Lâm Tịch đang chạy trốn trong một khu cỏ lau dài che khuất bầu trời.
Vì muốn tránh mình sẽ bị những đầm nước bùn sâu không thể nhìn thấy bằng mắt được cuốn lấy, nên mỗi một bước hắn đều cẩn thận đi dọc sát theo các bờ cỏ lau, vì đó là những nơi có thể đảm bảo bề mặt đất kiên cố, không sụt lún. Điều này sẽ khiến việc Lâm Tịch tránh những mũi tên thỉnh thoảng từ sau bắn tới càng khó khăn hơn.
Tuy nhiên, so sánh với những tiễn thủ xuất sắc đang truy kích mình ở phía sau, hắn biết ở những địa phương như vậy chỉ cần mình ít dùng sức, nhất định có thể tránh được sự truy sát của các tiễn thủ. Cho nên, sau khi chạy được mấy chục bước, hành động của hắn bỗng nhiên chậm chạp và mềm mại hơn, cố gắng không thể thân thể mình đụng vào cỏ lau.
Lượng tên bắn tới lập tức thưa thớt hẳn đi.
Bởi vì không thể xác định rõ vị trí của Lâm Tịch nên các tiễn thủ ở phía sau chỉ có thể bắn loạn không mục đích, mặc dù tiếng gió vẫn rất kinh người nhưng đối với Lâm Tịch tình hình bây giờ lại càng dễ dàng hơn nhiều.
- Dừng lại!
Nhưng ngay lúc này, thiếu nữ có đôi mắt xanh vẫn nhìn hắn với ánh mắt đầy lửa giận đột nhiên quát khẽ.
- Tại sao?
Lâm Tịch hơi nhướng mày, lập tức ngừng lại.
- Nếu không muốn chết, tuyệt đối không được đi tới trước.
Thiếu nữ có đôi mắt xanh không ngừng hít sâu, cố gắng bình tĩnh hơn, cắn răng nói.
Lâm Tịch lần nữa hỏi:
- Tại sao?
Sắc mặt thiếu nữ có đôi mắt xanh cực kỳ khó coi, nàng nói:
- Bởi vì phía trước chính là tử lộ, một đầm nước sâu ngay cả Huyệt man cũng không thể qua được.
- Cô biết chỗ này à?
Lâm Tịch cau mày lại, nói:
- Vậy phải đi hướng nào?
Ban đầu thiếu nữ mặc áo xanh đã có quyết định, cố gắng khống chế lửa giận trong lòng, nhưng câu hỏi rất bình thường này của Lâm Tịch lại khiến nàng không bình tĩnh được, tức giận nói:
- Ngươi trói ta như vậy, tay chân không thể động được, ta làm thế nào chỉ hướng cho ngươi?
- Cho dù không đưa tay được, ít nhất có thể nói trái hay phải, cần gì lớn tiếng như vậy...
Sắc mặt Lâm Tịch lập tức rất khó coi.
Thiếu nữ có đôi mắt xanh càng tức giận hơn, nhưng khi nghe thấy những tiếng xé gió dày đặc do tên bắn ra, nàng lập tức nhịn xuống, trầm giọng nói:
- Đi bên trái!
Lâm Tịch không do dự, cố gắng đi cẩn thận không phát ra tiếng động, chuyển hướng sang bên trái.
Sau trăm bước, âm thanh tên bắn càng lúc càng xa, những tiễn thủ truy kích kia đã hoàn toàn mất dấu hắn.
- Lâm Tịch!
Tuy nhiên, ngay lúc này bỗng có một tiếng rống thảm bao gồm cừu hận như của một con thú bị thương vang lên, truyền đi khắp bãi cỏ lau rộng lớn này.
- Ngươi chạy không thoát đâu! Ta nhất định sẽ băm ngươi thành trăm ngàn mảnh, báo thù cho con ta!
Nghe được lời này, Lâm Tịch nhất thời giật mình...
