Hàng thứ ba, hàng thứ tư, hàng thứ năm... tất cả quân sĩ trọng khải đằng sau nắm chặt cương ngựa, giữ ngựa lại, tiếng ngựa hí vang không ngừng trỗi dậy.
Có mấy tiếng quát chói tai và âm thanh tức giận từ trong đội quân Đại Mãng đằng sau vang lên.
Tất cả trọng khải Đại Mãng vừa mới không dám tiến công tới trước này bắt đầu chậm rãi tiến lên, tổ chức tiến công tên giảng viên học viện Thanh Loan mặc áo bào đen, cả người phát ra khí tức lạnh lẽo này.
Hàng trọng khải đầu tiên đồng loạt nhảy xuống ngựa, dùng thân ngựa to lớn để che chắn, thậm chí còn trốn sau bụng ngựa.
- Ngu xuẩn!
Giảng viên học viện Thanh Loan mặc áo bào đen lại lên tiếng chửi mắng, phi kiếm trước người hắn ta hóa thành một bóng ảnh mà mắt thường khó thấy, nhanh chóng bay về đám trọng khải chi chít đằng trước.
Từng tiếng kinh hô và âm thanh la thét thảm thiết không ngừng vang lên.
Cho dù đã lấy chiến mã làm vật chắn, nhưng bọn họ vẫn không thể trốn thoát khỏi kết cục bi thảm.
Phi kiếm bay sát xuống dưới mặt đất, lần này không phải là chân ngựa bị cắt đứt, mà chính là chân của quân sĩ Đại Mãng mặc trọng khải.
Mỗi một tên quân sĩ ở tuyến đầu đều bị cắt đứt một cái chân.
Nếu như là bộ quân bình thường, cho dù thiếu một chân, bọn họ vẫn có thể miễn cưỡng đi tới, nhưng các quân sĩ này đang mặc những bộ trọng khải nặng nề, sau khi thiếu một chân lập tức không thể giữ thăng bằng, té xuống không thể đứng lên được nữa.
Trong đại chiến như vậy, việc giết chết đối phương hay khiến đối phương mất hết chiến lực không khác gì nhau cả.
Hơn nữa, nếu là tướng lãnh có kinh nghiệm, họ sẽ tự biết rằng việc khiến đối phương thảm thiết la lên sẽ có hiệu quả hơn nhiều so với việc giết chết đối phương, sĩ khí quân địch nhất định giảm mạnh.
Các con ngựa ở hàng đầu không còn được khống chế, giơ cao vó chạy loạn.
Những hàng trọng khải đằng sau bắt đầu hỗn loạn, rất nhiều quân sĩ Đại Mãng cảm thấy hoảng sợ, bởi vì bọn họ vừa canh chừng phi kiếm của giảng viên học viện Thanh Loan kia sẽ chặt đứt chân mình, vừa phải lo lắng cho đồng bạn bị thương không bị các chiến mã chạy loạn giẫm đạp lên.
- Bước qua nhanh lên!
- Xông tới trước, bọn ngươi sợ gì? Hắn chỉ có một người!
Nhưng những tiếng quát chói tai lại từ trong hậu phương vang lên.
Nghe thấy mệnh lệnh như vậy, hai cánh tay của các quân sĩ Đại Mãng ở trước lập tức run rẩy, khống chế chiến mã của mình giẫm đạp lên các đồng bọn bị thương, lạnh lùng đi tới.
Giảng viên học viện Thanh Loan mặc áo bào đen thấy vậy liền biến sắc, đôi môi hơi động đậy muốn mắng thêm hai chữ "ngu xuẩn".
Nhưng ngay lúc này, trong trận địa kẻ địch lại có tiếng quát to:
- Bắn tên!
Âm thanh dây cung chấn động mạnh mẽ vang to.
Đôi môi của giảng viên học viện Thanh Loan mặc áo bào đen đứng trên đá quả nhiên giật giật, nhưng hai chữ phát ra không phải là "ngu xuẩn", mà chính là:
- Mẹ kiếp!
Sau đấy, hắn ta từ trên đá nhảy xuống.
