Chương 438: Thiên phá

Tiên Ma Biến

Vô Tội 01-07-2023 20:10:18

Trần Phi Dung bước tới trước thuế quan trẻ tuổi, nói to lên: - Vị đại nhân này, không bằng ngài lấy đồ vật trong áo quan của ngài ra cho mọi người thấy rõ ràng. Thần sắc kinh khủng hiện rõ trong mắt thuế quan trẻ tuổi, hắn không tự chủ mà lui về sau một bước, sau đấy theo bản năng thét lên: - Càn rỡ! Dám to gan nói xấu bổn quan như vậy. Trong áo quan bổn quan làm gì có vật nào. Những tiếng quát lớn theo bản năng của hắn bây giờ chính là cách ứng đối chính xác nhất trong tình huống này. Bởi vì cho dù có nghi ngờ nhiều hơn, nhưng nếu như không có bằng chứng xác thật, vậy tất cả cũng chỉ là nghi ngờ, không có ý nghĩa gì. Chỉ còn cách bất kể mặt mũi thét lên như vậy, mới có thể giúp hắn vượt qua nguy cơ trước mắt. Nhưng Lâm Tịch đã sớm nói với Trần Phi Dung nên làm thế nào. Hơn nữa, Trần Phi Dung cũng là một người tu hành, hơn nữa, còn là một người tu hành tương đối mạnh mẽ trên thế gian này. Đối mặt với tiếng quát lớn của thuế quan trẻ tuổi, Trần Phi Dung chỉ bình tĩnh tiến lên thêm một bước. Một bước này không hề ôn hòa chậm rãi như ban nãy, mà là mau chóng và bén nhọn như kiếm kỹ Trần Phi Dung thường ngày tu luyện. Chỉ là một bước, đã đến ngay trước người thuế quan trẻ tuổi. Thuế quan trẻ tuổi căn bản không ngờ Trần Phi Dung căn bản không nói thêm câu nào đã lập tức ra tay. Hắn theo bản năng đưa tay ngăn chặn, nhưng cánh tay phải của Trần Phi Dung lại như một thanh kiếm sắc, mạnh mẽ rơi vào trên người hắn. "Xoẹt!" Một tiếng động vang lên, hơn phân nửa chiếc áo của thuế quan trẻ tuổi này bị Trần Phi Dung xé rách trong nháy mắt. "Ầm" Lại có một tiếng động khác, cánh tay phải của thuế quan trẻ tuổi khi nãy theo bản năng giơ lên tấn công đã bị Trần Phi Dung dùng tay trái đón đỡ. Trong lúc hai bên va chạm như vậy, sắc mặt của Trần Phi Dung rất bình tĩnh, đứng thẳng ngay tại chỗ, nhưng thuế quan trẻ tuổi lại cảm thấy như mình đụng phải một chiếc xe ngựa, liên tục lui về sau hai bước. Trong lúc hắn lui về sau hai bước, một chùm bột trắng đã nổ tung giữa hắn và Trần Phi Dung. Một đống túi vải màu trắng ban nãy được cột chặt từ hông đến tay áo của hắn bị lực kéo làm rớt xuống bên dưới, trong đó có hai túi bị Trần Phi Dung trực tiếp kéo nên đã bị rách. Đối mặt với đống bột màu trắng thậm chí còn trắng hơn cả những sợi mì thượng đẳng ngon nhất trên thế gian, Trần Phi Dung chỉ thuận thế lấy nửa chiếc áo quan mình đã xé rách ra ban nãy rung lên một hồi, sau đấy ném ra ngoài. Bột đá quan âm trắng đang rơi trên không trung lập tức bị gió từ trong nửa chiếc áo quan này tạo thành thổi tới trên người thuế quan trẻ tuổi. Có một nửa người của thuế quan trẻ tuổi bị bột trắng lây dính, ngay cả khuôn mặt cũng bị bột trắng bao phủ, không thể nhận ra được sắc mặt hắn ta bây giờ như thế nào. Sau một hồi, thân thể của hắn ta mới bắt đầu run rẩy, càng lúc run càng mạnh và liên tục, tiếp theo khóe miệng của hắn ta co giật, số bột trắng dính trên mặt hắn ta mới rối rít bay lả tả xuống dưới. Đây là một cảnh tượng rất buồn cười, nhưng cho dù là trong hay ngoài xưởng sản xuất, không khí lại rất yên