Các cỗ xe ngựa này đều rất lớn, bao tải trên xe chất thành đống.
Một cỗ xe ngựa như vậy ít nhất cũng phải hơn ngàn cân.
Mấy chiếc xe ngựa này của Đại Đức Tường muốn làm gì?
Mùi gạo thóc quen thuộc truyền ra ngoài, khiến cho chưởng quỹ hiệu buôn Lưu Cảnh tuy đang mặc áo da dầy, tay cầm một chiếc ấm trà nóng cảm thấy vô cùng nguy hiểm, toàn thân bất giác run rẩy.
Ông ta bước nhanh đuổi theo chiếc xe ngựa của Đại Đức Tường.
Điều khiến ông ta phải run sợ chính là ông ta thấy đoàn xe ngựa của Đại Đức Tường đang đưa lương thực đi khắp thành.
Nhìn những chiếc xe ngựa này đi ngang qua các con phố, gạo và thóc trên xe không ngừng được đưa cho dân chúng sinh sống trong đấy, Lưu Cảnh cảm thấy mọi việc thật điên rồ, có phải đây là mộng ảo hay không?
Kiềm chế sự rung động trong lòng, đợi đến lúc đoàn xe ngựa ấy đi khuất sau một góc phố, Lưu Cảnh lập tức tiến lên gõ cửa một nhà dân.
Cô gái chủ nhân nhà vừa ra ngoài mua gạo là người Lưu Cảnh rất quen mặt, hẳn người này đã từng nhiều lần mua hàng ở Đạo Hoa phường.
Trong khu phố Lưu Cảnh đang đứng, đây là căn nhà nhỏ nhất, bên trong có một cái giếng nho nhỏ, bên cạnh có chất rất nhiều quần áo, hẳn cô gái chủ nhân nhà này thường ngày thuê rất nhiều người giặt giũ. Ngay khi Lưu Cảnh nhìn thấy khung cảnh trong sân, cô gái chủ căn nhà vừa mới bỏ gạo xuống cũng vừa lúc bước ra ngoài. Nhìn thấy người gõ cửa đứng chờ bên ngoài không phải là hàng xóm thường ngày, nên cô gái này hơi sửng sốt. Đến khi nhận ra được người đang đứng là ai, nàng mới do dự nói:
- Ngài là chưởng quỹ Đạo Hoa phường?
- Thứ lỗi cho sự mạo muội của tại hạ.
Lưu Cảnh thi lễ với phụ nhân này một cái, nói:
- Tại hạ là Lưu Cảnh, chưởng quỹ Đạo Hoa phường trong thành, dường như khi trước chúng ta đã từng gặp ở cửa hàng vài lần... Hôm nay tại hạ vừa lúc nhìn thấy Đại Đức Tường đưa gạo tới, nên muốn hỏi một cái, không biết tại sao quý khách lại đổi dùng gạo của Đại Đức Tường? Do giá tiền của bọn họ rẻ hơn chúng ta sao? Hay là còn vì nguyên nhân khác?
Thấy Lưu Cảnh khách khí như vậy, phụ nhân chất phác nhất thời hơi sợ hãi, tay chân luống cuống, không biết giải thích như thế nào, nhưng nàng ta vẫn nói:
- Không phải vì giá tiền rẻ hơn...
Lưu Cảnh nóng lòng, nhưng vẫn cố kiên nhẫn nói:
- Quý khách không cần khẩn trương, thật ra tại hạ chỉ muốn hỏi thăm một chút, muốn học hỏi thêm cách kinh doanh, không có ý gì khác.
Đến lúc này phụ nhân chất phác mới hơi an tâm, ngượng ngùng nói:
- Giá tiền Đại Đức Tường và Đạo Hoa phường đều giống nhau, nhưng lại cách xa đến một tháng. Họ cho chúng ta gạo trước, đến tháng sau mới thu tiền. Nói như vậy, hẳn chưởng quỹ có thể đoán được việc kinh doanh nhà ta bây giờ không dư dả cho lắm, tiền bạc tháng này đang bị kẹt. Tuy nói trước sau cũng phải trả tiền, nhưng nếu có thể chịu nợ được một tháng, hẳn có thể giải quyết được nhiều việc...
- Chịu nợ một tháng?
Nghe thấy câu này, Lưu cảnh bỗng nhiên cảm thấy đầu váng mắt hoa, thân thể lảo đảo như muốn ngã.
- Chịu nợ một tháng? Vậy phải tốn bao nhiêu ngân lượng? Lỡ như có chuyện xảy ra thì sao? Làm sao hiệu buôn này kinh doanh được?
Sau khi cảm thấy chóng mặt, ông ta nhất thời kinh hô.
