Chương 827: Cát Tường - không phải đại biểu cho sự không may
Tiên Ma Biến
Vô Tội01-07-2023 20:10:08
Tại một tuyết cốc nào đấy bên trong sơn mạch Đăng Thiên, có một tên thần quan núi Luyện Ngục trẻ tuổi, một con Hỏa khôi cùng với mười mấy tùy tùng của hắn.
Tên thần quan núi Luyện Ngục trẻ tuổi này tên là Kỳ Liên Mặc, được Trương Bình quan tâm và cũng là một trong những đệ tử núi Luyện Ngục trung thành với Trương Bình nhất.
Hắn và con Hỏa khôi, cùng với mười mấy tên tùy tùng bên cạnh đã trú đóng ở ranh giới sơn mạch Đăng Thiên suốt mười mấy ngày.
Vào một ngày tựa như bao ngày khác, sơn mạch Đăng Thiên ở nơi xa trước sau vẫn thần bí và uy nghiêm, thỉnh thoảng còn truyền đến âm thanh tựa như có băng tuyết sụp đổ. Nhưng con Hỏa khôi đang khoác một chiếc áo lông rất dầy bên cạnh Kỳ Liên Mặc bỗng nhiên gầm thét, có rất nhiều khí nóng từ trên người nó phát ra ngoài, khiến cho chiếc áo lông rất dầy kia gần như bốc cháy trong thời tiết lạnh giá như vậy.
Kỳ Liên Mặc lập tức hô lên mấy tiếng, ngăn cản Hỏa khôi muốn đi ra ngoài, đồng thời hắn ta còn ngẩng đầu nhìn về phía sơn mạch Đăng Thiên ở nơi xa. Trong tầm mắt của hắn, sơn mạch Đăng Thiên tựa như rất bình thường, mây mù lượn lờ trên đỉnh núi đóng băng, nhưng hắn lại có thể biết rằng kể từ khi Lam đại tiên sinh ở thành Trung Châu bị giết chết, cả thế gian này cũng chỉ có Lâm Tịch mới có thể khiến Hỏa khôi phản ứng như vậy.
Cho nên, hắn có thể chắc chắn rằng tại một nơi nào đó trên con sông băng dài của sơn mạch Đăng Thiên, Lâm Tịch hiện giờ đang minh tưởng tu hành, giúp hồn lực khôi phục đến đỉnh phong, sau đó bắt đầu tiến vào thần nguyên băng tuyết...
Gió tuyết lạnh lùng và thô bạo không ngừng thổi đi, tạo thành vô số loại âm thanh liên tục biến đổi. Vạn dặm đều là hàn khí cực lạnh, tĩnh mịch mà vắng lạnh vô cùng. Bên ngoài đất tuyết và sông băng đều có những hạt tuyết lượn lờ rồi rơi xuống, thỉnh thoảng lại có hàn khí từ bên dưới bốc hơi lên trời cao, biến thành vô số dạng khí trong gió, khiến cho người nhìn có cảm giác đang có vô số u linh chết oan lượn lờ trong không khí cực mỏng.
Cho dù là ánh nắng được mặt trời chiếu xuống, nhưng trong tình huống sơn mạch Đăng Thiên cao như vậy, tất cả tựa hồ cũng bị đóng băng rồi, khiến ánh nắng không còn chân thật nữa.
Đây là một thần quốc mà cô ưng mạnh nhất cũng không thể bay qua được, cũng là vùng đất không phải dành cho con ngươi, nhưng bỗng nhiên lại có ba chấm nhỏ màu đen đang kiên định mà quật cường bước đi.
Lâm Tịch, Nam Cung Vị Ương và Tần Tích Nguyệt, cả ba đang khoác lên người mình một chiếc áo choàng vô cùng rộng rãi của học viện Thanh Loan.
Loại áo choàng màu rộng rãi, phần đuôi trải dài trên mặt đất này không chỉ giúp giữ ấm được cơ thể, đồng thời có thể nhanh chóng khu trừ đi mồ hôi đổ ra ngoài.
Trong tay bọn họ đang nắm chặt một cây trượng màu đỏ được chế tạo từ một loại bảo thạch tự nhiên nào đấy, toàn thân cây trượng tản phát ra khí tức ấm áp, khi đuôi cây trượng chạm vào mặt sông băng tuyết bên dưới, lập tức sẽ phát ra âm thanh xẹt xẹt.
