Hết ngày lại đến đêm, chiếc xe ngựa ấy vẫn chuyển động đi tới.
Trong buồng xe ngựa được ánh sáng lờ mờ chiếu vào, Lâm Tịch nằm yên không nhúc nhích như một tấm gỗ, dẫn hồn lực lan tỏa khắp thân thể mình.
Bởi vì lúc trước cơ thể bị ứ đọng khắp nơi, hồn lực căn bản không thể dẫn động được, nên Lâm Tịch không thể cảm giác được thương thế trong cơ thể mình, nhưng bây giờ hắn đã làm được.
Hắn cảm thấy sâu trong lồng ngực mình có một vết thương hình dạng như một đóa hoa nở rộ, hắn cảm thấy huyết nhục, xương cốt trong người mình gần như đã bị đứt đoạn.
Hắn biết vết thương trong ngực mình là do cây tên của Tư Thu Bạch gây nên. Hắn cũng biết xương cốt thân thể mình gần như bị nát vụn là do lúc va đập với Khương Ngọc Nhi.
Cảm giác của hắn từ từ thoát ra ngoài, dược lực trong cơ thể đồng thời di chuyển theo. Một mùi máu tươi và mùi thuốc nồng nặc hòa quyện với nhau tại miệng lưỡi, khiến hắn cảm thấy thật khó chịu.
Ngay lúc đấy Cốc Tâm Âm vén màn xe ngựa lên, gật đầu với mấy người đang cưỡi ngựa ở bên ngoài...
Buồng xe ngựa của Lâm Tịch được mở ra.
Cao Á Nam vào trong buồng xe.
Đối với thế giới mà Lâm Tịch từng sống, nàng là một nữ đệ tử rất truyền thống, cực kỳ bảo thủ. Nhưng sau khi vào trong buồng xe, nàng lại không nói gì, chỉ lẳng lặng nắm tay Lâm Tịch.
Tay nàng thật mềm, thật ấm áp.
Nàng biết rằng hiện giờ Lâm Tịch cần sự ấm áp của nàng.
- Mông Bạch đâu rồi?
Đôi mắt Lâm Tịch khẽ ướt át, nhìn Cao Á Nam thông qua làn sương mù mông lung, nhẹ giọng hỏi.
- Một lát nữa hắn sẽ gặp ngươi.
Đôi mắt Cao Á Nam ửng đỏ, nhưng nàng nhận ra được sự kiên cường của Lâm Tịch, nàng biết rằng mình cũng phải kiên cường. Hơn nữa, nàng biết đây là thời điểm khó khăn nhất đối với Lâm Tịch, nên nàng không giấu diếm điều gì, nhỏ giọng nói:
- Tình huống của hắn ta không tốt lắm, từ sau ngày đó vẫn không nói gì.
Lâm Tịch trầm mặc một hồi, nói:
- Kế tiếp chúng ta đi đâu?
- Chúng ta sẽ trở lại học viện Thanh Loan. Theo tin tức Hạ phó viện trưởng truyền lại, có rất nhiều người trong chúng ta phải về học viện Thanh Loan.
Cao Á Nam nhìn Lâm Tịch, nói:
- Nhưng ngươi sẽ không về học viện Thanh Loan. Hạ phó viện trưởng sẽ ban bài ngươi tới một nơi an toàn hơn để dưỡng thương, chúng ta cần phải xa nhau nửa năm.
Lâm Tịch nhìn đôi tay Cao Á Nam đang nắm chặt tay mình, tự nói:
- Học viện còn chưa đủ an toàn sao?
- Nơi nào có nhiều người biết ngươi, nơi đó ngươi không thể an toàn được. Trong học viện có rất nhiều người, chỉ khi tách biệt ngươi khỏi học viện và những phân tranh khác, ngươi mới có thể an toàn.
Cao Á Nam biết Lâm Tịch không cần giải thích, nhưng nàng biết vào lúc này nói nhiều một chút vẫn tốt hơn là không nói.
