- Rắn mối khổng lồ mà cũng có kích thước lớn như vậy?
Nhìn thấy trong tầm mắt của mình càng lúc càng có nhiều rắn mối khổng lồ, Cốc Tâm Âm dần nghiêm mặt lại. Hắn cũng không quan tâm đến việc Từ Sinh Mạt đang tức giận đến mức rất muốn chém một kiếm vào mặt mình, nhìn Cao Á Nam và Khương Tiếu Y đang cười chào đón mình, chân thành hỏi:
- Sao các ngươi có thể sống sót được?
Nhìn thấy vài người vốn đã được coi là chết, tâm tình của Cốc Tâm Âm hiện giờ rất phức tạp. Mà đối với đám người Cao Á Nam và Khương Tiếu Y, việc Cốc Tâm Âm xuất hiện như vậy lại mang theo một ý nghĩa khác thường.
Cao Á Nam chân thành hành lễ với Cốc Tâm Âm, nhưng nàng lại không trả lời câu hỏi của hắn ta trước, mà trầm tĩnh hỏi:
- Hắn như thế nào rồi?
Cốc Tâm Âm nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Cao Á Nam, nhưng đôi vai hơi nhún lên cho thấy nàng hơi khẩn trương, nhẹ giọng nói:
- Hắn đi tới Thiên Ma quật ở Đại Mãng.
- Đây là Hoàng Hỏa Tiếu.
Cao Á Nam gật đầu, khẽ nghiêng người, để cho Cốc Tâm Âm có thể nhìn thấy Hoàng Hỏa Tiếu đang cưỡi trên một con rắn mối khổng lồ ở sau mình, rồi nói:
- Nhờ có hắn kịp thời thông báo, nên chúng ta mới có thể thoát đi.
- Thì ra là thống lĩnh của biên quân Long Xà ngày xưa.
Cốc Tâm Âm khẽ mỉm cười, khom người tạ ơn Hoàng Hỏa Tiếu.
Hoàng Hỏa Tiếu cũng được nghe những chuyện xưa truyền kỳ của Cốc Tâm Âm, nên cảm thấy rất kính ngưỡng, nhất thời khom người đáp lễ.
- Chúng ta cứ nghĩ mấy người các ngươi đã chết, hắn cũng nghĩ các ngươi đã chết.
Cốc Tâm Âm cảm thán nhìn Cao Á Nam, hỏi:
- Tại sao các ngươi vẫn giấu diếm tin tức mình còn sống?
- Ngoại trừ Lâm Tịch ra, chúng ta hẳn là người hắn ta muốn giết chết nhất.
Cao Á Nam nhìn Cốc Tâm Âm, nói:
- Trương Bình đã biết Trì Tiểu Dạ có liên quan tới Huyệt man và Lâm Tịch, nếu như bị Trương Bình phát hiện chúng ta còn sống, mơ hồ cảm thấy chúng ta ở đây, Trương Bình nhất định sẽ tới đây.
- Ngươi nói không sai.
Cốc Tâm Âm gật đầu, nói:
- Hắn không biết các ngươi còn sống... Đối với chúng ta cũng như hắn, các ngươi là một luồng sức mạnh ngoài ý muốn. Nhưng dù là đối với hắn hay các ngươi, việc này thật sự hơi tàn nhẫn.
- Vì chiến thắng Trương Bình, chúng ta không còn lựa chọn khác.
Cao Á Nam khẽ cúi đầu, nói:
- Hơn nữa, ta tin tưởng hắn.
- Hắn rốt cuộc sao rồi?
Biên Lăng Hàm hành lễ với Cốc Tâm Âm một cái, rồi vội vàng hỏi.
Đối với nàng và đám người Khương Tiếu Y, Lâm Tịch đã rời đi quá lâu, mà Lâm Tịch và Cốc Tâm Âm trở về còn có liên quan đến việc Trương viện trưởng còn sống hay đã chết.
Cốc Tâm Âm suy nghĩ một chút.
Hắn quyết định dùng một cách nói uyển chuyển và khiến người khác dễ tiếp thu được để kể lại, nên hắn nhìn những người tu hành trẻ tuổi xung quanh mình, nói:
- Người tu hành thời đại Tiên Ma gọi thế giới chúng ta là Sơn Hải giới. Trong di tích cung Thanh Loan có một lối đi đến thế giới khác. Trương viện trưởng đã đi rồi, nói đơn giản hơn là ngài ấy đã đi khỏi thế gian này, lịch lãm ở một thế giới khác không ai biết đến, nhưng ngài ấy lại để lại nhiều chỉ dẫn, giúp Lâm Tịch lấy được đồ vật chúng ta muốn.
- Trương viện trưởng đi đến một thế giới khác?
Tất cả người của học viện, bao gồm cả Từ Sinh Mạt, đều cảm thấy khiếp sợ và trầm mặc.
- Thế giới khác là nơi như thế nào?
