So với bất kỳ thanh kiếm nào, thanh kiếm này thật nhỏ, nhỏ tựa như một chiếc lá.
Nhưng ngay lúc Văn Nhân Thương Nguyệt đâm thanh kiếm này ra, thân thể đang bay ngược về sau bỗng nhiên dừng lại, hai chân cách không đứng trên bầu trời, gây cho người ta cảm giác hắn muốn bay về phía trước.
Sức mạnh của thanh kiếm này mạnh tới mức khiến hắn không thể khống chế, cả người phải hành động theo.
Cuồng phong tạo thành thực chất, tựa như biến thành một thanh đao lớn dài hơn trăm thước, thổi tung toàn bộ bông tuyết xung quanh.
Thanh kiếm này tựa như từ trên chín tầng trời cao bổ xuống, sau đấy sức mạnh trong thanh kiếm lại đập nát cuồng phong và bông tuyết.
Trong cảnh tượng kỳ vĩ đấy, thanh kiếm thật nhỏ đâm về phía Chu thủ phụ.
Vẫn là mũi kiếm đối đầu mũi kiếm.
Ngay nơi mũi kiếm tương giao với nhau, có những vòng nguyên khí bàng bạc tạo thành sóng xung kích.
Hai chân Chu thủ phụ rời đất, bởi vì trên mặt đất có một tầng băng cứng dầy, nâng ông ta lên cao.
Sau lưng ông ta là những thảm băng dài và dầy, khuếch tán ra khắp xung quanh, thậm chí còn dần bao phủ các phòng ốc, khiến cho những căn phòng này bị băng che lấp, giống như bị dính trên biển băng.
Phía sau Chu thủ phụ tựa như một mặt biển bằng băng.
Cả người ông ta tựa như đã hòa thành một thể với biển băng này.
Thanh kiếm của Lý Khổ đọng lại trên không trung, không thể chấn vỡ thanh kiếm của ông ta, cũng không thể chấn vỡ biển băng đằng sau ông ta.
Văn Nhân Thương Nguyệt cau mày lại.
Thần thái cuồng nhiệt trên mặt hắn đã hoàn toàn biến mất.
Bởi vì hắn thích giết chết đối thủ cường đại, có thể uy hiếp tới mình, nhưng hắn lại không muốn gặp những đối thủ mạnh hơn hắn.
- Theo truyền thuyết ngươi là hậu nhân của người khổng lồ băng tuyết, đúng là ngoại tộc như Trưởng Tôn thị và Thân Đồ thị.
- Mặc dù đã sử dụng thanh kiếm này, ngươi vẫn chống đỡ được... Cho nên, xét về tu vi, xét về sức mạnh thân thể, ngươi vẫn mạnh hơn ta.
Hắn cau mày, nhìn Chu thủ phụ đứng trên biển băng, lạnh lùng nói:
- Cho nên, ta càng phải giết chết ngươi.
- Tiếc là ngươi lớn tuổi hơn ta, khí huyết của ta mạnh mẽ hơn người, mà tốc độ bộc phát hồn lực của ta cũng mạnh hơn.
Trong nháy mắt lạnh lùng nói câu này, hắn đã nắm chặt thanh kiếm trong bàn tay phải. Hồn lực trong người hắn trong nháy mắt được bộc phát mạnh mẽ, khiến cho da thịt trên cánh tay bị xé rách, một luồng máu tươi phóng ra ngoài.
Tiểu kiếm đi tới.
Thanh thần kiếm băng tuyết nứt vỡ.
Trên bàn tay, cổ và cánh tay Chu thủ phụ xuất hiện vô số vết thương tinh mịn, máu tươi phun ra bên ngoài.
Một tầng băng mỏng ngăn các vết thương lại, nhưng trong nháy mắt sau đó, tầng băng này lại bị nguyên khí đánh tan tành.
