Đại nhân vật của núi Luyện Ngục luôn luôn là chưởng giáo núi Luyện Ngục cao cao tại thượng và sáu tên đại trưởng lão.
Vì muốn kéo dài tính mạng của mình, nên chưởng giáo núi Luyện Ngục và sáu tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục đã sử dụng không biết bao nhiêu thuốc men vô cùng quý giá đối với thế giới người tu hành. Việc thành lập nô dịch ngay trên núi Đại Mãng đã giúp cho chưởng giáo núi Luyện Ngục và sáu tên đại trưởng lão sống qua một thời gian rất dài, trong những năm tháng dài dòng đó, chưởng giáo núi Luyện Ngục đã làm rất nhiều chuyện mà lão ta cảm thấy thú vị.
Trong đó có một chuyện, đó là lựa chọn không ít đứa bé Đại Mãng, đưa vào Vân Tần từ khi còn nhỏ, sau đấy để cho bọn chúng lớn lên tại Vân Tần, rồi tiến vào quân đội Vân Tần.
Việc này nghe thật không khác gì những tiềm ẩn bình thường, nhưng nếu chỉ là kế hoạch tiềm ẩn, tất nhiên sẽ không khiến chưởng giáo núi Luyện Ngục cảm thấy thú vị.
Qua sự an bài của lão ta, kế hoạch tiềm ẩn này lại tràn đầy máu tanh và chôn đầy vô số hài cốt.
Lão ta đã cố ý để cho nhiều người Đại Mãng chết đi, thành tựu cho những tiềm ẩn này, hoặc có thể nói là lấy sinh mạng của nhiều người để làm đá lót đường cho những tiềm ẩn đó.
Những chuyện như vậy tất nhiên không cần lão ta phải đi làm, nhưng trong kế hoạch của lão ta, những đứa bé này đã được vô số hài cốt lót đường, công trận đạt được hiển nhiên là nhiều hơn những đứa bé Vân Tần đồng trang lứa rất nhiều, tương lai trở thành vương hầu của Vân Tần cũng không phải là không thể.
Nếu như một người có thanh danh hiển hách như Địch Sầu Phi, Hồ Ích Dịch lại là người Đại Mãng, là người của núi Luyện Ngục, đó sẽ là một chuyện thú vị như thế nào.
Cho nên, chưởng giáo núi Luyện Ngục gọi những đứa bé Đại Mãng đó là Ám Hầu.
Sau một thời gian tiến hành rất dài, kế hoạch này đúng là đã có những thành tựu rất lớn. Một vài đứa trẻ Ám Hầu đã đạt được chiến công hiển hách trong quân đội Vân Tần, thậm chí là một vài cá nhân kiệt xuất còn đạt được địa vị ngang với đệ tử quan trọng của núi Luyện Ngục, âm thầm được truyền thụ tuyệt học của núi Luyện Ngục.
Chỉ là cuối cùng chưởng giáo núi Luyện Ngục lại phát hiện mình phạm vào một sai lầm vô cùng đơn giản. Vân Tần là một đế quốc luôn có nhân tài xuất hiện, ngoại trừ những thiên tài như Văn Nhân Thương Nguyệt, trong đế quốc Vân Tần luôn có những tài tuấn trẻ tuổi đạt được chiến công cao hơn những Ám Hầu của Đại Mãng, mặc dù không có sự giúp đỡ nào. Hơn nữa, bởi vì có học viện Thanh Loan, nên phần lớn những Ám Hầu đạt được chiến công hiển hách mà thăng cấp nhanh chóng sẽ bị chú ý đặc biệt, cuối cùng là bị điều tra được đó là tiềm ẩn Đại Mãng, nên sự hồi báo đối với Đại Mãng lại không ngang bằng với những gì đã bỏ ra, càng không cần phải nói là đạt được lợi ích kinh người.