Thấy vị chưởng quỹ trên năm mươi tuổi này lảo đảo như muốn ngã, phụ nhân chất phác cảm thấy khẩn trương, muốn đi tới đỡ lấy, nhưng khi nghe câu nói này, nàng ta lại đột nhiên dừng lại?
Có chuyện xảy ra? Nói như vậy chẳng phải ông ta đang rủa nhà nàng có biến cố?
Tuy nói tháng này tiền bạc nhà nàng hơi bị kẹt, nhưng tháng sau sẽ có tiền công, có thể dùng tiền công tháng sau để trả tiền tháng trước. Hơn nữa, nếu như mình cần kiệm quản lý mọi việc lại, sao có thể xuất hiện vấn đề được?
Mặc dù vạn nhất có xảy ra chuyện gì, nhất thời không thể trả nợ được, ít nhất có thể hỏi mượn hàng xóm láng giềng xung quanh trước, sau đấy lại nghĩ cách trả... Chỉ một một khoảnh khắc ngắn ngủi, phụ nhân này thậm chí còn nghĩ đến nhiều việc hơn. Nàng đã có kế hoạch rồi, tiền gạo tháng này không cần phải trả ngay, như vậy với số tiền trong tay hiện giờ, nàng có thể đi mua trước sợi bông. Chăn bông trong nhà đã dùng nhiều năm rồi, khi đem đi giặt rồi phơi lên, nàng luôn cảm thấy hơi cứng, không được êm ái như xưa nữa, hẳn phải sửa sang lại để người nhà dùng. Nếu như còn dư tiền, nàng còn có thể đi mua vài chú gà con, nuôi lớn lên rồi tháng sau bán đi, chắc chắn sẽ có thêm tiền.
Nàng càng nghĩ càng cảm thấy đầy hi vọng, áp lực trên người bỗng vơi đi, sau này nàng càng có thể thực hiện được nhiều dự định hơn. Nhưng đến lúc này Lưu Cảnh lại cảm thấy mình hơi thất lễ, nên hành lễ chào tạm biệt nàng. Sau khi bước ra khỏi căn nhà đấy, ông ta bất giác cảm thấy lạnh lẽo vô cùng, thân thể không tự chủ được mà run lên không nghỉ. Ông ta nghĩ rằng nếu như tất cả cửa hàng gạo của Đại Đức Tường ở Vân Tần đều làm như vậy... đều cho nợ một tháng, vậy đến một tháng sau, các cửa hàng của liên doanh mười bảy hiệu buôn của bọn họ phải làm thế nào mới có thể giành lại những khách hàng đã mất từ trong tay Đại Đức Tường?
Rốt cuộc đã có bao nhiêu khách hàng của họ trong thành này trở thành khách hàng của Đại Đức Tường?
Mồ hôi hột chảy xuôi trên người ông ta. Lưu Cảnh đảo mắt nhìn về hướng đoàn xe ngựa của Đại Đức Tường đi khi nãy.
Hiện giờ, không biết đoàn xe ngựa đó đã đi tới nơi nào...
- Hay lắm!
- Cho nợ một tháng, lấy gạo ăn trước, đến tháng sau những người mua mới lấy ngân lượng trả lại. Phương pháp kinh doanh này, đơn giản mà thực dụng... thật là hay lắm!
- Hai ngày trước ta còn lo lắng mười bảy hiệu buôn ép giá, Đại Đức Tường sẽ không chống đỡ nổi. Không ngờ rằng mới chỉ qua mấy ngày ngắn ngủi, tình thế đã hoàn toàn nghịch chuyển. Trong mấy chục năm qua ở Vân Tần, có thể nói đây chính là trận thương trường đặc sắc nhất.
Trong đại viện Thịnh gia Đại Thịnh Cao, Thịnh Mãn Doanh vô cùng vui mừng, liên tục than thở:
- Trần đại chưởng quỹ của Đại Đức Tường quả nhiên là người phi thường!
Năm trước, bởi vì thực hiện những việc trông như dân cờ bạc đang giận dữ, cộng thêm Đại Thịnh Cao chính thức đầu tư ngân lượng vào, nên Đại Đức Tường đã trở thành tiêu điểm trong mắt các thương nhân Vân Tần, đây cũng là đề tài bàn luận mà không ít người làm ăn thường xuyên nhắc đến khi gặp nhau. Sau ngày khai trương mừng năm mới, trong hơn mười ngày qua, Đại Đức Tường đã ra một chiêu thức kinh doanh độc đáo, khiến cho mười bảy hiệu buôn liên doanh với Thiên Phượng ngọc châu phải sợ hãi, chấn động cả giới thương nhân Vân Tần.