Một lần nữa máu tươi theo hồn lực ở các vết thương trên bàn tay, cổ và cánh tay mạnh mẽ phun ra bên ngoài.
Biển băng sau lưng Chu thủ phụ bắt đầu nứt vỡ.
Các lớp băng bao phủ phòng ốc xung quanh cũng bắt đầu nứt vỡ, vô số tiếng động truyền ra ngoài.
Biển băng này tựa hồ sẽ biến mất bất cứ lúc nào.
Nhưng Chu thủ phụ vẫn hết sức bình tĩnh.
Ông ta không lui về sau một bước, bình tĩnh đứng trên biển băng vỡ vụn.
Văn Nhân Thương Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Trong không trung xuất hiện ánh sáng màu vàng nhạt, lóng lánh giữa các đám mây trắng.
Văn Nhân Thương Nguyệt cảm giác được gì đó, hắn muốn thu hồi thanh kiếm mạnh nhất, lui về phía sau.
Nhưng ngay lúc đó, Chu thủ phụ lại tản phát khí tức mạnh mẽ chưa bao giờ có, đâm thẳng về phía Văn Nhân Thương Nguyệt.
Trong tay của hắn còn có một thanh kiếm bằng băng cực lớn.
Thanh tiểu kiếm xá lợi kia đang ở bên trong thanh kiếm bằng băng này.
Kiếm khí đâm vào lòng bàn tay Chu thủ phụ, nhưng thanh kiếm bằng băng cực lớn lại khóa chặt thanh tiểu kiếm xá lợi, khiến thanh tiểu kiếm xá lợi không thể đi tới, cũng không thể lui về sau.
Trong nháy mắt, sắc mặt Văn Nhân Thương Nguyệt bỗng trở nên lạnh lẽo vô cùng, sắc bén như thanh kiếm.
Một vầng sáng chói chan bỗng xuất hiện ngay cạnh mặt trời trên cao.
Nguyên khí dao động mãnh liệt kết hợp với ánh sáng ngưng tụ thành chín con phượng hoàng màu vàng khổng lồ.
Trên Thần mộc phi hạc, Đông Vi phun ra một ngụm máu tươi.
Trong tay ông ta có một cây cung lớn màu trắng vàng, phù văn hạc bay lượn chiếm trọn nửa thân cung.
Một cây tên có khắc phù văn phượng hoàng bay múa ầm ầm bay thẳng tới chỗ Văn Nhân Thương Nguyệt.
Văn Nhân Thương Nguyệt kiên quyết buông tay. Trong nháy mắt đó, kiếm khí trên tiểu kiếm chấn ngược về, xông vào vai phải của hắn.
Trước đó vai phải của hắn đã bị Chu thủ phụ làm bị thương, nay bị kiếm khí chấn ngược, ngay lập tức toàn bộ phần giáp trên vai phải đều bị phá vỡ.
Luồng sức mạnh này khiến hắn bị đẩy ngược về sau đến mấy trượng.
Cây tên màu vàng chói mắt rơi xuống tiểu kiếm trong băng giá lạnh lẽo.
Mũi tên của cây tên màu vàng này lớn như ngón tay cái, nhưng toàn bộ sức mạnh ẩn chứa bên trong lại tập trung vào phần nhọn đầu tiên lớn như hạt gạo.
Ngay khi phần nhọn của đầu mũi tên va chạm vào thanh tiểu kiếm, có vô số luồng khí lưu không nhìn thấy tản mạn ra khắp nơi.
Thanh tiểu kiếm mạnh đến nghịch thiên và mang theo khí tức bất khuất chợt yên lặng vỡ vụn, như một trang giấy trắng bị xé rách.
Văn Nhân Thương Nguyệt cúi đầu, hắn không nhìn lên Thần mộc phi hạc trên bầu trời nữa, ánh mắt càng lúc càng lạnh lùng.
Vào lúc thanh tiểu kiếm hoàn toàn nứt vỡ, biến thành vô số mảnh vỡ bắn ra ngoài, Thất diệu phi kiếm trong tay áo hắn đã bay ra ngoài.
