Chương 312: Bươm bướm xanh bay khắp vùng đất hoang vu
Tiên Ma Biến
Vô Tội01-07-2023 20:10:22
Hiện giờ Lâm Tịch có thể dễ dàng bắn trúng Hoàng Hỏa Tiếu, nhưng không hiểu tại sao hắn lại không ra tay, ngược lại còn thở nhẹ một tiếng, buông trường cung Thần lê trong tay xuống.
Hoàng Hỏa Tiếu bình tĩnh không có sát khí, nhưng sắc mặt lại thể hiện sự khổ sở không nói nên lời.
Ánh mắt hắn bắt đầu mơ hồ, khi còn cách Lâm Tịch khoảng trăm bước, hắn bỗng nhiên té xuống, lần này không thể nào đứng dậy được nữa.
Lâm Tịch nghe được những âm thanh đứt quãng trong làn gió, hắn cho rằng người tu hành Đại Mãng tên Hoàng Hỏa Tiếu này có những lời cuối cùng muốn nói, nên hắn rất cẩn thận đi tới nghe.
Khi còn cách Hoàng Hỏa Tiếu vài chục bước, hắn thấy Hoàng Hỏa Tiếu đã hôn mê, mà những âm thanh mơ hồ kia cũng chỉ còn hai chữ:
- Về nhà...
Lâm Tịch bỗng nhiên rùng mình, trong tâm có cảm xúc khó tả.
Ngay nháy mắt đấy hắn nghĩ tới rất nhiều chuyện... hắn nghĩ tới trấn Lộc Lâm, nghĩ tới những quân nhân Vân Tần hi sinh ở đây, chỉ sợ điều cuối cùng bọn họ nhớ tới cũng chỉ là muốn nhìn thấy quê nhà đã lâu không thấy.
Trong lòng người tu hành Đại Mãng làm mật thám ở Vân Tần, rốt cuộc quê hương của hắn có hình dạng như thế nào?
Lâm Tịch nhìn Hoàng Hỏa Tiếu, hắn hiểu được nguyên nhân vì sao hắn ta bị thương nặng đến như vậy nhưng vẫn có thể lê bước tới đây, tất cả chỉ vì mong muốn trở về cố hương.
Lâm Tịch trầm mặc một hồi, sau khi ngẫm nghĩ lại hai chữ "về nhà" Hoàng Hỏa Tiếu nói trong vô thức, hắn bất giác thở dài một tiếng, sau đó lấy cây châm bằng đất kia ra.
Hắn đi tới bên người Hoàng Hỏa Tiếu, bắt đầu vá vết thương trước ngực và sau lưng Hoàng Hỏa Tiếu lại.
Sau khi khâu kín vết thương, rắc thuốc cầm máu lên, Lâm Tịch đứng dậy, nhìn Hoàng Hỏa Tiếu vẫn còn hôn mê dưới đất, chân thành nói nhỏ:
- Nếu như ngươi còn sống... vậy hãy về nhà, vĩnh viễn không thể trở lại.
Nói đến đây xong, mũi chân hắn bắt đầu chuyển động, ghi lại những lời này trên mặt đất.
Hắn biết trong mắt nhiều người hành động vừa rồi của mình là rất ngu ngốc, hắn cũng không biết với vết thương nặng như vậy Hoàng Hỏa Tiếu còn sống được hay không, nhưng hắn vẫn cảm thấy mình nên làm vậy.
Làm xong chuyện này, hắn bỗng nhiên cảm thấy tâm trạng mình đã tốt hơn rất nhiều.
Hắn không nhìn lại Hoàng Hỏa Tiếu, xoay người đi tới cạnh Trì Tiểu Dạ và Hỏa Vương, hơi cảm thán nói:
- Cũng nên kết thúc rồi.
Rất nhiều biên quân Long Xà vân tần tập hợp ở khu rừng khoai môn lữ hành, nhưng đến lúc bọn họ phát hiện Trì Tiểu Dạ không còn ở đây nữa, bỗng nhiên có một cơn mưa to trút xuống làm mất hết tung tích nàng ta.
