- Sẽ có ba lần mưa rơi, lần đầu tiên giúp cá sinh sôi nảy nở, lần hai sẽ có nhạn hồng tới, lần ba giúp cây cỏ phát triển mạnh mẽ. Nhờ thời tiết ôn hòa, rái cá sẽ lớn thành cá, cá nhiều đến nỗi gần bờ cũng có thể bắt được. Năm ngày sau, nhạn hồng bắt đầu từ phương nam bay trở về phương bắc. Thêm năm ngày nữa, ánh mặt trời chiếu xuống, giúp cây cỏ đâm chồi nảy mầm. .
Trong hoàng thành Trung Châu Vân Tần, có một vị lão sư đang ngồi bên trên các đứa bé, truyền thụ kiến thức về mùa xuân.
Vào lúc "lần hai sẽ có nhạn hồng tới", những con chim nhạn và vô số loài điểu cầm khác sẽ từ những vùng quê sau núi Thiên Hà bay vượt qua dãy núi hùng vĩ đấy, tiến vào đế quốc Vân Tần rộng lớn bao la, mà đấy cũng là thời điểm đế quốc Vân Tần bắt đầu tiến binh nam phạt.
Nguyên Trấn nam đại tướng quân Hồ Ích Dịch được phong làm đại nguyên soái, thống soái đại quân Vân Tần cường đại lướt qua núi Thiên Hà.
Mà cho đến khi nam phạt chính thức bắt đầu, rất nhiều người mới phát hiện số lượng quân đội Vân Tần lướt qua núi Thiên Hà không phải là mười vạn quân chính quy và năm vạn quân dự bị như được dự báo trước. Hơn nửa năm ẩn nhẫn tích trữ lương thực, hoàng đế Vân Tần đã cho cả thế gian thấy hắn ta giận dữ như thế nào, đồng thời biểu hiện được sức mạnh kinh người của một đế quốc hùng mạnh nhất. Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, hơn ba mươi vạn quân Vân Tần đã lần lượt tràn vào hoang nguyên Đại Mãng.
Bên Đại Mãng, số lượng quân sĩ của bảy lộ quân Đại Mãng hùng mạnh do chính Văn Nhân Thương Nguyệt thống lĩnh cũng đã vượt quá hai mươi vạn.
Tổng số đại quân hai bên vượt quá năm mươi vạn, bắt đầu một cuộc chiến chém giết tàn khốc.
Đây là chiến dịch lớn nhất của cả Đại Mãng cũng như Vân Tần kể từ lúc lập quốc.
Trong cuộc chiến đại quân hai bên triển khai lớn như vậy, căn bản không phải là đánh bất ngờ hay cướp đoạt, mà chính là chiếm lĩnh, chinh phục.
Tác chiến mặt đất với số lượng lớn, đương nhiên cần phải có một nguồn cung cấp lương thực khổng lồ. Một khi đại quân hai bên chiến đấu với nhau, thắng hay thua sẽ không còn dựa vào những người tu hành vốn rất ít kia, mà điều quan trọng nhất để quyết định thành bại chính là số lượng quân giới khổng lồ cũng như chiến lược quân sự. Sau hoang nguyên ở ngay biên cảnh Đại Mãng chính là một vùng đất bao la rộng lớn, mà song phương nhất định sẽ chuẩn bị rất nhiều lương thực, cũng như khí giới hỗ trợ cho tiền tuyến, nên đối với những đại chiến với quy mô như vậy, chỉ cần vừa bắt đầu, nhất định chiến trận sẽ không thể kết thúc trong mười mấy ngày hay mấy chục ngày, nhất định sẽ kéo dài rất lâu.
Đối với những quân nhân bình thường đang vùi thân mình chiến đấu trong cánh đồng hoang vu ở biên cảnh Đại Mãng mà nói, sau khi liên tục chiến đấu thảm thiết mấy ngày, bọn họ cũng căn bản không biết rốt cuộc là Đại Mãng hay Vân Tần đang chiếm ưu thế. Bọn họ chỉ biết là mỗi ngày thức dậy, bọn họ sẽ nhìn thấy quân đội đối phương chi chít, mỗi ngày sẽ có vô số người chết đi, khắp bụi cỏ trên hoang nguyên đều có phần tay chân đứt lìa, cũng như thi thể của bên mình và đối phương...