Lần này Thất diệu phi kiếm lại được nối liền với một sợi xích màu đỏ như nham tương.
Một kiếm này đâm thẳng về phía Chu thủ phụ!...
Thanh kiếm của Lý Khổ là một trong những thần binh mạnh nhất thiên hạ, hiện giờ bị một chiêu đánh nát, nhưng dù là Văn Nhân Thương Nguyệt đã từng sở hữu nó, hay Chu thủ phụ tận mắt nhìn thấy một thanh tuyệt thế thần binh bị hủy đi, ánh mắt của hai người vẫn rất bình tĩnh.
Chu thủ phụ đưa tay trái ra ngoài.
Tại khoảng không giữa ông ta và thanh Thất diệu ma kiếm, có những đóa hoa băng không ngừng sinh ra.
Trong khoảng thời gian ngắn đến mức người tu hành không cảm giác được, tất cả đóa hoa băng trước người Chu thủ phụ đều vỡ vụn, thanh tiểu kiếm, có mảnh vỡ của thanh tiểu kiếm xá lợi khi nãy đánh vào người ông ta, khiến cho máu tươi chảy ra bên ngoài.
Sức mạnh ẩn chứa trong thanh Thất diệu ma kiếm đã hao tận sau khi phá vỡ đóa hoa băng cuối cùng, thậm chí sợi xích nối dài với nó đã nguội lạnh đi, trên bề mặt còn xuất hiện vô số vết nứt rất nhỏ. Tuy nhiên, khi nhìn thấy mảnh vỡ tiểu kiếm xá lợi bay thẳng vào người Chu thủ phụ, tạo thành một vết thương như thế, Văn Nhân Thương Nguyệt đã cảm thấy đầy đủ.
- Đáng giá sao?
Hắn lạnh lùng nhìn Chu thủ phụ, trào phúng:
- Chỉ vì muốn hủy diệt một thanh kiếm trong tay ta, không tiếc để cho một Phong hành giả đã bị thương bị thương nặng hơn, ngay cả bản thân ngươi cũng phải trả giá đắt, cho dù không chết cũng phải bị thương đến mức tu vi không tiến mà còn bị thối lui sao?
Có nhiều máu tươi hơn từ trên người Chu thủ phụ phun ra ngoài.
Sức mạnh khi nãy của Văn Nhân Thương Nguyệt hợp với sức mạnh trong thanh tiểu kiếm xá lợi tấn công ông ta, khiến cho vết thương trong người ông ta thật ra tồi tệ hơn bề ngoài rất nhiều.
Nhưng khi nghe Văn Nhân Thương Nguyệt nói câu này, Chu thủ phụ lại bình tĩnh khẽ mỉm cười.
- Ta vốn không muốn chiến đấu với ai cả, nên sau này kể cả không chiến đấu được với ai, cũng không có gì đáng tiếc nuối.
Ông ta mỉm cười, nhẹ giọng cảm khái:
- Ta đã nhìn thấy thanh kiếm mạnh nhất của Đại Mãng... Bây giờ, cả ngươi và ta sẽ cùng nhau xem thanh kiếm mạnh nhất của Vân Tần, mạnh nhất của thế gian này. Một kiếm này sẽ khiến ngươi cảm thấy đáng giá.
Văn Nhân Thương Nguyệt sững người, ngẩng đầu nhìn về con phố sau lưng Chu thủ phụ, đồng thời cả người hắn ta nhanh chóng lui về sau.
Đó là một góc tường gãy đã bị băng tuyết bao phủ.
Từ góc tường đấy, Hạ Bạch Hà thò đầu ra ngoài, sắc mặt hắn ta rất tái, bản thân không còn bao nhiêu sức mạnh. Chút sức cuối cùng của hắn ta đã được hắn ta hóa thành kiếm khí phóng vào góc tường nào đấy, sau đó cả người hắn ta ngồi tựa vào góc tường này, nhìn Văn Nhân Thương Nguyệt.