Hoàng Hỏa Tiếu là người tu hành cấp bậc Đại quốc sư, những người tu hành cấp bậc Thánh sư còn lại trong biên quân Long Xà Vân Tần chắc không thể là mật thám của Đại Mãng, như vậy người mà tên Thánh sư núi Luyện Ngục kia chờ đến tiếp ứng có lẽ chỉ có một Hoàng Hỏa Tiếu.
Địch Sầu Phi và Hoàng Hỏa Tiếu muốn giết hắn, nhưng với cấp bậc và địa vị của họ, một khi đã làm ra quyết định như vậy chắc chắn sẽ không thể báo cho quân đội Vân Tần biết.
Cho nên, có lẽ Hoàng Hỏa Tiếu và Địch Sầu Phi là những đối thủ cuối cùng đuổi giết hắn vào sâu trong tận sông ngòi từ tính.
Cho nên, có lẽ tất cả đã đến lúc kết thúc, trận đại chiến được bắt đầu từ mùa xuân biên quan Long Xà kéo dài đến nay cũng đã đến hồi kết...
Lâm Tịch dìu lấy Trì Tiểu Dạ, cõng Hỏa Vương, lại bắt đầu bôn ba.
Cát Tường không biết bọn họ sẽ đi đâu, nhưng đi theo Lâm Tịch lại khiến nó cảm thấy rất yên tâm.
Không bao lâu sau nó lại cảm thấy đói bụng, nghĩ đến việc trên người Lâm Tịch hiện giờ không có thứ gì mình có thể ăn được, lại nhớ tới lúc Lâm Tịch nhắm mắt lại, thân thể hấp thu thứ gì đấy trong trời đất xung quanh, sau đấy cả người sẽ trở nên thư thái thoải mái, tạm thời quên mất cơn đói bụng, nên nó lập tức nhắm hai mắt lại, thử làm theo Lâm Tịch.
Thật là nhanh chóng, nguyên khí trời đất vô hình lập tức trào vào trong cơ thể nó.
Tu vi Lâm Tịch hiện giờ không thể cảm giác được nguyên khí nhàn nhạt chuyển động, nhưng Hỏa Vương đang ở trên lưng hắn lại cảm giác được. Cho nên, sau một hồi run sợ, người tu hành Huyệt man này lại nói những câu rất khó hiểu.
- Hỏa Vương nói con Hắc hồ miêu của ngươi rất giỏi.
Trì Tiểu Dạ giải thích với Lâm Tịch.
- Dĩ nhiên, nó là Cát Tường.
Lâm Tịch cười cười, kiêu ngạo nói...
Giống như Lâm Tịch đã dự đoán, sau khi xuyên qua sông ngòi từ tính hoang vu, đúng là không còn người tu hành nào xuất hiện ngăn cản.
Đợi đến lúc cái hồ bùn lớn kia một lần nữa xuất hiện trong tầm mắt của mình, Lâm Tịch biết cuối cùng mình đã đến nơi.
Sau hồ bùn đấy có một gò đất rất lớn, xung quanh có nhiều cây gai.
Lâm Tịch dìu lấy Trì Tiểu Dạ, đi qua gò đất đất, sau đấy đi sâu vào một huyệt động u ám không có ánh sáng, cuối cùng hắn lại thấy được một khung cảnh tráng lệ mình chưa bao giờ nhìn thấy.
Một bộ rễ cây khổng lồ dài từ trên đỉnh rơi xuống, tựa như có vô số ngọc châu kết đính trên cây.
Trên các nhánh rễ cây này có rất nhiều bươm bướm màu xanh đậm, không biết là vài chục hay mấy trăm vạn, tất cả cùng nhau hội tụ vào một chỗ làm cho bộ rễ cây này toát lên ánh sáng màu xanh thật đẹp.
Đôi cánh của vô số con bướm màu xanh đập này chỉ hơi hé mở, dường như chúng đang ngủ say.
Cát Tường cảm nhận được rất nhiều khí tức yếu ớt, kinh ngạc tỉnh lại trong lồng ngực Lâm Tịch, sau đấy nó lập tức ngây dại, không biết những thứ kia là gì, sao lại đẹp như thế, sao lại nhiều như thế.
