Cũng là một đại điện u ám không có ánh đèn, bên trong có những màn che nặng nề buông xuống, nhưng những màn che này không phải dùng để ngăn cản con người, mà là ngăn cách nguyên khí trời đất.
Ngay lúc bóng người Địch Sầu Phi xuất hiện trước cánh cửa đại điện này, bỗng nhiên có một bàn tay già nua đẩy mạnh cửa lớn màu vàng ra. Hồn lực mạnh mẽ không biết đã tích tụ bao nhiêu năm đột nhiên bộc phát, bàn tay này hóa quyền, đánh thẳng tới chỗ Địch Sầu Phi.
Hồn lực tụ tập ngay trước nắm đấm kết thành tinh chất, xé rách không khí, tạo nên những âm thanh mãnh liệt.
Cũng chỉ có những tiếng động ù ù này mới thể hiện được sự mạnh mẽ và bá đạo của một quyền trông rất ôn nhu mềm mại này.
Con ngươi Địch Sầu Phi lập tức co lại.
Sức mạnh ẩn chứa trong quyền này sợ rằng không hơn uy lực chiêu thức của hắn quá nhiều, nhưng tốc độ bộc phát hồn lực cùng với tốc độ ra quyền lại nhanh hơn hắn rất nhiều.
Tất cả yếu tố này cho thấy người vừa tung quyền đã từng là một người tu hành cấp Thánh sư, sau đấy không biết vì nguyên nhân gì mà cảnh giới lùi bước, hồn lực thối lui đến mức tu vi hiện giờ của người này chỉ có thể sánh ngang với hắn. Nhưng kinh nghiệm chiến đấu, cảm giác và sức mạnh thân thể lại không liên quan đến sức mạnh hồn lực, một đối thủ như vậy hiển nhiên còn đáng sợ những người cùng giai rất nhiều.
Nhưng hắn ta không dám dừng lại quá lâu, hồn lực bàng bạc từ trong cơ thể hắn xông ra ngoài, trong nháy mắt quán chú vào trường kiếm trong tay.
Trường kiếm tung ra, thân kiếm đánh vào trên quyền, nhưng lại không có tiếng động ầm ĩ vang lên, trường kiếm dán chặt vào quyền của người đánh.
Một âm thanh ngạc nhiên từ trong đại điện u ám phát ra, trong nháy mắt đó, Địch Sầu Phi đã lợi dụng thân kiếm chấn động kiềm chế đối thủ, đột ngột tăng tốc độ mình lên, tiến thẳng vào đại điện.
Nhưng ngay lúc này, đột nhiên có một bàn tay khô héo khác đưa ra ngoài.
Địch Sầu Phi khẽ nín thở, lòng ngạc nhiên vô cùng.
Trước khi bàn tay khô héo này vươn ra ngoài, không có bất kỳ khí tức nào tản phát, không chỉ riêng khí tức hồn lực của chủ nhân cánh tay, ngay cả khí nóng do da thịt người phát ra cũng không có, tựa hồ toàn bộ đều thu liễm vào trong cơ thể... chủ nhân của cái tay này cùng với chủ nhân của quyền khi nãy hiển nhiên không phải là một người. Nhưng điều quan trọng chính là trước khi cánh tay này vươn ra, Địch Sầu Phi căn bản không cảm giác được có một đối thủ gần mình đến như vậy.
Chủ nhân của cái này này tựa như một cái bóng luôn ở bên người hắn, đợi đến lúc này mới tấn công.
"Vèo!"
Ngay nháy mắt vươn ra ngoài, ngón trỏ và ngón giữa của cái tay này chặp lại làm kiếm, sức mạnh ở bên trong cơ thể cùng lúc bộc phát tạo thành một thanh kiếm lớn, mãnh liệt chém tới Địch Sầu Phi.
Tuy nhiên, tướng lãnh biên quân Vân Tần vĩnh viễn là người tu hành biết chiến đấu nhất.
