Con đường bằng đá hướng thẳng tới trước tựa hồ không thấy cuối, chìm vào trong sương mù mờ ảo.
Cao Á Nam, Khương Tiếu Y, Biên Lăng Hàm và Lãnh Thu Ngữ đang đứng trên một quảng trường sau một sơn môn bị sương mù bao phủ. Đằng trước bọn họ, ngoài Từ Sinh Mạt luôn tỏ vẻ khó chịu ra, còn có rất nhiều giảng viên và giáo sư học viện Thanh Loan mặc áo bào đen, bao gồm cả giáo sư Tần điên đã lâu không thấy.
Học viện Lôi Đình được chính hoàng đế Vân Tần thiết lập để áp chế học viện Thanh Loan, nên xét về mọi phương diện, học viện Lôi Đình sẽ không thua kém học viện Thanh Loan bao nhiêu.
Hiện giờ, quảng trường mà đám người Cao Á Nam đang đứng trên được dùng một loại gạch màu vàng xây nên, xung quanh quảng trường còn có rất nhiều cung điện màu vàng san sát nhau, khiến cho quảng trường này như được một sơn cốc bao bọc lại.
Mà cuối quảng trường này lại là một sơn môn khác, sơn môn này giống như một lối đi thông lên trời, xuyên qua cổng trời do thiên nhiên tạo thành, đi tới ngọn núi Lôi Minh cao nhất.
Con đường từ quãng trường này cho đến núi Lôi Minh có rất nhiều kiến trúc được xây nhau san sát, tựa như một tòa thành lớn siêu thoát cả thế gian, hoặc đây chính là một hoàng thành hoàn toàn khác được xây dựa vào núi
Xanh vàng rực rỡ, khí thế mênh mông, đây chính là khí thế của học viện Lôi Đình.
Nếu như không phải khắp nơi đều có máu tươi, hồn binh bể tan tành và thi thể, tất cả những người đứng trên quãng trường này nhìn lại sau lưng mình, nhìn thấy gió núi mát mẻ, nhìn thấy tầng tầng kiến trúc đẹp đẽ được xây nên, sợ rằng còn tưởng mình đã đến thiên cung chốn nhân gian.
Cũng như năm xưa Nghê Hạc Niên làm theo lệnh hoàng đế, tiến đến học viện Tiên Nhất thanh tẩy một lần, mặc dù trong lễ tế thu năm ngoái học viện Lôi Đình đã tổn thất không ít cao thủ, học viện Thanh Loan tựa như đã chiếm lấy ưu thế tuyệt đối, nhưng một khi có áp bách, tất nhiên sẽ có phản kháng.
Trên quãng trường này đã liên tục xuất hiện đại chiến, xung quanh đám người Cao Á Nam, Từ Sinh Mạt hay Tần điên và các cường giả học viện Thanh Loann, đều có vài chục thi thể người tu hành học viện Lôi Đình, máu trong người họ gần như đã chảy khô.
Có trên trăm người tu hành học viện Lôi Đình đang tụ tập tại một góc trên quãng trường này.
Bọn họ mặc bộ quần áo màu vàng, hoàn toàn đối lập với quần áo màu đen mà các cường giả học viện Thanh Loan đang mặc.
Mấy người này, có lẽ vì không muốn, không dám hoặc là vì những nguyên nhân phức tạp hơn, nên không lựa chọn phương pháp chiến đấu ngăn cản học viện Thanh Loan tiến vào tiếp quản học viện Lôi Đình, nhưng phần lớn bọn họ đều cảm thấy nhục nhã.
Trong những người này, Từ Sinh Mạt thấy được một cường giả học viện Lôi Đình đã từng tranh cãi với mình về các vấn đề của hai học viện. Nhìn thấy ánh mắt đầy khuất nhục của cường giả này, hắn bất giác hừ lạnh một cái:
- Hạ phó viện trưởng nhịn nhiều năm như vậy, học viện Lôi Đình các ngươi đè ép học viện Thanh Loan chúng ta nhiều năm như vậy, học viện Thanh Loan chúng ta vốn không nên bị các ngươi đè ép, bây giờ lại bị chúng ta đè ép, các ngươi có cái gì không phục?
Từ Sinh Mạt đang nói sự thật, chỉ là những người tu hành của học viện Lôi Đình lại đang trầm mặc suy nghĩ một vấn đề khác. Trước kia, hai bên có tranh cãi cũng chỉ là tranh tài với nhau, phân thắng bại về con đường tu hành, mà bây giờ học viện Thanh Loan lại tiến vào học viện Lôi Đình, sau này học viện Lôi Đình còn tồn tại sao?
Mặc dù còn chưa trèo lên đỉnh, tiến vào những nơi ở cơ mật của học viện Lôi Đình, nhưng những người tu hành của học viện Lôi Đình trung với hoàng đế Vân Tần đã hiểu được một việc: mục đích học viện Thanh Loan tiến vào học viện Lôi Đình đã hoàn thành.
