Chương 527: Chiến tranh còn đang tiếp diễn

Tiên Ma Biến

Vô Tội 01-07-2023 20:10:17

Tại tiền đồn của một đội quân Vân Tần, vị giáo quan Vân Tần đang đứng trên tháp canh bằng gỗ bỗng nhiên mở to mắt. Một con tuấn mã xuất hiện trong tầm mắt hắn ta. Hiện giờ nắng trưa chói chan, trước mặt hắn ta là một vùng đất trống trải, nên con tuấn mã này khi xuất hiện mới trông đột ngột như vậy. Trời đất đang yên tĩnh đột nhiên xuất hiện thêm một âm thanh không hài hòa. Đây là một chiến mã có yên ngựa, phía trên không có một bóng người, hai bàn đạp làm bằng đồng thau lấp lánh dưới ánh nắng chói chan. Sau khi con chiến mã này xuất hiện, tiếp đó là con chiến mã thứ hai, thứ ba, thứ tư... Một loạt chiến mã to lớn xuất hiện, tạo thành xu thế mây đen áp đỉnh, xông vào trong đôi mắt ưng bằng đồng thau của hắn, tràn ngập đôi mắt to. - Địch tập kích! Vị giáo quan Vân Tần này lập tức hoàn hồn, sau đấy dồn hết khí lực hét to lên một tiếng. Tất cả quân nhân Vân Tần nghe thấy âm thanh này đều khẽ nhíu mày một cái, trái tim co rút lại, tuy không nói gì nhưng thân thể của họ lại hành động. Sát khí lạnh thấu xương cấp tốc lan tràn khắp quân doanh. Đây là một tiền tiêu quan trọng để đi tới lăng Trụy Tinh, cũng là khu vực thuộc phạm vi khống chế của quân đội Vân Tần. Trong tình huống ban ngày như vậy, quân đội đối phương cho người tập kích quấy nhiễu là vô dụng. Nếu như quân đội Đại Mãng xuất hiện ở đây, lại mạnh mẽ tấn công, cho thấy thế giằng co giữa song phương sẽ đánh vỡ, tất nhiên quân đội Đại Mãng đang có chiến dịch lớn, khi đấy số lượng quân địch điều động không phải là mấy ngàn như lúc bình thường, mà chính là mấy vạn quân sĩ. Đại quân lớn như vậy sẽ tạo thành sóng triều kinh khủng. Thân làm tiền đồn đầu tiên phải chiến đấu với cơn sóng triều này, bất kể kẻ thắng cuối cùng của đợt tấn công này là Vân Tần hay Đại Mãng, chỉ sợ trong các quân nhân Vân Tần ở đây không còn mấy người có thể sống sót. - Vì Vân Tần! Sau khi phát lệnh cảnh báo, nói ra ba chữ "địch tập kích", tên giáo quan Vân Tần đang đứng trên tháp canh bằng gỗ lạnh lùng rút trường kiếm trên lưng ra, sau đó nhẹ nhàng nói tiếp ba chữ, chuẩn bị nghênh đón kẻ địch. Nhưng ngay lúc này, thân thể tên giáo quan Vân Tần này bỗng nhiên cứng ngắc, thần sắc khiếp sợ và không thể tin được hiện rõ trên khuôn mặt hắn ta. - Tướng quân. Hai tiếng khác thậm chí còn dồn dập hơn tiếng cảnh báo ban đầu từ trong miệng hắn ta phát ra ngoài. Quân sĩ tiền tiêu có thể được ví như ánh mắt của quân đội Vân Tần. Quân lệnh đầu tiên phải chính xác, để giúp quân đội có thể hành động kịp thời. Hiện giờ tên giáo quan Vân Tần đó lại nói ra hai chữ này, chỉ có thể là tình huống xuất hiện biến hóa, đã xảy ra chuyện hắn ta cũng không biết quyết định như thế nào. Một tướng lãnh mặc giáp đen lạnh lùng nhún người vài cái, nhanh chóng lướt lên tháp canh bằng gỗ. Viên tướng lãnh Vân Tần có khuôn mặt lạnh lẽo đến mức tận cùng này nhanh chóng hiểu được vì sao giáo quan tiền tiêu của mình lại phản ứng như vậy. Đằng sau bầy chiến mã đông nghịt như mây đen lại không có đại quân xuất hiện. Mà trên yên ngựa của những con chiến mã to lớn rõ ràng thuộc về quân đội Đại Mãng đấy, gần