Trong trận chiến vừa rồi ở hành tỉnh Hà Lạc, mục đích của mười bảy hiệu buôn liên doanh với nhau rất rõ ràng. Cho dù lợi nhuận thu về ít hơn, họ cũng muốn giành mọi khách hàng về bên mình. Đại Đức Tường hiện nay lớn như vậy, cho dù có hạ thấp giá tiền để cạnh tranh với họ, sợ rằng cũng không thể mở nhiều cửa hàng ở nhiều khu phố được. Mà một cửa hàng của Đại Đức Tường lại rất lớn, nếu như phải duy trì mà không có lợi nhuận mang về, chắc chắn sẽ tự đóng cửa trong một thời gian ngắn.
Trong mắt nhiều người kinh doanh, hành động này của mười bảy hiệu buôn liên doanh với nhau không thể nói không ác độc.
Bởi vì nhược điểm của Đại Đức Tường chính là khuếch trương quá nhanh, dùng quá nhiều ngân lượng, số ngân lượng lưu thông trong tay họ không nhiều. Một khi không thể mở nhiều cửa tiệm ở nhiều khu phố, lại không có nhiều ngân lượng để duy trì trong một thời gian... tức khắc họ sẽ tự phá sản. Nhưng mười bảy hiệu buôn liên doanh lại khác, ngân lượng trong tay họ rất nhiều, chắc chắn có thể duy trì một một thời gian dài.
Nhưng điều khiến các thương nhân không thể ngờ tới chính là Đại Đức Tường lại chọn phương pháp cho nợ một tháng.
Tuy nói cách làm này rất đơn giản, nhưng đã phá vỡ mọi quy tắc làm ăn ở Vân Tần, chưa từng có hiệu buôn gạo nào dám làm như vậy. Hơn nữa, đến khi mười bảy hiệu buôn liên doanh biết được chuyện gì đang xảy ra, họ cũng phát hiện cách làm của Đại Đức Tường đã thu được hiệu quả kinh người, có ít nhất ba phần khách hàng của họ đã chuyển sang dùng gạo và thóc của Đại Đức Tường.
Ba phần khách hàng của mười bảy hiệu buôn liên doanh, đây là một số lượng rất kinh khủng, đã vượt xa lượng khách hàng nhiều nhất của Thiên Phượng ngọc châu - hiệu buôn lớn nhất trong mười bảy hiệu buôn liên doanh!
Hơn nữa, mười bảy hiệu buôn liên doanh không thể ngăn chặn kịp Đại Đức Tường được nữa, cho dù bây giờ họ lập tức làm theo cách Đại Đức Tường đang làm, cũng không thể kịp nữa!
Bởi vì phần lớn những người lao động khó khăn trong thành trong trấn đã trở thành khách hàng của Đại Đức Tường, còn những hộ dân có tiền có thể mua gạo ngay mà không để ý đến thời hạn một tháng, họ cũng không thể sử dụng phương pháp này để thu về.
Bắt đầu từ tháng này, bởi vì số lượng gạo bán ra của Đại Đức Tường rất nhiều, nên cho dù giá tiền có hạ thấp xuống nữa, lợi nhuận của họ hiển nhiên sẽ ít hơn, nhưng tính tổng lợi nhuận sẽ lại tương đối nhiều. Mà mười bảy hiệu buôn liên doanh kia bởi vì không bán được, nên gạo thu mua sẽ bị ứ lại, rất khó cho việc kinh doanh và xoay vốn.
Bất kể kế tiếp mười bảy hiệu buôn liên doanh có chiến lược như thế nào, ít nhất cho tới bây giờ, trong mắt những người kinh doanh Vân Tần, trận chiến kinh tâm động phách này đã hoàn toàn nghiêng hẳn về phía Đại Đức Tường.
Mỗi lần Đại Đức Tường hành động đều gây cho người ta cảm giác như dân cờ bạc giận lên liều mạng, nhưng cho tới bây giờ, mọi trận đánh họ đều thắng!
Tuy ông chủ Thịnh Mãn Doanh của Đại Thịnh Cao không phải không coi trọng Đại Đức Tường, bằng chứng là hắn ta đã đầu tư rất nhiều ngân lượng, nhưng khi trước hắn ta cũng không ngờ rằng mười bảy hiệu buôn hành tỉnh Hà Lạc lại cẩn trọng đến như vậy, nhanh chóng tạo thành liên doanh, khiến cho hắn ta phải chịu áp lực khổng lồ. Bây giờ Đại Đức Tường lại thắng to như vậy, hắn ta tất nhiên mừng rỡ như điên, không kiềm chế được.