Cho nên, nàng nhìn Lâm Tịch, nói tiếp:
- Văn Nhân Thương Nguyệt không chết, hắn có thể dựa vào hành động của Bạch Ngọc Lâu và những chuyện khác để suy đoán tiềm chất của ngươi... Hiện tại bên ngoài đều nói ngươi đã chết, hẳn hắn cũng tin ngươi đã chết, bởi vì vết thương của ngươi là vết thương trí mạng, hắn và tiễn sư kia đều tận mắt nhìn thấy... Nhưng mấy ngày tới chúng ta phải hồi báo tin tức thật sự cho hoàng đế biết, khi đấy hắn sẽ biết ngươi chưa chết.
Lâm Tịch hỏi:
- Tại sao phải nói sự thật cho hoàng đế biết?
- Bởi vì ngươi chắc chắn phải ra ngoài, hơn nữa sau này ngươi không thể nào là một người tu hành bình thường, không thể giấu diếm được. Chỉ cần ngươi đi ra ngoài, người khác sẽ biết Lâm Tịch ngươi còn sống.
Cao Á Nam nhẹ giọng nói:
- Học viện Thanh Loan không sợ khi quân, nhưng cần phải nghĩ đến cảm xúc của hoàng đế. Hắn ta không thích ngươi, hơn nữa hắn chỉ có một con trai. Bởi vì ngươi dẫn Trần Mộ đến rừng Mê tung, hắn nhất định cho rằng ngươi là người chịu trách nhiệm bảo vệ Trần Mộ. Trong tình huống như vậy, ngươi sống, con hắn chết, chắc chắn hắn sẽ không tiếp nhận được. Nếu như bây giờ nói với hắn ngươi đã chết, nhưng sau lại phát hiện ngươi còn sống, hắn nhất định sẽ càng khó chấp nhận hơn, đi kèm là lửa giận khôn cùng... mà lửa giận của trường hợp sau chắc chắn là lớn hơn trường hợp trước.
Nghe thấy Cao Á Nam gọi Trưởng Tôn Vô Cương là Trần Mộ, Lâm Tịch biết nàng cũng giống như mình, bất kể Trưởng Tôn Cẩm Sắt có làm những chuyện không lý trí như thế nào đi nữa, nhưng Trần Mộ vẫn là Trần Mộ, là bằng hữu của bọn hắn.
- Ta đã từng hứa với Trần Mộ... cũng hiểu cảm xúc của Trưởng Tôn Cẩm Sắt.
Lâm Tịch từ từ nói:
- Chỉ cần hắn không gây chuyện với bọn ngươi, cho dù lần này có xử trí ta quá đáng như thế nào, ta cũng vì Trần Mộ mà tha thứ cho hắn.
- Chúng ta đã rời khỏi đường núi chính, người mà Hạ phó viện trưởng an bài tới đón ngươi cũng nhanh tới đây.
Cao Á Nam nhìn Lâm Tịch, khẽ cắn đôi môi, nói:
- Cuộc nói chuyện lần này giữa ta với ngươi cũng là lời cáo biệt.
Những ngón tay của Lâm Tịch khẽ run rẩy.
Cao Á Nam cảm thấy vui mừng, nàng có thể hiểu được cảm xúc của Lâm Tịch bây giờ, nên lập tức nhẹ giọng trấn an:
- Hạ phó viện trưởng và phụ thân ta sẽ có an bài, hơn nữa Cốc Tâm Âm niên trưởng đã đi rồi. Bởi vì chuyện của Trần Mộ, nên một chút thế lực muốn gây bất lợi cho Cốc niên trưởng đã quay sang đối phó Văn Nhân Thương Nguyệt. Cho nên, ngươi không cần lo lắng cho bọn ta, phải biết tự chăm sóc mình.
Lâm Tịch trầm mặc một hồi, nói:
- Nửa năm sau? Không biết Vân Tần sẽ như thế nào.
Cao Á Nam gật đầu, không nói gì. Hơi do dự một hồi, nàng lại đưa cánh tay còn lại lên, vuốt nhẹ mặt Lâm Tịch...
Màn xe được vén lên, sau đấy khép lại.
Sau khi Cao Á Nam ra khỏi buồng xe, Mông Bạch liền vào bên trong.
