- Tân đệ tử năm nhất khoa Chỉ Qua, Lâm Tịch.
Lâm Tịch trả lời, sau nhìn tên đệ tử học viện Lôi Đình ăn nói rất phách lối này, nói:
- Một con sói hoang trên người có vết thương nặng ở đùi như vậy, trước mặt ngươi nó có thể chạy trốn bao xa?
Hoàn Nhan Mộ Diệp tất nhiên hiểu câu hỏi đột ngột này của Lâm Tịch có nghĩa gì, nhưng mặt hắn lại không đổi sắc, lạnh nhạt nói:
- Nếu như đang lúc đói bụng tất nhiên ta sẽ mất nhiều sức, có khi không thể đuổi kịp nó đấy.
Lâm Tịch nhìn hắn, nói:
- Cho dù ta đói bụng đã lâu, nhưng tuyệt đối không để con mồi mình chạy xa đến thế.
Hoàn Nhan Mộ Diệp bĩu môi cười một tiếng, nói:
- Có lẽ đây là thiên phú dị bẩm của Lâm huynh.
Lâm Tịch tiếp tục nhìn Hoàn Nhan Mộ Diệp, lạnh nhạt nói:
- Những gì ngươi vừa nói rất vô sỉ, chẳng lẽ đệ tử học viện Lôi Đình đều vô sỉ như vậy sao?
Hoàn Nhan Mộ Diệp không tức giận, bình tĩnh đáp lại:
- Có vô sỉ hay không cũng phải dựa vào thực lực nói chuyện.
- Đúng là vô cùng vô sỉ.
Lâm Tịch bỗng nhiên hỏi hắn:
- Ngươi muốn đấu với ta?
Hoàn Nhan Mộ Diệp ung dung cười một tiếng:
- Hình như ngươi là người lợi hại nhất trong những người này, nhưng Nhạc Giang Bình lại không phải là người lợi hại nhất trong bọn ta.
- Mặc dù ta không biết các ngươi rốt cuộc có ý gì, nhưng chúng ta đang ở đây an ổn tu hành theo môn học.
Lâm Tịch lại lắc đầu, nói:
- Giao thủ với ngươi thì ta có lợi gì? Nếu như sau khi ta thắng, lại có người trong học viện Lôi Đình các ngươi tìm người bên học viện Thanh Loan chúng ta kiếm chuyện, vậy phải làm sao bây giờ? Chúng ta phải dành sức để tìm kiếm thức ăn, chứ không phải dành cho mấy chuyện đánh nhau vô vị này.
Hoàn Nhan Mộ Diệp nhíu mày, nhìn thẳng Lâm Tịch:
- Dường như ngươi không biết vinh nhục là gì?
Lâm Tịch hơi im lặng, nhìn thoáng qua Hoàn Nhan Mộ Diệp, nói:
- Cách bọn ngươi vô sỉ ép người đấu thì sao? Cũng như ngươi nói ta là người lợi hại nhất ở đây, đó chỉ là suy đoán của ngươi. Ta dám đảm bảo nếu như ngươi quang minh chính đại đến học viện Thanh Loan khiêu chiến, nhất định sẽ bị đánh thành đầu heo.
- Ngươi nói cũng đúng.
Hoàn Nhan Mộ Diệp nhìn Lâm Tịch, giọng nói bắt đầu phách lối trở lại:
- Nhưng mà ngươi càng làm vậy càng khiến ta rất có hứng thú muốn đấu với ngươi. Ngươi không phải muốn kiếm con mồi sao? Chỉ cần ngươi thắng ta, con sói hoang kia sẽ là của ngươi, bao gồm tất cả thức ăn trên người bọn họ. Hơn nữa, ta có thể đảm bảo sẽ không còn đệ tử học viện Lôi Đình nào kiếm chuyện với các ngươi.
Bỗng nhiên Lâm Tịch nói:
- Thật ra, ta rất có hứng thú muốn biết nguyên nhân vì sao các ngươi đến sơn mạch Đăng Thiên này.
Hoàn Nhan Mộ Diệp lắc đầu, nói:
- Không thể trả lời.
- Đến đây đi.
Sau khi hơi trầm ngâm, Lâm Tịch ra hiệu mời đấu với hắn, đồng thời cúi người xuống dùng tay trái nhặt khúc gỗ rất giống trường kiếm còn lại ở dưới đất lên.
Hoàn Nhan Mộ Diệp hơi ngạc nhiên, hỏi:
- Dứt khoát vậy sao?
Lâm Tịch gật đầu:
- Ta không thể nào cự tuyệt số thức ăn trên người bọn ngươi được.
- Được!
