- Trần gia?
Lâm Tịch nhìn thoáng qua Trần Phi Dung, lại nhìn hai tay mình, nhẹ giọng nói lại hai chữ này.
Đế quốc Vân Tần khổng lồ có rất nhiều gia tộc họ Trần, nhưng Lâm Tịch biết, Trần gia mà Trần Phi Dung vừa nói chỉ có thể là Trần gia Trần Nhất Thành, cũng chính là Trần gia cửu lão đang ngồi ngay ngắn sau những bức màn che.
Trước khi Lãnh gia thay thế Hoàng gia, cửu lão ngồi sau những bức màn che, trấn thủ và giám thị đế quốc Vân Tần bao gồm Văn Nhân gia, Giang gia, Dung gia, Vũ Hóa gia, Hoàng gia, Trần Gia, Chung gia và Khổng gia.
Chín nhà này đều có gốc rễ sâu tại Vân Tần.
Lão thủ phụ Văn Nhân gia vốn là thủ phụ tiên hoàng, những quan viên già nhất trong triều đình Vân Tần phần lớn đều do ông ta lựa chọn, có thể nói là lãnh tụ các quan viên đã làm quan lâu năm. Giang gia khống chế Hình ti, ảnh hưởng sâu rộng, chịu trách nhiệm mật thám, trong tay nắm rất nhiều tai mắt khắp Vân Tần. Dung gia có nhiều đất phong và xưởng sản xuất, được nhiều thương hành ủng hộ, hơn nữa từ thời tiên hoàng còn sống, họ đã có các tượng sư đứng đầu Vân Tần, có rất nhiều quân giới Vân Tần là được chính Dung gia sản xuất. Vũ Hóa gia có Tế ti ủng hộ, có nhiều tín đồ cuồng nhiệt đi theo, mà viện Tế ti lại có nhiều bí thuật tu hành mạnh mẽ, tương đương với việc có nhiều người tu hành bên cạnh chung sức. Hồ gia có sức ảnh hưởng mạnh mẽ ở quân đội, đại tướng quân biên quân Thiên Hà - Hồ Ích Dịch chính là một ví dụ. Hoàng gia được quân đội địa phương ủng hộ tuyệt đối, các thanh quan trong triều cũng như địa phương đều coi Hoàng gia là lãnh tụ. Khổng gia chưởng quản Luật Chính ti. Về phần Chung gia Chung Mộ Lân, người này vốn chịu trách nhiệm đúc tiền, thủy vận trước khi tiên hoàng lập quốc, bản thân lại là đệ tử học viện Tiên Nhất. Sau khi tốt nghiệp học viện, có rất nhiều đệ tử học viện này nguyện ý đi theo Chung gia, coi như là thay thế học viện Tiên Nhất chiếm một chỗ ngồi trong triều đình Vân Tần.
Trần gia Trần Điềm Cát chính là người phối hợp với hoàng đế thành lập học viện Lôi Đình, phía sau có các đệ tử xuất thân từ học viện Lôi Đình ủng hộ. Hơn nữa, từ ý tứ này, có thể nói vị trí của Trần gia trong cửu lão chính là một ghế của phe cánh hoàng đế.
Ban đầu thành lập "cửu lão", tất cả mọi người chỉ biết được sức mạnh ngoài ánh sáng của bọn họ, còn không biết họ có bao nhiêu thế lực ngầm ở Vân Tần. Có một câu nói "nửa tu hành ở cửu lão", tu hành ở đây chính là người tu hành. Cũng không ai biết trong mấy chục năm qua,"cửu lão" đã chiêu mộ được bao nhiêu người tu hành trở thành môn khách của mình.
Số lượng này khẳng định rất kinh người, mà bởi vì đây là một võ lực mạnh mẽ không ai dự đoán được, nên ngay cả hoàng đế của đế quốc mạnh nhất thế gian cũng cảm thấy phải kiêng kỵ.
Trần gia đã phát triển đến một mức như vậy, không thể coi bọn họ hoàn toàn là người của hoàng đế, nhưng nếu như làm kẻ thù với Trần gia, sợ rằng ít nhất phải coi chừng đến học viện Lôi Đình...