Lúc này, tất cả hiệu buôn từ hành tinh Tê Hà cho đến hành tỉnh Hà Lạc đều đã biết được chiến thắng của Đại Đức Tường trước liên doanh hùng mạnh của mười bảy hiệu buôn, đã đứng vững trên thương trường hành tỉnh Hà Lạc, khiến cho mọi chưởng quỹ của các hiệu buôn từ nhỏ đến lớn phải khiếp sợ liên tục. Đồng thời, tất cả mọi người đều tò mò không biết chưởng quỹ Đại Đức Tường rốt cuộc là người như thế nào, nhưng lại có thể kinh doanh lợi hại đến như vậy.
Bởi vì đường xá xa xôi, nên hiện giờ ở Trung Châu chỉ có Đại Thịnh Cao biết được tin tức này. Cũng vì vui mừng không chịu nổi, nên đại chưởng quỹ Mộ Tông Ly cũng đã tự mình đến đây hồi báo.
Hiện giờ thấy Thịnh Mãn Doanh mừng rỡ như điên, Mộ Tông Ly cũng cảm thấy hào hứng, khuôn mặt hồng lên như quả trứng gà, nói:
- Trần đại chưởng quỹ Đại Đức Tường có nhắn nhủ, cảm tạ ông chủ đã ủng hộ Đại Đức Tường, cũng thông báo với ngài rằng không cần lo lắng. Một tháng tiếp Đại Đức Tường sẽ còn chiêu khác, bảo đảm cho dù mười bảy hiệu buôn kia có đuổi theo, cũng không thể nào giành lại khách hàng từ tay họ.
- Yên tâm, còn có gì không yên lòng chứ!
Thịnh Mãn Doanh nhất thời cười lớn:
- Có thể có nhiều thủ đoạn như vậy, làm sao Trần dại chưởng quỹ lại không có hậu chiêu càng lợi hại hơn. Nghe nói năm xưa Trương đại chưởng quỹ của Thiên Phượng ngọc châu được xưng tụng là thiên tài, nhưng dáng người rất mập mạp, sợ rằng sau này khi gặp phải Trần đại chưởng quỹ, hắn ta sẽ phải giảm vài cân đấy...
- Đây là canh gì vậy?
Trong trấn Đại Phù, vẫn ở căn nhà yên tĩnh sâu bên trong. Lâm Tịch ở trong phòng, nhìn nước canh trong chén sứ màu trắng, bất giác ngẩng đầu nhìn Trần Phi Dung, hỏi.
Bát canh này đặc sánh vô cùng, giống như là nấu nhừ qua một đêm, nhưng nước canh lại có màu xanh biếc, bên trong lại có những miếng hình vuông đầy đặn và mềm mại, vừa ăn vào lại tưởng như là những cọng rau mềm, nhưng lại thơm mùi thịt non, thật là kỳ lạ.
- Đây là bích ngọc phục linh.
Trần Phi Dung nhìn Lâm Tịch, khẽ cười, nói:
- Màu sắc hơi kỳ lạ, nhưng đã hầm nhừ rồi, chắc chắn tốt cho thân thể đại nhân.
Lâm Tịch gật đầu, dùng thìa múc lên, bắt đầu ăn, trông rất hưởng thụ.
- Cảm ơn.
Hắn nhẹ giọng nói.
- Đại nhân... khi ở biên quan Long Xà, ta đã từng nói với ngài, người cũng là của ngài rồi, cần gì phải khách sáo như vậy.
Trần Phi Dung nói, trông như đang cười mà không phải cười.
Nhưng lần này Lâm Tịch lại không đỏ mặt, hắn đang nghĩ tới vài việc, bỗng xuất thần nói:
- Đại Đức Tường rốt cuộc trụ vững rồi, chúng ta sẽ có thêm nhiều ngân lượng dư dả, có thể mua thêm vài vật bổ dưỡng đối với người tu hành mà không quan tâm đến giá tiền. Năm mới đã tới nhưng lại không về, ta cảm thấy rất nhớ bằng hữu và người nhà... Nhưng mà, có một số việc lại nhanh hơn dự định, có lẽ sẽ nhanh thôi.
Nghe thấy những lời như tỉnh như mê của Lâm Tịch, Trần Phi Dung cảm thấy khác lạ, thần sắc mê mang xuất hiện trong đôi mắt nàng ta. Nàng quay đầu nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, khẽ gật đầu, nói:
- Đúng vậy... đại nhân, mấy ngày trước quá bận rộn, cũng chưa kịp nói với ngài: Chúc mừng năm mới.
Lâm Tịch sửng người, nhìn nàng, chân thành nói:
- Năm mới vui vẻ.
- Năm mới vui vẻ.
Trần Phi Dung cười một tiếng, chân thành nói, nhưng hốc mắt nàng bất giác lại đỏ lên, tiếp đấy từng giọt nước long lanh rơi trên khuôn mặt như bạch ngọc của nàng.