Mông Bạch cúi đầu.
Lâm Tịch nhìn hắn. Qua một hồi lâu, Mông Bạch vẫn không lên tiếng bỗng nhiên khóc rống lên, khóc to đến nỗi người nghe cảm thấy ruột gan đứt từng khúc.
- Ta hận chính mình.
Sau khi khóc lớn, Mông Bạch mới nhìn Lâm Tịch, nói ra vài chữ.
- Tại sao?
Lâm Tịch nhìn tên mập vẫn không gầy hơn chút nào, nhưng phảng phất như đã già thêm vài tuổi. Hắn biết nhiều ngày như vậy mà Mông Bạch vẫn không nói gì, hiện giờ chắc chắn có nhiều điều muốn nói, nên hắn không nói gì thêm, sau khi nói ra hai chữ "tại sao" liền im lặng, lắng nghe.
- Các ngươi đều biết ta nhát gan... từ trước đến nay ta chưa bao giờ xấu hổ vì mình nhát gan. Ngay từ nhỏ bà nội ta đã nói với ta người nhát gan sẽ sống lâu hơn.
- Chiến trận luôn có người đánh... nhiều hơn hoặc thiếu ta cũng không có gì khác nhau, nên ta không hận ta không có dũng khí giết người. Nhưng ta thích nàng, nhưng ta nhát gan đến mức không dám nói ra... ta còn chưa kịp nói ta thích nàng.
- Ta luôn mong muốn mình có thể gần nàng hơn, nhưng ta không dám... Nếu như lúc ấy ta có thể đứng gần nàng hơn, có lẽ ta đã cứu được nàng.
Mông Bạch ngẩng đầu lên.
Lâm Tịch thấy trên trán hắn có một vết thương rất sâu, vừa kết vảy không bao lâu, tựa như có thêm một hàng lông mày vậy.
- Ta muốn giết Văn Nhân Thương Nguyệt.
Tên mập nhát gan, mặt đầy nước mắt, nay bây giờ có thêm một vết sẹo trên trán vĩnh viễn không lành lại, nhìn Lâm Tịch, nói.
- Biết rồi.
Lâm Tịch trịnh trọng bảo đảm:
- Chúng ta nhất định sẽ giết hắn...
Mông Bạch bước ra buồng xe, hắn khóc, thoạt nhìn trông vẫn là một tên mập nhút nhát.
Khương Tiếu Y đi vào bên trong.
- So với ta nghĩ thì ngươi còn khá hơn một chút.
Khương Tiếu Y ngồi xuống cạnh Lâm Tịch, nhìn Lâm Tịch nói:
- Chúng ta cũng hiểu được ngươi muốn mọi người cùng sống. Văn Nhân Thương Nguyệt có hậu chiêu mạnh như vậy, nhất định sẽ có người chết. Ngươi đã cố hết sức, không cần đau lòng như vậy.
Lâm Tịch nhìn người bằng hữu tốt nhất mà mình từng quen biết, chậm rãi hít sâu một hơi, bình tĩnh nói:
- Ta biết.
- Biên Lăng Hàm nói không muốn biết nói gì với ngươi, lại sợ nguyên một đám cáo biệt sẽ làm ngươi cảm thấy bi thương hơn, nên nàng nhờ ta nói với ngươi rằng nàng sẽ không đến. Chờ thương thế ngươi tốt hơn, mọi người tất nhiên sẽ gặp lại.
Khương Tiếu Y gượng cười, khẽ nói:
- Ta nghĩ nàng chỉ kiếm cớ thôi. Ngày thường mặc dù cô bé này rất kiên cường, nhưng khi đối mặt với những chuyện này, vẫn yếu hơn chúng ta một chút. Ta nghĩ nàng thậm chí còn không biết phải chấp nhận chuyện này như thế nào, làm thế nào để nhìn thấy ngươi thống khổ và đau đớn.
Lâm Tịch gật đầu, hỏi:
- Có tin tức những người khác không?
- Tin tức mới nhất là Hoa Tịch Nguyệt cũng có ở trong lăng Bích Lạc, không có nguy hiểm gì.