Lâm Tịch nhìn hai tay của mình, cau mày thật chặt. Sau đấy hắn ngẩng đầu lên, nhìn Trần Phi Dung, nhẹ giọng nói:
- Cho nên, vừa rồi cô nói rằng ta sẽ nhanh chóng rời đi, muốn mượn bả vai của ta để dựa dẫm... nhưng thật ra chính cô đã tính rằng mình sẽ là người đi trước, sợ rằng sẽ liên lụy đến ta và Đại Đức Tường?
Sự cảm động thoáng hiện lên trong mắt Trần Phi Dung, nàng nhìn Lâm Tịch nói:
- Tại sao đại nhân không nghĩ rằng ta nói như vậy là muốn đại nhân che chở cho ta?
- Nửa năm qua, thân thể ta không thể cử động mạnh, ta đã dụng tâm học nhiều thứ, dùng cảm giác để nhìn nhận mọi việc.
Lâm Tịch tựa như đang nói cho chính mình nghe, nói rõ rằng mình đã trưởng thành lên như thế nào, nhẹ giọng nói:
- Hơn nữa, qua nhiều tháng như vậy, ta và cô đã biết rõ nhau. Cho dù có muốn diễn trò, hoặc diễn tốt như thế nào, nó cũng chỉ gạt được người còn đang mơ hồ hoặc không hiểu nhau. Ta dĩ nhiên cảm nhận được ý tứ thật sự của cô... Thật ra việc này cũng đơn giản thôi, nếu như ý của cô là ý khác, vậy cô sẽ không vì mọi chuyện còn chưa sáng tỏ, hoặc không vì ánh mắt quỷ dị của tên mưu sĩ Trần gia kia mà nói chuyện của cô cho ta biết. Đơn giản hơn, thật ra ta cảm thấy mấy lời mình vừa nói nhảm nhí lắm... chỉ là ta biết hiện giờ cô đang nhớ lại những chuyện không vui, tâm tình không tốt lắm, nên ta mới nói nhảm nhiều như vậy.
Trần Phi Dung bất giác khẽ cười một tiếng, chăm chú nhìn Lâm Tịch, nói:
- Đại nhân có biết rằng trông ngài rất giống một hồng nhan tri kỷ của một cô gái hay không?
- Ta biết trực giác của con gái thường rất đúng, nên sợ rằng tên mưu sĩ Liễu gia này có liên quan tới chuyện của cô đấy. Liễu Tử Vũ cũng là người trẻ tuổi, mặc dù có gây gỗ với hắn, nhưng ta không cho rằng Liễu Tử Vũ sẽ giúp một người trẻ như Trương Linh Vận.
Lâm Tịch không cười, hắn chỉ bình tĩnh nhìn Trần Phi Dung, nói:
- Bất kể là Dung gia hay Trần ta, ta cũng không quan tâm... quan trọng chính là, cô là người của ta.
Nếu là lúc bình thường, nghe thấy câu nói "cô là người của ta", sợ rằng Trần Phi Dung sẽ không nhịn được mà trêu đùa vài câu. Nhưng lúc này nàng lại an tĩnh nhìn Lâm Tịch, sau đấy khom người, thực hiện đại lễ với Lâm Tịch, nhẹ giọng nói:
- Đúng vậy, ta là người của đại nhân.
- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Khi xe ngựa bắt đầu tiến vào hậu viện phân tiệm Đại Đức Tường, Lâm Tịch nhìn cảnh vật bên ngoài thông qua màn cửa, đồng thời nhẹ giọng hỏi.
- Thật ra đây là một câu chuyện xưa thê thiếp tranh đấu với nhau.