Hoàng Hỏa Tiếu, nhân sĩ lăng Trạch Thai hành tỉnh Đông Lâm, mười bảy tuổi ẩu đả giết người, bị phạt sung quân, tác chiến dũng mãnh, liên tiếp lập chiến công, ba mươi lăm tuổi làm Đại thống lĩnh Hắc Long quân, quan vị Tòng tứ phẩm.
Địch Sầu Phi, đệ tử học viện Tiên Nhất, tư chất cực cao, bách chiến bách thắng, hai mươi sáu tuổi làm đại đô đốc Long Xà quân, quan vị Chính tứ phẩm, từng nói rằng kẻ địch mạnh hơn chưa chắc không thể thắng được, được phong hàm Tướng tinh biên quân Long Xà,
Hai người này tất nhiên đều là người thông minh...
Lâm Tịch cũng là người thông minh.
Tuy đối với hắn giọng nói này rất xa lạ, chỉ dựa vào giọng nói hắn tất nhiên không thể đoán được là ai. Nhưng câu nói "băm ngươi thành trăm ngàn mảnh, báo thù cho con ta" lại khiến Lâm Tịch nghĩ tới người này là ai, hắn cũng nhanh chóng xâu chuỗi những việc đã xảy ra, nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện.
Chỉ có một người mới có thâm cừu đại hận như vậy mới hắn, người này chính là Tướng liên doanh Từ Trữ Thân.
Từ Trữ Thân cấu kết với người tu hành Đại Mãng, bị hắn tố giác nên đã bỏ trốn.
Hiện giờ có khoảng ít nhất bảy mươi tiễn thủ đang truy sát hắn, mà trong vùng đất hoang vu và sơn mạch Long Xà, chỉ có giặc cỏ mới có thể dùng kiểu tên không được chế tạo chuyên dụng như vậy.
Từ Trữ Thân hẳn đã trốn đến sơn mạch Long Xà làm giặc cỏ.
Trong đại chiến như vậy, chỉ khi được đại nhân vật an bài, giặc cỏ mới có thể xuất hiện ở đây. Cho nên, người tiếp ứng tên Thánh sư núi Luyện Ngục kia chắc chắn là một đại nhân vật trong biên quân Long Xà, là người tu hành Đại Mãng kiểu vô gian đạo.
- Núi Luyện Ngục là nơi như thế nào?
Thiếu nữ có đôi mắt xanh đột nhiên hỏi như vậy.
Lâm Tịch không ngừng bước, tiếp tục chạy trốn theo phương hướng thiếu nữ có đôi mắt xanh đã chỉ, thấp giọng hỏi:
- Ngay cả núi Luyện Ngục là nơi nào mà cô cũng không biết? Cô có biết vương triều Đại Mãng không?
Thiếu nữ có đôi mắt xanh trả lời dứt khoát, nói:
- Không biết.
Lâm Tịch không hề tỏ ra khinh thường, lập tức giải thích:
- Phía nam Vân Tần là địch quốc của Vân Tần, núi Luyện Ngục là thánh địa tu hành lợi hại nhất của Đại Mãng, có rất nhiều người tu hành mạnh mẽ. Thiếu nữ có đôi mắt xanh trầm mặc một hồi, sau đó lên tiếng:
- Chúng ta làm giao dịch.
Lâm Tịch nhìn nàng một cái, nói:
- Giao dịch gì?
Thiếu nữ có đôi mắt xanh nói:
- Ngươi không nên ngăn cản ta minh tưởng tu hành, khôi phục hồn lực, ta giúp ngươi cùng nhau đối phó với những người này?
- Ý của cô là liên thủ?
Lâm Tịch thật tình gật đầu, nói:
- Ta sẽ không cự tuyệt, nhưng phải làm sao để tin tưởng cô? Tu vi của cô hơn xa ta.
Thiếu nữ có đôi mắt xanh lạnh giọng nói:
- Chẳng lẽ ngươi còn muốn dẫn ta về lĩnh công? Chắc ngươi cũng hiểu một mình ngươi sẽ rất khó khăn sống sót ra khỏi đây...