Khương Tiếu Y nói:
- Còn có Trương Bình và Tần Tích Nguyệt, ngày hôm đấy cách chúng ta không xa. Hiện giờ đang ở bên ngoài, họ muốn gặp ngươi... còn những người khác tạm thời không biết.
- Để bọn họ vào đi. Nơi này tuy nhỏ, nhưng ít nhất ngồi chật một chút vẫn được.
Lâm Tịch gượng cười, nói:
- Các ngươi một đám đi vào, giống như là muốn thăm viếng ta lần cuối vậy, ta còn nghĩ mình sắp chết đấy.
- Ngươi phải kiên nhẫn một chút.
Khương Tiếu Y gật đầu, sau đấy nhìn Lâm Tịch nói một câu.
Những lời này rất đột ngột, nhưng Lâm Tịch lại hiểu rõ ý của bạn mình. Hắn ngẩng thẳng đầu rồi gật xuống một cái, chắc chắn nói:
- Trong chuyện báo thù này, so với những gì các ngươi nghĩ, ta còn kiên nhẫn hơn đấy.
- Được.
Khương Tiếu Y hoàn toàn yên tâm, vén màn xe lên, đưa miệng ra ngoài gọi hai tiếng.
Lâm Tịch nhìn Trương Bình ngày một trầm ổn hơn cùng với Tần Tích Nguyệt ngày một xinh đẹp, mặc dù trông nàng gầy hơn trước một chút, chủ động lên tiếng nói:
- Không ngờ lần này lại khổ sở như vậy... ngày nào cũng luyện bắn tên, nhưng suýt nữa đã bị một cây tên bắn chết.
Trương Bình vốn là người ít nói, hiện giờ nghe thấy Lâm Tịch nói như vậy, lồng ngực hắn khẽ căng lên, càng không thể nói được lời nào.
Tần Tích Nguyệt lẳng lặng nhìn Lâm Tịch.
Mặc dù trông Lâm Tịch hiện giờ không khổ sở, nhưng nàng biết được nỗi bi thương và thống khổ trong lòng Lâm Tịch không thể nào biến mất.
- Ta biết Mông Bạch tự trách mình.
Nàng không hề e ngại mà giúp Lâm Tịch chải lại đầu tóc, nhẹ giọng nói:
- Những ngày qua ta cũng tự trách mình... bởi vì nếu như ta có thể nhanh hơn, sớm chạy tới chỗ mọi người, ta đã sớm nhắc mọi người phòng bị.
Lâm Tịch gượng cười, nói:
- Chúng ta cũng thua. - Khương Ngọc Nhi là bằng hữu của ngươi, cũng là bằng hữu của ta.
Tần Tích Nguyệt nhìn Lâm Tịch, nói:
- Cho nên, đây không phải là chuyện cá nhân của ngươi, mà là chuyện của mọi người. Cho dù là khi nào, ngươi cũng đừng quên ngươi còn chúng ta.
- Ta hiểu.
Lâm Tịch chăm chú nhìn đôi mắt xinh đẹp của nàng, nói:
- Cũng như Cốc Tâm Âm niên trưởng có Lam giáo sư và Đường giáo sư, nên ngài ấy mới không bị cừu hận bao phủ...
Hoàng hôn từ từ buông xuống.
Xe ngựa còn đang đi vào, Cao Á Nam, Khương Tiếu Y và mọi người đã ngừng lại, rồi đứng trên một sườn núi, nhìn chiếc xe ngựa cô đơn chở Lâm Tịch đi về con đường đằng trước.
- Ta cảm thấy hắn sẽ nổi điên.
Nhìn Lâm Tịch rời đi, Khương Tiếu Y đột nhiên nhẹ giọng nói câu này.
Tần Tích Nguyệt gật đầu, nói:
- Ta cũng cảm thấy như vậy.
Cao Á Nam nhìn chiếc xe ngựa cô đơn chở Lâm Tịch rời đi, lại nghĩ tới Khương Ngọc Nhi. Nàng không lên tiếng, nhưng lại cảm thấy rất đau lòng.