Kế hoạch hay, người giỏi, nhưng chưa chắc chống lại được biến hóa khôn lường, đây là một lý lẽ vô cùng đơn giản, tỷ như Kim Chước trời sanh ưu việt hơn rất nhiều, nhưng thành tựu cuối cùng chưa chắc hơn được Thổ Bao.
Cho nên, từ nhiều năm trước, Đại Mãng đã cắt đứt toàn bộ liên lạc với nhóm Ám Hầu cuối cùng. Cho dù là núi Luyện Ngục, họ cũng lựa chọn là để toàn bộ Ám Hầu chết đi, thừa nhận kế hoạch thất bại, chứ không bao giờ tiến hành một kế hoạch tương tự.
Mặc dù có Ám Hầu còn sống, nhưng cũng là người của Đại Mãng, hẳn phải trung với chưởng giáo núi Luyện Ngục, hẳn là nên cố gắng ám sát Lâm Tịch như Bạch Ngọc Lâu trong trận đại chiến lăng Bích Lạc, sao có thể ngược lại đi đối phó với núi Luyện Ngục, thậm chí là muốn giết chết đại trưởng lão núi Luyện Ngục? Phải biết rằng, những Ám Hầu đó không phải là lão hoàng đế Đại Mãng lựa chọn, mà là núi Luyện Ngục chọn lựa. Hơn nữa, những Ám Hầu đó phải tiến vào Vân Tần làm nhiều chuyện, khiến núi Luyện Ngục cảm thấy tận trung, thì mới truyền tuyệt học được!
Mà vào lúc này, phương pháp tu hành do tên tướng lãnh mang mặt nạ kim loại màu đỏ thể hiện, cùng với cảnh giới của hắn ta bây giờ, lại khiến cho chưởng giáo núi Luyện Ngục khẳng định được hắn chính là một trong những Ám Hầu của núi Luyện Ngục!
Không thể nghi ngờ đây là một kẻ phản bội, đồng thời là một sự phản bội đối với kế hoạch của lão năm xưa!
Cho nên, chưởng giáo núi Luyện Ngục vươn ra một ngón tay đối với tên tướng lãnh lạnh lùng này, trong giọng nói còn ẩn chứa sự tức giận.
Một đại nhân vật chí cao như lão ta, chỉ cần hơi tức giận là sẽ khiến người ta cảm thấy cả trời đất đang muốn đè nặng xuống, hoặc là có một tòa núi khổng lồ ầm ầm sụp đổ.
Tất cả thần quan núi Luyện Ngục đều run rẩy.
Nhưng tên tướng lãnh lạnh lùng đang đứng gần xe người kéo lại vô cùng trấn tĩnh, đối mặt với tiếng quát lớn của chưởng giáo núi Luyện Ngục, hắn bình tĩnh gật đầu, nói:
- Không sai, ta từng là Ám Hầu.
Chưởng giáo núi Luyện Ngục tựa hồ nghĩ tới điều gì đó, bình tĩnh lại, khẽ ngẩng đầu lên, nhìn tên tướng lãnh lạnh lùng, hỏi:
- Tại sao phản bội ta?
- Ta chưa từng muốn tới Vân Tần làm Ám Hầu, nhưng ta không có quyền lựa chọn. Ta giống như những người khác, nếu không đến Vân Tần... mọi người chúng ta, bao gồm thân nhân chúng ta, sẽ trở thành nô lệ trong quặng mỏ núi Luyện Ngục.
Tên tướng lãnh lạnh lùng này nhìn chưởng giáo núi Luyện Ngục, nói:
- Chỉ là những điều này còn chưa đủ để ta phản bội Đại Mãng, nguyên nhân thật sự khiến ta đối địch với ngươi chính là vì muốn để một trong chúng ta trở thành vương hầu Vân Tần, núi Luyện Ngục đã hi sinh quá nhiều người, trong những người đó lại có bằng hữu tốt nhất của ta.