Đôi mắt màu xanh của Trì Tiểu Dạ hơi nhấp nháy, hai hàng lệ nóng tuôn rơi trên gò má.
Nàng nghĩ tới những chiến sĩ Huyệt man đã chết trong trận đại chiến, nghĩ tới những Huyệt man đã tự sát bắt nàng phải rời đi, nghĩ tới La tỷ tỷ của nàng - cô bé thích đi du lịch khắp vùng đất hoang vu, nhưng cuối cùng lại bị đại quân của Địch Sầu Phi vô tình giết chết.
Cô bé ấy cũng giống như Trì Tiểu Dạ, rất thích những con bướm màu xanh này. Cho nên, Trì Tiểu Dạ từ lâu đã nuôi những con bướm xanh này, ban đầu nàng định sau khi giết chết Địch Sầu Phi, đại thắng quay về sẽ thả các con bướm này ra, để cho chúng bay khắp bốn phương tám hướng, tới từng góc nhỏ trong vùng đất hoang vu. Nhưng sự mạnh mẽ của Vân Tần lại vượt xa dự đoán của nàng, bây giờ nàng phải thả những con bướm xanh này ra để cứu vớt các chiến sỹ Huyệt man đang không tiếc tính mạng để cứu mình.
Nàng im lặng khóc, kéo vài sợi dây thừng trong huyệt động.
Từng khối bùn đất to lớn rơi xuống, tạo thành những lổ thủng nối liền với thế giới bên ngoài.
Ánh sáng yếu ớt và không khí bên ngoài tràn vào trong, tất cả bướm xanh đang ngủ say bắt đầu tỉnh giấc. Bọn chúng mở rộng đôi cánh của mình, bay về những cột sáng từ bên ngoài chiếu xuống, sau đấy tạo thành một dòng nước lũ màu xanh ngay trên không trung, từ trong huyệt động bay ra bên ngoài.
Vô số bươm bướm xanh xinh đẹp nghênh đón bầu trời, bay khắp bốn phương tám hướng vùng đất hoang vu...
Một chi quân đội Vân Tần đang dàn trận trên một sườn núi, sẵn sàng nghênh đón quân địch.
Đứng đầu là một tướng lãnh Vân Tần mặc trọng giáp sói xanh, thân thể khổng lồ và lạnh lẽo.
Phía sau hắn, hơn sáu trăm quân nhân Vân Tần đã tuốt binh khí ra khỏi võ, trong tầm mắt bọn họ có rất nhiều chiến sĩ Huyệt man đang tiến tới gần.
Đây là một đại đội Huyệt man có mang theo không ít cá sấu khổng lồ khát máu, số lượng khoảng hơn một trăm bảy mượi người.
Cả hai bên đều hiểu rằng trong tình huống tỷ lệ như vậy, đây là một trận chiến ngang bằng và chắc chắn rất thảm thiết đối với cả hai bên, dù là bên nào chiến thắng, sợ rằng bên còn lại cũng không có bao nhiêu người còn sống.
Cho nên, dù là các quân nhân Vân Tần trầm lãnh như sắt thép đang đứng trên sườn núi, hay là các chiến sĩ Huyệt man không ngừng tiến tới, hơi thở mỗi bên đều trở nên rất nặng nề.
Tướng lãnh Vân Tần đau đớn nuốt nước miếng một cái, hắn tự biết mình phải làm gương cho các binh sĩ phía sau. Có lẽ khi trận chiến này kết thúc, mình sẽ không còn sống nữa, nhưng hắn cũng biết mình không còn sự lựa chọn nào khác, nên một lần nữa hắn nhìn các chiến sĩ Huyệt man trước mắt, quát to một tiếng:
- Vì Vân Tần, vì vinh quang.
- Vì Vân Tần, vì vinh quang.
Tất cả quân nhân Vân Tần đằng sau hắn cũng bi tráng thét to lên, nhưng vào giờ khắc này đây, hình ảnh hiện lên trong đầu viên tướng lãnh Vân Tần khẳng khái không sợ chết lại chính là thê tử và phụ mẫu của mình.