tĩnh, không có ai bật cười. - Vị đại nhân này, trên người ngài mang theo nhiều bột đá quan âm trắng như vậy, là muốn đặt vào trong xưởng sản xuất chúng ta? Hay là muốn đổ thêm vào thùng gạo những khách hàng của chúng ta? Trần Phi Dung ngẩng đầu, nhìn thẳng vào thuế quan trẻ tuổi cả người đang run rẩy, trông như thất hồn lạc phách, mà dưới mặt đất hắn ta đang đứng lại có một tầng bột màu trắng như tuyết rơi, lạnh lùng hỏi. Âm thanh của nàng khiến cho tất cả ánh mắt của mọi người ở đây một lần nữa đều tụ tập trên người nàng, cũng giúp cho mọi người hồi phục lại từ khiếp sợ. Các nhân viên trong xưởng sản xuất Đại Đức Tường là người đầu tiên tức giận. Bọn họ biết mục đích của các quan viên này khi tới đây, bây giờ cũng đã biết tin tức chưởng quỹ Thạch Tam của phân tiệm Đại Đức Tường tại thành Thanh Viễn bị phạt trượng. Tuy nói giờ đã hồi phục tinh thần lại, nhưng ngay cả những người hiền lành nhất mọi ngày cũng không thể kiềm chế được mà sắc mặt nhất thời đỏ như máu, thậm chí còn có không ít người bất giác nắm chặt tay lại, hoặc là cầm gậy gỗ bên cạnh lên. Vô số dân chúng đang vây xem bắt đầu hiểu rõ, bắt đầu tức giận. Lúc trước, có thể nói danh tiếng của Đại Đức Tường trong lòng các dân chúng, đặc biệt là những người có hoàn cảnh khó khăn là rất tốt. Khi nghe thấy Đại Đức Tường rất có thể là gian thương, bọn họ cảm thấy tức giận vì mình bị lừa gạt, nhưng hiện giờ, sự tức giận đó lại biến thành sự đồng tình, ủng hộ đối với Đại Đức Tường, xen lẫn chính là lửa giận mãnh liệt với bọn quan viên trước mặt. Các người dân bình thường nhất bắt đầu liên tưởng... bọn họ nghĩ rằng liệu có phải vì Đại Đức Tường đã giúp đỡ bọn họ quá nhiều, nên vô tình đụng chạm đến lợi ích bọn quyền quý? Có lẽ vì thế mà bọn quyền quý đó mới dùng những thủ đoạn hèn hạ để làm Đại Đức Tường sụp đổ. Trong lúc nhất thời, vô số tiếng quát mắng tức giận vang lên, mấy tên nha dịch bảo vệ ngoài cửa cũng không thể ngăn chặn được nữa, dân chúng chuẩn bị xông vào bên trong. - Các vị hương thân, nếu như chuyện này được sáng tỏ, nhất định sẽ có lời nói với mọi người. Nếu như bây giờ xảy ra chuyện gì ở đây, Đại Đức Tường không thể không liên quan, không có ích lợi gì. Mong mọi người nể mặt của ta mà tĩnh táo lại... hàng hóa của Đại Đức Tường sẽ không khiến mọi người thất vọng, ta nhất định cũng không để mọi người thất vọng. Nhưng vào lúc này, Trần Phi Dung bình tĩnh xoay người, thi lễ với mọi người chuẩn bị tràn vào bên trong một cái. Trong tình thế hỗn loạn như vậy, nhưng không ngờ âm thanh réo rắt của nàng lại có thể truyền vào tai mỗi người. Âm thanh này tựa như có ma lực, đám người bên ngoài vẫn rất tức giận, nhưng đã ngừng lại, chậm rãi lui về phía sau. Khuôn mặt của thuế quan trẻ tuổi bây giờ càng trông buồn cười hơn. Mồ hôi trên mặt hắn chảy xuống như những con giun, tẩy rửa số bột trắng đang dính trên mặt, tạo thành những khe rãnh rất dài... Từ lúc áo quan của thuế quan trẻ tuổi bị kéo rách cho đến bây giờ, có thể nói sắc mặt Trương Linh Vận đã biến ảo không biết bao lần. Người tu hành! Thật không thể ngờ đại chưởng quỹ của hiệu buôn xuất xứ từ thâm sơn cùng cốc này