Từ Sinh Mạt tựa hồ đang hoảng hốt, nên hắn ta nhanh chóng hỏi.
- Không biết!
Cốc Tâm Âm lắc đầu, nói:
- Bởi vì lối đi đó đã bị sụp đổ. Cơn mưa to mấy ngày trước các ngươi thấy là do lối đi đó và cung Thanh Loan sụp đổ tạo thành.
Từ Sinh Mạt sửng sốt không thôi.
Nhưng mà nghĩ đến việc lối đi đó cũng là một vùng đất không thể biết, Từ Sinh Mạt bỗng nhiên dễ tiếp nhận hơn. Cho nên, sau một hồi sửng sốt, hắn ta lại hừ một cái, sắc mặt hơi khó nhìn mà nói:
- Vậy Lâm Tịch hiện giờ thế nào? Có phải là đối thủ của Trương Bình chưa?
- Ta chỉ có thể nói so với chưởng giáo núi Luyện Ngục năm xưa, hắn ta mạnh hơn nhiều.
Cốc Tâm Âm nhìn Từ Sinh Mạt đang khó chịu vì nghĩ tới Lâm Tịch, khẽ mỉm cười nói:
- Dù sao bây giờ chúng ta cũng không biết Trương Bình mạnh như thế nào.
Từ Sinh Mạt lại ngẩn người.
- Ngươi đang nói giỡn với ta hả?
Khuôn mặt hắn ta đen lại, nhìn Cốc Tâm Âm, nói:
- Ngươi có biết chưởng giáo núi Luyện Ngục là Đại thánh sư không? Ngay trước Thánh sư còn có một chữ đại rất to đấy.
- Ta biết ngươi rất khó chấp nhận, nhưng đó là sự thật.
Cốc Tâm Âm cười cười vỗ bờ vai hắn, nói:
- Ta thật sự không nói giỡn, chữ đại trước chữ Thánh sư của hắn nhất định lớn hơn chữ đại của chưởng giáo núi Luyện Ngục.
Lời nói của Cốc Tâm Âm luôn luôn lộ vẻ cười giỡn, nhưng bất cứ ai cũng biết hắn ta đang nói thật.
Biên Lăng Hàm và mấy người Khương Tiếu Y nhìn nhau, sau đó ánh mắt của họ bất giác nhìn sang Từ Sinh Mạt.
Bọn họ biết rõ Từ Sinh Mạt rất không ưa Lâm Tịch, nên bọn họ cảm thấy lần này Từ Sinh Mạt nhất định sẽ rất tức giận, không thể khống chế được mình.
Nhưng điều khiến bọn họ không ngờ chính là sau khi nghe thấy những gì Cốc Tâm Âm nói, Từ Sinh Mạt lại khinh thường nhìn Cốc Tâm Âm, rồi hừ một tiếng, nói:
- Có gì mà khó tiếp nhận? Lợi hại chính là lợi hại, ta thừa nhận ta đã xem thường hắn, vậy thì sao hả? Hắn có lợi hại hơn thì cũng là đệ tử của ta.
Cốc Tâm Âm ngơ ngẩn, dùng tay sờ mũi một hồi, nói:
- Ta đúng là không hiểu ngươi.
Từ Sinh Mạt nhìn hắn một cái, hơi đắc ý nói:
- Dĩ nhiên, ta không phải là người hẹp hòi.
Khương Tiếu Y muốn cười mà không được, khuôn mặt hơi trở nên lạ thường.
- Hắn đi Thiên Ma quật làm gì?
Cao Á Nam bình tĩnh lại, nhìn Cốc Tâm Âm hỏi.
Cốc Tâm Âm nói:
- Hắn đi phá hủy hoa Ma Nhãn, đây là tin tức do Mông Bạch truyền về. Sau chiến dịch thành Trung Châu, Trương Bình tựa hồ bị thương rất nặng, phải dựa vào hoa Ma Nhãn.
- Mông Bạch đúng là rất giỏi.
Cao Á Nam và Biên Lăng Hàm nhìn nhau, hơi trầm mặc.
- Tất cả mọi người đều cho rằng hắn rất nhát gan, ngay cả Trương Bình cũng cảm thấy như vậy. Nhưng hắn vẫn chiến thắng chính mình.
Cốc Tâm Âm gật đầu, nói:
- Thế gian này khó khăn nhất chính là chiến thắng chính mình, nên hắn đúng là rất giỏi.
- Vậy hắn có kế hoạch gì không, chúng ta nên làm thế nào?
Cao Á Nam gật đầu, nhìn Cốc Tâm Âm nói.
- Hắn định sẽ tới núi Luyện Ngục. Trước khi Trương Bình trở về Đại Mãng, không có ai ở núi Luyện Ngục là đối thủ của hắn.
