Khuôn mặt của Lâm Tịch hiện giờ giống như là vừa tát vào mặt Thánh sư một bạt tai, sau đấy để cho Biên Lăng Hàm cũng tát một cái, cuối cùng là quay sang hỏi Cao Á Nam: Ngươi có muốn thử tát vào mặt Thánh sư không?
Cao Á Nam im lặng.
- Ngươi chắc chắn là Á Nam có thể bắn trúng hắn?
Mặc dù Biên Lăng Hàm biết rõ Lâm Tịch không giống người bình thường, nhưng những lời Lâm Tịch vừa nói lại khiến nàng không biết nên nói câu gì khác.
Đối mặt với ánh mắt của Cao Á Nam và Biên Lăng Hàm, Lâm Tịch hơi xấu hổ cười cười:
- Chỉ là hơi phiền phức thôi.
- Ngươi thật là quậy phá.
Biên Lăng Hàm trả Đại Hắc lại cho Lâm Tịch, cuối cùng hỏi tiếp một câu:
- Hay là ngươi đưa cho Lý Ngũ lão sư bắn thử luôn đi?
- Thật xin lỗi, Lý Ngũ lão sư... đệ tử chỉ là cảm thấy hắn quá quậy phá mà thôi.
Vừa nói xong câu này, Biên Lăng Hàm lập tức cảm thấy lời nói của mình hơi vô lễ với một người không nhìn thấy như Lý Ngũ, nên liền nói lời xin lỗi.
Lý Ngũ khẽ mỉm cười, nói;
- Không sao, ta biết ngươi chỉ lỡ lời, chứ không cố ý giễu cợt ta không nhìn thấy.
- Cứ cho là ta quậy phá đi.
Lâm Tịch biện hộ, nói:
- Á Nam bắn một tên không chết... Lý Ngũ lão sư cũng có thể bắn một tên. Đáng tiếc là Thần mộc phi hạc này chỉ có thể được mấy người chúng ta thôi, An lão sư lại đi đến bên quân đội Giang gia ở bên kia rồi. Nếu An lão sư cũng có ở đây bắn một tên với chúng ta, mọi người không thấy việc này rất thú vị sao? Sợ rằng đây chính là tên Thánh sư Đường Tàng phải chết biệt khuất nhất trong lịch sử đấy.
- Ngươi suy nghĩ như vậy hiển nhiên là rất thú vị, nhưng cuối cùng vẫn là quậy phá.
Biên Lăng Hàm trợn mắt nhìn Lâm Tịch một cái, nói:
- Giết người mà ngươi cũng muốn phiền toái như vậy sao? Hơn nữa, ngươi cảm giác rằng nếu như đối phương cảm thấy chúng ta không muốn nói chuyện, lại còn trêu chọc hắn... liệu một người giống như hắn sẽ đứng yên ở đó chờ chúng ta giết hắn, chứ không lựa chọn tự sát sao?
Lâm Tịch ngẩn người, cúi đầu nhìn. Sau một lúc, hắn ta nghiêm mặt lại, nói:
- Xem ra ngươi nói đúng... Lý Ngũ lão sư, phiền ngài điều khiển Thần mộc phi hạc hạ thấp xuống một chút.
- Bay thấp xuống?
Cao Á Nam nhíu mày, nói:
- Ngươi muốn làm cái gì?
- Ta đổi ý rồi.
Lâm Tịch hơi cau mày, nói:
- Thánh sư không phải là người tu hành dễ thấy, những trận chiến với Thánh sư chân chính cũng không dễ gặp. Hắn ít nhất có thể giúp ta cảm giác được sức mạnh Thánh sư, gia tăng kinh nghiệm chiến đấu với Thánh sư. Dù sao, sau này chúng ta cũng phải đối mặt với Thánh sư.
- Vừa rồi ngươi chỉ quậy phá, giờ điên rồi sao?
Biên Lăng Hàm cau mày thật chặt, nhìn Lâm Tịch rồi quát lớn:
- Thánh sư có bị thương cũng là Thánh sư, bây giờ hồn lực của ngươi tiêu hao gần hết, sao ngươi chiến đấu với hắn được?
Những gì Biên Lăng Hàm vừa nói tuyệt đối chính xác.