như lại trống không, có chưa tới một trăm quân sĩ mặc giáp đen. Rất hiển nhiên những con chiến mã này và các quân sĩ mặc giáp đen kia đã rất mệt mỏi, cho dù là trong khoảng thời gian ngắn này, hắn cũng có thể nhìn thấy có chiến mã kiệt sức đến nỗi sùi bọt mép té xuống, chết đi. Hắn cũng có thể thấy có rất nhiều quân sĩ mặc giáp đen đã không còn sức ngồi thẳng, họ còn chưa rơi xuống là nhờ trước đó đã dùng dây thừng trói chặt trên lưng ngựa. Mà điều khiến hắn ta phải khẽ nín thở, lồng ngực như muốn căng tràn lên chính là hắn thấy trong gần một trăm người đó, có một người ngoan cường giơ cao quân kỳ. Đây là một quân kỳ màu đen bị tên bắn xuyên thủng nhiều chỗ, có ngôi sao và những đường vân màu đỏ sậm... đây là quân kỳ của biên quân Thiên Hà. - Đợi! Sau nháy mắt ngừng lại, viên tướng lãnh mặc giáp đen có khuôn mặt trầm lãnh như bao tướng sĩ Vân Tần khác bỗng nhiên xúc động, đôi mắt như có lệ nóng muốn tuôn trào. Hắn ta trước tiên ra một quân lệnh, ngăn cản quân giới tấn công, đồng thời lệnh cho quân đội tiền tuyến đề phòng. Cuối cùng, hắn ta nhảy xuống tháp canh bằng gỗ, một lần nữa phát lệnh: - Là người của mình! Tiền phong doanh, cùng ta đón quân! Hiện giờ không có lời nói nào có thể hình dung tâm tình của viên tướng Vân Tần đang rơi lệ nóng này. Mặc dù trước kia đã có chuyện Thiên Diệp quan bị quân địch giả trang công phá, nhưng hiện giờ, chỉ dựa vào quân kỳ cũng như khí tức trên người của các quân sĩ đang đi tới kia, hắn có thể dùng tánh mạng để đảm bảo đây là quân nhân Vân Tần, là biên quân Thiên Hà chân chính. Biên quân Thiên Hà đã rút lui hơn hai mươi ngày, nhưng hơn hai mươi ngày này, các quân nhân biên quan Thiên Hà này vẫn còn sống, vẫn có thể về tới đây. Đối với hắn, đối với cả đế quốc Vân Tần, đây là một kỳ tích chân chính, là một kỳ tích khiến nhiệt huyết người ta sôi trào, khiến người ta phải rơi lệ. Mạc Tầm Hoa tay cầm chặt quân kỳ biên quân Thiên Hà đã mệt mỏi đến mức bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống, nhìn khi nhìn tới đội kỵ quân màu đen đang xông tới, hắn ta lại kiên cường cầm lấy quân kỳ. - Mau lên! - Chữa bệnh và chăm sóc!... Đội kỵ quân màu đen rốt cuộc đã tràn vào trong đoàn ngựa, từng tiếng Vân Tần quen thuộc mạnh mẽ vang lên bên tai hắn. Đôi môi khô khốc của Mạc Tầm Hoa lại rỉ máu, tầm mắt hắn hơi mơ hồ. Hắn thấy có một bóng đen vọt tới bên cạnh hắn, sau đấy bóng đen này đỡ lấy người hắn, rót chút nước mát lạnh vào trong miệng hắn. - Sao các ngươi có thể sống sót được? Khi câu hỏi này vang lên, Mạc Tầm Hoa mới bắt đầu thanh tỉnh lại. - Thái tử Đại Mãng hẳn đã bị Lâm Tịch Lâm đại nhân ám sát/ - Là Lâm đại nhân cứu chúng ta, ngài dẫn chúng ta đánh bất ngờ chuồng ngựa của quân đội Đại Mãng... nên chúng ta mới có thể sống sót tới đây. Nhìn tướng lãnh Vân Tần mặc giáp đen đang cầm lấy túi nước mớm cho mình, Mạc Tầm Hoa ho khan, khó khăn nói. - Lâm Tịch Lâm đại nhân? Thái tử Đại Mãng? Thân thể của viên tướng mặc giáp đen này một lần nữa cứng ngắc, túi nước trong tay nhất thời khó giữ vững được, nước từ bên trong chảy ra làm ướt cả bộ ngực đầy máu và bộ giáp nhiễm bụi của Mạc Tầm Hoa. So với việc dùng ngựa truyền tin, có nhiều quân