Trong nháy mắt này, Địch Sầu Phi không thể trốn tránh được nữa lập tức tụ tập hồn lực đến tay trái của mình, ngăn cản thanh kiếm lớn vô hình.
Ầm ầm...
Ống tay áo cánh tay trái của Địch Sầu Phi lập tức nổ tung, để lộ lớp nhuyễn giáp màu xanh lục. Cả cánh tay trái của hắn mềm nhũn xuống, không biết là vì vừa rồi cứng rắn ngăn chặn chiêu thức của đối phương nên cả cánh tay đã bị trật khớp hay là xương cốt gãy lìa. Sắc mặt hắn trắng bệch, một vệt máu tươi xuất hiện ở khóe môi, trường kiếm trong tay phải bay ra ngoài, cả người cũng liên tục lùi về phía sau.
Hồn lực bàng bạc không ngừng phát ra ngoài, cánh cửa lớn màu vàng ở đại điện đã được đẩy ra hoàn toàn.
Ngay đằng sau cửa điện màu vàng to lớn là một màn che màu đen nặng nề bay phất phới, tựa như sóng biển màu đen. Nhờ có ánh mặt trời chiếu vao, Địch Sầu Phi mới thấy rõ cảnh vật ở bên trong, nhưng đứng trước của đại điện bây giờ không phải là hai, mà chính là ba lão già có khuôn mặt già nua, vóc người khôi ngô.
Hơn nữa, đôi mắt của ba lão già này đều lõm sâu vào bên trong, rõ ràng là người mù.
"Rầm"
Lưng của Địch Sầu Phi đụng phải một bức tường bằng ngọc đằng sau.
Ba lão già có cách thức chiến đấu và tu vi hoàn toàn khác với những người tu hành bình thường hiện giờ ở thế giới bên ngoài đều lạnh lùng và ngạc nhiên nhìn Địch Sầu Phi. Bọn họ không biết rốt cuộc trong hoàng thành Trung Châu đã xảy ra biến cố gì, thật không ngờ lại có người dám xông vào tận nơi này.
Ngay nháy mắt lưng đụng nát bức tường bằng ngọc, Địch Sầu Phi lại phun ra một ngụm máu bầm. Nhưng ngoài dự đoán của ba lão già kia, hắn lại không dựa thế chạy thoát thân, mà còn đột ngột bộc phát hồn lực trong cơ thể, tụ vào hai chân của mình, khiến cả người của hắn tựa hồ biến thành một tảng đá do máy bắn đá bắn ra ngoài.
Một bức tường ở phía góc của đại điện này phát ra một tiếng nổ thật lớn!
Gạch đá bay tán loạn, một lổ thủng lớn xuất hiện, cả người Địch Sầu Phi theo lổ thủng này bay vào bên trong, không biết xông qua bao nhiêu màn che màu đen nặng nề, cấp tốc tiến tới ngay giữa đại điện.
Ba lão già kia đồng thời lớn tiếng gầm lên.
Lão già ra quyền đầu tiên khi nãy tiếp tục tung quyền, từng quyền một đánh tới sau lưng Địch Sầu Phi, nhưng quyền phong lại bị mấy màn che màu đen chắn hết, chỉ có một số ít đánh trúng Địch Sầu Phi.
Địch Sầu Phi lảo đảo mấy cái, cả người dựa thế tiến tới trước nhanh hơn.
Lão già thứ hai vung tay làm kiếm, lăng không đánh tới, cắt rách bộ giáp bền chắc ở ngay bên hông Địch Sầu Phi, thậm chí có thể nhìn thấy mấy đốm xương trắng sau lớp da thịt bấy nhầy. Máu tươi trên người Địch Sầu Phi tuôn ra như suối, khiến cả nửa người hắn bị nhuộm đỏ.
Lão già thứ ba đã đến ngay sau lưng Địch Sầu Phi, nhưng ngay lúc đó lão ta lại đột nhiên mạnh mẽ dừng ngay trên không trung.
Bởi vì Địch Sầu Phi đã tiến đến trung tâm của đại điện này.