Sức mạnh hồn lực của Thánh sư mạnh mẽ hơn người tu hành cấp Quốc sĩ không biết bao nhiêu lần. Mặc dù bây giờ Phạm Thiểu Hoàng đã bình thường, chỉ có thể bộc phát hồn lực ở mức bình thường, nhưng chỉ với chút sức mạnh đó, sợ rằng hắn ta có thể trực tiếp đánh bay một người tu hành cấp Quốc sĩ, hoặc là xé ra thành mảnh nhỏ.
Nhưng Lâm Tịch lại rất bình tĩnh gật đầu, nói:
- Chuyện hồn lực có thể thương lượng với hắn, ta nghĩ hắn hẳn sẽ rất vui lòng có cơ hội chiến đấu với chúng. Dù sao cũng là chết, làm vậy sẽ giúp hắn có cái chết tôn nghiêm hơn. Hơn nữa, các ngươi yên tâm... ta làm như vậy đương nhiên là có cơ sở, dĩ nhiên không thể là tự sát.
Nghe rất giống như chuyện phiếm, nhưng dù là Biên Lăng Hàm hay Cao Á Nam, hai người cũng biết một khi Lâm Tịch đã quyết định, sẽ không có ai có thể thay đổi được, nên họ không phản đối nữa.
Thần mộc phi hạc chậm rãi hạ xuống...
Khi còn cách mặt đất khoảng mười thước, Lâm Tịch trực tiếp nhảy xuống.
Bởi vì cát vàng trên mặt đất rất xốp, nên khi nhảy xuống dưới, Lâm Tịch lập tức lựa chọn tư thế ngồi chồm hổm, giúp cho hắn ta dễ dàng triệt tiêu xung lượng, cũng như đứng vững trên mặt đất.
Phạm Thiểu Hoàng vẫn đang đứng bên cạnh thi thể con voi trắng khổng lồ bị cát vàng bao phủ. Sau khi nhìn Lâm Tịch một hồi, thần sắc trong mắt hắn ta hết sức phức tạp, nhưng vẻ mặt lại bình tĩnh vô cùng.
Hai tay hắn hợp lại thành hình chữ thập, hành lễ với Lâm Tịch:
- Ngươi chính là Tướng Thần thế hệ này của học viện Thanh Loan, Lâm Tịch?
Lâm Tịch khom người đáp lễ, hỏi lại:
- Không biết tên họ các hạ là gì?
Phạm Thiểu Hoàng nghiêm mặt, đáp:
- Phạm Thiểu Hoàng.
- Trận chiến này chúng ta thắng ở mưu lược, thắng nhờ Thần mộc phi hạc.
Lâm Tịch bình tĩnh nhìn hắn, nói:
- Ngươi để cho tất cả các tướng lãnh khác của Thần tượng quân chạy trước, một mình trấn thủ nơi đây, hiển nhiên không phải là người sợ chết. Chắc ngươi cũng biết mình chắc chắn phải chết, còn lời gì muốn nói không?
Phạm Thiểu Hoàng khom người, hành lễ theo nghi thức Vân Tần, nói:
- Trận chiến này chỉ có thể trách ta, là ta đã không kính sợ học viện Thanh Loan. Nhưng ta đã hạ lệnh Thần tượng quân không được trả thù học viện Thanh Loan, nên ta muốn thỉnh cầu học viện Thanh Loan không nên chém tận giết tuyệt, chừa cho những người trong Thần tượng quân con đường sống.
- Đây là chuyện rất mâu thuẫn.
Lâm Tịch chăm chú nhìn hắn, nói:
- Các ngươi giết chết không ít người Vân Tần, mà các ngươi cũng có người chết trong tay chúng ta. Chết quá nhiều người như vậy rồi, máu đã chảy rồi, không thể nói bỏ qua là sẽ bỏ qua được. Như hiện tại, ta thấy được thần sắc quyết chết trong mắt ngươi, một mình ngươi cũng không có biện pháp vãn hồi những chuyện này được... Cho dù ta có thể đảm bảo ta không chủ động đối phó Thần tượng quân, ngươi có thể đảm bảo những quân sĩ Thần tượng quân còn sống nhất định nghe theo quân lệnh của ngươi không? Không báo thù cho ngươi không? Sẽ không vượt qua biên giới Bàn Nhược nữa không?