Hơn mười quân nhân Vân Tần mặc giáp nhẹ đứng bên cạnh còn đang rung động trước thực lực cường đại của vị giảng viên học viện Thanh Loan này, nhưng vừa nghe thấy tiếng mắng, bọn họ lập tức thức tỉnh, rối rít nhặt lấy tấm chắn trên mặt đất, những người không tìm thấy tấm chắn trực tiếp lấy thi thể quân nhân Đại Mãng, rồi tụ tập đến bên cạnh vị giảng viên học viện Thanh Loan.
Nguyên nhân khiến Thánh sư ngự kiếm có thực lực kinh khủng trong mắt thế nhân là vì tốc độ phi kiếm của bọn họ nhanh đến nỗi người thường không thể phản ứng được, mà phi kiếm lại có thể thay đổi tùy theo ý người điều khiển, nên chỉ cần vào trong phạm vi trăm thước khống chế phi kiếm, các quân sĩ bình thường sẽ lập tức biến thành thức ăn cho mãnh hổ.
Tuy nhiên, Thánh sư ngự kiếm lại có một nhược điểm trí mạng, chính là khi kiếm đang bay ngoài không trung, sức mạnh phòng ngự của Thánh sư sẽ rất yếu, thậm chí một cây tên bình thường cũng có thể uy hiếp đến tính mạng bọn hắn.
Các mũi tên lả tả bay tới, toàn bộ bị tấm chắn và thi thể quân sĩ Đại Mãng ngăn trở.
Đối với vị giảng viên học viện Thanh Loan mặc áo bào đen này, loại mưa tên dày đặc này không thể tạo thành uy hiếp quá lớn, phi kiếm vẫn có thể nhanh chóng dán sát mặt đất như ảo ảnh, chặt đứt từng cái chân của quân sĩ kẻ địch. Nhưng việc hắn ta phải bất đắc dĩ nhảy khỏi tảng đá, lẩn trốn làn mưa tên như vậy sẽ giúp cho các quân sĩ trọng khải Đại Mãng cảm thấy tự tin hơn, dũng mãnh tiến công.
Trọng khải quân đông nghịt bị giết chết nhiều người. Nhưng khoảng cách giữa quân đội bên ngoài và vị giảng viên học viện Thanh Loan này càng lúc càng gần.
Tên tướng lãnh Đại Mãng hô quát đằng sau quả nhiên không sai.
Tuy giảng viên học viện Thanh Loan này là Thánh sư, nhưng dù sao cũng chỉ có một người.
Cho dù phi kiếm có giết người nhanh hơn nữa, hồn lực trong người hắn ta cũng không thể giúp hắn chém chết toàn bộ quân nhân Đại Mãng.
Thay vì rút lui sau khi có mấy trăm quân nhân chết, không bằng cho thêm mấy trăm quân nhân nữa xông tới, lợi dụng lúc quân đội Vân Tần còn chưa được triệu tập tới, công phá lỗ hổng này. Mà cho dù đến nơi nào, Thánh sư cũng là Thánh sư, nếu như tên Thánh sư học viện Thanh Loan này đã đến lăng Trụy Tinh, vậy quân đội Đại Mãng nhất định sẽ phải đối mặt, sớm hay muộn cũng phải chết nhiều người để đổi lấy tên Thánh sư này...
Vị giảng viên học viện Thanh Loan mặc áo bào đen vẫn tỏ ra khinh thường.
Nhưng khi phi kiếm của hắn ta liên tục bay trên không trung như vậy, sắc mặt hắn ta càng lúc càng tái nhợt, đầu ngón tay của ông ta ẩn sau chiếc áo bào đã bắt đầu nhỏ giọt máu tươi.
Thánh sư có thể chiến với ngàn người, có thể dễ dàng chém bay đầu hơn một ngàn quân sĩ mặc trọng khải.
Nhưng số lượng trọng khải hắn ta đang mặc lại hơn xa một ngàn người.
Hiện giờ trong số những quân nhân Vân Tần đang ở sau hắn khoảng vài thước, có ba bốn tướng lãnh Vân Tần đã chạy tới. Các tướng lãnh này chuẩn bị ra hét to, mệnh lệnh bộ quân nhanh chóng bổ sung vào, giúp cho Thánh sư học viện Thanh Loan có thể lui về sau.
Ngay lúc này, có tiếng vó ngựa từ trong ngõ phố đằng sau vang lên.
Chỉ có tiếng vó ngựa của một chiến mã, hơn nữa đây còn là khoái mã.
