Chương 566: Thích đế

Tiên Ma Biến

Vô Tội 01-07-2023 20:10:16

Trong lúc Lâm Tịch run sợ nhìn luồng ánh sáng trắng do chính Minh ca phát ra, có một con ve lớn màu vàng vừa đáp xuống một cây ngô đồng ở ngày giữa thành Trung Châu dưới nắng hè rực rỡ. Sau khi hút lấy chất dịch mình thích nhất trong cây ngô đồng, con ve lớn màu vàng này bắt đầu hưng phấn kêu vang, hoàn toàn không chú ý đến một việc: Mặc dù khoảng cách giữa cây ngô đồng này với nơi nó sinh sống chỉ khoảng hơn ngàn thước, nhưng xung quanh cây ngô đồng này lại rất an tĩnh, chỉ có một con ve như nó là đang cất tiếng vang. Bỗng nhiên có một cây trúc màu vàng xuyên qua những lá cây đằng xa, chính xác đâm trúng con ve lớn màu vàng này. Con ve lớn màu vàng đang hát vang muốn bay đi, nhưng lại bị cây trúc màu vàng đó xuyên qua, không thể nào thoát được. Dưới gốc cây ngô đồng, có một cung nữ di chuyển nhẹ nhàng, thu lấy cây gậy trúc, gỡ con ve lớn màu vàng bị dính trên đó ra, quăng xuống thùng nước bên cạnh. Hoàng cung Vân Tần dưới chân núi Chân Long rất lớn, nhưng bởi vì có những cung nữ chuyên bắt ve sầu này, nên cả hoàng cung sẽ không có tiếng ve. Không có tiếng ve, người trong hoàng cung tất không phiền muộn, nhưng điều này lại góp phần khiến hoàng cung này càng thêm lạnh lùng hơn, càng không có bóng dáng ồn ào nhộn nhịp của nhân gian. Vân Phi đang ở trong cung Uẩn Phương vẽ tranh. Trong hoàng cung Vân Tần, cung Uẩn Phương là một trong những cung điện thường được nhiều phi tần tới lui nhiều nhất khi hè đến. Ở cung Uẩn Phương, trước sau đều có một hồ nước, trên lầu các có thắp trầm hương, ngoài ra còn có dòng suối chảy từ núi Chân Long đổ xuống làm hai guồng nước chuyển động, nước suối mát sẽ từ đấy chảy tới đỉnh các lầu, dọc theo rãnh nước chảy xuôi xuống bên dưới. Cho dù là ngày hè chói chan nhất, nơi đây vẫn rất mát mẻ, hương thơm tỏa khắp. Dung mạo Vân Phi không quá đặc biệt, không thể so sánh với một người đoan trang như trưởng công chúa, càng không thể so sánh với sự sắc sảo của Tần Tích Nguyệt. Nhưng trên người nàng lại có một khí chất điềm tĩnh, khiến cho người ngắm nhìn sẽ cảm thấy càng nhìn lâu lại càng ưa thích. Vân phi không giỏi cầm kỳ họa, nhưng quan trọng nhất là nàng rất thích đọc sách, thậm chí Vân phi còn hiểu biết về các điển cố không thua kém gì các Đại học sĩ. Ngoài ra, nàng ta còn có một tính cách khiến mọi đàn ông trên thế gian phải ưa thích: hiểu lòng người. Khi cần nàng nói chuyện, nàng sẽ nói, khi cần nàng yên tĩnh, nàng chỉ lẳng lặng ngâm nước trà. Khi cần nàng vui vẻ, nàng sẽ cười đùa cùng, tuyệt đối không làm người mất hứng. Khi ngươi đã có hứng thú nói chuyện, ngươi sẽ phát hiện nàng là người rất hiểu chuyện, đồng thời còn tạo hứng thú để giúp ngươi nói chuyện nhiều hơn. Bởi vì như vậy, nên ngay cả trước khi hoài thai long tử, Vân phi đã là phi tử được hoàng đế Vân Tần cưng chìu nhất. Hoàng đế Vân Tần mặc long bào xuất hiện trong vườn, cung nữ lễ quan đi theo lập tức đưa tay lên, ngăn cản các thị nữ ở cung Uẩn Phương định thông báo hoàng đế giá lâm. Hoàng đế Vân Tần an tĩnh đi xuyên qua hành lang màu trắng, tiến vào lầu các Vân phi đang ở. Ngửi thấy hương thơm nhàn nhạt quanh lầu các, nhìn thấy cô gái đang vẽ tranh ở lầu các đối diện mặt hồ, lại dời mắt sang những đóa hoa sen trên hồ, lệ khí trên mặt hoàng đế Vân Tần bỗng