Lâm Tịch lắc đầu, trực tiếp cắt đứt lời thiếu nữ có đôi mắt xanh, nói:
- Chính cô từ lúc bắt đầu đến giờ không cho cô và ta cơ hội nói chuyện với nhau. Ta đã nói với cô rằng chúng ta đều có lựa chọn của riêng mình, cho dù ta có khả năng bắt cô mang vè, ta cũng chưa chắc sẽ mang cô về. Có lẽ cô không biết cả học viện Thanh Loan chúng ta, nhưng ta có thể nói cho cô biết ta khác với các tướng lãnh Vân Tần khác. Ta biết cô đã từng đi qua nơi này, biết nơi này như thế nào, thậm chí còn biết cách thuận lợi trốn thoát được. Nhưng đối với ta, ta ở đây chờ lão sư ta tới cứu cũng là một cơ hội lớn. Ta biết thực lực lão sư ta, cô cũng không phải chưa từng thấy. Cho dù là ở vùng đất hoang vu này, chỉ sợ cũng không có mấy người có thể ngăn được lão sư ta. Thực lực ta không mạnh, không thể nắm quyền chủ động... cô muốn cùng ta liên thủ? Được, cô phải cho ta lý do tin cô?
Thiếu nữ có đôi mắt xanh giận lên, nói:
- Ta không vô sỉ giống như ngươi, ta sẽ không phản bội lời nói mình!
- Lý do này không thể được!
Lâm Tịch nhìn thiếu nữ có đôi mắt xanh, lời nói hơi buồn cười nhưng ẩn ý lại rất chân thành.
- Ta cũng không phải là người vô sỉ... thực ra lão sư và nữ nhạc công mặc hồng sam kia chỉ âm thầm đi theo bảo vệ ta, không phải như cô đã nghĩ là ta đã giả nhân giả nghĩa để được cô tin tưởng. Về phần cô, ta nghĩ ít nhất cần phải có một lý do để ta tin cô. Ta muốn thành lập một mối quan hệ có thể tín nhiệm lẫn nhau, mặc dù chúng ta là địch nhân, nhưng có lẽ sau này còn có cơ hội được gặp lại dưới một bầu trời, có thể khiến cho nhiều người không phải chết vô ích.
Hơi dừng lại, Lâm Tịch nhìn thiếu nữ có đôi mắt xanh, nói:
- Nhưng hiện tại sợ rằng giữa chúng ta không thể có sự tín nhiệm được. Bởi vì ta hiểu những gì cô đã nói... cô phải chịu trách nhiệm cho tính mạng nhiều Huyệt man, trong hình huống như vậy, chỉ sợ cô không tiếc làm vài chuyện trái với lương tâm.
Thiếu nữ có đôi mắt xanh nhíu mày thật chặt, nói:
- Vậy ngươi muốn thế nào?
Khi nghe được câu nói rất có lợi với mình như thế... Lâm Tịch cũng cảm thấy thật khó nghĩ.
Hắn nên làm thế nào?...
Trong lúc Lâm Tịch lo lắng mình phải làm thế nào, trong lúc thiếu nữ có đôi mắt xanh đang nghĩ Đại Mãng là nơi thế nào, thì người tu hành được công nhận đệ nhất Đại Mãng là Lý Khổ đang đứng trước một ngọn núi, bộ dáng rất lo lắng.
Chuyện hắn ta đang suy nghĩ thật ra rất đơn giản.
Trên núi có người muốn gặp hắn, nhưng khi hắn tới dưới chân núi, lại nghĩ rằng mình đi đến đây có phải đã đủ rồi không? Có phải nếu đối phương muốn gặp hắn, đối phương nên xuống núi gặp hắn?