- Có chuyện gì vậy?
Tuy nhiên, đội quân Vân Tần thiết lãnh và khẳng khái đến mức không nói nên lời này đột nhiên xôn xao. Bởi vì không hiểu do nguyên nhân gì, mà các Huyệt man thô to đang rất kiên quyết đi tới kia lại đột nhiên dừng lại.
Tất cả Huyệt man dường như đang lắng nghe âm thanh gì đấy, họ ngẩng đầu nhìn bầu trời, sau đấy toàn bộ đồng loạt xoay người, bắt đầu rời đi.
Viên tướng lãnh Vân Tần mặc trọng giáp sói xanh ngạc nhiên.
Hắn không biết điều gì đã làm nên sự thay đổi này. Trên bầu trời cao rộng này, ngoại trừ tiếng gió ra, không còn âm thanh nào khác.
Đột nhiên hắn nhìn thấy có những bóng ảnh màu xanh.
Hắn thấy có những con bươm bướm màu xanh xinh đẹp bay qua.
Có một con bươm bướm màu xanh từ từ bay đến trước người hắn, vừa lúc rơi trên đầu vai giáp.
Viên tướng lãnh Vân Tần này không biết những con bươm bướm màu xanh kia có ý nghĩa gì, nhưng hắn nhìn hình ảnh xinh đẹp đấy, thấy nó thật an bình và yên tĩnh đậu trên bộ giáp mình, lại nhìn những chiến sĩ Huyệt man đang dần rút lui, hai mắt của hắn bỗng nhiên có lệ nóng tuôn rơi.
Đằng sau hắn, ẩn sau những tấm mặt nạ màu đen che kín khuôn mặt, các quân nhân Vân Tần bỗng nhiên xúc động khó tả...
Hai tên quân nhân trinh sát Vân Tần lẳng lặng tiềm phục trong một mảnh cỏ hoang, bỗng nhiên có một con bươm bướm màu xanh rơi xuống đôi mắt ưng bọn họ đang cầm trong tay.
Trong tầm mắt bọn họ, có một đại hội Huyệt man khoảng năm sáu trăm người đang từ từ đi tới khu rừng khoai môn lữ hành, nhưng họ lại bất ngờ chuyển hướng, rút lui về phía vùng đất hoang vu.
Tại một địa phương khác.
Một đội quân Vân Tần đang chiến đấu với các chiến sĩ Huyệt man.
Một trường kiếm màu đen chém lên không trung, mang theo một dòng máu tươi đồng thời chém chết một con bươm bướm màu xanh vừa lúc bay qua.
Sau đấy tiếng hét to thảm thiết ở chiến trường này nhanh chóng biến mất, tất cả Huyệt man lui bước về sau nhanh như thủy triều rút nước, chỉ còn lại gần trăm quân sĩ Vân Tần cả người đầy máu, miệng thở dốc liên tục.
Cùng lúc đấy, ở một chỗ khác, có một đội quân Vân Tần toàn thân mặc trọng giáp đang tiềm phục trong sơn cốc, ánh mắt như sói đêm của họ nhìn chằm chằm vào đại đội Huyệt man trong đám cỏ lau cách đấy không xa. Chỉ cần đại đội Huyệt man đấy tiến thêm vài bước, đội quân Vân Tần có chiến lực vô cùng mạnh mẽ này lập tức sẽ nhảy ra, giết chết toàn bộ kẻ địch, nhưng ngay lúc này, bọn họ lại phát hiện các Huyệt man đó không đi về trước nữa, mà nhanh chóng lui bước về sau.
Từng tiếng kèn lệnh và tín hiệu trong vùng đất hoang vu vang lên, tất cả người truyền đi đều thông báo một tin như nhau... tất cả Huyệt man đang thối lui về vùng đất hoang vu.
Một con bươm bướm màu xanh bay qua vùng đất hoang vu, tiến vào sơn mạch Long Xà, rơi xuống một tòa nhà hình tháp, rồi đậu trên một quân sĩ Vân Tần đang cầm thương thủ vệ.