Chương 277: Cút!

Tiên Ma Biến

Vô Tội 01-07-2023 20:10:22

Hiện giờ viên tướng lãnh Vân Tần cầm cây búa lớn còn cách người tu hành Huyệt man mạnh mẽ kia khoảng năm sáu trượng, nhưng lưỡi búa sắc bén trong tay ông ta đã phát ra một vầng sáng màu bạc, tạo thành một điểm sáng chói mắt, bắn ra, trong nháy mắt đánh tới bộ ngực người tu hành Huyệt man. Chiến phủ to lớn ông ta đang cầm trông còn nặng nề hơn thân người rất nhiều, nhưng cuối cùng lại hóa thành một chùm sáng nhanh như tia chớp, tạo nên hình ảnh đối lập rất quỷ dị. Nhưng sức mạnh của chùm sáng này lại không hề thua kém một thức toàn lực vừa rồi của Hoàng mi kiếm sư, sức mạnh khủng khiếp nhanh chóng ép tới trước mặt người tu hành Huyệt man, thổi bay ngọn lửa ra đằng sau. Hiện giờ người tu hành Huyệt man đang giằng co dữ dội với Hoàng mi kiếm sư. Mũi kiếm của Hoàng mi kiếm sư từng tấc xâm nhập vào cơ thể gã, mà vết cháy đen trên tay Hoàng mi kiếm sư đang cấp tốc lan tỏa, lan tràn khắp thân thể hắn ta. Lúc này người tu hành Huyệt man đã không thể chống trả một chém này của viên tướng lĩnh Vân Tần, nhưng gã lại không hề hoảng sợ. Trong mắt gã chỉ có Hoàng mi kiếm sư, song chưởng của mình và phi kiếm đang đâm vào ngực. - Chiến phủ cô tinh... ngươi là người tu hành học viện Thanh Loan... Nhưng ngay khoảnh khắc đó, Hoàng mi kiếm sư và tướng lãnh Vân Tần bỗng nhiên nghe được hàng loạt âm thanh sàn xạt, giống như có vô số sợi tơ được giăng trên không trung, cuối cùng hội tụ lại tạo thành những âm thanh giống như tiếng rắn. "Keng!" Khi còn cách ngực người tu hành Huyệt man chưa đầy một thước, chùm sáng kia như đụng vào một tòa núi lớn trong suốt, chợt vỡ tan. Sắc mặt Hoàng mi kiếm sư bỗng nhiên trắng bệch. Hắn thấy rõ ràng đây là một thanh phi kiếm mỏng như cánh ve, gần như trong suốt, dài chưa tới hai thước, ở đầu chuôi kiếm có biểu tượng như ma vương hai cánh. - Núi Luyện Ngục! Ba chữ đơn giản từ trong miệng hắn phát ra ngoài, hai chỉ tay trái hắn chập lại làm kiếm. Một luồng khí bàng bạc hóa thành trường kiếm vô hình, cấp tốc chém tới thanh phi kiếm trong suốt. Nhưng thanh phi kiếm trong suốt này lại nhanh hơn hắn, tưởng chừng như sẽ rơi xuống lại đột ngột sát đất bay lên, đánh thẳng tới con mắt của viên tướng lãnh Vân Tần. "Keng!" Viên tướng lãnh Vân Tần nâng chiến phủ lên, chuẩn xác ngăn chặn thanh phi kiếm này. Thân kiếm sắc nhọn kết hợp với tốc độ nhanh không tưởng va chạm vào thân chiến phủ tạo nên âm thanh chói tai khiến màng nhĩ người nghe muốn vỡ tan. Hoàng mi kiếm sư ra chiêu thất bại, hắn ta dùng tay phải muốn ấn mạnh trường kiếm sâu vào bên trong, nhưng người tu hành Huyệt man lại quát khẽ một tiếng. Hoàng mi kiếm sư lui về sau một bước, nhưng ánh lửa bỗng nhiên bùng lên, vết cháy màu đen trên tay hắn ta đã nhanh chóng lan khắp