Mặc dù vấn đề rất đơn giản, nhưng hắn là một người vốn không thông minh, lại ít suy nghĩ những chuyện ngoài tu hành. Cho nên, mặc dù đã suy nghĩ một hồi, hắn vẫn không tìm được đáp án.
Vì thế, hắn rất tự nhiên ngồi xuống một tảng đá dưới chân núi.
Núi rất cao, xuyên thẳng qua các tầng mây.
So với ngọn núi này, con người cũng chỉ nhỏ như một kiến.
Ngay lúc Lý Khổ khoanh chân ngồi xuống, một tiếng thở dài bỗng nhiên từ trên đỉnh núi bị mây mù che khuất truyền xuống:
- Lý Khổ... ta có thể khiến ngươi ra khỏi núi Luyện Ngục đến nơi này, chẳng lẽ ngươi còn chưa muốn lên núi của ta?
Vấn đề Lý Khổ đang suy tư dường như lấy được đáp án, cái trán đang cau có chợt giãn ra, hắn ta nói:
- Nếu như vậy có thể nói được vậy, ta cũng không cần lên núi.
Hắn mở miệng nói từ tốn, giọng nói rất bình thường, nhưng đối với đỉnh núi lại như có vạn lôi nổ vang, tựa như thần vương hạ xuống núi với khí thế lôi đình, làm cho người nghe phải kính sợ, căn bản không thua đối phương.
Dường như có tiếng thở dài mơ hồ trên đỉnh núi, có lẽ chủ nhân tiếng thở dài này đang rất bất đắc dĩ trước những gì Lý Khổ nói.
Bỗng nhiên các tầng mây trên cao mở ra, sau đó có một đạo ánh sáng trắng phủ xuống tới chỗ Lý Khổ.
Chỉ là một chén ngọc màu trắng bình thường.
Nhưng khi đến trước người Lý Khổ, từ trong chén lại có một ngọn lửa bay lên, giống như có một ngọn núi lửa đột nhiên xuất hiện trên nền đất phẳng.
Lý Khổ lẳng lặng nhìn chén ngọc này.
Thân thể hắn khẽ lung lay, sau đó chén ngọc bay trở về.
Sắc mặt hắn tái nhợt, mặt đất xung quanh bị nứt vỡ, trở nên đỏ bừng, sau đó lại biến thành nám đen, giống như có dung nham ngưng kết lại thành.
- Ta biết đạo của ngươi chính là sức mạnh... ta có sức mạnh để ngăn cả ngươi.
Âm thanh to rõ lại từ đỉnh núi truyền xuống.
Lý Khổ suy nghĩ một hồi, lắc đầu.
- Không, ngươi không thể.
Âm thanh trên đỉnh núi hơi ngừng lại.
- Tại sao?
- Mặc dù bây giờ ngươi mạnh hơn ta, nhưng ngươi không giết được ta... mười năm sau ngươi hẳn sẽ chết già... Cho nên, nếu bây giờ ngươi ngăn ta, mười năm sau ta sẽ giết sạch những gì ngươi đang toan tính.
Lý Khổ bình tĩnh nói:
- Thật ra trong khe nước ta ngồi xem năm xưa, ngoại trừ mấy con tôm ra, bên trong còn có những con cá đen và một con rùa. Ban đầu những con tôm lớn kia luôn khiêu khích các con cá đen và đầu rùa già kia, nhưng sau đó các con cá đen lại lớn lên, bắt đầu ăn các con tôm... Khi đó ta hơi bận tâm, nếu những con tôm kia bị các con cá đen ăn hết, vậy sẽ không có con nào nhảy ra nữa. Nhưng sau một năm... các con cá đen kia đã chết, chỉ có con rùa già tiếp tục lớn lên, làm lão đại khe nước đó. Cho nên, ta liền hiểu được lý lẽ... sức mạnh không chỉ là sức mạnh bây giờ, mà còn là sức mạnh tương lai, xem ai sống lâu hơn.
Người trên đỉnh núi không nói lời nào, cuối cùng thở dài một tiếng, rời núi đi xuống.