Chương 606: Sen hồng nở rộ

Tiên Ma Biến

Vô Tội 01-07-2023 20:10:15

Cây có bóng, người có tên. Vân Tần trọng võ, hơn nữa bất cứ lúc nào cũng có thể đối mặt với những trận chiến sinh tử, nên khí chất hào hùng của dân chúng Vân Tần càng lộ rõ hơn. Đối với các quân nhân Vân Tần chiến đấu ở tiền tuyến, việc con gái Chu thủ phụ đánh Tướng tinh động ở lăng Trụy Tinh, Lâm Tịch quyết đấu công bằng giết chết Tư Thu Bạch là chuyện đáng tự hào. Cho dù một ngày có nhắc đến nhiều hơn, người nghe không những không chán ghét, người nói không những không buồn chán, thậm chí còn cảm thấy nhiệt huyết sôi trào. Đối với các quân nhân Đại Mãng, Lâm Tịch ở lăng Trụy Tinh vượt cấp giết chết Tư Thu Bạch, sau đấy bị vô số cường giả tu hành của Đại Mãng chặn đường đuổi giết hơn ngàn dặm, không những không chết mà còn giết chết nhiều người tu hành cũng như thần quan núi Luyện Ngục ở Đại Mãng... xông vào trận doanh quân địch giết chết thái tử Đại Mãng... Tên của Lâm Tịch chính là đại biểu cho tử vong, thậm chí danh tiếng của Lâm Tịch trong quân đội Đại Mãng còn lớn hơn quân đội Vân Tần. Mặc dù bất cứ quân nhân Đại Mãng nào cũng muốn giết chết Lâm Tịch, nhưng khi nhắc tới Lâm Tịch, có rất nhiều quân nhân Đại Mãng thậm chí không nhịn được mà giơ ngón tay cái lên, nói một tiếng "rất giỏi". Đây chính là kính sợ... Trọng kỵ Đại Mãng bắt đầu rối loạn. Một giáo quan Đại Mãng cũng là người tu hành nghe được tiếng vó ngựa hỗn loạn, không cần nhìn nhiều cũng đã biết trận thế quân mình đã vì sự xuất hiện của Lâm Tịch mà bắt đầu sụp đổ. - Cho dù là Thánh sư, giết hơn ngàn người chúng ta cũng mất sạch hồn lực! - Tuy chúng ta chỉ còn hai nghìn trọng kỵ, nhưng chưa chắc không phải là đối thủ của năm ngàn tạp binh này! - Lâm Tịch có mạnh hơn cũng không phải là Thánh sư, chết thì chết, có gì phải sợ chứ! Giết! Tên giáo quan Đại Mãng này biết nếu mình còn tiếp tục la to như vậy, hậu quả phải đối mặt chính là cái chết, nhưng hắn ta vẫn kiên quyết giơ cao trọng kiếm, la lên thật lớn. Sát ý quỷ dị nháy mắt phủ xuống. Cái đầu của tên giáo quan Đại Mãng không để ý đến sinh tử mà la lớn lên này bỗng nhiên biến mất. Một luồng sức mạnh trực tiếp đánh xuống làm nổ đầu lâu của hắn, mà thân thể của hắn vẫn còn ngồi thẳng trên lưng ngựa. Trọng kiếm trong tay hắn còn giơ lên cao, một hồi lâu sau mới vô lực rơi xuống, cả người chợt sụp đổ. So sánh với cái chết của lão tiên sinh người tu hành dân gian đã bị Văn Nhân Thương Nguyệt một kiếm chém bay đầu ở thành trì lăng Cửu An, cái chết của tên giáo quan Đại Mãng này thật sự rất giống, có thể kích thích ý chí quyết tử của quân đội Đại Mãng. Nhưng điều đáng tiếc chính là năm ngàn quân si Vân Tần đang đối mặt với trọng kỵ Đại Mãng này tuy yếu thế hơn, quân lực không bằng, nhưng tuyệt đối không phải là "tạp binh" như hắn vừa nói. Nghĩ đến cô gái xuất thân danh môn, đáng lẽ nên mặc áo gấm ăn cơm ngon, ở nhà thỏa thích chơi đùa, nhưng khi xuất hiện ở chiến trường lại xông