắn không thể nào không khẩn trương được, bởi vì mặc dù hắn đã từng chinh chiến nhiều ở trong biên quân Long Xà, nhưng khi đối mặt với đại đội Huyệt man hơn trăm người, thực tế đều do hắn đơn thân độc mã chiến đấu. Tuy nhiên, đấy là những trận chiến giữa người tu hành với nhau, mà loại chiến đấu hơn một ngàn quân sĩ liều chết với nhau như vậy, đây lại là lần đầu tiên hắn phải tự mình đối mặt.
Đối với hắn, việc hai quân giao chiến, thi thể đầy trên đất, máu chảy thành sông như vậy thật sự quá rung động.
- Là quân đội bạn.
Cao Á Nam đến cạnh Lâm Tịch, chỉ cho Lâm Tịch nhìn thấy một lá cờ màu đen có ba chữ màu vàng nổi trên mặt.
Lâm Tịch gật đầu, nhanh chóng bình tĩnh lại, lấy một đôi mắt ưng ra quan sát tình hình bên dưới. Mặc dù không thể nào thấy rõ mặt mũi hai bên, nhưng hắn có thể thấy ngay giữa đội ngũ đang đứng trong chiến trường thi thể kia có một lá cờ hình rồng màu vàng, mà ở bên đối diện lại có một lá cờ màu xanh đại biểu cho biên quân Bích Lạc.
Hiện giờ, lá cờ mà Kính Thiên hậu quân đang đứng sau Lâm Tịch sử dụng cũng là lá cờ hình rồng màu vàng, đại biểu cho hoàng thành Trung Châu.
Ngay lúc này, ánh mắt của Lâm Tịch bỗng trở nên lạnh lẽo.
Bởi vì ở ngay trên một gò đất đằng sau đội quân có lá cờ xanh tung bay kia, bỗng nhiên có một dòng thủy triều màu đen, kèm với đấy là cờ xanh bay phất phớt, tiếng kim loại va vào nhau không ngừng vang lên, có ít nhất hơn năm trăm Khinh khải kỵ quân đang điên cuồng xông tới bình nguyên này.
Cùng lúc đấy, từng tiếng quân lệnh thê lương từ trong biên quân Bích Lạc kia vang lên, có thể dễ dàng nhận ra đội quân đấy đang chờ Khinh khải kỵ quân chạy lại, tụ hợp lại một chỗ, chuẩn bị tấn công đối phương.
- Tại sao quân đội bạn không lui về bên chúng ta?
Nhìn thấy đội Khinh khải kỵ quân đang từ trên đồi núi xông xuống, Biên Lăng Hàm cau mày, trầm giọng nói;
- Hẳn bọn họ cũng phát hiện chúng ta đã đến, nếu như có thể lui về đây, chúng ta có thể dựa vào địa thế để thủ thắng.
- Chiến xa Xuyên sơn nỗ... bọn họ không muốn bỏ những chiến xa Xuyên sơn nỗ kia.
Lâm Tịch bình tĩnh lại, nhẹ giọng giải thích với Biên Lăng Hàm.
Ngay sau đấy, một tiếng quân lệnh lạnh lùng mà kiên quyết từ trong miệng hắn truyền ra ngoài:
- Bảy trăm Khinh kỵ quân, khởi!
Biên Lăng Hàm xoay đầu nhìn Lâm Tịch vừa phát lệnh. Sau khi Lâm Tịch giải thích rõ ràng, nàng lập tức chú ý tới gần hai mươi chiếc chiến xa ở cạnh quân đội bạn.
Chiến xa Xuyên sơn nỗ chính là chiến xa có uy lực mạnh nhất trong quân đội Vân Tần, có cấu tạo hoàn toàn giống Thủ thành nỗ, có thể bắn mỗi lần đến ba cây tên. Mỗi một cây tên của chiến xa Xuyên sơn nỗ đều có kích thước như cánh tay đứa trẻ, tầm bắn đạt đến 1500 bước, sức mạnh kinh khủng đến nỗi có thể dễ dàng xuyên thủng thân thể mười tên quân sĩ trong cùng một lúc.
Khuyết điểm duy nhất của loại chiến xa này chính là trọng lượng lại đến hơn ngàn cân, bình thường phải dùng nhiều móc xích và các vòng sắt cứng ràng lại với nhau, sau đấy dùng chiến mã kéo đi, tốc độ di chuyển rất chậm chạp, có thể nói là một con quái vật bằng sắt.