Chỉ mới nhìn thoáng qua, Địch Sầu Phi đã lấy được đáp án mình muốn biết, đồng thời biết tại sao ba lão già kia không dám bộc phát hồn lực mạnh mẽ ở nơi này, ngược lại còn tự làm bị thương mình để dừng lại. Hắn đã biết được một bí mật ở núi Chân Long.
Ngay lúc hắn làm bộ đạp mạnh chân xuống đất, khiến cho ba lão già bị mù kia biến sắc lo sợ, Địch Sầu Phi lại ho khan một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi. Khi ngụm máu tươi được hắn phun ra phóng tới một màn che màu đen vốn dùng để chắn gió và nguyên khí trời đất trong đại điện, cả người của hắn đã lướt đến một bức tường khác trong đại điện, phá tan tạo thành một lổ thủng, cấp tốc xông ra ngoài...
Cùng thời khắc đó, ba lão già bị mù trong đại điện này một lần nữa biến sắc.
Bọn họ có thể cảm giác rõ ràng có một luồng gió khác thường do nguyên khí dao động và vô số âm thanh dày đặc tạo thành đang từ đằng xa truyền đến.
Nơi phát ra vô số âm thanh dày đặc đó là một ngôi đền cổ bằng đá cổ xưa sau ngọn núi này, sâu thẳm vô cùng, tựa hồ ngôi đền cổ đó như một vực sâu hun hút, khiến người ta khó tưởng tượng được.
Có một cơn cuồng phong từ cửa ngôi đền cổ bằng đá lao ra ngoài, làm thổi tung vô số lá vàng khô ở trước thềm đá.
Có những sợi dây leo to lớn từ đỉnh ngọn núi kéo dài xuống ngôi đền cổ bị cuồng phong xé rách, khiến chúng trông rất yếu ớt, bị đánh rách thành từng đoạn, lũ lượt bay ra ngoài.
Địch Sầu Phi vừa biết được một bí mật trong núi Chân Long, sau đấy cấp tốc phá vòng vây lao ra ngoài cũng cảm giác được có hai luồng sức mạnh mạnh mẽ đang va chạm với nhau, thần sắc sợ hãi bắt đầu xuất hiện trong mắt hắn. Hắn cố gắng chịu đựng vết thương trong cơ thể, liều mạng chạy theo lộ tuyến đã vạch ra từ trước để thoát thân. Lúc này, hắn mới biết không phải những gì mình mong đợi trước đó đều thành sự thật, hiện giờ ở trong núi Chân Long vẫn có Thánh sư trấn giữ, chứ không phải toàn bộ đã được điều đến trong thành Trung Châu.
Chỉ là, có lẽ tên Thánh sư này cũng đang phải đối phó với một kẻ xâm nhập khác như hắn, hơn nữa người đấy cũng là một Thánh sư...
Sau mười mấy tức cuồng phong xuất hiện ở cửa ra vào ngôi đền cổ bằng đá, cả ngôi đền này lập tức bị chấn động mạnh hơn trăm lần.
Nam Cung Vị Ương lại xuất hiện ở cửa ra vào ngôi đền cổ bằng đá, khuôn mặt vẫn bình tĩnh như thường ngày, nhưng trên bộ thanh sam nàng ta đang mặc lại xuất hiện thêm vài đường rách.
Ngay khi cả người nàng đã hoàn toàn lùi ra sau thềm đá, ánh kiếm lạnh như băng của nàng mới từ bên trong thoát ra ngoài, huyền phù trước người nàng.
Một lão già có vóc người thấp bé, thân mặc một bộ áo màu vàng thêu hình rồng xuất hiện ở cửa ra vào, đạp lên thềm đá đã được cuồng phong thổi sạch sẽ.
Ở thời đại đế quốc Vân Tần hiện giờ, chỉ có hoàng đế Vân Tần và trưởng công chúa mới có thể mặc y phục màu vàng có thêu hình rồng, nhưng vào thời kỳ tiên hoàng còn sống, còn có một số người được mặc y phục như vậy, họ là những người được tiên hoàng khen ngợi nên ban cho áo vàng thêu hình rồng. Nhóm người này chính là tử sĩ của tiên hoàng, Chân Long vệ.