Hoàn Nhan Mộ Diệp ha ha cười một tiếng, không nói thêm lời nào nữa. Hắn ta phất ống tay áo một cái, lấy đại đao giắt ngang bên hông xuống. Không có động tác dư thừa, hắn trực tiếp bước tới trước vài chục bước, vung đao đánh xuống đầu Lâm Tịch.
"Ầm!"
Một tiếng nổ nhẹ vang lên.
Đao gỗ vung xuống, thân đao vừa ma sát với không khí lập tức tạo nên tiếng nổ vừa rồi.
Khi nãy Tần Tích Nguyệt đã rất ngạc nhiên với thực lực thật sự của Lâm Tịch, nội tâm vừa xấu hổ vừa mơ hồ không biết nên làm gì, nhưng khi Hoàn Nhan Mộ Diệp vừa xuất đao, sắc mặt nàng tái hẳn đi.
Dựa vào tiếng nổ nhẹ vang lên khi thân đao ma sát với không khí, lực lượng một đao này nhất định rất kinh khủng... Tu vi của Hoàn Nhan Mộ Diệp chắc chắn hơn Hồn Sĩ trung giai!...
Trong mắt đám người Tần Tích Nguyệt, thanh gỗ Hoàn Nhan Mộ Diệp đang cầm chính là đại đao, nhưng trong mắt Lâm Tịch nó lại là một tòa núi lớn hùng vĩ.
Lâm Tịch không thể nào tránh nhé, nên hắn chỉ còn cách phát lực vung kiếm.
"Ầm!"
Ngay lúc thanh kiếm gỗ va vào thanh đao gỗ va chạm với nhau, lập tức có một luồng lực lượng bị ép nổ tung, luồng lực lượng quá mạnh này khiến cho cánh tay trái đang cầm đoản kiếm bằng gỗ của Lâm Tịch bị chấn động không thôi, thân thể nghiêng hẳn sang một bên. Nhưng ngay lúc thân thể hơi nghiêng đi, Lâm Tịch biến đổi kiếm thế thành đao thế, chém ngang ngay trước mặt Hoàn Nhan Mộ Diệp.
Đối với chiêu thức bất ngờ này Hoàn Nhan Mộ Diệp vẫn bình tĩnh phản ứng lại. Hắn hơi cúi người xuống dễ dàng tránh được, đồng thời tiến thêm một bước, vung đao chém xuống.
Miếng gỗ dầy cộm nặng nề đó va chạm với cánh tay phải cầm trường kiếm gỗ của Lâm Tịch. Lần này Lâm Tịch nghiêng hẳn sang một bên, tựa như hoàn toàn mất đi trọng tâm, nhưng bước chân của hắn lại ổn định đến mức khiến người xem phải giật mình: bình tĩnh tung ra một chân, ngăn được một cước đá vô cùng nham hiểm từ dưới lên của Hoàn Nhan Mộ Diệp.
Ban đầu mục tiêu một cước này của Hoàn Nhan Mộ Diệp là ngực Lâm Tịch, tuy hiện giờ đã bị chăn lại nhưng Hoàn Nhan Mộ Diệp không vì thế mà ngừng tấn công. Hắn nhanh chóng điều chỉnh thế thăng bằng, đồng thời lấy bàn chân đang ở trên cao đạp mạnh xuống đất, giống như dùng búa lớn bổ xuống.
Loại thối pháp này có tên là "cao phách thối", biến chiêu của đá cao, được sử dụng khi muốn tấn công đầu hoặc bả vai của đối thủ. Nhưng sau khi biến chiêu dùng một cước này đạp mạnh xuống đất, cả người hắn lại nhẹ nhàng như một cánh diều bay lên không trung, đồng thời vung đao đánh xuống.
Mọi động tác vô cùng rõ ràng, thoạt nhìn rất chậm chạp nhưng tốc độ vô cùng nhanh. Một chân của Lâm Tịch khi nãy tung lên chặn cước đối thủ vừa mới chạm đất thì một đao này với khí thế quét ngang mọi thứ đã đánh xuống.
Lâm Tịch căn bản không thể né tránh, trong lúc toàn thân đồng thời phát lực, hắn nhanh chóng đưa hai khúc mâu gãy lên cao tạo thành hình chữ thập, cứng rắn chặn một đao này lại.
"Rầm!"
Một tiếng nổ vang lên.
Trong lúc cả người Lâm Tịch chấn động, Hoàn Nhan Một Diệp đã xông vào trung tuyến trước ngực Lâm Tịch. Thân thể hắn mạnh mẽ xông tới giống như một con gấu khổng lồ tông vào cây, khi cả hai thân thể vừa chạm nhau, cả người Lâm Tịch lập tức bị đánh bay lên cao.
"A!"