Một nam tử mặc trường bào màu xanh nhạt, khuôn mặt ôn hòa, cưỡi một chiến mã mặc giáp vàng, đang xông tới chỗ giao chiến.
Nhìn thấy khuôn mặt của nam tử mặc trường bào màu xanh nhạt và thanh trường kiếm trông rất giống trường kiếm biên quân bình thường đang đeo sau lưng, hơn nữa thần thái này người này đường đường chán chánh, các tướng lãnh bộ quân Vân Tần lập tức nhớ tới đây là ai. Sau khi tôn kính nhìn qua nam tử đang cưỡi ngựa đi tới, các tướng lãnh này nhanh chóng mệnh lệnh bộ quân xung quanh tránh ra hai bên, nhượng cho tên nam tử này một lối đi.
Trước đó không lâu, các tướng lãnh Vân Tần này đã biết ở học viện Tiên Nhất xuất hiện hai thanh kiếm, hai thanh kiếm Vân Tần, khiến cho cả thiên hạ phải khiếp sợ.
Một thanh là Thiên Nhân kiếm của học viện Tiên Nhất.
Một thanh là Tướng Quân kiếm của hành tỉnh Đông Lâm.
Hiện giờ bọn họ không biết Thiên Nhân kiếm đã khiến Văn Nhân Thương Nguyệt bị trọng thương ở lăng Thiều Hoa, nhưng bọn hắn biết thanh Tướng Quân kiếm đã đến lăng Trụy Tinh...
Tất cả trọng khải Đại Mãng đang tiến công cùng với quân sĩ Đại Mãng ở hậu phương đều nhìn vào nam tử mặc trường bào màu xanh nhạt đang đứng sau lưng vị giảng viên học viện Thanh Loan mặc áo bào đen, đôi mắt chăm chú vô cùng.
Trong tình hình có một Thánh sư ngăn cản đại quân, lại có một người khác một mình xông vào chiến trận, khuôn mặt bình tĩnh vô cùng, thần thái thậm chí còn không thua kém vị giảng viên học viện Thanh Loan, như vậy người này cũng là một Thánh sư.
Có một ánh kiếm từ sau lưng nam tử mặc trường bào màu xanh nhạt bay lên, xông vào đội ngũ trọng khải Đại Mãng đang tiến công.
Một tên quân sĩ Đại Mãng đang giương cung bắn lập tức ngã xuống, ngay cổ họng có máu tươi phun ra ngoài.
Các trọng khải Đại Mãng không thể thấy rõ phi kiếm của nam tử mặc trường bào màu xanh nhạt, nhưng vị giảng viên học viện Thanh Loan lại thấy rõ ràng.
Hắn thấy thanh kiếm này có màu đồng cổ, thân kiếm được làm từ loại thép thông thường nhất, mạnh mẽ chém vào cổ họng bộ giáp của tên quân sĩ vừa rồi. Nhưng bởi vì nhìn thấy thanh phi kiếm này cậy mạnh để phá đi mảnh giáp ở ngay cổ, sau đấy mới tiến sâu vào trong, hắn ta không khỏi bĩu môi, khinh thường nói hai chữ:
- Ngu xuẩn.
Nhưng ngay nháy mắt kế tiếp, hắn ta nhìn thấy vài miếng giáp ở ngay cổ họng của tên quân sĩ Đại Mãng đấy bay ra ngoài, chuẩn xác xuyên qua hốc mắt các quân sĩ Đại Mãng khác bên cạnh, cắm chặt vào trong đầu.
Hắn nhất thời sửng sốt, xoay đầu lại, nhìn nam tử mặc trường bào màu xanh nhạt, cau mày nói:
- Diệp Vong Tình?
- Đúng!
Diệp Vong Tình khẽ cười, nói:
- Ngươi là Từ Sinh Mạt?
Vị giáo viên học viện Thanh Loan mặc áo bào đen có thần thái như một con chim ưng cô ngạo, quen đứng trên đá, ánh mắt nhìn người khác tựa như người đó nợ hắn rất nhiều ngân lượng, tất nhiên là lão sư khoa Chỉ Qua của Lâm Tịch ở học viện Thanh Loan, Từ Sinh Mạt.
Sau một hồi quan sát Diệp Vong Tình, Từ Sinh Mạt đột nhiên nói;
- Cách ngự Tướng Quân kiếm của ngươi rất đặc biệt... không tồi... chỉ là hồn lực còn kém một chút.