Trong hoang nguyên, có quân đội Vân Tần đã tiến tới căn cứ quân sự quan trọng của Đại Mãng, có quân đội Vân Tần đã xâm nhập sâu vào bên trong Đại Mãng, tiến hành đột kích và quấy phá kẻ địch từ đằng sau. Có thể nói quân đội hai bên đã hoàn toàn xen kẽ với nhau, chiến đấu thảm thiết đều diễn ra mỗi ngày.
Tại điểm cực bắc của đế quốc Vân Tần, cũng chính là đệ nhất thánh địa tu hành đã được cường giả công nhận - học viện Thanh Loan, ở sát ngay môt vách núi vô danh có một tên mập đang ngồi, chân tay và mình mẩy người này hơi sưng tấy lên.
Hắn là Mông Bạch.
Dưới vách núi vô danh rất sâu này có không ít đại thụ cao chọc trời, ngay bên cạnh các cây đại thụ đấy còn có những loại nấm khác nhau, vô vàn loại đá hình thù kỳ lạ, trông như một thế giới kỳ diệu mờ ảo.
Vẻ mặt Mông Bạch trông như một người ngu si, tựa như cho dù những loại nấm hay các tảng đá hình thù kỳ lạ của thế giới kỳ diệu mờ ảo bên dưới có biến thành các món ăn tuyệt ngon nhất thế gian này, hắn ta cũng không quan tâm hay ngó ngàng tới. Hắn chỉ ngồi yên, lẳng lặng nhìn vách núi rất sâu đấy, sắc mặt càng lúc càng trắng bệch, cũng không biết đang nghĩ gì.
Không biết qua bao lâu, hắn đứng lên, bước tới sát ngay vách núi thẳng.
Vì gió núi lồng lộng thổi vào áo bào của hắn, nên hắn trông như một con bươm bướm mập mạp. Hắn đã bay lên, không kêu một tiếng nào, nhảy xuống vực sâu bên dưới.
Sau khi lực nhảy ra ngoài mất hết, hắn tựa như một tảng đá vô cùng nặng nề, rơi xuống bên dưới. Đập vụn những cành lá vươn ra ngoài, ầm ầm rơi xuống trong rừng, phát ra những âm thanh va chạm trầm thấp và nứt xương.
Những âm thanh này truyền đi thật lâu khắp học viện Thanh Loan u tĩnh.
Chốc lát sau, có người cấp tốc lướt đến, có tiếng thở hổn hển, có sự tức giận, nhiều hơn nữa là tiếng kêu to đầy lo lắng.
Càng lúc càng có nhiều người xuất hiện.
Trong núi rừng u ám dưới khe sâu, đồng học khoa Chỉ Qua mà đã lâu rồi Lâm Tịch không thấy - Hoa Tịch Nguyệt, là người đầu tiên xuất hiện bên cạnh Mông Bạch.
Nàng cắn răng, nhìn Mông Bạch đang nằm yên bất động dưới một hố cát sâu do chính hắn tạo thành. Nàng không dám lay động thân thể Mông Bạch, chỉ theo bản năng dùng tay mò lấy miệng mũi của Mông Bạch.
- Ta còn sống... may mắn, không chết được đâu.
Không biết đã gãy bao nhiêu đốt xương trong thân thể, nhưng Mông Bạch mạng lớn vẫn chưa thể xuống gặp lão Diêm Vương lại bất ngờ lên tiếng. Hắn ho nhẹ một cái, bùn đất xen lẫn máu tươi từ bên trong phun ra ngoài.
- Mông Bạch, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?
Hoa Tịch Nguyệt tức giận kêu lên:
- Khi trước ta nói ngươi là người nhát gan, nhưng thật không ngờ ngươi lại chết nhát như vậy! Chẳng lẽ nhiều ngày như vậy rồi, ngươi lúc nào cũng nghĩ đến việc trốn tránh sự thật, tìm chết là xong sao?