- Đây chỉ là yêu cầu của một kẻ thua trận mà thôi.
Phạm Thiểu Hoàng vẫn khiêm tốn thỉnh cầu, đồng thời nhẹ nhàng vận chuyển hồn lực của mình, chuẩn bị đánh gảy tâm mạch.
- Thỉnh cầu của ngươi ta sẽ xem xét... sau này nếu có chuyện xảy ra... ta sẽ cố gắng nương tay.
Nhưng điều khiến hắn ngoài ý muốn chính là lại nghe thấy Lâm Tịch mở miệng.
Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu lên, thấy Lâm Tịch đang nhìn mình, nói:
- Ta cần kinh nghiệm chiến đấu với Thánh sư... cho nên, cái giá ngươi phải trả chính là chiến một trận với ta.
Phạm Thiểu Hoàng hít một hơi thật sâu, tản đi hồn lực đang dồn về phía tâm mạch, ngược lại còn vận chuyển hồn lực tới bảo vệ những nội tạng đã bị thương, cố gắng không cho máu chảy ra ngoài nữa. Khuôn mặt hắn ta cũng dần nghiêm túc lại.
Trong hai năm qua, Lâm Tịch đã trở thành người trẻ tuổi nổi tiếng nhất cả Vân Tần, thậm chí là cả thế gian. Phạm Thiểu Hoàng tất nhiên cũng biết ân oán giữa Lâm Tịch và Tư Thu Bạch, cũng như với Văn Nhân Thương Nguyệt. Ngoài ra, Phạm Thiểu Hoàng cũng biết sẽ có một ngày Lâm Tịch phải chiến đấu với Văn Nhân Thương Nguyệt, như Lâm Tịch đã từng quyết chiến với Tư Thu Bạch.
Văn Nhân Thương Nguyệt chính là Thánh sư vô địch, hắn có thể hiểu được Lâm Tịch nhất định phải tích lũy kinh nghiệm chiến đấu với Thánh sư.
Lựa chọn này của Lâm Tịch, thật sự giúp cho cái chết của hắn tôn nghiêm hơn.
- Hảo khí phách.
Hắn cũng không cảm thấy Lâm Tịch cuồng vọng, chỉ là than nhẹ một tiếng, sau đấy chậm rãi ngồi xuống, nhìn Lâm Tịch nói:
- Hẳn ngươi cần thời gian để bổ sung hồn lực.
- Đúng vậy.
Lâm Tịch khẽ mỉm cười, trực tiếp ngồi trên sa mạc nóng như lửa, nhắm hai mắt lại, gần như là nháy mắt tiến vào trạng thái minh tưởng tu hành.
Phạm Thiểu Hoàng lẳng lặng nhìn Lâm Tịch.
Cảm giác được việc Lâm Tịch nhanh chóng tiến vào trạng thái minh tưởng tu hành như vậy, Phạm Thiểu Hoàng càng thêm tôn kính và phải than nhẹ một tiếng nữa.
Tu hành ngay trận, đây thật sự là việc rất ít người trên thế gian này có thể làm được...
Qua một hồi lâu, Lâm Tịch mở hai mắt ra.
Phạm Thiểu Hoàng bình tĩnh ngồi đợi.
Cho đến lúc Lâm Tịch mở to mắt, hắn ta chậm rãi đứng lên.
Lâm Tịch cũng đứng lên.
- Ngươi đã muốn cảm nhận sức mạnh Thánh sư, có kinh nghiệm chiến đấu với Thánh sư, như vậy khi quyết đấu với ngươi, ta sẽ không nương tay.
Phạm Thiểu Hoàng nhìn Lâm Tịch, nói.
Lâm Tịch khom người, nói:
- Đa tạ.
- Hiện giờ ta chỉ có thể phát huy tối đa bảy phần sức mạnh, hơn nữa nội thương trong người không nhẹ, nên việc hồn lực vận chuyển và bộc phát sẽ bị trì trệ, hi vọng sẽ không ảnh hưởng tới cảm nhận của ngươi.