vơi đi vài phần, đôi lông mày đang nhíu lại cũng giãn ra. Người ngoài cảm thấy hoàng đế là Vân Tần, nhưng thực chất hắn ta cũng chỉ là con người. Tuy nói hắn ta là đương kim hoàng đế của đế quốc mạnh nhất, khổng lồ nhất thế gian, nhưng so với các triều đại khác trên thế gian này, thậm chí là so với Đại Mãng và Đường Tàng, hắn ta đồng thời là một hoàng đế đáng thương. Ngay từ lúc ngồi lên long ỷ, bất kỳ quyết định cũng như ý chí của hắn ta đã bị thế lực và quyền lực của cửu lão bắt ép, thậm chí khi đi ngủ trong hoàng cung này, hắn ta cũng không thể thở quá sâu. Thân làm hoàng đế, nhưng hắn ta cũng là một người cha. Trưởng Tôn Vô Cương do chính hắn dõi theo lớn lên, mà hắn ta lại rất thích phẩm chất và tính cách của Trưởng Tôn Vô Cương. Trên người Trưởng Tôn Vô Cương có tình thương của người cha của hắn, đồng thời hắn cũng hi vọng sau này Trưởng Tôn Vô Cương có thể giúp hắn, phá vỡ thế cục bế tắc. Nhưng người quan trọng nhất đối với hắn trên thế gian này, nhi tử hắn ta thương yêu nhất, đã chết ở lăng Bích Lạc. Hắn ta dĩ nhiên phải có trách nhiệm trong việc Trưởng Tôn Vô Cương chết ở lăng Bích Lạc, bởi vì chính hắn là người đã châm kíp nổ khiến Văn Nhân thương Nguyệt phải đấu với học viện Thanh Loan, để cho sức mạnh hai bên tiêu hao với nhau. Nhưng hắn ta thật không ngờ học viện Thanh Loan lại chạm đến ranh giới của hắn... ranh giới của hắn chính là Trưởng Tôn Vô Cương phải còn sống sót. Bất kể học viện Thanh Loan và hắn ta tranh đấu như thế nào, theo hắn ta nghĩ, học viện Thanh Loan không được chạm đến ranh giới đó. Nhưng Trưởng Tôn Vô Cương đã chết. Hắn là người, đồng thời cũng là hoàng đế có quyền lực nhất trên thế gian này, cho nên rất nhiều triều thần nói rằng hắn ta giận dữ là không khôn ngoan. Nhưng đối với hắn, giữ được lý trí khi đối mặt với tình huống này đã là chuyện không dễ dàng. Trưởng Tôn Vô Cương chết đi, đã khiến hắn hoàn toàn quyết tâm làm một vài chuyện. Tại sao không thể làm? Thân là hoàng đế Vân Tần, dù làm bất cứ chuyện gì, hắn ta luôn luôn có ưu thế lớn nhất, đều có cơ hội lớn để thành công. Quyền lực càng lớn, cảm xúc dao động sẽ càng nhiều hơn. Một khi không thể phát tiết ra ngoài được, tâm tình người đó sẽ bị mất khống chế, tính tình càng trở nên thô bạo. Mỗi lần lâm triều, nhìn những triều thần chi chít bên dưới, hắn ta bỗng nhiên cảm thấy rất chán ghét. Đối với những quyền quý đại gia tộc, nếu gặp trường hợp như vậy, họ sẽ có ý nghĩ phải tìm cách đối phó người mình ghét, mà thân là hoàng đế Vân Tần, hắn ta thậm chí còn muốn giết sạch bọn họ. Chính hoàng đế Vân Tần cũng biết rằng dù là bất cứ ai ngồi trên long ỷ, sợ rằng thỉnh thoảng cũng có suy nghĩ như thế. Trong tình huống không thể chèn ép hết tất cả, điều duy nhất hắn có thể làm chính là bảo đảm tâm tình của mình không trở nên điên loạn hoàn toàn. Đối với một hoàng đế quyền lực như hắn, khống chế chính mình quả thật là việc không dễ dàng. Hắn cảm thấy rằng khí chất quanh người Vân Phi, khung cảnh nơi đây, có thể giúp hắn bình tĩnh hơn, lý trí tỉnh táo hơn. Cho nên, sau khi xảy ra sự kiện Giang gia làm phản, càng lúc hắn ta càng đến chỗ Vân Phi nhiều lần hơn, càng ngày càng lệ thuộc vào cô gái dễ dàng thấu hiểu lòng người này... Nghe thấy tiếng bước chân, cô gái đang điềm tĩnh vẽ tranh xoay người lại. Thấy hoàng đế bước đến, nàng ta