lại là một người tu hành! Hắn nghĩ mãi vẫn không thể biết được rốt cuộc đã xảy ra vấn đề ở đâu, lại khiến cho Trần Phi Dung có thể khẳng định trên người Phùng Thu Minh có bột đá quan âm trắng. Nhưng hắn hiểu rằng trong tình huống hiện nay, biện pháp cứu vãn duy nhất là phải gạt bỏ Phùng Thu Minh sang một bên. - Phùng Thu Minh, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Vào lúc tiếng chửi rủa đầy sự tức giận đã hơi vơi đi, tuy lòng còn đầy kinh sợ, ánh mắt nhìn về phía Trần Phi Dung cũng rất oán độc, nhưng hắn lại lập tức nhìn sang thuế quan trẻ tuổi, quát lớn một tiếng. - Ta... Đối mặt với tiếng quát lớn của người bạn thân thường ngày, thuế quan trẻ tuổi tên Phùng Thu Minh chỉ biết há miệng, không nói được lời nào. Trương Linh Vận cười lạnh, quay đầu nhìn sang một quan viên Hình ti bên cạnh, hỏi: - Lục đại nhân, nếu như quan viên Vân Tần phạm pháp, gài tang vật giá họa cho hiệu buôn, vậy phải chịu tội gì? Quan viên Hình ti này cũng từ ngạc nhiên tột độ mà giật mình tỉnh lại, sau đấy lại nghĩ đến cuộc thi dân ý của Lại ti năm sau, rất có thể chuyện này sẽ ảnh hưởng đến mình rất nhiều, nên lưng hắn lập tức đổ mồ hôi hột như mưa, đồng thời quát lớn lên: - Quan viên biết pháp phạm pháp, tội nặng thêm một bậc. Theo như luật, cách chức điều tra, nếu như tình tiết nghiêm trọng, bỏ tù trên hai năm. - Chư vị yên tâm, không ngờ quan viên Vân Tần ăn bổng lộc của dân lại không biết tận tâm tận lực, vì dân làm việc, ngược lại còn đi làm những chuyện như vậy. Trương Linh Vận lại lên tiếng, sẵng giọng: - Ta tất nhiên sẽ cẩn thận điều tra từng manh mối, không bỏ qua người này. Sau khi áp tải hắn về, ta nhất định đề nghị Hình ti công thẩm! Nghe thấy lời nói của quan viên trẻ tuổi tên Trương Linh Vận này ngày một nghiêm nghị hơn, lại nghe hắn nói rằng nhất định sẽ mời Hình ti công thẩm, nên những dân chúng đang ở bên ngoài nhất thời cảm thấy hả giận không ít, đồng thời, hình ảnh của Trương Linh Vận và những quan viên Hình ti khác trong mắt họ cũng trở nên ngay thẳng và hòa ái. Khẽ liếc mắt nhìn sang thái độ của dân chúng đang ở bên ngoài, tên quan viên Hình ti kia khẽ thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm rốt cuộc mình đã được bảo vệ trong cuộc thi dân ý của Lại ti năm sau rồi. Trương Linh Vận đang cố gắng biến mình trở thành một quan viên Vân Tần công chính liêm minh, nhưng không có ai lại đi thu thập số bột đá quan âm trắng rơi xuống dưới đất kia. Trong tình huống nhiều người nhìn thấy như vậy, số bột đá quan âm trắng đấy không cần thiết phải thu về làm bằng chứng nữa. Tất cả mọi người ở đây không biết một chuyện: Người có tiếng nói cao nhất trong Đại Đức Tường không phải là đại chưởng quỹ Trần Phi Dung, mà chính là ông chủ Lâm Tịch. Không có ai chú ý đến một việc, ngay từ ban đầu ra tay tấn công Phùng Thu Minh, Trần Phi Dung đã sớm tính toán hết mọi việc. Trong lúc giật nửa chiếc áo quan của Phùng Thu Minh xuống, rồi giật lên thổi số bột phấn rơi ra ngoài tới trước, số túi bột nguyên vẹn còn lại đã được nàng khéo léo ném vào một góc bí mật trong xưởng sản xuất. Vào lúc dân chúng bị kích động mãnh liệt, người ở bên