Phạm Thiểu Hoàng đáp lễ, nói:
- Cảm giác của ta sẽ không khác với lúc bình thường, có lẽ trận chiến này sẽ có ích với ngươi.
Lâm Tịch gật đầu, nói:
- Ta hiểu.
- Mời.
Phạm Thiểu Hoàng không nói thêm gì, đưa tay ra mời Lâm Tịch.
Lâm Tịch di chuyển.
Tốc độ vận chuyển hồn lực trong cơ thể hắn hoàn toàn vượt xa tu vi Quốc sĩ, từ trong người hắn mạnh mẽ phóng ra ngoài, giống như có vô số đôi cánh trong suốt xuất hiện, giúp hắn lướt tới trước.
Trong tiếng xé gió mãnh liệt, cát vàng dưới chân hắn lập tức bị cuốn bay lên cao.
Lâm Tịch trong nháy mắt đã đạt đến tốc độ cực hạn.
Lâm Tịch hiểu rằng muốn thật sự chiến đấu với Thánh sư, nhất là Thánh sư ngự kiếm, khoảng cách giữa hai người chính là khoảng cách thuận tiện nhất đối với Thánh sư, chỉ khi nhanh chóng tiếp cận Thánh sư mới có thể tránh Thánh sư lợi dụng khoảng cách để nhanh chóng giết chết mình.
Đối mặt với việc Lâm Tịch cấp tốc xông tới chỗ mình, Phạm Thiểu Hoàng không làm gì cả, chỉ là bình tĩnh đứng.
Đây là một phản ứng rất bình thường khi một Thánh sư không ngự kiếm chiến đấu với một người tu hành cấp Quốc sĩ dám khiêu chiến mình.
Vào lúc bình thường, đối với Thánh sư như Phạm Thiểu Hoàng, chỉ cần đối phương tiếp cận hắn, hắn sẽ lập tức vươn tay ra dễ dàng đánh bay đối thủ, thậm chí là xé rách thành mảnh nhỏ...
Lâm Tịch còn cách Phạm Thiểu Hoàng khoảng mười bước.
Tay của hắn đưa về phía sau, gây cho người khác cảm giác hắn muốn rút trường kiếm sau lưng, theo thế xông tới chém Phạm Thiểu Hoàng một kiếm.
Nhưng tay hắn vừa đưa lên, trường kiếm được vải bọc quanh trên lưng hắn chợt tự động rung lên, kêu nhẹ một tiếng rồi chủ động đâm về phía Phạm thiểu Hoàng.
Cùng lúc đó, có một bàn tay màu đen đầy lông từ trong túi da sau lưng hắn vươn ra ngoài, tiếp theo là có một luồng khí lạnh như băng phóng mạnh tới chỗ Phạm Thiểu Hoàng.
Lâm Tịch rút kiếm chỉ là hư chiêu.
Sát chiêu thật sự của hắn chính là phi kiếm và Cát Tường đánh lén.
Phi kiếm tới trước, từ dưới đất bay lên cao, nhắm thẳng về phía bụng Phạm Thiểu Hoàng. Cát Tường toàn lực phun ra luồng khí lạnh, phóng mạnh tới mắt Phạm thiểu Hoàng.
Tốc độ phi kiếm vượt xa tốc độ khí lạnh phun ra ngoài, theo lý lẽ thông thường, đáng lẽ phi kiếm phải áp sát thân thể Phạm Thiểu Hoàng nhanh hơn.
Nhưng ngay nháy mắt này, phi kiếm lại tựa như một viên đá được ném xuống mặt hồ sâu thẳm.
Có một tiếng động nhè nhẹ xuất hiện quanh người Phạm Thiểu Hoàng.
Tốc độ của phi kiếm chợt chậm đi!
Xung quanh người Phạm Thiểu Hoàng tựa hồ xuất hiện một bức tường vô hình.
Đây chính là sức mạnh được tạo thành khi hồn lực trên người Phạm Thiểu Hoàng chấn động bay ra ngoài... chỉ là một hành động đơn giản, nhưng phi kiếm của Lâm Tịch đã tựa như lâm vào trong vũng bùn, hành động khó khăn.
Phạm Thiểu Hoàng đưa tay phải ra, quét về phía dòng khí lạnh đang phun tới mắt mình.