Học viện Thanh Loan vốn có nguồn gốc từ thần nguyên băng tuyết đằng sau sơn mạch Đăng Thiên. Qua nhiều năm như vậy, ngoại trừ Trương viện trưởng ra, tuy học viện Thanh Loan chưa từng chính thức phái Thánh sư mạo hiểm vượt qua sơn mạch Đăng Thiên để thăm dò tình huống, nhưng học viện Thanh Loan chưa bao giờ đỉnh chỉ việc nghiên cứu làm cách nào để vượt qua sơn mạch Đăng Thiên, tiến vào thần nguyên băng tuyết để tìm hiểu.
Ngoại trừ đã nhận được bản đồ thăm dò an toàn nhất, Lâm Tịch, Nam Cung Vị Ương và Tần Tích Nguyệt tất nhiên còn được trang bị những bộ y phục tốt nhất thế gian hiện nay để tiến vào thần nguyên băng tuyết. Nhưng đối với bọn họ hiện giờ, không khí cực mỏng lại chính là kẻ thù lớn nhất.
Mí mắt Lâm Tịch khẽ động đậy, lập tức sử dụng hồn lực để chấn nát lớp băng dày đóng lại trên mi, tưởng chừng như muốn khiến mắt hắn phải hóa băng.
Cơn gió từ trong thần nguyên băng tuyết thổi qua, lướt qua mặt sông băng tựa hồ rất ẩm ướt, nhưng đây chỉ là một loại ảo giác. Bên trong không khí này luôn luôn có những mảnh băng vụn rất nhỏ, cho dù họ đã mặc một chiếc áo choàng rất dầy rồi cũng không thể hoàn toàn ngăn cách được. Cứ mỗi lần mở miệng hít thở, ngay lập tức sẽ hút lấy vô số mảnh băng.
Việc này không chỉ khiến bọn họ phải tiêu hao thật nhiều hồn lực để chống lại cái lạnh, mà còn khiến cho tầm nhìn của bọn họ trở nên rất hạn hẹp, có cảm giác như thế giới trước mặt mình thật mơ hồ.
- Thế nào rồi?
Khi nhìn thấy ở đằng xa trên con sông băng có một miếng vải đen được cột chặt, Lâm Tịch đang đi trước bỗng nhiên ngừng lại, đồng thời nhẹ giọng hỏi Nam Cung Vị Ương và Tần Tích Nguyệt đang đi đằng sau.
Ở một nơi lạnh giá như vậy, cho dù Lâm Tịch đã đạt đến cảnh giới Thánh sư, cũng cảm thấy đầu óc mình tựa như đã bị đóng băng rồi, tốc độ suy nghĩ chậm hơn lúc bình thường không biết bao nhiêu lần, ngay cả cái bánh xe màu xanh luôn tản phát ánh sáng trong đầu hắn cũng đã ảm đạm hơn rất nhiều.
Đây mới chỉ là tiến gần tới cửa ra vào con sông băng vĩnh cửu, còn chưa chính thức tiến vào thần nguyên băng tuyết. Trong những tài liệu học viện Thanh Loan chuẩn bị cho họ, càng đi về phía bắc thần nguyên băng tuyết, nhiệt độ càng xuống thấp hơn, mà mảnh băng vụn bên trong không khí cũng nhiều hơn.
Nhưng sự xuất hiện của miếng vải đen trên con sông băng đằng trước, lại khiến cho tâm tình của hắn vốn đã trầm tĩnh nay lại càng trầm tĩnh hơn, thậm chí còn xua tan đi cảm giác cô tịch trong lòng khi ở trên con sông băng lạnh giá này.
Bởi vì đây chính là chỉ dẫn mở đường của Cốc Tâm Âm.
- Không có chuyện gì.
Tần Tích Nguyệt biết khi Lâm Tịch hỏi như vậy, chủ yếu vẫn là muốn nghe mình trả lời, nên nàng lập tức nói ra, đồng thời ra hiệu bằng hai tay cho Lâm Tịch.
Đây là một cách ra hiệu được học viện Thanh Loan ghi lại là khuyến khích nên làm thường xuyên... Trong tình huống không khí cực mỏng và vô cùng lạnh giá, có thể cơ thể người đang đi cảm thấy vô cùng bình thường, nhưng sức mạnh của thân thể rất có thể sẽ giảm mạnh xuống trong một thời gian rất ngắn ngủi, nên việc ra hiệu đồng thời phối hợp với chân tay sẽ giúp cho người đối diện phán đoán được tình trạng đồng bạn của mình.