Trong khi Hoa Tịch Nguyệt tức giận quát lớn, càng lúc càng có nhiều tiếng bước chân tiến đến.
Khương Tiếu Y xuất hiện trong tầm mắt Mông Bạch, không nói lời nào, nhanh nhẹn đến trước người Mông Bạch, ngồi xổm xuống, kiểm tra thương thế trên người đồng học mập mạp này.
- Thật ra không phải ta muốn tự tử đâu... ta chỉ muốn xem thử khi không có Lâm Tịch ta có dám làm hay không... không có Lâm Tịch đúng là không được... chỉ là rốt cuộc ta lại nhảy được.
Khi Khương Tiếu Y nghiêm mặt, cũng không thể hiểu được vì sao Mông Bạch làm như vậy, mang theo lửa giận và sự lo lắng trong lòng ngồi chồm hổm xuống, Mông Bạch cũng mở miệng nói, với một âm thanh nhỏ đến mức chỉ có hắn, Hoa Tịch Nguyệt và Khương Tiếu Y nghe được. Lời nói hắn ta không mạch lạc, tựa như đang bị mộng du.
- Ta không có chết... sau này ta sẽ càng cẩn thận hơn, không dễ chết như vậy đâu.
Những lời Mông Bạch vừa nói đứt quãng, rất khó làm người ta không thể không nghi ngờ rốt cuộc hắn có điên rồi hay không, nhưng Khương Tiếu Y đã từng cùng hắn tới lăng Bích Lạc, cùng trải qua những chuyện này, nên hắn có thể nhanh chóng hiểu ý cũng như tâm tình của Mông Bạch. Sự tức giận hiện trên khuôn mặt hắn ta bỗng nhiên biến mất, chỉ còn giọng nói oán giận:
- Lỡ như té chết thì sao?
Mông Bạch cố gắng nặn ra một nụ cười. Nhưng bởi vì khuôn mặt hắn ta sưng vù lên, bởi vì trong con mắt đầy nét hiền hòa và nhát gan của hắn hiện giờ lại chan chứa nước mắt, nên nụ cười hắn ta cũng trông rất nhát gan không thể tả được.
- Ta sống.
Hắn tươi cười, chân thành nói với Khương Tiếu Y...
Trong lúc quân đội Vân Tần và quân đội Đại Mãng bắt đầu chém giết với nhau trên hoang nguyên biên cảnh rộng lớn, vùng đất hoang vu đằng sau sơn mạch Long Xà lại lộ vẻ bình tĩnh, thậm chí còn bình tĩnh hơn bất kỳ mùa xuân nào trong quá khứ.
Trong quá khứ, sau khi mùa đông đi qua, vạn cây trong vùng đất hoang vu khô khốc điêu linh, nhưng các Huyệt man sống ở đây lại không hề thiếu thức ăn. Tuy nhiên, không thiếu thức ăn là vì trong lần đại chiến năm ngoái, các Huyệt man ngã xuống với quân đội Vân Tần đã lên đến con số một vạn người, đó cũng là những chiến sĩ dũng mãnh nhất, có sức ăn mạnh nhất. Cho nên, bây giờ họ mới cảm thấy số thức ăn dự trữ còn lại như rễ cây, côn trùng lại đầy đủ hơn lúc bình thường. Dạng không thiếu thức ăn này thật sự quá tàn khốc.
Đến lúc này, mặc dù khí lạnh trong vùng đất hoang vu còn chưa biến mất, những miếng băng mỏng vừa vặn tan đi, nước bùn còn lạnh thấu xương, nhưng đã có vài thực vật bắt đầu đâm chồi nảy mầm.
Tại một nơi được mây cao che nắng lại, có một đám Huyệt man đang ngồi hái chồi gạo khoai.
Gạo khoai là cách quân đội Vân Tần gọi tên loại cây này. Loại cây này không có có hàng với khoai sọ, nhưng thân cây lại trông tương tự như khoai sọ, tuy nhiên phần rễ của cây này lại không có thân củ nào có thể ăn được. Loại thực vật này có thể trở thành một trong những thức ăn chủ yếu của Huyệt man vào mùa xuân là vì chồi mới nở của gạo khoai lại chứa nhiều chất dinh dưỡng, mùi vị rất giống một loại gạo thơm của Vân Tần.