Đám người Khương Tiếu Y và Tần Tích Nguyệt không khỏi thất thanh hô lên, nhưng đao gỗ trong tay Hoàn Nhan Mộ Diệp tiếp tục xuất ra.
Tuy cả người đang ở trên không trung, nhưng Lâm Tịch vẫn không đánh mất đi cảm giác chiến đấu thông thường. Khúc mâu gãy trong tay phải đánh xuống, chuẩn xác chặn được một đao đâm tới của Hoàn Nhan Mộ Diệp.
- Rất tốt.
Hoàn Nhan Mộ Diệp thầm tán thưởng trong lòng, nhưng đồng thời đao thế của hắn lại thay đổi, hoàn toàn biến thành thế từ dưới móc lên, làm thân thể Lâm Tịch trở mình ngay trên không trung.
Nắm bắt thời cơ, hắn dùng sức phóng người lên cao giống như một con cá nhảy lên giữa sông lớn, phóng qua cả Lâm Tịch. Chỉ trong tíc tắc Lâm Tịch đã biến thành người đưa lưng về phía đối thủ, Hoàn Nhan Mộ Diệp tung cước đạp vào vai trái Lâm Tịch, đánh bay Lâm Tịch ra ngoài, nặng nề rơi xuống đất.
Sắc mặt mấy người Khương Tiếu Y và Tần Tích Nguyệt nhất thời trở nên trắng bệch.
Chiến lực Lâm Tịch thật sự vượt ra ngoài dự doán mọi người, nhưng thực lực đối thủ lại quá mạnh mẽ, khí lực hoàn toàn hơn hẳn Lâm Tịch. Chỉ cần dựa vào thanh đại đao vung lên chém xuống đã chiếm ưu thế hoàn toàn, kế đó, những chiêu tấn công liên tiếp vô cùng mạnh mẽ, rất bá đạo. Đừng nói một cước vừa rồi chắc chắn đã làm cho phần thân thể bên trái Lâm Tịch không thể nào cử động, cho dù Lâm Tịch có thể tiếp tục chiến đấu, hắn căn bản không có cơ hội chiến thắng đối phương.
- Thân thủ ngươi không tệ, đáng tiếc tu vi còn quá kém.
Hoàn Nhan Mộ Diệp trầm ổn thu hồi đao gỗ, vừa lắc đầu vừa phách lối nói:
- Ngươi không phải là đối thủ của ta.
Lâm Tịch không trả lời.
- Chẳng lẽ bị ngất rồi?
Thấy Lâm Tịch lâu như vậy không trả lời, Hoàn Nhan Mộ Diệp hơi cảm thấy ngoài ý muốn.
- Lâm Tịch, ngươi làm sao vậy?
Mông Bạch nóng nảy quan tâm đến bạn mình, chạy vội tới muốn đỡ Lâm Tịch dậy.
- Đừng động đến ta, đau quá.
Nhưng đột nhiên Lâm Tịch lại mở miệng, ngăn Mông Bạch lại.
Hoàn Nhan Mộ Diệp và các đệ tử học viện Lôi Đình còn lại nhất thời đắc ý, đồng thời không nhịn được lắc đầu, thầm nghĩ người này đúng là không hề biết đến vinh nhục của bản thân cũng như học viện.
- Hoàn Nhan Một Diệp, vừa rồi ta có suy nghĩ một chút, chắc sẽ có cơ hội đánh thắng ngươi.
Nhưng vào lúc này, Lâm Tịch lại tiếp tục nói chuyện. Lời hắn vừa nói không chỉ làm đám người Tần Tích Nguyệt ở cách đấy không xa, thậm chí ngay cả Cao Á Nam chuẩn bị lên tiếng cũng ngẩn người.
- Hả?
Hoàn Nhan Mộ Diệp hơi sửng sốt, chợt cười lên:
- Ngươi nói thử ta nghe xem.
Tuy nhiên hắn lại không thể cười được quá lâu, bởi vì Lâm Tịch nói rằng:
- Có nói ngươi cũng không hiểu được.
- Thôi đi, tuy mấy lời này không dài dòng gì, nhưng ta không muốn nói nhiều với ngươi để mấy bằng hữu của ta nổi giận.
Tiếp đó, Lâm Tịch nói tiếp một câu khiến mọi người cảm thấy rất huyền bí, tựa như có ý nghĩa gì đó rất đặc biệt. Sau cùng, Lâm Tịch nói đúng hai chữ:
- Trở về...
Cảnh vật quen thuộc nhanh chóng thay đổi, Lâm Tịch trở về mười phút trước. Lúc này Liễu Tử Vũ còn chưa giao thủ với Nhạc Giang Bình, cho nên Lâm Tịch phải chờ, chờ Liễu Tử Vũ thua. Hắn vỗ vỗ vai Tần Tích Nguyệt, bắn ra một mũi tên, nói vài lời cần nói... Sau đó chờ Hoàn Nhan Mộ Diệp lấy đạo đao bằng gỗ giắt ngang hông xuống.