Nghe thấy Từ Sinh Mạt lựa chọn từ ngữ để diễn tả về kiếm của mình, Diệp Vong Tình lại bình thản gật đầu, nói:
- Ngươi nói không sai.
Từ Sinh Mạt cảm thấy không thể chọc tức người này được, liền hậm hực quay đầu lại.
Trọng kỵ Đại Mãng còn đang đi tới.
Nhưng động tác của bọn họ lại cứng đơ, thậm chí là chết lặng.
Bởi vì trái tim của bọn họ đã đóng băng, hoàn toàn tuyệt vọng.
Cứ mỗi khi Tướng Quân kiếm của Diệp Vong Tình bay ra ngoài chém xuống, lại có thêm mấy quân sĩ khác bên cạnh ngã xuống.
Tất cả trọng kỵ Đại Mãng này đều cảm thấy cho dù mình làm chuyện gì cũng không có tác dụng, kết cục cuối cùng chính là chết dưới kiếm đối phương.
Ngay lúc này, rất nhiều người phát hiện trên bầu trời có thêm một luồng ánh sáng vàng nhạt.
Lại có thêm một con Thần mộc phi hạc bay tới.
Con Thần mộc phi hạc này bay từ phương hướng lăng Đông Cảnh tới.
Khi con Thần mộc phi hạc này càng lúc càng tới gần, rất nhiều tướng lãnh cao cấp của quân đội Đại Mãng bắt đầu tuyệt vọng.
Trên con Thần mộc phi hạc này có một chiếc áo và một mặt cờ màu đỏ thẫm.
Áo là một chiếc áo thần quan núi Luyện Ngục đỏ thẫm như máu, rách rưới không thể tả.
Mặt cờ màu đỏ thẫm hết sức cổ xưa, thậm chí còn rách rưới hơn chiếc áo bên cạnh, chính là quân kỳ nước Nam Ma khi xưa.
Phần lớn quân nhân Vân Tần đều không biết ý nghĩa của hai thứ này, nhưng phần lớn các tướng lãnh Đại Mãng lại biết đó là thần bào của đại thống lĩnh quân đội Đại Mãng ở lăng Đông Cảnh - Thân Đồ Niệm, còn quân kỳ nước Nam Ma đó cũng là vật thuộc về đại quân Đại Mãng.
Trên Thần mộc phi hạc, Lâm Tịch không quản đến mệt mỏi, cố gắng hét to.
- Quân Đại Mãng đã thua trận ở lăng Đông Cảnh!
- Quân ta thắng ở lăng Thiêu Hoa, chúng ta cũng thắng ở lăng Đông Cảnh!
Những tiếng la như vậy truyền khắp thành lăng Trụy Tinh, sau đấy biến thành những tiếng hoan hô rung trời!
Rất nhiều quân nhân Vân Tần còn đang ngủ say cũng bị âm thanh này đánh thức.
Tại rất nhiều nơi trong thành lăng Trụy Tinh, sau khi bị đánh thức khỏi giấc ngủ mà chính mình phải bắt buộc thực hiện được, các quân nhân Vân Tần nghe thấy âm thanh này liền đứng dậy. Nhưng trái với hành động cưỡng ép mình phải tiếp tục ngủ như lúc trước, bọn họ lại chạy ào ra ngoài, sau đó bọn họ nghe rõ hơn, cuối cùng là người nào người nấy cũng vui mừng hoan hô.
Tiếng hoan hô này vang dội toàn thành.
- Là... Lâm đại nhân!
Không bao lâu sau, các quân nhân Vân Tần nhìn thấy được bộ trường bào Đại tế ti màu đỏ đại biểu cho vinh quang và tôn nghiêm trên Thần mộc phi hạc, một loạt tiếng hoan hô khác lại bùng phát.
- Mẹ kiếp!
Sau khi nhìn thấy rõ Lâm Tịch trên Thần mộc phi hạc, Từ Sinh Mạt lập tức xoay đầu sang nơi khác, lầm bầm mắng một câu, cuối cùng đành quay đầu nói với Diệp Vong Tình:
- Ngươi cố thủ chỗ này, ta có việc!
Nói xong câu này, hắn ta liền nhanh chóng đi vào trong phố.
Diệp Vong Tình giật mình, không biết Từ Sinh Mạt nói vậy là có ý gì.