Chưởng giáo núi Luyện Ngục hơi ngoài ý muốn, lão suy nghĩ một chút... Thật không ngờ vào lúc đại chiến như vậy, lão ta còn có thể suy nghĩ được.
Sau khi suy nghĩ xong, lão ta lại ngẩng đầu, hoàn toàn bình tĩnh, thản nhiên nói:
- Nói như vậy, đó cũng chỉ là một chuyện ngoài ý muốn. Nếu như ngoài ý muốn đến mức khiến ngươi không cam lòng, giết chết những đại nhân vật núi Luyện Ngục ta, vậy chắc ngươi cũng đã bình tĩnh hơn. Dù sao ngươi cũng là người Đại Mãng, là đệ tử núi Luyện Ngục ta, cho nên, chỉ cần ngươi nguyện ý, ngươi giết hắn, vị trí của hắn ở núi Luyện Ngục sẽ là của ngươi.
Đại trưởng lão núi Luyện Ngục vốn là người còn tôn quý hơn hoàng đế Đại Mãng. Hơn nữa, sau khi tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục này chết, cộng thêm Trương Bình, đại trưởng lão núi Luyện Ngục chỉ còn hai người. Nếu như tên tướng lãnh này đồng ý trở thành đại trưởng lão núi Luyện Ngục, vậy hắn nhất định sẽ càng có thêm quyền lực và uy nghiêm hơn những đại trưởng lão núi Luyện Ngục lúc bình thường.
Đây cũng là một lời hứa mê hoặc đến kinh người.
Nhưng tên tướng lãnh lạnh lùng này lại không hề suy nghĩ, lạnh lùng nói:
- Có lẽ ta nên cảm ơn ngươi, là ngươi giúp ta có sức mạnh, giúp ta hiểu được mình nên làm gì. Nếu ta lựa chọn trở về Đại Mãng, đó phải là một Đại Mãng không có núi Luyện Ngục, không có ngươi.
- Sức mạnh của ngươi là ta ban cho ngươi, ta tất nhiên cũng có thể thu hồi.
Chưởng giáo núi Luyện Ngục đang đắm chìm trong ánh sáng màu hồng hơi thất vọng lắc đầu, âm thanh của lão ta vô cùng bình thản, thậm chí là không có một chút tức giận.
Nhưng ngay nháy mắt giọng nói của lão ta vang lên, thân thể của lão ta tựa hồ đã bành trướng hơn rất nhiều lần.
Sự bành trướng này chính là ảo giác do khí tức của lão không ngừng khuếch tán.
Vô số sức mạnh tàn bạo, bàng bạc khôn cùng, khiến cho các Thánh giai cũng phải vô cùng kinh hãi, bỗng nhiên xuất hiện giữa lão ta và tên tướng lãnh mang mặt nạ kim loại màu đỏ.
Khi nãy chưởng giáo núi Luyện Ngục vươn tay ra, không hề có cuồng phong xuất hiện. Điều này cho thấy bây giờ mới là lúc chưởng giáo núi Luyện Ngục thật sự tức giận, không thể kiềm nén được nữa.
Một người giống như lão ta, suy nghĩ đã hoàn toàn khác với người bình thường.
Bình thường không có người nào có thể nói chuyện ngang hàng với lão ta, không ai dám cự tuyệt lão, hoặc là giễu cợt lão. Cho nên, thỉnh thoảng nghe thấy có người cự tuyệt, có người dám giễu cợt, lão ta chỉ cảm thấy hơi thú vị, chứ sẽ không tức giận, càng khiến cho người ta cảm thấy tâm tính đại nhân vật quả nhiên khó dò, không có ai có thể bắt lấy.
Nhưng nếu như người người đều cự tuyệt, không còn ai coi ngươi là chí cao nữa, bị cự tuyệt và giễu cợt quá nhiều, chưởng giáo núi Luyện Ngục nhất định không còn cảm thấy thú vị, tất nhiên sẽ trở nên vô cùng tức giận.