Cốc Tâm Âm mỉm cười, nói:
- Trương Bình dùng phương pháp đơn giản và thô bạo nhất để chinh phục thành Trung Châu, hắn cũng dùng biện pháp này để chinh phục núi Luyện Ngục. Về việc sau đó, ta và hắn đã đồng ý với nhau, bất kể Trương Bình mạnh như thế nào, chúng ta cũng có thể từ từ suy yếu hắn. Đốt hủy hoa Ma Nhãn Thiên Ma quật và chinh phục núi Luyện Ngục là bước đầu tiên.
Sau khi dừng lại một chút, Cốc Tâm Âm nhìn đám người Cao Á Nam và Biên Lăng Hàm, mỉm cười:
- Khiến hắn suy yếu dần đi, đây là phương pháp an toàn nhất. Hơn nữa, theo ta nghĩ, chiến thắng như vậy sẽ khiến chúng ta cảm thấy dễ chịu và sảng khoái. Bởi vì những gì hắn ta làm bây giờ là muốn cả thế gian đối địch với chúng ta, hắn muốn cho chúng ta thấy hắn ta đang khống chế vô số tín đồ, muốn chúng ta đích thân giết chết những người đã từng chiến đấu với chúng ta. Hắn muốn chúng ta cảm thấy thế giới này thật đáng ghê tởm, muốn chúng ta chán ghét nó. Nhưng chúng ta luôn cho rằng xấu xí và chán ghét chỉ là một phần nhỏ của thế gian này. Cho nên, từ ý này mà nói, cuộc chiến này là cuộc chiến tín ngưỡng. Ta nghĩ đến thời điểm cuối cùng của cuộc chiến này, đến lúc chúng ta đánh bại hắn, Lâm Tịch nhất định muốn nói cho hắn biết những gì hắn làm là sai lầm. Lâm Tịch nhất định sẽ nói với hắn rằng hắn đã thua cả thế gian này, bởi vì nhờ có Mông Bạch, nhờ có các ngươi, mà Lâm Tịch mới đánh abij được hắn.
- Bây giờ hẳn Lâm Tịch đã thiêu hủy hoa Ma Nhãn... đây mới chỉ là bắt đầu.
Âm thanh Cốc Tâm Âm hơi hạ xuống, hắn nhìn Cao Á Nam và nhẹ giọng nói:
- Ta muốn nói chuyện riêng với ngươi, bởi vì kế hoạch thứ hai đối phó với Trương Bình cần phải có sự đồng ý của ngươi...
- Có chuyện gì?
Cao Á Nam và Cốc Tâm Âm cùng ngồi trên một con rắn mối khổng lồ đang đi đầu, nàng nhìn Cốc Tâm Âm, nhẹ giọng hỏi.
- Trong trận đại chiến với núi Luyện Ngục cách đây mấy tháng trước, có người của học viện chúng ta tiến vào núi Luyện Ngục, lấy được bí mật của Trương Bình. Hơn nữa, bí mật này đã được chứng minh ngay trên bản thân Lâm Tịch.
Cốc Tâm Âm nhìn vào hai mắt nàng, chậm rãi nói:
- Tức giận có thể khiến gan của hắn bị tổn thương. Vài giảng viên của học viện chúng ta phân tích rằng việc hắn phẫn nộ đốt cháy một thị trấn nhỏ ở Vân Tần là do hắn cảm thấy tức giận trước việc Tần Tích Nguyệt và Lâm Tịch cùng tiến vào sơn mạch Đăng Thiên.
Cao Á Nam nhất thời hiểu ý Cốc Tâm Âm, nàng nói:
- Cho nên, Tần Tích Nguyệt cũng có thể khiến hắn phải bị trọng thương... Mà việc Trương Bình căm giận nhất chính là Tần Tích Nguyệt và Lâm Tịch. Nếu như hắn biết Lâm Tịch và Tần Tích Nguyệt ở chung một chỗ, hắn nhất định rất tức giận. Hơn nữa, trên thế gian này hẳn không còn việc gì khác có thể khiến hắn tức giận như vậy.
Cốc Tâm Âm nhìn Cao Á Nam, hắn nhận ra Cao Á Nam đang rất bình tĩnh, nên hắn cũng cảm thấy thoải mái, biết rằng mình không cần nói vòng quanh, nên hắn gật đầu, nói:
- Mặc dù chỉ là diễn trò, nhưng ít nhất cũng phải quan tâm đến cảm nhận của ngươi.
- Đệ tử tin tưởng Lâm Tịch, dĩ nhiên sẽ không cảm thấy gì.
Cao Á Nam nhìn hắn, nói:
- Hơn nữa, hắn ta cũng không phải là người cổ hủ. Bây giờ hắn nghĩ rằng đệ tử đã chết, nhất định sẽ tìm mọi cách báo thù cho đệ tử. Hoặc có lẽ bây giờ chúng ta nên tiếp tục giữ bí mật là chúng ta đã chết, đến lúc đó để cho Trương Bình đột nhiên phát hiện chúng ta còn sống, có lẽ hắn sẽ càng tức giận hơn.