tình thậm chí còn được cấp báo nhanh hơn. Dựa vào những tin tức do một số tiềm ẩn cũng như mật thám Vân Tần truyền tin trở về, quân đội Vân Tần tiền tuyến đã biết được có một đội xe ngựa từ hoàng cung Đại Mãng khởi hành, bắt đầu tham gia vào tiền tuyến, nhất định có đại nhân vật đến chiến trường đốc chiến hoặc là cổ vũ quân đội. Đây là một tin tức vô cùng quan trọng đối với quân đội Vân Tần. Bởi vì nếu như có tướng lãnh cường đại hoặc là một nhân vật có thân phận tôn quý đến tiền tuyến đốc chiến, rất có thể sau đó quân đội Đại Mãng sẽ phát động chiến dịch lớn. Cũng giống như bên phía quân đội Vân Tần có những người như thủ phụ hoặc trưởng công chúa đích thân ra tiền tuyến đốc chiến... quân đội Vân Tần khẳng định sẽ được đề cao khí thế, sẵn sàng chiến một trận. Mà từ nhiều ngày trước, dựa theo quân tình tiềm ẩn và mật thám truyền đến, tên đại nhân vật đến đại quân Đại Mãng rất có thể là thái tử Trạm Thai Thủ Trì. Hơn nữa, điều quan trọng nhất là dường như tên thái tử Đại Mãng này đã bị ám sát, đã bị một người nào đó giết chết. Bởi vì đối với ngay cả quân đội Đại Mãng, đây tuyệt đối là một tin tức kinh thiên động địa, nên vẫn được giữ bí mật, cần phải có thời gian để xác minh lại. Tin tức này khiến cho quân đội Vân Tần cảm thấy rất nghi ngờ, trong vương triều Đại Mãng, thái tử là người có địa vị tối cao như hoàng đế, một khi đích thân tới tiền tuyến thân chinh để đốc chiến, sao quân đội Đại Mãng có thể phớt lờ được? Được nhiều quân sĩ bảo vệ như vậy, sao có thể bị ám sát được? Có lẽ quân đội Đại Mãng muốn dùng âm mưu quỷ kế này để khiến quân đội Vân Tần có hành động, thậm chí là dựa vào đó tìm ra mật thám và tiềm ẩn của Vân Tần. Nhưng dựa vào những gì Mạc Tầm Hoa nói... tin tức này là sự thật sao? - Ý của ngươi là... các ngươi tham dự vào lần ám sát này của Lâm đại nhân? Viên tướng lãnh mặc giáp đen hồi phục tinh thần, thở mạnh một cái, nhìn Mạc Tầm Hoa hỏi. - Đúng vậy. Mạc Tầm Hoa nhìn viên tướng lãnh này, liếm bờ môi khô khốc, nói: - Chúng ta mang theo ngựa lao ra khỏi quân doanh, Lâm đại nhân đã ám sát. Dựa vào những tiếng kêu của quân sĩ Đại Mãng, dường như thái tử đã bị Lâm đại nhân bắn chết... đây nhất định là nguyên nhân chúng ta còn sống trở về. Viên tướng lãnh Vân Tần mặc giáp đen nghe được câu trả lời khẳng định, lồng ngực tựa như bị một cây búa lớn đập trúng, hồi lâu sau mới nói: - Vinh quang chân chính tuyệt đối sẽ không bị mạt sát, tin tức này hẳn đã được các mật thám khác truyền về. Dân chúng cả Vân Tần sẽ nhanh chóng biết được chuyện đã xảy ra... - Đội quân đó có bao nhiêu người? Viên tướng lãnh này đột nhiên im lặng, sau đấy mới ngập ngừng hỏi tiếp: - Lâm đại nhân còn sống không? Mạc Tầm Hoa nhìn hắn, trầm mặc một hồi mới trả lời: - Hơn hai vạn năm ngàn người, Lâm đại nhân tiến vào trung quân, ám sát thái tử. Tướng lãnh Vân Tần lại trầm mặc một lần nữa. Sau đấy, hắn ta mới quát lớn lên một tiếng, ra lệnh cho quan văn trong quân ghi chép chuyện xảy ra nơi đây, nhanh chóng truyền về hồi báo. Ám sát thái tử đối phương ngay tại trung quân hơn hai vạn năm ngàn người, Lâm Tịch còn có thể sống không? Mặc dù viên tướng Vân Tần mặc giáp đen này là người có ý chí