không những không kinh hãi mà còn khẽ cười, để bút vẽ xuống, sau đó mới dịu dàng thi lễ. Nhìn thấy ở giữa hai hàng lông mày của hoàng đế có lệ khí chưa tiêu tán, nàng cũng không kiêng kỵ bao nhiêu, ôn nhu nói chuyện như lúc bình thường; - Đã qua nhiều ngày như vậy rồi, thánh thượng còn phiền lòng thế sao? - Chuyện phiền lòng không ít, chỉ có nhiều hơn. Hoàng đế Vân Tần cười lạnh một tiếng, khoát tay áo, để cho Vân Phi rời xuống. Đến khi ngồi xuống cạnh nàng, hắn ta vẫn giận dữ nói: - Cho đến hôm nay, vẫn có quan viên bị ám sát. Trẫm muốn bổ khuyết, nhưng lại lo lắng không biết nên chọn ai, liệu đó có phải là người của Giang gia hay thế lực nào đó muốn hãm hại trẫm? Vân phi ôn nhu nhìn hắn, nói: - Cả Vân Tần là của thánh thượng, mặc dù xảy ra chuyện này, cũng chỉ là chuyện nhà thôi. Ồn ào hơn đi nữa, Vân Tần này cuối cùng cũng là của hoàng thượng. Thánh thượng chỉ cần kiên nhẫn hơn, tất sẽ không phiền lòng như vậy nữa. Chuyện đã được giải quyết, nó sẽ không còn là chuyện. - Chỉ sợ rằng có vài người cảm thấy Vân Tần này không phải là của trẫm. Hoàng đế Vân Tần hừ lạnh một tiếng, nhưng thần sắc đã dễ coi hơn lúc nãy. Vân phi khẽ cười, nói: - Vậy thánh thượng không cần phải tức giận với bọn họ, từ từ xử lý là được. Hoàng đế Vân Tần nhìn nụ cười điềm tĩnh và ấm áp của nàng, thấy được bụng của nàng đã nhô cao hơn trước, cơn tức giận trong lòng bỗng vơi đi về phần, khóe miệng đang cười lạnh lẽo cũng ấm áp hơn. Hắn ta xuất thần nắm tay Vân phi, đắm chìm trong những luồng gió mát. Vân phi không lên tiếng nữa. Nàng biết bây giờ là lúc hoàng đế Vân Tần cần bình tĩnh suy tư vài chuyện quan trọng, điều duy nhất nàng có thể làm bây giờ mà vẫn khiến hoàng đế Vân Tần hài lòng chính là vẫn im lặng, vẫn an tĩnh và mỉm cười đợi đến lúc hoàng đế Vân Tần lại chú ý đến nàng. Chỉ là khác với lúc bình thường, trong lòng của nàng bây giờ, khi ngước mắt nhìn tên hoàng đế mạnh mẽ và kiêu ngạo này, nàng bất giác cảm thấy hắn thật đáng thương. Bởi vì những gì hắn ta đang lệ thuộc vào, ngày hôm nay sẽ bị đánh vỡ vô tình. Bất kỳ hoàng đế nào, bởi vì thân phận và địa vị vô thượng, bản thân họ đều là người cô đơn. mà vị hoàng đế này, lại vốn là một người cô đơn hơn bất cứ hoàng đế nào. Một đời đa nghi và dối trá, một đời cơ trí và khoan hậu, chẳng lẽ là đặc điểm của dòng họ Trưởng Tôn thị? Chỉ tiếc rằng Trưởng Tôn Vô Cương cơ trí và khoan hậu đã chết, còn vị hoàng đế này một đời đa nghi và dối trá, qua nhiều năm như vậy cũng không có bao nhiêu bằng hữu và người ủng hộ thật sự. Nếu như hôm nay trôi qua, sau khi những việc nàng định làm sẽ xảy ra, có phải hắn ta sẽ càng cô độc và thô bạo hơn không? Vân phi mỉm cười, bình tĩnh mà lạnh lùng nghênh đón thời khắc quan trọng nhất đối với nhiều người trên thế gian này... Màng che khẽ nhúc nhích, một cung nữ bưng một phần canh quế bách hợp ướp lạnh vào, đưa đến tay Vân phi. Cũng giống như mọi ngày, Vân phi đưa cho hoàng đế Vân Tần đang suy tư. Hoàng đế Vân Tần theo bản năng cầm lấy bát canh quế bách hợp ướp lạnh, uống một hớp. Mùi hoa quế thơm ngát, bách hợp mềm mại hòa tan, chỉ là canh hơi ngọt... mà lại ngọt một cách lạ lùng. Hoàng đế Vân Tần bỗng nhiên ngẩng đầu. Trong cảm giác của hắn, vị ngọt quá đáng giữa môi và lưỡi của hắn đã nháy mắt biến thành một con mãnh thú điên cuồng nuốt lấy sức mạnh sinh