Lâm Tịch biết đường đi thực sự còn chưa bắt đầu, phải cố gắng bảo tồn thể lực cũng như hồn lực trong cơ thể, nên hắn chỉ chậm rãi gật đầu, rồi xoay người đi tiếp.
Nhưng ngay lúc này, bên trong bộ ngực ấm áp và mềm mại của hắn, bỗng nhiên có một cái móng vuốt màu đen thò ra ngoài, tiếp đấy lại có một cái đầu màu đen xuất hiện.
Tốc độ suy nghĩ của Lâm Tịch hiện giờ hơi chậm, nên phải đợi đến lúc nhìn vào mắt Cát Tường, hắn mới biết việc mình đến thần nguyên băng tuyết này có ý nghĩa như thế nào đối với Cát Tường.
Cho nên, hắn hơi áy náy sờ đầu Cát Tường, rất chân thành tha thiết mà nhẹ giọng nói:
- Chào mừng về nhà.
Dựa vào gió rét và những mảnh băng vụn đập vào mặt mình hiện giờ, Cát Tường vốn đã cảm thấy nơi đây có một thứ gì đó khiến cho linh hồn của nó phải run rẩy.
Bên trong thần nguyên băng tuyết cô tịch và tĩnh mịch vô cùng kia, tựa hồ có một âm thanh hô hoán nó trở về.
Bây giờ nó lại nghe thấy những lời Lâm Tịch vừa nói, đồng thời nó lại nhớ tới lời hứa trước kia của Lâm Tịch, nên bỗng nhiên có hai làn nước mắt từ hốc mắt của nó chảy xuống, rồi hóa thành những hạt băng tròn xoe.
Ngay khi hai hạt băng này rơi xuống đất, nó cũng nhảy ra khỏi lồng ngực Lâm Tịch.
Ba cái đuôi của nó mở rộng, sau đó nó lại vươn móng vuốt ra ngoài, khoe tay múa chân với Lâm Tịch một cái, rồi bắt đầu chạy thẳng tới trước.
Trong nháy mắt nó chạy tới điểm cuối cùng của con sông băng, bỗng nhiên có một cơn cuồng phong xuất hiện, khiến cho thân thể nhỏ bé của nó bị thổi tung lên. Nhưng ba cái đuôi của nó đang mở rộng lại tựa như những cánh quạt, giúp nó đón nhận cuồng phong, rồi vững vàng đáp xuống một cây trụ băng ở cuối con sông băng vĩnh cửu.
Đằng trước cây trụ băng này là một vùng đất bao la như biển bị đóng băng, không thể nhìn thấy điểm cuối ở đâu.
Nếu như nhìn lại đằng sau, có thể nhìn thấy con sông băng vĩnh cửu tựa như một chiếc thuyền đã đến điểm dừng.
Vô số hàn khí giá lạnh lượn lờ trên không trung, tựa như thần linh đang di chuyển. Trên mặt đất bị một lớp tuyết rất dầy màu lam đen bao phủ, phản chiếu một tầng ánh sáng mông lung.
Đây chính là thần nguyên băng tuyết không có ai muốn ở lại lâu, nhưng lại chính là quê hương của Cát Tường.
Nó bắt đầu mở miệng hít thở.
Một ngọn gió lạnh lẽo mang theo vô số mảnh băng rất nhỏ tràn vào trong thân thể của nó.
Lâm Tịch, Nam Cung Vị Ương và Tần Tích Nguyệt theo nó đi ra khỏi con sông băng, tới gần nó.
Sau đó, bọn họ hoảng sợ phát hiện được nhiệt khí trên người Cát Tường đã hoàn toàn biến mất, nhưng sức sống mỗi lúc lại mạnh hơn.
Lâm Tịch kinh ngạc nhìn Cát Tường.
Trong cảm giác của hắn, máu tươi nóng hổi trong người Cát Tường lại đang từ từ chuyển lạnh như băng tuyết ở đây.
Sau đó, hắn, Nam Cung Vị Ương và Tần Tích Nguyệt đồng thời nhìn thấy bộ lông đen của Cát Tường đang phát ra hàn khí màu trắng giá lạnh, quấn quanh thân thể của nó.
Thân thể của Cát Tường tựa hồ biến lớn, sau đó màu đen trên người nó đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một màu trắng vô cùng tinh khiết.
Cát Tường dường như đã trở thành thần linh của một quốc gia thần thánh trong truyền thuyết.