sắt đá, nhưng đôi mắt đã bắt đầu chan chứa nước mắt. Cho dù hắn là người Vân Tần, nhưng hắn cũng cảm thấy Lâm Tịch không thể nào còn sống khi đối diện với đại quân như vậy được. Nhưng viên tướng Vân Tần mặc giáp đen này lại không biết ngay lúc này, khi hắn ta còn đang bị vô số cảm xúc khác nhau bao phủ tâm tình, đã có một người tu hành Đại Mãng sắc mặt âm trầm dị thường, cùng với mười mấy đội kỵ quân Đại Mãng đang không quản ngày đêm tìm kiếm tung tích Lâm Tịch và Cao Á Nam... Cùng một thời gian. Trong sơn mạch Đăng Thiên cực bắc đế quốc, trong những ngọn núi được phủ đầy tuyết trắng của học viện Thanh Loan. Có hơn mười giảng viên và giáo sư học viện mặc áo đen đang dọn dẹp những thi thể cường giả cũng mặc áo đen như bọn họ. Sau khi lão nhân cùng thời đại với Hạ phó viện trưởng, cũng là thủ lĩnh những người muốn chống lại học viện chết đi, chiến tranh học viện Thanh Loan đã kết thúc. Lão nhân ngồi nhìn La Hầu Uyên cũng cô đơn rời khỏi học viện Thanh Loan, không quan tâm đến trần thế nữa. Nhưng đây chỉ là lần đại thanh tẩy tàn khốc nhất trong lịch sử học viện Thanh Loan, có những cuộc chiến nhỏ khác vẫn đang kéo dài. Một nam tử trung niên có mái tóc đen bay phất phới trong tuyết, ở lồng ngực có rất nhiều vết thương chảy máu, nhưng khuôn mặt vẫn đầy sự kiêu ngạo, đang đi ngang qua những vũng máu. - Chỉ là các khoa trong học viện phân tranh với nhau, nhưng tại sao lại đề cập đến hoàng quyền và học viện? Tại sao cần đổ máu như vậy? Ánh mắt của nam tử trung niên này bỗng nhiên lộ vẻ cô đơn và tĩnh mịch, miệng thở dài một tiếng. Trong tiếng thở dài, một luồng ánh kiếm mang theo khí tức điên cuồng đánh thẳng vào cái khóa trên cánh cửa dầy cộm nặng nề ở đằng trước, nhanh chóng phá nát ổ khóa. Ông ta là Tần điên Tần giáo sư khoa Chỉ Qua. Cánh cửa sắt dầy cộm nặng nề trước mặt ông ta mở ra, bên trong rõ ràng là nơi luyện chế các loại hồn binh, có rất nhiều phù trận được khắc đầy trên mặt đất, có những trọng khải to lớn chưa bao giờ được nhìn thấy, lại có vài khối bảo thạch phát sáng chói mắt, lại có những con hạc gỗ phát ra ánh sáng màu vàng nhu hòa. Cùng một thời gian. Có một con hạc gỗ phát ra ánh sáng vàng từ phía sau ngọn núi bay lên, phá vỡ lớp tuyết dày cộm, lao ra khỏi núi rừng, lướt lên bầu trời bao la đầy gió tuyết với một tốc độ kinh người. Vị giảng viên mặc áo bào đen, lưng đeo một hòm gỗ lớn, đang ngồi trên thân con hạc gỗ bỗng nhiên trừng mắt thật to. Hắn thấy trên ngọn núi phía trước có một tiễn thủ một mắt mặc áo bào đen. Đông Vi một mình một người đứng trên ngọn núi cao nhất, nhìn con hạc gỗ này. Trong tay ông ta là "tiểu hắc" của Trương viện trưởng. Một cây tên từ đỉnh ngọn núi này bay ra ngoài. Sau đó, dường như tuyết rơi trong trời đất đã ngưng tụ ngay đầu cây tên này, nháy mắt phủ xuống con hạc gỗ. Con hạc gỗ biến thành vô số mảnh gỗ vụn. Vị giảng viên mặc áo bào đen ngồi trên hạc gỗ cũng biến thành mảnh nhỏ, nhưng điều khiến người ta nhạc nhiên chính là chiếc rương gỗ mà giảng viên mặc áo bào đen đó mang theo mình lại còn hoàn hảo, rơi xuống nền tuyết thật dầy trên mặt đất. Không bao lâu sau, có một giảng viên mặc áo bào đen xuất hiện, nhặt cái rương gỗ đó lên.