đến quân địch trước bọn hắn, thậm chí có lúc còn phải đối mặt với cái chết, tất cả quân nhân Vân Tần này đã sớm điên cuồng. Cho dù đã bị trọng kiếm của trọng kỵ đâm xuyên thân thể, nhưng quân nhân Vân Tần đó trước lúc chết vẫn điên cuồng hét lớn lên, giơ cao binh khí đánh về phía trọng kỵ, muốn trọng kỵ đó phải chết cùng với mình. Hơn nữa, truyền kỳ trong lòng bọn họ là Lâm Tịch đã đột nhiên xuất hiện như tướng tinh hạ thế, liên tiếp giết chết thống lĩnh đối phương... nên khí thế của đội quân Vân Tần này lập tức lên cao, lan nhanh đi, tạo thành thế tất thắng. Dũng khí được kích phát trong lòng quân sĩ Đại Mãng chẳng qua là được nhen nhóm trong nháy mắt. Mặt trước đã bị quân đội Vân Tần xông lên tấn công, đường lui cũng dần dần bị cắt đứt, đội ngũ trọng kỵ càng hỗn loạn hơn, thậm chí chiến mã còn quay sang đụng vào nhau, tạo ra âm thanh kim loại va chạm trầm thấp và ngã xuống đất. Dũng khí của các quân nhân Đại Mãng này lập tức biến mất, bị khí thế dũng mãnh của binh sĩ Vần Tần nuốt lấy... Thần mộc phi hạc lướt xuống đất, vào thẳng trong trận. - Đừng lãng phí. Lâm Tịch nói với Biên Lăng Hàm một câu, sau đấy xoay người nói với một quân sĩ Vân Tần mặc giáp đen ở bên cạnh: - Có thể cho ta mượn cung tên không? Tên tiễn thủ này vốn đã tháo rời bộ cung tên xuống, tay cầm chặt trường đao chuẩn bị xông vào trong trận. Nay nghe Lâm Tịch nói thế, hắn ta cẩn thận lấy bộ cung tên của mình đưa cho Lâm Tịch. Biên Lăng Hàm gật đầu đồng ý, nhận lấy một bộ cung tên khác từ quân sĩ Vân Tần mặc giáp đen đứng cạnh mình. Thần mộc phi hạc vừa rơi xuống đất, Lý Ngũ đã rất mệt mỏi lập tức nghỉ ngơi. Lâm Tịch, Biên Lăng Hàm và Cao Á Nam xông vào quân địch. Trong nháy mắt nhận được cung tên, cả người xông tới trước mạnh mẽ như một cơn cuồng phong chợt xuất hiện, khi còn ở giữa không trung, Lâm Tịch đã nhu hòa kéo cường cung đặc chế của quân đội Vân Tần ra, bắn một cây tên màu đen. Bước đầu tiên rơi xuống đất, lòng bàn chân vừa tiếp xúc với mặt đất kiên cố, Lâm Tịch đã bắn ra ba tên. Ba cây tên màu đen này chính xác bắn trúng ba tên trọng kỵ ở gần Tần Tích Nguyệt, hoặc là xuyên qua hốc mắt, hoặc là đâm thủng khe hỡ giữa cổ. Tốc độ bắn tên của Biên Lăng Hầm gần như bằng với Lâm Tịch. Từng cây tên màu đen được nàng và Lâm Tịch bắn ra nhuần nhuyễn như nước chảy, những tên trọng kỵ ở quanh Tần Tích Nguyệt lập tức ngã xuống. Giương cung mở cung như mây trôi nước chảy, âm thanh tên bắn rít gào trong gió, tiếng động trầm thấp khi đầu mũi tên xuyên thủng da thịt con người... đó là những âm thanh rất ghê rợn, nhưng trong tình cảnh này lại tạo thành một loạt tiết tấu khiến người nghe say mê... Đây chính là tiễn kỹ khiến người ta kinh sợ, nhưng đồng thời phải tuyệt vọng. - Giết ả! Mười mấy tên trọng kỵ Đại Mãng thê lương rống to. Bọn họ đã tuyệt vọng với ý định chiến thắng trận chiến này, ý nghĩ duy nhất xuất hiện trong đầu bọn họ bây giờ chính là cho dù liều mạng cũng phải giết được Tần Tích