ngoài nao nao muốn xông vào bên trong, cũng không có ai chú ý một người hầu bình thường mặc y phục Đại Đức Tường đã lặng lẽ từ trong xưởng sản xuất đi vào kho vật liệu thay thế cạnh guồng nước gỗ, sau đấy theo lổ thủng mà hắn đã đập thành từ khi nãy để ra ngoài... Một tên phu xe ngồi bên cạnh một chiếc xe ngựa dừng bên đường lớn. Chiếc xe ngựa này vốn là của Trương Linh Vận, buồng xe được bao kín cẩn thận, từ bên ngoài không thể nhìn thấy cảnh vật bên trong. Chiếc xe ngựa của Trương Linh Vận, cũng như các chiếc xe ngựa của những phú thương trong thành vốn tới sớm hơn những người đi bộ. Nhưng hiện giờ toàn bộ mọi người lại xông tới gần cửa ra vào xưởng sản xuất Đại Đức Tường, nên những chiếc xe ngựa này lại rớt về phía sau, trông rất lộn xộn. Tên phu xe này vốn là một quân nhân, tuy mặc y phục tạp dịch, nhưng khi ngồi lưng vẫn thẳng tắp. Hiện giờ hắn không biế bên trong xưởng sản xuất kia đã xảy ra chuyện gì, chỉ là cảm thấy hiện giờ xe ngựa bị xếp lộn xộn như vậy, chất thành một đống, lát nữa muốn rời đi sợ rằng rất khó. Ngay lúc này, lòng hắn lại cảm thấy nôn nao, sau lưng lại có khí lạnh phát ra. Con ngươi của hắn khẽ co lại, theo bản năng cầm lấy trường đao bên cạnh. Nhưng ngay lúc hắn xoay đầu lại, liền cảm thấy động mạch chủ trên cánh tay đã bị một luồng sức mạnh to lớn tác động vào. Đối phương là một cao thủ. Trong đầu hắn liền xuất hiện ý nghĩ này, nhưng còn chưa kịp nghĩ vì sao đối phương đã có thể im lặng tới mức không gây ra bất kỳ tiếng động, cũng như không khiến ai xung quanh chú ý để đến được xe ngựa của mình, nhưng vì sao lại ra tay với một phu xe bình thường như mình, thì cảnh vật trước mặt hắn đã tối đen lại, các tri giác đồng thời mất đi, không còn hay biết gì nữa... Việc lục soát xưởng sản xuất Đại Đức Tường tất nhiên không thể nào tiếp tục được nữa, Trương Linh Vận và quan viên Hình ti áp giải Phùng Thu Minh đi ra khỏi Đại Đức Tường trước sự chứng kiến của không biết bao người. Khi Phùng Thu Minh đi ngang qua, rất nhiều dân chúng nhổ nước bọt xuống đất, biểu hiện sự khinh thường và oán giận của họ. Nhưng đối với Trương Linh Vận giải quyết mọi việc rõ ràng, đồng thời trừng phạt Phùng Thu Minh vô cùng nghiêm khắc, dân chúng lại cảm thấy vô cùng tôn kính và mến thương. Đối với dân thường như bọn họ, nếu như có quan viên không giúp đỡ bọn quan xấu, vậy tất nhiên đó chính là quan tốt. Nhưng ngay lúc này, mọi người đột nhiên nghe thấy mấy tiếng ngựa hí. Có vài con ngựa kéo xe không biết vì nguyên nhân gì mà lại sợ hãi, tạo thành một tình cảnh hỗn loạn, hí lên một tiếng rồi kéo theo cả xe ngựa mà chạy tới trước. Tên phu xe đang bất tỉnh, nhưng vẫn ngồi trên xe ngựa của Trương Linh Vận bởi vì xe ngựa di chuyển mà chợt thức tỉnh, mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn cảnh vật đằng trước. Các phu xe trên những chiếc xe ngựa bên cạnh hắn đã khống chế tốt ngựa của xe mình, nhưng bởi vì hắn mới thức tỉnh, trong lúc thân thể còn lay động, đồng thời còn chưa kịp biết chuyện gì đã xảy ra, nên chiếc xe ngựa hắn đang ngồi vẫn đi thẳng tới trước. Vào thời khắc này, trong mắt những người nhìn thấy mấy chiếc xe ngựa đang trở nên rất hỗn loạn, rõ ràng là phu xe của xe ngựa của Trương Linh Vận vừa mới ngủ gà ngủ gật, nên mới không kịp khống chế tốt xe ngựa của mình. Trong vô vàn tiếng kinh hô đồng loạt thét lên, bánh xe của chiếc xe ngựa này vừa lúc đụng vào một tảng đá lớn, trục xe ở bên dưới lập tức gảy lìa làm đôi, một bánh xe lăn ra ngoài khiến cho chiếc xe ngựa nghiêng hẳn về một bên, rồi ầm ầm đổ xuống. Phu xe ở trên không thể làm gì được nữa, chỉ còn cách la lên rồi nhảy xuống. Ngựa bị kinh hoảng, trục xe gảy lìa, bánh xe rơi ra ngoài, buồng xe chấn động liên tục... đối với xe ngựa, đây chỉ là một chuyện vô cùng bình thường. Cho dù là phu xe bình thường nhất, nếu như có đầy đủ vật liệu để sửa chữa, chiếc xe ngựa này lập tức sẽ dùng lại được ngay. Hơn nữa, vừa rồi chiếc xe ngựa bị ngã cũng không làm ai bị thương, đây chỉ là một chuyện rât nhỏ. Nhưng trong lúc mái hiên buồng xe của chiếc xe ngựa này đổ nghiêng, ầm ầm rung mạnh, màn xe đung đưa, rất nhiều người lại nhìn thấy có một đống phấn vụn tinh mịn màu trắng lại từ trong buồng xe bay lả tả ra ngoài. Thân thể Trương Linh Vận nhất thời cứng đờ, khuôn mặt đang tỏ ra rất cương nghị chính trực của hắn bỗng nhiên biến đổi vài lần, trông rất xấu xí, tựa như vừa rồi có ai tát cho mấy cái. - Là xe ngựa của ai vậy? - Cái này là... bột đá quan âm trắng? - Đây không phải là xe ngựa của Trương đại nhân Hộ ti sao? Từng giọng nói lần lượt vang lên. Bầu không khí một lần nữa tuyệt đối yên tĩnh, phần lớn ánh mắt của mọi người lập tức nhìn vào Trương Linh Vận. Đấy là những ánh mắt phẫn nộ đến tột cùng, phẫn nộ vì cuối cùng đã biết được chân tướng, phẫn nộ vì vừa rồi mình lại bị lừa gạt. - Đây đúng là thiên phá mà... Một âm thanh nhàn nhạt, tràn đầy trào phúng chợt vang lên. - Còn tưởng là một vị thanh quan công chính liêm minh... thì ra là người đứng sau tất cả... lòng dạ càng hiểm độc hơn, ngay cả chiếc xe ngựa có thị vệ trông coi cũng có bột đá quan âm trắng. Dối trá vô sỉ như vậy, ngay cả ông trời cũng không chấp nhận được. Âm thanh này vừa vang lên, phần lớn mọi người đều nhất thời tỉnh ngộ, rối rít tức giận nói: - Thiên phá, chính là thiên phá! Ở Vân Tần, thiên phá nhằm chỉ những đại án vốn không có bất kỳ đầu mối nào, nhưng bỗng nhiên lại xảy ra những việc ngoài ý muốn, chân tướng và chứng cứ lại rất bất ngờ hiện ra trước mắt mọi người, giúp quan viên phát hiện được người nào là nghi phạm thật sự. Nhưng Trương Linh Vận lại biết rõ trong xe ngựa của hắn vốn không có bột đá quan âm trắng. Hơn nữa, tại sao xe ngựa lại đúng lúc xảy ra chuyện? Tại sao lại không vào lúc khác, mà ngay tại lúc này trục xe chỉ vừa mới chạm vào tảng đá một cái đã bị gãy? Âm thanh nhàn nhạt, tràn đầy sự trào phúng kích động dân chúng rối rít chỉ trích, càng khiến hắn cảm thấy mọi việc có vấn đề. Hắn lập tức sững người, xoay đầu nhìn quanh. Nhưng hiện giờ mọi người đang rối rít quát mắng, sao hắn có thể phát hiện được âm thanh khi nãy từ chỗ nào phát ra? - Ngươi... Khuôn mặt hắn trở nên xanh mét, bỗng nhiên quay đầu nhìn Trần Phi Dung. Trần Phi Dung lại cau mày, khinh thường nói: - Đại nhân hảo tâm kế, diễn trò thật hay!