toàn thân. Hắn muốn quay đầu, muốn phát hiện tung tích người tu hành núi Luyện Ngục có tui vi cao hơn một bậc kia, nhưng cuối cùng không thể phát hiện được vị trí cụ thể của đối phương. Chỉ một tức sau, hắn đã ngã xuống, bị ngọn lửa nuốt chửng. Viên tướng lãnh Vân Tần chăm chú nhìn Hoàng mi kiếm sư đã bị ngọn lửa đốt chết, xoay người chạy nhanh như điên. Bởi vì ông ta không thể nào tìm được vị trí cụ thể của người tu hành núi Luyện Ngục, mà tu vi người đó lại cao hơn ông ta, cho nên, ông ta chỉ có thể bỏ trốn. "Xoẹt!" Thanh phi kiếm trong suốt đang ở trên không trung phát ra âm thanh kỳ lạ giống như có vô số con rắn đang hú gọi, bầu trời hiện giờ lại đang bị bóng đêm bao phủ, nên viên tướng lãnh Vân Tần không thể đoán được thanh phi kiếm này sẽ từ đâu đánh tới. Trên người viên tướng lãnh Vân Tần có một tia máu phiêu tán ra ngoài, nhưng ông ta lại không hề ngừng lại, nhanh chóng biến mất trong màn đêm. Âm thanh phi kiếm bay trong không trung cũng biến mất. - Cường giả tu hành ở Vân Tần... thật sự quá nhiều. Trong bóng đêm, tiếng thở dài của người tu hành thần bí núi Luyện Ngục vang lên. Trận chiến này, một Đại kiếm sư hùng mạnh gần như đã đạt tới Thánh sư đã ngã xuống... Qua nhiều năm người tu hành Đại Mãng và Vân Tần giao thủ với nhau, sự thật đã chứng minh là phương pháp tu hành giữa hai bên không thể phân cao thấp được, chỉ có thể dùng tu vi để chứng minh ai mạnh hơn ai. Nhưng lãnh thổ đế quốc Vân Tần lại rộng lớn hơn Đại Mãng, nên số lượng người tu hành Vân Tần cũng nhiều hơn Đại Mãng... Trên sườn núi Nam Tinh, Lâm Tịch chậm rãi mở hai mắt ra. Bầu trời đã hừng sáng. Hoa Nam Tinh nở rộ trong màn đêm đã khép lại. Sau khi ra quân lệnh không cho phép quân Tuần mục qua bên gò núi đối diện, đồng thời cảm thấy các quân sĩ Tuần mục đã hiểu được lý lẽ của mình, Lâm Tịch lập tức nghỉ ngơi, bắt đầu minh tưởng tu hành, khôi phục thể lực và hồn lực của mình. Bởi vì thể lực và hồn lực tiêu hao quá nhiều, nên thời gian tiến vào minh tưởng tu hành của hắn lần này nhiều hơn lúc bình thường rất nhiều, mãi cho đến lúc có những tiếng động khác thường vang lên, hắn mới giật mình tỉnh lại. Có thể vì mất máu quá nhiều nên hắn cảm thấy đầu óc hơi choáng váng. Sau khi hít vào thở ra vài cái, hắn mới nhận ra dường như âm thanh khác thường kia là tiếng giải thích và quát lớn, hơn nữa, lại có giọng nói nghe rất lạ. Cho nên, hắn hơi kinh ngạc, muốn lập tức đứng lên. Tuy nhiên, vừa mới hít sâu một hơi, hắn lại ngẩn người. Trong cảm giác của hắn, dường như dòng khí nóng chảy xuôi trong cơ thể đã mạnh hơn lần trước hắn tu hành không ít. Hắn tất nhiên hiểu rõ mỗi lần minh tưởng tu hành, người tu hành sẽ hấp thu tinh hoa nguyên khí trời đất, giúp hồn lực tăng lên, tu vi tất nhiên sẽ được đề cao. Nhưng điều khiến hắn sợ run người chính là... tốc độ tu vi tăng lên của hắn đêm qua dường như đã nhanh hơn bình thường ba đến bốn lần. - Thì ra là vậy. Sau một giây lát giật mình, Lâm Tịch lập tức biết nguyên nhân tại sao có chuyện này, nên nhẹ nhàng cười một tiếng. Càng thường xuyên giao chiến sinh tử với người tu hành, bản thân sẽ càng dễ mạnh mẽ hơn, đây chính là lý lẽ thường xuyên được nhiều người tu hành nhắc đến và ghi lại, Lâm Tịch cũng chưa bao giờ nghi ngờ điều này. Bởi vì theo hắn hiểu, đây đúng là một lý lẽ đơn giản và đầy đủ nhất. Thường xuyên giao chiến với người tu hành, tu vi tất nhiên sẽ được đề cao. Nhưng kể từ lúc tu hành trong hang đá ở mạch quáng Long Quang, ngộ được vài lý lẽ tu hành căn bản, bây giờ hắn đã có thể nhận ra những ẩn ý thâm sâu hơn trong câu nói trên. Hồn lực chính là sức mạnh ý niệm. Càng chuyên chú càng có thể giúp tinh thần tập trung, sức mạnh ý niệm sẽ tăng lên. Nguyên nhân khiến Lý Khổ rìa đường có thể xem tôm ngộ đạo, sau đó hồn lực ngày một mạnh hơn là vì trong đầu hắn chỉ có một ý niệm duy nhất: Phải để con tôm nhảy ra khỏi nước, rơi vào trong tay mình. Có thể nói hồn lực là một bàn tay vô hình bé nhỏ. Hắn muốn dùng bàn tay vô hình đấy bắt con tôm ra khỏi nước. Thuở ban đầu bàn tay vô hình này rất yếu ớt, thậm chí còn không thể ra khỏi thân thể được. Nhưng nếu như được tập luyện mỗi ngày, bàn tay vô hình đó sẽ có sức mạnh vươn ra bên ngoài, ngày một tích tụ sức mạnh hơn, đạt đến mức có thể lấy con tôm ra khỏi nước. Ngay lúc đối mặt với sinh tử, tinh thần con người dĩ nhiên sẽ trở nên tập trung đến mức trước nay chưa từng có. Đêm qua, vào lúc bắt đầu lao xuống sườn núi, tinh thần hắn đã trở nên tập trung đến mức trước giờ chưa làm được, giống như đang đối mặt với thời khắc sinh tử... Với nguyên nhân đó, tất nhiên tốc độ tu hành của hắn sẽ nhanh hơn. - Cuối cùng cũng bức ngươi được rồi đấy. Lâm Tịch đột nhiên nghĩ tới một câu nói rất thú vị, khóe miệng không nhịn được nhoẻn cười. Hắn nghĩ đến... hoàng đế không muốn hắn sống tốt, Hứa gia Hình ti cũng muốn hắn chịu khổ, sợ rằng trong quân đội này cũng có người của họ, luôn muốn phân nhiệm vụ nguy hiểm cho mình. Nhưng nếu như hắn không những hoàn thành tốt từng nhiệm vụ, mà tu vi cũng ngày một tăng cao hơn, vậy lúc đó những người này sẽ như thế nào?... Trong lúc Lâm Tịch bởi vì chuyện tu hành có được tâm đắc mà vui mừng trong lòng, thì tiếng quát lớn từ sườn núi đêm qua chiến đấu vẫn kéo dài truyền tới, nên Lâm Tịch phải đứng lên, đi tới chỗ đấy. - Lâm đại nhân! Tại một chỗ đất trống cách hắn không xa có mấy quân sĩ tuần mục đang canh gác, thấy Lâm Tịch đứng lên, bọn họ lập tức hành lễ đối với Lâm Tịch. Lâm Tịch vừa mới khom người đáp lễ, âm thanh xa lạ kia đã ngừng lại. Lâm Tịch đi lên đỉnh sườn núi, còn chưa kịp mở miệng hỏi