Loại chiến xa Xuyên sơn nỗ này vô cùng trân quý, số lượng mỗi đội quân được trang bị không nhiều. Thông thường, hai mươi chiếc chiến xa đã là số lượng nhiều nhất mà một đội quân có thể có được. Một khi hai mươi chiếc chiến xa này đồng thời bắn tên, không chỉ có sức mạnh kinh khủng mà còn khiến quân địch phải kinh sợ, bởi vì ngay cả người tu hành bình thường cũng không thể ngăn được.
Hiện giờ, toàn bộ Kính Thiên hậu quân cũng chỉ có hai chiếc Xuyên sơn nỗ, hai chiếc chiến xa đao lưỡi xoáy. Nếu như Kính Thiên hậu quân có thể có hai mươi chiếc Xuyên sơn nỗ này, tất nhiên sức mạnh toàn quân sẽ tăng lên đáng kể. Nhưng hiện giờ Biên Lăng Hàm lại không hiểu ý định của Lâm Tịch, tại sao hắn chỉ ra lệnh cho Khinh kỵ quân xuất kích, mà không phải là toàn quân, hoặc là Khinh kỵ quân cùng với Trọng kỵ quân?
Bởi vì Khinh khải kỵ quân và Khinh kỵ quân là hai đội quân có sức mạnh hoàn toàn khác nhau.
Đối với Khinh khải kỵ quân, từ xưa đến nay Vân Tần đã luôn chủ trương chế tạo cho hộ một loại giáp có thể bảo vệ toàn thân, nên nếu muốn mặc được bộ giáp có sức nặng nằm giữa Khinh kỵ quân và Trọng kỵ quân này, các quân nhân phải được huấn luyện rất nghiêm khắc. Dĩ nhiên điều này sẽ giúp họ rất nhiều, bởi vì loại giáp của Khinh khải kỵ quân có sức bền và khả năng chịu đựng hơn xa những bộ giáp chỉ đơn giản là các tấm da dầy của Khinh kỵ quân.
Cho nên, nếu xét về số lượng thì đúng là bảy trăm Khinh kỵ quân sẽ nhiều hơn đối phương, nhưng chiến lực tuyệt đối không thể sánh bằng.
- Tại sao không phái toàn quân xuất kích?
Hiển nhiên Cao Á Nam cũng biết điều này, nên nàng mới nhẹ giọng hỏi Lâm Tịch.
- Mặc dù quân mai phục chúng ta khi nãy rất có thể chỉ là tiểu đội trinh sát, nhưng hiển nhiên quân địch đã phát hiện ra chúng ta. Nếu như đã phát hiện, nhưng quân địch còn dám tấn công, cho thấy quân lực của kẻ địch chưa chắc chỉ có nhiêu đây... Nên ta cảm thấy dốc toàn lực để đảm bảo lợi thế địa hình ở đây vẫn an toàn hơn. Đồng thời, ta cần xuất quân để xem xét quân lực mạnh như thế nào.
Lâm Tịch đáp lại:
- Nếu như muốn có nhiều người bên chúng ta sống sót, chúng ta phải hành động nhanh hơn... ưu thế của chúng ta chính là bên đây có rất nhiều người tu hành.
- Đội bên trái! Khởi!
Nhìn thấy đội Khinh khải kỵ quân bên kia sắp tụ họp với đám tàn quân biên quân Bích Lạc, Lâm Tịch lại quát to, phát ra quân lệnh.
Trong đội ngũ cùng với Lâm Tịch đi tới đây tiếp quản Kính Thiên hậu quân có tất cả hai mươi ba người tu hành, cộng với ba người tu hành dưới trướng Cừu Chính Hổ bên trong Kính Thiên hậu quân, tổng cộng hắn có hai mươi sáu người tu hành thân thủ hơn xa người bình thường.
Bởi vì nhiều lần chiến đấu với nhau đã khiến đám người Đồ hắc hổ phối hợp ăn ý với nhau, nên trên đường đi tới đây lâm Tịch đã bảo toàn bộ Thập lang tạo thành đội bên trái, còn những người theo Cao Á Nam xếp vào đội bên trái. Nhưng vì Cao Á Nam đã yêu cầu, nên Lâm Tịch mới đồng ý cho Cao Á Nam gia nhập vào đội bên trái cùng với họ.
Hiện giờ đội bên phải đã có một chiến tướng dày dạn kinh nghiệm là Bạch Ngọc Lâu, còn có An Khả Y trấn thủ, nên Lâm Tịch biết sau đợt xung phong tấn công quân địch này, bất kể quân địch còn giữ sức mạnh bao nhiêu, ít nhất lợi thế địa hình vẫn thuộc về bọn họ.
- Đồ hắc hổ, ngươi chịu trách nhiệm bảo vệ cờ.