mệnh của hắn. "Phốc!" Hớp canh đang ở trong miệng còn chưa được nuốt xuống bị hắn phun ra ngoài. , Ngay nháy mắt, hớp canh này đã biến thành một tia chớp màu vàng, đánh thẳng vào vị cung nữ thanh tú ba mươi mấy tuổi kia! Đây là cung Uẩn Phương, bất kỳ thức ăn nào được dâng lên cũng phải bị kiểm tra, nơi duy nhất có thể xảy ra vấn đề chính là tên cung nữ đã đưa lên này. Cả người cung nữ thanh tú bay ngược về sau. Ngay lúc hoàng đế Vân Tần ngẩng đầu, cái khay trong tay nàng đã bay tới chỗ hoàng đế, đồng thời có một luồng sức mạnh bàng bạc đẩy nàng lùi về phía sau. Tia chớp màu vàng mang theo tiếng sấm không để đánh kịp tới thân thể nàng ta, tự nổ ở trên cao. Cả người cung nữ thanh tú bộc phát khí độ đại tông sư, trực tiếp phá nát bức tường ở phía sau. Khi còn chưa chạm đất, nàng ta đã rút cây trâm cài tóc trên đầu ra, đánh xuống một tên thị vệ đang xông tới. Thân vệ hoàng đế mặc giáp màu bạc chợt như bị xe ngựa đụng mạnh, trước ngực phun ra một luồng máu tươi, cả người bay ngược ra sau, mạnh mẽ rớt xuống mặt hồ ở sau. Chỉ là một trong tíc tắc, khuôn mặt hoàng đế đã chuyển sang màu đen như mực. Có nhiều tia chớp màu vàng từ da thịt của hắn ta bắt đầu thẩm thấu ra ngoài, khiến hắn ta càng trông quỷ dị và dữ tợn hơn. Đối với cung nữ thanh tú đang nhanh chân bỏ chạy kia, hắn ta không hề muốn truy kích. Bởi vì đây chính là một cung trong hoàng cung Vân Tần, cho dù đối phương là một người tu hành cấp Đại quốc sư, tuyệt đối không thể nào chạy thoát được. Ngay trước khi hoàng đế Vân Tần hừ lạnh một cái, khí đen trên người hắn ta bắt đầu biến mất, vị cung nữ thanh tú kia đã bị vây công. Từ trong hoàng cung, không biết chính xác từ chỗ nào, có một cây tên màu vàng được bắn ra ngoài, nhắm thẳng vào người cung nữ thanh tú. Cung nữ thanh tú quét hai ống tay áo của mình ra ngoài, chặn lấy cây tên màu vàng. Một tiếng nổ khổng lồ vang lên, hai ống tay áo của cung nữ đã bị nổ nát bấy, cả người nàng ta dừng lại, rơi trên mặt đất. Có rất nhiều bóng người cấp tốc xông vào hành lang này, nhanh chóng chiến đấu với cung nữ thanh tú, hành động nhanh và quyết liệt đến nỗi người bình thường không thể thấy rõ. Cung nữ thanh tú liên tiếp lui về phía sau. Vào lúc nàng ta liên tục bị bức lui về sau, đến mức chỉ còn cách căn lầu mà hoàng đế đang ở khoảng sáu mươi bước, trên người nàng đã có rất nhiều vết thương. Nàng ta phóng cao lên, muốn nhảy xuống hồ nước bên cạnh. Nhưng ngay lúc đấy, lập tức có một bàn tay rơi xuống bụng nàng. Vì muốn nhanh chóng, nên ban đầu chủ nhân bàn tay này hóa chưởng vung tới, nhưng khi đã tiếp xúc, lòng chưởng lập tức hóa quyền, liên tục phát lực đấm vào người cung nữ thanh tú. Toàn thân cung nữ thanh tú bị chấn động, không những không rơi xuống hồ nước được mà còn bị đẩy mạnh về phía sau đến năm mươi bước, trực tiếp rơi xuống trước mặt hoàng đế. Đám người vây công cung nữ thanh tú vừa rồi hoặc là cung nữ trong cung, hoặc là thị vệ mặc giáp bạc, thậm chí có cả quan viên mặc triều phục. Trong nháy mắt cung nữ thanh tú rơi xuống đất, mấy người tu hành ở đấy đều biết nàng ta không thể đứng dậy được nữa, chuẩn bị khom người nhận tội trước mặt hoàng đế Vân Tần. Nhưng ngay lúc này, có một tướng lãnh trẻ tuổi mặc giáp bạc khi nhìn thấy Vân phi ở sau hoàng đế Vân Tần, lập tức biến sắc, cả người cứng đờ không cử động được.