Người bình thường tức giận sẽ hờn dỗi, sẽ nóng nảy, nhưng lão ta tức giận lại hóa thành cuồng phong, hóa thành thực chất, biến thành một ngọn lửa màu đen.
Ngọn lửa có hình dạng đóa hoa này hình thành trước mặt lão ta, mà những ngọn lửa màu đốt đang bùng cháy trên ma trúc đằng xa lại tựa như đang tham bái vương giả, bỗng nhiên tắt lụi đi rồi biến mất hoàn toàn, hóa thành những dòng nguyên khí rất nhỏ, sáp nhập vào bên trong ngọn lửa màu đen này.
Quá trình này đã vượt qua cảm giác cực hạn của Thánh giai, ngọn lửa màu đen này tựa như đột phá giới hạn bình thường, bay thẳng tới tên tướng lãnh lạnh lùng...
Chưởng giáo núi Luyện Ngục nổi giận, hơn nữa lão ta hiểu rất rõ tên tướng lãnh lạnh lùng này tu luyện tuyệt học nào của núi Luyện Ngục, nên sức mạnh lão ta sử dụng bây giờ hiển nhiên còn mạnh hơn mảnh gỗ bay về phía Từ Sinh Mạt lúc đầu.
Cũng chính là ngọn lửa này đã phế đi hai chân của một tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục.
Qua nhiều năm như vậy, tên tướng lãnh lạnh lùng này đã từng suy nghĩ đến tình huống đối mặt với đại nhân vật của núi Luyện Ngục, làm thế nào sống sót khi chiến đấu với chưởng giáo núi Luyện Ngục, hoặc là ít nhất có thể ngăn cản một chiêu của đối phương, nên hiện giờ hắn chỉ làm một chuyện.
Cả người hắn co rút mạnh lại như không còn xương.
Bộ áo giáp màu đen cứng rắn trên người hắn rách toái, để lộ nội giáp bên trong, có một màu sẫm như đất bùn ngoài đường. Mà trong nháy mắt này, bộ nội giáp trên người hắn liên tục phát ra âm thanh kỳ lạ, rồi biến thành một quả cầu.
Thân thể của tên tướng lãnh lạnh lùng này tựa như ẩn núp bên trong viên cầu màu sẫm.
Ngọn lửa màu đen của chưởng giáo núi Luyện Ngục rơi vào chiếc xe người kéo, rồi tiến thẳng tới viên cầu màu sẫm.
Chiếc xe người kéo màu đen bắt đầu hòa tan, những khung kim loại màu đen bị ngọn lửa màu đen nung chảy, chảy xuống đất.
Bề ngoài viên cầu màu sẫm bị nung đỏ, biến thành tro bụi bay đi, trôi lơ lửng bên ngoài không khí, rồi từ từ rơi xuống.
Chưởng giáo núi Luyện Ngục cau mày.
Dù là người nào đi nữa, nhưng một khi đã co lại vào trong viên cầu kim loại, rồi bị lửa nung với nhiệt độ cao bên ngoài, nhất định sẽ không cảm thấy dễ chịu.
Nhưng chưởng giáo núi Luyện Ngục định giết tên Ám Hầu phản bội này, mặc dù hiện giờ lão ta cảm thấy khí tức của tên tướng lãnh này đã vô cùng yếu ớt, nhưng lão có thể khẳng định tên Ám Hầu này lại dùng cách này để sống sót qua chiêu của lão, bị thương mà không chết.
Lão ta càng tức giận hơn, một lần nữa vung chỉ lên, một luồng sức mạnh ngay lập tức từ đầu ngón tay lão ta tràn ra ngoài.
Ngón tay của Lâm Tịch vẫn luôn đặt lên ba sợi dây cung của Đại Hắc, nhưng vào lúc này, hồn lực trong người hắn bộc phát một cách mạnh mẽ, truyền vào trong Đại Hắc với một tốc độ không thể tưởng tượng được!