Thứ duy nhất mà đám người Cao Á Nam và Biên Lăng Hàm đang lo lắng cũng chính là tình thế trong thành Trung Châu hiện giờ.
Các nàng cũng không biết đến thời điểm cuối cùng, hoàng đế Vân Tần lại thi triển dung hồn, sau đó chết trong cơn bạo loạn và giận dữ của dân chúng thành Trung Châu.
Âm thanh của Từ Sinh Mạt dần biến mất trên quảng trường.
Một quân nhân Vân Tần mặc giáp đen, cả khuôn mặt cũng được bảo vệ bởi chiếc nón màu đen, đột nhiên từ sau một thềm đá bước ra ngoài...
Hoàng đế Vân Tần luôn luôn gửi kỳ vọng rất cao đối với học viện Lôi Đình, mà nếu như một mình hắn có thể thành lập một học viện mạnh mẽ, không những chứng minh hắn rất mạnh, mà một khi học viện Lôi Đình mạnh mẽ đến một trình độ nhất định, hắn sẽ cho cả Vân Tần thấy Vân Tần không cần học viện Thanh Loan nữa. Cho nên, ngày xưa khi thành lập học viện Lôi Đình, hắn đã chọn núi Lôi Minh, cũng là ngọn núi cao nhất trong phương viện bảy trăm dặm gần với thành Trung Châu nhất.
Núi Lôi Minh rất cao, rất hùng vĩ, mà xung quanh núi Lôi Minh lại không có ngọn núi nào có thể đạt đến độ cao như vậy, giống như là những thần tử cúi đầu xuống đất, bái kiến hoàng đế.
Vào lúc người của học viện Thanh Loan tiến vào học viện Lôi Đình, đại chiến xảy ra, trong một khu rừng trong ngọn núi Lôi Minh đó, có hơn một ngàn quân nhân Vân Tần mặc giáp đen lặng lẽ xuất hiện.
Trông những người này rất giống một đội quân Vân Tần bình thường, nhưng ngoài bộ giáp đen mặc trên người ra, bọn họ lại mặc thêm một chiếc mặt nạ màu đen che kín khuôn mặt.
Hai người cầm đầu trầm mặc nhìn núi Lôi Minh hùng vĩ, sau đó thời khắc bọn họ chờ đợi tựa như đã tới, nên cả hai cùng lúc tháo mặt nạ kim loại xuống.
Tất cả quân nhân Vân Tần ở đây đều biết hai người này là ai.
Dung Tông Sinh và Lãnh Trấn Nam, Lâm Tịch và học viện Thanh Loan đang tìm kiếm hai người này, nhưng họ lại không có ở trong thành Trung Châu, mà ở đây nhìn lên núi Lôi Minh.
Khuôn mặt của Dung Tông Sinh, người đang nắm giữ cả Dung gia, trông rất nho nhã. Hắn nhìn núi Lôi Minh trước mắt mình, nhìn qua những kiến trúc hùng vĩ có thể thấy được từ xa, nghĩ tới núi Lôi Minh và học viện Lôi Đình chuẩn bị vĩnh viễn biến mất cả thế gian, hắn bất giác cảm thấy cảm khái và rung động.
Lãnh Trấn Nam không có nhiều tâm trạng như Dung Tông Sinh, ông ta biết hiện giờ Lãnh Thu Ngữ hẳn còn ở trong núi Lôi Minh, cho nên ông ta bắt đầu lạnh lùng nghĩ rằng so với việc sau này bị chính mình giết chết trên chiến trường, hoặc là nhìn thấy con gái bị giết chết, có lẽ để con gái mình chết trong núi Lôi Minh còn tốt hơn rất nhiều.
- Chắc đã bắt đầu rồi.
Dung Tông Sinh hít sâu một hơi, chậm rãi nói câu này.
Ngay khi hắn nói câu này xong, núi rừng vốn đang bình tĩnh đột nhiên rung động một cách kỳ dị.
Nguyên khí giữa trời đất tựa hồ bị thổi phồng lên một chút.
Nhưng cảm giác bị thổi phồng lên này ngay lập tức biến thành một cây búa nặng nề đến mức khó tưởng tượng được.
Tất cả người trong khu rừng này, bao gồm cả quân nhân Vân Tần mặc giáp đen, Dung Tông Sinh hay Lãnh Trấn Nam, đều không thể đứng vững được.
Vô số luồng khí lưu màu trắng từ trong núi Lôi Minh dâng lên, như hóa thành vô số ma trơi màu trắng, nhanh chóng khuếch tán khắp bầu trời.
Trong tiếng nổ vang khổng lồ mà không có ai tưởng tượng được đấy, núi Lôi Minh đang đứng sừng sững giữa trời đất đột nhiên sụp đổ, tựa như một trái dưa hấu bị bổ ra.
Vô số tảng đá lớn từ trên cao lăn xuống bên dưới, các kiến trúc nguy nga ầm ầm sụp đổ.