Đối với các Huyệt man đã trải qua một mùa đông phải ăn rễ cây và côn trùng, có thể nói gạo khoai là một món ăn rất ngon miệng, là món quà đầu tiên mùa xuân ban tặng.
Trong sáu bảy mươi Huyệt man đang ở đây có rất nhiều phụ nữ và trẻ em. Trong quá trình hái những mầm chồi màu vàng của gạo khoai, không có một Huyệt man nào vừa hái vừa bỏ vào miệng mình, tất cả đều bỏ vào một cái túi da lớn sau lưng.
Nhưng ngay lúc đấy, toàn bộ Huyệt man đang hái mầm chồi đều đột ngột dừng lại, nhanh chóng cảnh giác đứng thẳng người trong vũng nước bùn lạnh như băng.
Tại một nơi cách vũng nước bùn đấy không xa, có tiếng bước chân của người đi rõ ràng truyền tới.
Hơn mười chiến sĩ Huyệt man có thân thể cường tráng trong các Huyệt man ở đây lập tức tỏ ra căng thẳng, vươn tay cầm lấy một miếng lá chắn và trường thương bằng gỗ thô sơ. Do đầu lĩnh nói rằng chỉ có hai người đi tới, nên bọn họ mới không nóng vội xông thẳng tới phía trước.
Có một luồng sương mù và gió theo những tiếng chân đấy truyền tới vũng nước bùn lạnh như băng, sau đấy lại bị hai bóng người đi ra xua tan.
Đến khi cảm nhận được khí tức vô cùng nguy hiểm từ hai người này, hơn mười chiến sĩ Huyệt man thân thể cường tráng đấy lập tức rống to một tiếng, gần như không kiềm chế được.
Nhưng cùng một lúc, mặt đất dưới chân họ bỗng rung động, tạo nên một tiếng vang "ầm" rất lớn, khiến hơn mười chiến sĩ Huyệt man này phải ngừng lại. Bởi vì chấn động vừa rồi quá lớn, nên phần lớn phụ nữ và trẻ em Huyệt man cũng rất thô to đang đứng đằng sau hơi nghiêng người, đội hình lập tức rối loạn.
Từ trong sương mù đi ra là hai người trẻ tuổi, một nam một nữ.
Dựa vào trang phục mặc trên người, bọn hắn có thể nhận ra đây là hai người Vân Tần - kẻ địch truyền kiếp của họ. Nhưng thứ mà nam tử trẻ tuổi kia đang khoác trên người lại là một chiếc áo choàng màu xanh biếc.
So với những người Vân Tần bình thường, đầu óc của những Huyệt man này còn đơn giản hơn, nhưng bọn họ biết chiếc áo choàng này, biết ý nghĩa của chiếc áo choàng này.
Cho nên, bọn họ cũng không suy nghĩ là liệu còn có âm mưu hay mai phục gì hay không, chỉ lặng lẽ vây quanh hai người này lại, đồng thời hoa tay múa chân.
Nam tử trong hai người trẻ tuổi này nhìn quanh, một hồi sau mới biết rằng trong đám Huyệt man đang vây quanh mình không có một người nào có thể hiểu được ngôn ngữ Vân Tần, nên nam tử trẻ tuổi cũng nhanh chóng hoa tay múa chân ra hiệu. Sau khi đã hiểu được ý của nam tử trẻ tuổi này, toàn bộ Huyệt man bắt đầu dời bước, đi trước dẫn đường. Mặc dù đến giờ họ vẫn không thể nào có cảm tình với kẻ địch truyền kiếp của mình, nhưng luôn luôn tỏ ra tôn kính và nhiệt tình với hai người này.
Tiếp tục đi tới trước thêm nửa ngày, sắc trời vốn đã hơi ảm đạm rốt cuộc tối hẳn, mà các Huyệt man đó đã dẫn hai người vào trong một huyệt động, bắt đầu đi vào môt đường hầm tối đen dẫn tới thế giới dưới lòng đất.