Trần Phi Dung bình tĩnh nói:
- Phụ thân ta tên Thủy Thiên Thần, không biết đại nhân có từng nghe nói đến chưa, năm đó cũng được coi là một tài tử nổi danh Vân Tần, hiện giờ là viện trưởng viện Đề kiểm Luật Chính Ti. Mặc dù xét quan vị, ông ta ở sau Ti thủ và phó Ti thủ, nhưng thê tử ông ta lại là Trần Lạc Nhạn, thiên kim đại tiểu thư Trần gia. Cho nên, ở Luật Chính Ti, quyền lực của ông ta thậm chí không dưới Ti thủ.
- Mẫu thân ta họ Ứng, con gái của một phú thương thành Đại Tể hành tỉnh Sơn Lỗ. Năm xưa Thủy Thiên Thần lọt vào mắt xanh thiên kim đại tiểu thư Trần gia, tất nhiên phong lưu phóng khoáng, tài hơn hoan người. Sau một năm gặp mẫu thân ta ở thành Đại Tể, hai người nảy sinh tình cảm. Mẫu thân ta vì ông ta, không tiếc trở thành một vị thê thiếp không thể lộ mặt ngoài ánh sáng.
- Đến tuổi ta hiểu chuyện, Thủy Thiên Thần đã làm quan trong hoàng thành Trung Châu, càng ngày càng cách xa mẫu thân ta, một năm khó gặp mặt được một hai lần. Nhưng không biết vì sao chuyện lại bị tiết lộ, Trần Lạc Nhạn biết ta và mẫu thân ta sống trên đời, nên đã phái một người tu hành một đêm đến nhà ta, giết chết mọi người.
- May mắn năm ấy ta dung mạo xinh đẹp, thân thể phát triển sớm, sắc dụ được người tu hành này, sau đấy dùng lời nói khiến lương tâm hắn bất an, nên mới còn sống... năm ấy ta mới mười ba tuổi.
Trần Phi Dung nói chuyện rất bình tĩnh, cho dù nói tới đây, trông nàng vẫn bình tĩnh. Nhưng hai tay Lâm Tịch lại hơi nắm chặt, hắn có thể tưởng tượng được đối với một cô gái mười ba tuổi, việc vừa rồi là kinh khủng như thế nào.
- Sau đấy người tu hành này dẫn ta đến biên quan Long Xà... Hắn vốn là một tử sĩ Trần gia. Sau khi giết chết nhà ta, vì không muốn liên quan đến Trần gia, nên đã trở thành một người tu hành lưu vong, lưu lại biên quan, ra chợ đen làm ăn, không liên hệ gì với Trần gia nữa. Sau đấy, từ trong miệng hắn ta, ta đã biết thêm nhiều chuyện. Trần Lạc Nhạn lớn lên rất đẹp, nhưng vô cùng tự phụ, cho dù đã cưới Thủy Thiên Thần, nhưng ả cũng không chấp nhận chồng mình có người con gái khác, có thể nói ả không khác gì một con cọp cái. Có lẽ vì cũng khó chịu với tính tình này của ả, nên Thủy Thiên Thần mới không chỉ có một tiểu thiếp bên ngoài là mẫu thân ta. Mẫu thân ta và ta bị phát hiện cũng vì có một tiểu thiếp khác ở thành Trung Châu của ông ta bị phát hiện, sau đấy bị Trần Lạc Nhạn điều tra triệt để. Trần Lạc Nhạn tự nhiên giận tím mặt... Vì muốn làm dịu lửa giận của Trần Lạc Nhạn, chính Thủy Thiên Thần lại chủ động giết chết toàn bộ các cô gái mình thường lui tới bên ngoài. Cho nên, tuy nói Trần Lạc Nhạn đã bức bách Thủy Thiên Thần tỏ thái độ, nhưng sát thủ cuối cùng lại do Thủy Thiên Thần phái tới.
- Tiếp theo, ta đã học được nhiều điều từ người tu hành kia, sau đó giết chết hắn... trong khoảng thời gian sau đấy, ta luôn chờ người có thể dẫn mình tới hoàng thành Trung Châu.