Mọi thứ sụp đổ tạo thành bụi mù, bao phủ cả bầu trời bao la ở trên núi Lôi Minh hùng vĩ, từng cơn sóng bụi khổng lồ tạo thành ngay sườn núi, càng tụ càng lớn, biến thành một vòng tròn màu trắng không ngừng mở rộng.
Cuồng phong thổi mạnh đến mức khiến Lãnh Trấn Nam cũng phải biến sắc...
Không biết qua bao lâu, tiếng nổ khổng lồ và âm thanh sụp đổ mới ngừng lại, mặt đất rung động rốt cuộc đã bình tĩnh trở lại.
Sắc mặt của Dung Tông Sinh và Lãnh Trấn Nam tái nhợt hẳn đi, hai tay khẽ run rẩy.
Tất cả quân nhân Vân Tần đứng sau bọn họ đều cảm thấy khiếp sợ vô cùng.
Cả ngọn núi Lôi Minh đều bị bụi mù bao phủ, nhưng ai cũng có thể tưởng tượng được ngọn núi Lôi Minh đó đã bị biến thành như thế nào.
Những quân nhân mặc giáp đen này ho khan không ngừng, có một số người bởi vì quá rung động mà dạ dày liên tục co lại, bắt đầu nôn mửa.
Bọn họ nhìn thấy cả người và dưới chân của mình đều bị tro bụi bao phủ, nguyên một khu rừng xanh tươi nhưng không thể thấy được một màu xanh nào.
Bọn họ còn chứng kiến có rất nhiều tảng đá lớn như phòng ốc không ngừng rơi xuống chân núi bọn họ đang đứng.
Không có người nào có thể còn sống trong tình trạng núi Lôi Minh như vậy cả.
Cho dù là Thánh sư mạnh mẽ như thế nào, nhưng một khi đối mặt với cả ngọn núi đổ xuống, sợ rằng cũng không còn cơ hội sống sót.
Bọn họ biết trong học viện Lôi Đình khi nãy có rất nhiều cường giả học viện Thanh Loan, nhưng vì muốn tiêu diệt tất cả cường giả học viện Thanh Loan mà dùng cả núi Lôi Minh và học viện Lôi Đình để chôn cất họ sao?
Là ai đã sử dụng thủ đoạn quyết liệt và tàn nhẫn đến vậy?
Rốt cuộc là ai có thể khiến cả một ngọn núi lớn như vậy cũng đổ sụp xuống?
Dung Tông Sinh và Lãnh Trấn Nam đương nhiên biết loại vũ khí nào đã khiến cho cả núi Lôi Minh và học viện Lôi Đình đổ sụp, chôn cất toàn bộ cường giả trẻ tuổi và Thánh sư của học viện Thanh Loan, cũng chính vì bọn họ đã biết trước, nên đối mặt với tình thế bây giờ, bọn họ mới còn có thể giữ vững tinh thần, miễn cưỡng đứng vững.
- Tìm khắp khu rừng cho ta! Không được bỏ qua bất cứ dấu hiệu nào!
Âm thanh Lãnh Trấn Nam hơi biến đổi, nhưng lại bắt đầu vang vọng khắp khu rừng...
Trên tường thành Trung Châu, Lâm Tịch đột nhiên mở mắt.
Khi hắn ta mở mắt ra, Nam Cung Vị Ương cũng đồng thời nhìn về phương hướng núi Lôi Minh.
Cả thành Trung Châu đột nhiên rung động.
Tuyết đọng trên quán trà, phòng ốc... đều bắt đầu rơi xuống.
Tất cả dân chúng thành Trung Châu đều nghe được những tiếng vang khác nhau ở trên mái nhà.
Sau đó tất cả mọi người nghe được có âm thanh khổng lồ từ đằng xa truyền đến.
Dân chúng thành Trung Châu rất kinh hãi, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Hai tay Lâm Tịch khẽ run rẩy.
Ngay cả Nam Cung Vị Ương cũng biến sắc, khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy.
Núi Lôi Minh cách thành Trung Châu quá xa, cho dù bọn họ có chạy nhanh như thế nào, muốn truyền tin tức đến núi Lôi Minh cũng không thể kịp được. Bọn họ cũng không biết hiện giờ núi Lôi Minh đang xảy ra chuyện gì, nhưng khoảng cách xa như vậy, bọn họ vẫn có thể cảm giác được chấn động, nghe thấy âm thanh kinh khủng... cho dù không cần nghĩ, họ cũng có thể biết được núi Lôi Minh đã xảy ra chuyện rất kinh khủng...
Trên bầu trời xuất hiện mấy luồng ánh sáng diễm lệ.
Lâm Tịch ngẩng đầu nhìn mấy luồng ánh sáng này.
Người tới chính là Tần Tích Nguyệt và mấy người tu hành Yêu tộc Trì Vũ Âm, cho thấy quân đội bên phía Nam Giao không xảy ra chuyện gì.
Nhưng càng như vậy, càng khiến cho suy đoán trong lòng Lâm Tịch càng chân thật và tàn khốc, càng khiến mọi chuyện phát triển theo hướng tồi tệ nhất mà Lâm Tịch có thể nghĩ đến.