"A!"
"A!"
So sánh với lần giao thủ vừa diễn ra, khi bắt đầu Lâm Tịch vẫn bị trúng chiêu như thế. Sau hai lần có tiếng nổ nhẹ vang lên, Lâm Tịch liền bị Hoàn Nhan Mộ Diệp đá một cước bay ra xa. Sau đó chân phải Hoàn Nhan Mộ Diệp đạp mạnh xuống đất tựa như búa lớn bổ xuống, cả người bay lên cao, vung đao chém xuống, cả người xông vào trung tuyến Lâm Tịch. Hai thân thể vừa chạm nhau, cả người Lâm Tịch lại bị đánh bay ra xa.
"A!"
Đám người Khương Tiếu Y và Tần Tích Nguyệt không biết rằng những việc này đã từng diễn ra một lần, cả bọn đồng thời thất thanh hét lên.
Cùng lúc đó, Hoàn Nhan Mộ Diệp đột ngột biến đổi đao chiêu, từ dưới móc ngược lên trên, làm cho thân thể Lâm Tịch bị đảo ngược ngay trên không trung. Sau Hoàn Nhan Mộ Diệp tung một cước, mạnh mẽ đạp xuống vai trái Lâm Tịch.
Động tác của hắn vẫn dứt khoát và vô cùng mạnh mẽ, mỗi một hành động đều nhắm vào chỗ yếu hại. Khi Lâm Tịch gần bị một cước này đá bay ra ngoài, nhưng điều khiến Cao Á Nam không nhịn được phải kêu khẽ lên chính là khúc mâu gãy trong tay phải hắn đột nhiên từ dưới móc ngoặc lên trên, chính xác đâm vào lòng bàn chân Hoàn Nhan Mộ Diệp.
Không có một lời nói hay câu văn nào có thể diễn tả một chiêu này của Lâm Tịch vào giây phút đó.
Trong nháy mắt, vốn tất cả các đệ tử học viện Lôi Đình đang cười rất tươi, nhưng bỗng nhiên cả bọn đồng thời ngơ ngác, trơ mắt nhìn những gì đang diễn ra.
Một chiêu này của Lâm Tịch không những giống như hắn ta mọc mắt ở sau lưng, hơn nữa, thời cơ xuất chiêu cũng vô cùng chuẩn xác, tựa hồ hắn đã biết trước những gì Hoàn Nhan Mộ Diệp đang nghĩ.
Ngay khoảnh khắc đó, tựa như Hoàn Nhan Mộ Diệp đã tự lấy lòng bàn chân mình đâm vào khúc mâu gãy trong tay Lâm Tịch. Cả Hoàn Nhan Mộ Diệp cũng không thể nào phản ứng kịp nữa, không thể né tránh.
"Phốc!"
Khúc mâu gỗ mạnh mẽ đâm vào lòng bàn chân hắn, tạo nên một âm thanh nhỏ.
"A!"
Cơn đau đớn vô cùng khiến hắn không nhịn được phải hét to lên, cả người hắn cũng chợt cong lại ngay trên không trung. Khi rơi xuống, do bản năng nên hắn không dám để chân bị thương chạm đất, chân còn lại không thể giữ được thăng bằng nên nhất thời ngồi xuống.
Còn Lâm Tịch vừa bay ra ngoài liền dùng tay khẽ chạm nhẹ dưới đất, toàn thân đứng vững lại.
Thảo nguyên giá lạnh đầy những mảnh đồng cỏ hoang vu và cây khô cành vàng này nhất thời yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng thở gấp do người phát ra cùng với tiếng gió thổi nhẹ qua cành cây khô.
Lâm Tịch đứng vững trong một mảnh đồng cỏ mọc ngang đầu gối, cánh tay phải hắn không ngừng run rẩy, hổ khẩu bị rách nên có những giọt máu tươi không ngừng nhỏ xuống đất, thấm đượm cả những cọng cỏ vàng úa. Khúc mâu gỗ cánh tay phải hắn đang cầm cũng bị hư hại nặng, trên thân mâu có rất nhiều vết chém không giống nhau, nhưng miễn cưỡng vẫn chưa gãy thành hai. Thoạt nhìn hắn rất thê thảm, người đầy vết thương, nhưng do lúc trước hắn không tự cao tự đại cùng với sắc mặt tái nhợt như tờ giấy trắng của các đệ tử học viện Lôi Đình hiện giờ, nên trông hắn lại cao lớn vô cùng.