- Ta không biết bọn họ đã biết ta chết hay chưa, nhưng ta biết bọn họ nếu biết ta còn sống, chắc chắn sẽ biết ta rất hận Trần gia... Cho nên, ta che giấu thân phận của mình, ta lấy họ mình là họ Trần, ta muốn nhắc nhở mình không nên buông tha, không thể quên họ Trần này. Đồng thời cũng muốn lừa gạt họ, hẳn bọn họ cảm thấy nếu ta thật sự hận Trần gia và Thủy Thiên Thần, vậy tuyệt đối sẽ không dùng họ Trần hoặc họ Thủy...
Lâm Tịch lẳng lặng nghe xong toàn bộ câu chuyện xưa này.
Đây là một câu chuyện xưa rất phổ biến, đại khái là người đàn ông trong gia đình nuôi tình thân, bị cô vợ có thế lực phát hiện. Vì muốn tỏ rõ lập trường của mình, vì muốn cô vợ mình thấy rằng mình chỉ có mình ả ta, nên người đàn ông ấy đã giết chết toàn bộ tình nhân của mình. Vì không muốn chuyện của mình bại lộ, vì không muốn thanh danh hao tổn, hoặc vì không muốn đối thủ của mình tranh thủ tấn công, nên ông ta không những giết chết tình nhân, mà còn giết cả người nhà của họ.
Nhưng trong câu chuyện xưa này lại có vài điều ngoài sức tưởng tượng của hắn.
Ngay cả con gái mình cũng muốn giết... Trần Phi Dung mười ba tuổi vì muốn sống sót báo thù, nên không tiếc kính dâng thân thể mình cho sát thủ đã giết cả nhà... tên sát thủ kia tự nhiên biết nỗi hận trong lòng nàng, nhưng cuối cùng vẫn bị nàng giết. Trong chuyện này, rốt cuộc Trần Phi Dung đã phải trả giá nhiều như thế nào?
Câu chuyện này khiến lửa giận trong lòng hắn bùng phát, khiến sát ý của hắn càng lúc càng mãnh liệt.
Hắn nhìn Trần Phi Dung, nhẹ giọng nói:
- Trong kế hoạch của cô, cho dù cô có thể đến hoàng thành Trung Châu, có thể nhìn thấy được bọn họ... nhưng thân phận của họ lại rất tôn quý, cô chỉ có thể âm thầm ám sát họ. Cho dù thành công, chắc chắn cô cũng không thể sống sót được.
Trần Phi Dung gật đầu:
- Cũng như nếu đại nhân không thể giết chết Văn Nhân Thương Nguyệt và tiễn sư kia, đại nhân khó vui vẻ được. Nếu ta không giết Thủy Thiên Thần và Trần Lạc Nhạn, cả đời này ta không thể vui vẻ.
Lâm Tịch cũng gật đầu, nói:
- Ta hiểu... nhưng khi trước ta đã nói với cô, cừu hận có thể khiến chúng ta quên đi vài sự đau khổ, giúp chúng ta kiên cường hơn, nhưng không thể để cừu hận chiếm lấy tâm trí ta, không thể để cừu hận trở thành lý do ta còn sống. Nếu như phải lấy tất cả ra để báo thù, vậy cái giá này thật quá đắt.
- Nhìn kẻ thù khóc, chính mình cười, khiến kẻ thù chết, mình còn sống tốt, đây mới là đáng giá.
Lâm Tịch nhìn Trần Phi Dung, chậm rãi mà chân thành nói:
- Đời người giống như là đi chung một đường, bất kỳ cảnh vật, bất kỳ bằng hữu nào... tất cả đều đáng quý trọng.
Trần Phi Dung cười cười, ôn nhu nói:
- Có người như đại nhân đứng sau ta... ta sẽ không nghĩ tới chuyện ngọc đá cùng vỡ. Những gì đại nhân nói, ta sẽ nghĩ kỹ.
- Cô ở trong phân tiệm này quan sát mọi chuyện, ta đi xem Trương Linh Vận.
Lâm Tịch gật đầu, không nói thêm gì nữa, mở cửa xe rồi đi ra ngoài.
Ánh nắng ấm áp mà rực rỡ từ ngoài cửa xe hất vào, chiếu xuống người Trần Phi Dung.