Nguyệt. Trong tình huống rất nhiều chiến mã bị rối loạn mà quay sang đụng nhau, có rất nhiều trọng kỵ Đại Mãng thậm chí còn nhảy xuống ngựa, bộc phát sức mạnh trong người mình, xông về phía Tần Tích Nguyệt. Các trọng kỵ Đại Mãng đang ở ngay trước mặt Lâm Tịch, Biên Lăng Hàm và Cao Á Nam, nhìn thấy như vậy lập tức đoán được ý nghĩ của đồng bạn mình, nên bọn họ cũng thét to lên, chen nhau chạy tới chỗ Lâm Tịch và Biên Lăng Hàm. Bên cạnh Lâm Tịch và Biên Lăng Hàm đang có rất nhiều quân nhân Vân Tần, còn có Cao Á Nam trợ chiến, nên các trọng kỵ đang xông tới không thể uy hiếp tính mạng của Lâm Tịch cũng như Biên Lăng Hàm được, hai người tiếp tục giương cung bắn tên vào những trọng kỵ đang xông tới chỗ Tần Tích Nguyệt. Tuy nhiên, trong tình huống đối phương liều chết xung phong như vậy, vẫn có mấy tên trọng kỵ Đại Mãng xông tới trước người Tần Tích Nguyệt. Khi nãy Tần Tích Nguyệt đã dốc toàn bộ sức mạnh của mình trong lần tấn công cuối cùng với tên tướng lãnh Đại Mãng, cho nên so với bất kỳ trọng kỵ Đại Mãng nào đang xông tới chỗ của nàng, nàng thật sự yếu hơn rất nhiều, nên nàng không thể ngăn cản mấy tên trọng kỵ Đại Mãng này. Tên trọng kỵ Đại Mãng gần nàng nhất cảm nhận được nàng đang suy yếu, đến khi nhìn thấy nàng gần như không có phản ứng gì, hắn càng mừng rỡ hơn, vung cao trọng kiếm trong tay. Mấy tên trọng kỵ Đại Mãng khác ở quanh đấy cũng giơ cao trọng kiếm, một cảm giác sung sướng xuất hiện trong tâm tình tuyệt vọng và đau đớn của bọn hắn. Nhưng ngay lúc này, một cái móng vuốt màu đen bỗng nhiên xuất hiện ngay trên mặt đất bên cạnh Tần Tích Nguyệt. Cho đến lúc này, khi có một luồng khí tức kinh khủng xuất hiện, nháy mắt bao phủ trái tim bọn hắn, mấy tên trọng kỵ Đại Mãng này mới phát hiện được rằng có một con chồn màu đen, bộ lông mềm mại, đang nhìn bọn hắn. Con chồn này có ba cái đuôi. Bông tuyết chợt xuất hiện giữa không khí. Khi bông tuyết đầu tiên xuất hiện, thân thể mấy tên trọng kỵ Đại Mãng đã đông cứng, đôi mắt trực tiếp bị đóng băng thành một màu trắng, áo giáp đang mặc trên người và trọng kiếm nắm chặt trong tay bị một lớp sương cứng bao phủ. Sau đấy càng có nhiều bông tuyết bay xuống, biến mấy tên trọng kỵ Đại Mãng này thành người tuyết. Tiếng kêu sợ hãi liên tiếp vang lên. Các trọng kỵ Đại Mãng đang cấp tốc xông về phía Tần Tích Nguyệt cũng dừng bước, bị những con ngựa đằng sau đụng phải, hoặc là không thể giữ chặt cương ngựa được, khiến cho chiến mã vẫn xông tới khu vực hàn khí bộc phát. Sau đấy, toàn bộ trọng kỵ Đại Mãng này cũng biến thành một bức điêu khắc màu trắng. Có một con chiến mã vô tình để nửa thân người đằng trước trong khu vực hành khí, trong lúc hoảng sợ thét lên, hai vó trước đưa lên cao cách khỏi mặt đất, nửa thân trước của nó bị đông cứng, không thể cử động được nữa. Cát Tường thu hồi móng vuốt, ánh mắt màu đen lấp lánh nhìn những trọng kỵ xung quanh, lén quay đầu thở dốc. Tất cả trọng kỵ Đại Mãng đang tiến tới gần Tần Tích