Lam Tịch xoay đầu hạ lệnh cho Đồ hắc hổ.
Trong lúc kỵ quân xung phong tấn công, cờ là một vật vô cùng quan trọng, bởi vì nhờ có cờ dẫn đường, các kỵ quân đằng sau mới có thể theo trực giác phán đoán được hướng tấn công tiếp theo.
Đồ hắc hổ luôn ở bên cạnh Biên Lăng Hàm, nên ông ta nghe rất rõ cuộc nói chuyện giữa Lâm Tịch và đám người Biên Lăng Hàm. Từ đầu tới nay ông ta vẫn không nói lời nào, nhưng khi nghe Lâm Tịch bảo ông ta nhận cờ để giương cao sỹ khí cho các quân sĩ, ông ta lập tức gật đầu nhận lệnh, đồng thời nhẹ giọng nói;
- Lâm đại nhân có thể gọi ta là Mạnh Túc.
Lâm Tịch ngẩn người, chợt biết đây là tên thật của Đồ hắc hổ.
- Phổ Đông Sơn nguyện hiệu lực vì đại nhân.
Anh nông dân cải trang thành "Thổ lang Đặng Thu Thành" trong Thập lang khom mình hành lễ với Lâm Tịch.
- Lưu Trượng Thanh nguyện hiệu lực vì đại nhân.
"Ải cước lang Hỗ Quy Phác" trong Thập lang khom mình hành lễ với Lâm Tịch.
- Tôn Thúy Tú nguyện hiệu lực vi đại nhân.
Bà lão có mái tóc bạc trắng tên "Ẩu lang" trong Thập lang cũng khom mình hành lễ với Lâm Tịch.
- Vì Vân Tần!
Không biết là vì ủng hộ tinh thần, hay là vì không khí trang nghiêm khi những người này hành lễ với mình, Lâm Tịch lại không hiểu vì sao mà bật thốt nói câu này trong lúc đáp lễ lại với họ.
- Vì Vân Tần!
Tuy nhiên, sau khi hắn nói xong, bốn người tu hành này cùng với đám người Khương Tiếu Y, Biên Lăng Hàm cũng lập tức kêu to lên.
Bảy trăm Khinh kỵ quân đằng sau vốn là những biên quân Bích Lạc thiện chiến, có thể nói là xem chiến đấu làm gốc, bây giờ nhìn thấy chủ soái của mình sắp xung phong tấn công để làm gương, nên ai ai cũng đồng thời phát ra những tiếng gầm rung trời.
- Giết!
Lâm Tịch giương cao nắm đấm. Sau khi hạ xuống, chiến mã dưới người hắn hí vang, điên cuồng xông tới trước như một cây tên bắn thẳng.
"Ầm!"
Vô số gót sắt mạnh mẽ đạp lên mặt đất, làm bắn tóe những mảnh bùn và cỏ dại.
Các đội quân còn lại của Kính Thiên hậu quân tuân thủ quân lệnh của Lâm Tịch, đứng yên trên sườn núi. Tất cả những người này, ngoại trừ An Khả Y ra, ánh mắt của ai nấy cũng rất phức tạp.
Nhất là những quân sĩ rất bình thường, ánh mắt họ càng phức tạp hơn.
Tế ti Linh tế là người tu hành trấn định sĩ khí quân sĩ, dùng nguyện lực mạnh mẽ để cảm hóa Yêu thú. Nhưng từ trước đến nay, liệu có ai đã nhìn thấy một Tế ti Linh Tế lưng đeo trường cung, sau lại là người đầu tiên xung phong vào trận địa quân địch?
- Đây là Kính Thiên hậu quân, không biết hiện giờ kẻ nào đang thống lĩnh đội quân này... là một đối thủ tốt.
Ngay lúc bảy trăm Khinh kỵ quân và Lâm Tịch như hóa thành một dòng lũ điên cuồng chảy xuống dưới, trên một đỉnh gò đất đối diện với sườn núi Lâm Tịch đứng ban đầu, một viên tướng tay cầm đôi mắt ưng, người mặc chiến giáp màu đen bình thường, nhưng sau lưng khoác thêm một áo choàng, nhẹ giọng tự nói.
Đây là một tướng lãnh biên quân Bích Lạc mũi ưng, khuôn mặt nghiêm nghị, trông như một con chim ưng cô độc đang dõi mắt quan sát cả chiến cuộc. Phía sau ông ta có mấy viên tướng lãnh đang đứng thẳng ngang hàng với nhau, đằng sau nữa là đại quân hùng mạnh đầy khí thế.