gì, đã thấy có một tướng lãnh Vân Tần mặc giáp xanh nhẹ, rõ ràng không phải quân sĩ tuần mục mặc giáp đen, đang bước tới. Tân Vi Giới và Khang Thiên Tuyệt cũng đồng thời đi tới. Thấy Lâm Tịch xuất hiện, viên tướng lãnh Vân Tần xa lạ có khuôn mặt hình chữ quốc này hơi ngừng lại, sắc mặt trông rất kỳ lạ, nhưng hắn ta không vội vã mở miệng, chỉ không ngừng bước xuống. - Lâm đại nhân, ngài tỉnh rồi sao? Khi còn cách Lâm Tịch không quá xa, viên tướng lãnh Vân Tần này mới ngừng lại, chăm chú nhìn hắn, lạnh giọng nói. Lâm Tịch cau mày, mới chỉ nghe một câu nhưng hắn đã nhận ra đối phương không thích mình, trong lời nói lại ẩn chứa sự trào phúng. - Tân đại nhân, người này là ai? Đã như vậy, hắn càng không để ý đến đối phương, cho nên hắn thậm chí không nhìn người nọ, chỉ lạnh nhạt nhìn Tân Vi Giới bên cạnh, hời hợt hỏi. Tướng lãnh Vân Tần mặt chữ quốc nhất thời trầm mặt, ánh mắt biến lạnh. Tân Vi Giới cung kính khom người, nói: - Đây là Đốc chiến doanh trại Giám quân, Văn Già Thần Văn đại nhân. Lâm Tịch gật đầu. Mặc dù hắn chưa nhìn qua tên tướng lãnh Vân Tần này, nhưng ngay lúc đi tới đây, hắn đã nhìn ra trong ánh mắt của đối phương tràn đầy sự lạnh lùng, không hề có nét khoan hậu và tôn kính. Khi biết thân phận người này, lại nghĩ đến những lời giải thích và âm thanh quát to khi nãy, hắn lập tức biết cái mông người này không muốn ngồi yên rồi, căn bản không đáng để mình tôn kính. Nghĩ đến việc bây giờ là lúc chiến sự căng thẳng, trên chiến trường có rất nhiều quân nhân không sợ hãi quên cả sống chết của mình, nhưng còn có nhiều người muốn ra oai như vậy, Lâm Tịch lập tức giận dữ, sắc mặt trở nên vô cùng lạnh lùng, không muốn nói lời nào. Cũng không biết từ lúc nào mà sắc mặt tên quan viên từ doanh trại Giám quân này đã trầm hẳn xuống, lạnh lùng nhìn Lâm Tịch, hỏi: - Hôm qua quân răng nanh nhọn ở gò núi Đâm Tảo đối diện gặp phải cường địch, chính Lâm đại nhân hạ lệnh không được cứu viện? Lâm Tịch nhìn thoáng qua Văn Già Thần, chưa trả lời, mà trước hỏi Tân Vi Giới: - Tình hình đối diện thế nào? Bởi vì bên gò núi Đâm Tảo không có ai tới, mà việc họ sống hay chết cũng không liên quan đến hắn, nên sau khi hạ lệnh xong Lâm Tịch liền bắt đầu tu hành. Cuối cùng, bởi vì không có Huyệt man tiếp tục tập kích, nên đến lúc này hắn vẫn không biết tình hình quân răng nanh nhọn bên kia ra sao, đã chết hết hay còn ai sống? Tân Vi Giới hơi khẩn trương, nhẹ giọng nói: - Còn mười ba người. Lâm Tịch nhẹ giọng ồ một tiếng. - Lâm đại nhân! Nhưng lúc này Văn Già Thần bỗng nhiên nghiêm mặt, lớn tiếng quát: - Ta đang hỏi ngài tại sao hôm qua quân răng nanh nhọn gặp nạn, ngài lại không phát binh cứu viện? Lâm Tịch nhìn hắn một cái, rất bình tĩnh và chậm rãi nói: - Nếu như không có quân lệnh muốn thông báo, mau cút cho ta!