Nguyệt hoảng sợ lui về sau, đồng loạt như một cơn thủy triều. Nhìn vào những bức tượng màu trắng đằng trước và bông tuyết vẫn đang rơi xuống, các quân nhân Đại Mãng lập tức nhớ tới một thân phận khác của Lâm Tịch. Giết chết Tần Tích Nguyệt chính là nguyện vọng duy nhất của các trọng kỵ Đại Mãng sau khi trận thế của họ bị sụp đổ và đó cũng là lần phản kích đối với Lâm Tịch, nhưng sau khi nguyện vọng duy nhất đó không được thực hiện, thứ bao phủ bọn họ chính là tuyệt vọng. Đội trọng kỵ Đại Mãng tinh nhuệ này hoàn toàn tan tác, hỗn loạn, không ai muốn chiến đấu nữa, vội vàng bỏ chạy. Lâm Tịch vọt tới trước mặt Tần Tích Nguyệt. Bộ áo vải hắn ta đang mặc trên người bị rách vài chỗ, sau một hồi trầm ngâm, hắn ta trực tiếp tháo bỏ chiếc áo rách đỏ, để lộ bộ trường bào Đại tế ti màu đỏ. Trong nháy mắt này, toàn bộ quân đội Vân Tần đang có mặt ở đây hoan hô rung trời. - Đã lâu không gặp. Lâm Tịch buông trường cung, nhìn Tần Tích Nguyệt, chân thành và ôn nhuận mỉm cười. - Cũng khá đẹp. Tần Tích Nguyệt nhìn thoáng qua bộ trường bào Đại tế ti màu đỏ lấp lánh ánh sáng Lâm Tịch đang mặc, nở một nụ cười xinh đẹp tuyệt trần: - So với bộ hồng sam ngươi mặc lúc nhập thí học viện Thanh Loan thì đẹp hơn nhiều. - Hả? Lâm Tịch ngạc nhiên: - Lúc ấy ngươi cũng thấy ta? - Đã bảo là đừng có nói mấy lời ngu ngốc đó nữa, lúc ấy bên hồ Linh Hạ chỉ có một mình ngươi mặc y phục màu hồng thôi, không nhớ cũng khó. Biên Lăng Hàm trợn mắt nhìn Lâm Tịch một cái, gật đầu thăm hỏi Tần Tích Nguyệt, đồng thời vuốt vuốt mấy ngón tay nhức mỏi. Cao Á Nam khẽ cười, tiếp tục xông tới trước chiến đấu. Lâm Tịch cười cười, tự ý thức không nói gì nữa để bầu không khí bớt căng thẳng đi... Hiện giờ hắn ta mặc một bộ quần áo màu đỏ, nhưng ý nghĩa ẩn chứa trong đấy hiển nhiên nhiều hơn bộ quần áo do mẫu thân may cho khi tham gia nhập thí học viện Thanh Loan. Hiện giờ hắn đã phải gánh thêm rất nhiều chuyện... Hắn hành động tựa như một đóa sen hồng nở rộ. Khi tiếp tục bước đi, bỗng nhiên có một luồng ánh sáng còn rực rỡ hơn ánh sáng mặt trời từ trong ngón tay của hắn xông ra ngoài, truyền vào một quân nhân Vân Tần đã bị thương rất nặng, không thể nào hô hấp được. Đây chỉ là một chiến trường rất nhỏ. Lâm Tịch biết rằng sau đấy hắn còn phải nghênh đón những trận đại chiến thảm thiết hơn, thậm chí là ngay cả hắn không thể ứng phó được. Hắn cũng hiểu rằng mình không thể nào chữa trị toàn bộ vết thương của các quân sĩ có mặt ở đây, nhưng hắn biết mình có thể giúp cho các quân nhân Vân Tần càng có thêm dũng khí cũng như tín ngưỡng. Tên quân nhân Vân Tần gần như không thể thở được bỗng nhiên phát sáng, hít thở thông thuận như ban đầu. Nhìn ánh sáng chói mắt và bộ áo bào Đại tế ti màu đỏ rực, các quân nhân Vân Tần một lần nữa hoan hô và reo hò rung trời, một luồng sức mạnh vô hình xuất hiện trong cơ thể bọn họ. Năm ngàn "tạp binh" giết chết sạch ba ngàn trọng kỵ, thi thể chất lên cao như núi, máu tươi chảy khắp nơi.