Nền đất bị đóng băng phát ra tiếng động ken két.
Những cánh cửa gỗ bình thường bỗng rung động.
Mái ngói nhà rung động... các cành cây lay động mạnh mẽ...
Từng luồng kiếm khí lạnh thấu xương từ khắp nơi tràn tới, hội tụ với nguyên khí trong trời đất tạo thành một thanh kiếm mờ ảo với sức mạnh chí cực, chém thẳng về phía Văn Nhân Thương Nguyệt.
Thất diệu ma kiếm lượn vòng quanh thân thể Văn Nhân Thương Nguyệt.
Một luồng kiếm khí cắt vào sợi xích nối liền với thanh Thất diệu ma kiếm.
Sợi xích bền bỉ chắc chắn bị cắt thành vài đoạn.
Văn Nhân Thương Nguyệt cấp tốc lui về phía sau.
Một vết thương xuất hiện trên bắp đùi phải của hắn, máu tươi thấm ra ngoài.
Hắn không ngừng lại, di chuyển rất nhanh.
Nhưng cứ mỗi khi hắn di chuyển, áo giáp trên người lại rơi xuống vài miếng, đồng thời có thêm một vết kiếm thương.
Hắn muốn thoát khỏi con phố bị vô vàn kiếm khí bao phủ này, nhưng chỉ trong mấy tức ngắn ngủi, bộ giáp hắn đang mặc đã vỡ vụn, chiếc áo choàng bị cắt rách nát.
Trên người của hắn có mười mấy vết kiếm thương rất nhỏ, rất dài, cắt vào da thịt không sâu, máu tươi cũng chảy không nhiều, nhưng máu tươi lại càng lúc càng đỏ, càng thấm ra nhiều hơn, khiến cho người ta cảm thấy đó là mười mấy đường chỉ màu đỏ được khắc sâu vào trong da thịt.
Sắc mặt hắn ta tái nhợt, tái nhợt đến mức như một tờ giấy trắng tinh.
Con ngươi của hắn vô cùng lạnh lẽo, nhìn chằm chằm Hạ Bạch Hà.
- Đừng có hỏi ta là có đáng giá hay không.
Nhìn thấy vẻ mặt Văn Nhân Thương Nguyệt hiện giờ, Hạ Bạch Hà ho nhẹ một cái, nở nụ cười, cười đến nỗi còn lớn hơn Văn Nhân Thương Nguyệt khi vừa bước vào thành:
- Sử sách Vân Tần sẽ nhớ một kiếm của ta, thiên hạ sẽ nhớ một kiếm của ta. Thiên hạ nhớ là vì có chúng ta ở đây, ngươi không thể phá thành được, thiên hạ nhớ là vì có chúng ta, ngươi đã bị thương đến mức cho dù qua trăm năm nữa, ngươi cũng không thể tiến giai Đại thánh sư.
- Liệu còn có chuyện gì vui hơn khi nhìn thấy dã tâm của một người đầy tham vọng bị đánh nát?
Hạ Bạch Hà mệt mỏi ngồi xuống, ánh mắt ảm đạm, nhưng hắn ta vẫn giễu cợt nhìn Văn Nhân Thương Nguyệt, nói:
- Cảm giác bị đánh bại có hay hay không?
- Thắng bại là chuyện thường binh gia...
Văn Nhân Thương Nguyệt khẽ nheo mắt, ánh mắt bình tĩnh lại.
- Đừng nói nhảm như vậy, sẽ không có ai cho ngươi cơ hội gỡ vốn.
Hạ Bạch Hà trực tiếp cắt đứt lời Văn Nhân Thương Nguyệt.
Văn Nhân Thương Nguyệt trầm mặc.
Hắn ta trầm mặc rời khỏi tòa thành này.