- Ngươi phải chết.
Dường như cho đến thời khắc này, tên Chân Long vệ trong truyền thuyết Vân Tần có liên quan đến tiên hoàng - phụ thân Trưởng Tôn Cẩm Sắt, mới nhìn thấy rõ khuôn mặt trẻ thơ của Nam Cung Vị Ương. Có lẽ vì Nam Cung Vị Ương quá trẻ và mạnh mẽ, nên khuôn mặt của lão ta hơi biến hóa, tựa như đang nhớ lại thời mình còn trẻ như thế nào. Nhưng lão ta lập tức lên tiếng, âm thanh quái dị và hùng hồn, ẩn trong đấy là sự tiếc nuối vô hạn.
- Từ khi Vân Tần lập quốc đến nay, ngươi là thiên tài tu hành có tư chất tốt nhất ta từng thấy... Nhưng cô bé này, núi Chân Long không phải là nơi ngươi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi.
Đối mặt với những lời này của lão già có vóc người thấp bé, Nam Cung Vị Ương chân tình lắc đầu, thâm ý nói:
- Ông không có ngón tay.
Hai tay và những bộ phận khác trên người của lão già có vóc người thấp bé này đều ẩn vào sau bộ quần áo màu vàng thêu hình rồng uy nghiêm, chỉ có đỉnh đầu lộ ra ngoài. Nghe thấy câu này, lão ta không những không cảm thấy ngoài ý muốn, ngược lại còn có một luồng ánh sáng màu vàng từ trong tay áo lão bay ra ngoài, đó là một thanh tiểu kiếm màu vàng, bên trên có khắc hình rồng.
- Không có ngón tay, hồn lực càng bộc phát mau hơn.
Lão ta nhìn Nam Cung Vị Ương, nói:
- Hơn nữa, ta cũng có kiếm.
- Nhưng ông sợ kiếm của tôi.
Nam Cung Vị Ương một lần nữa chân tình lắc đầu, nhìn lão già nói:
- Tôi không có thời gian suy nghĩ là vì sao, nhưng ông quả thật rất sợ thanh kiếm này... cho nên, mặc dù tu vi của ông cao hơn tôi, nhưng không giữ tôi được.
Cả người của lão già có vóc dáng thấp bé này bỗng nhiên run lên, khóe miệng cũng phải giật giật.
- Ông cũng không có đầu ngón chân.
Lúc này, Nam Cung Vị Ương lại rất thản nhiên nhìn thoáng qua hai chân của lão ta, nói:
- Tôi cũng không thể cẩn thận suy nghĩ là vì sao, nhưng không có đầu ngón chân, ông không thể di chuyển linh hoạt bằng tôi được, nên ông càng không có khả năng giữ tôi lại.
Nói xong câu này, nàng ta - tên Thánh sư có cá tính nhất trên thế gian, liền xoay đầu rời đi.
Cả người nàng tiến thẳng tới trước, mà thanh phi kiếm của nàng tựa như có sinh mệnh, luôn luôn đi theo sau nàng vài thước.
Cả người lão già có vóc dáng nhỏ bé lại sáng ngời, thanh phi kiếm màu vàng cũng lấp lánh không ngừng, nhưng cuối cùng lão ta lại không bước ra.
- Không phải ta sợ kiếm của ngươi, chẳng qua khí tức lạnh như băng của nó lại khiến ta nhớ tới một chuyện cũ.
- Ngươi đã mang đi một nửa bí mật của núi Chân Long, chẳng qua ngươi có biết việc mình đang làm có nghĩa như thế nào không.
Sau khi khí tức của Nam Cung Vị Ương hoàn toàn biến mất khỏi thế giới cảm giác của mình, lão già có vóc dáng thấp bé này khẽ run rẩy, bất đắc dĩ thở dài một cái.