Lâm Tịch giơ thẳng cung, bắn ra ba tên với toàn bộ sức mạnh hiện giờ có được, sau đó trực tiếp xoay người, dốc toàn lực rút lui.
Âm thanh tên bắn tràn ngập khắp không trung...
Mạc Tầm Hoa và hơn mười tên tàn quân thiên quân Thiên Hà có tình trạng thân thể tốt nhất đang ở hàng cuối cùng trong những con chiến mã chạy đi.
Khi tiếng tên bắn thê lương vang lên, hơn hai nghìn con chiến mã đã chạy ra khỏi rào chắn, còn cách tòa tháp canh cuối cùng khoảng hơn hai trăm bước.
Tiếng rống giận dữ và âm thanh tên bắn không ngừng vang lên ở phía sau, nhưng trong tình huống tất cả chiến mã đã bị bọn họ mang đi như vậy, quân đội Đại Mãng truy kích tạm thời không thể uy hiếp tính mạng của họ.
Khi nghe thấy âm thanh tên bắn, các quân nhân Vân Tần biết Lâm Tịch đã bắt đầu hành động ám sát của mình.
- Mạc đại nhân!
Mấy tên quân nhân Vân Tần đang ở dưới bụng ngựa rơi nước mắt, đồng thời quát to lên một tiếng.
- Không ngừng lại! Chúng ta đi!
Mạc Tầm Hoa hiểu rõ mấy quân nhân Vân Tần này đang nghĩ gì, nhưng hắn lại rất kiên quyết ra lệnh.
- Bây giờ chúng ta trở về, căn bản không thể giúp được gì!
- Chúng ta nhất định phải còn sống trở về!
- Nếu như chúng ta không thể trở về, ai sẽ truyền những tin tức này và Lâm đại nhân ra ngoài? Ai sẽ biết đêm nay đã xảy ra chuyện gì?
Sau khi kiên quyết ra mệnh lệnh, Mạc Tầm Hoa tiếp tục giục ngựa chạy tới trước. Hắn ta vốn chỉ là một quan văn trong quân đội, trải qua nhiều trận chiến sinh tử bất giác đã trở thành một viên tướng lạnh lùng, nhưng bây giờ cũng không thể kiềm chế nổi mà rơi nước mắt.
Trong doanh trướng trung quân, đại tướng Tấn Thừa Vân của quân đội Đại Mãng bất giác nhíu mày.
Ngay khi cây tên thoát khỏi dây cung, thân tên ma sát mạnh mẽ với không khí, hắn cũng cảm giác được nơi bắn ra cây tên này không cách quá xa doanh trướng mà hắn và Trạm Thai Thủ Trì đang ở lắm.
Nhưng trong nháy mắt âm thanh tên bắn lại phủ khắp không trung như vậy, cho dù là hắn, cũng không thể nào cảm nhận được cây tên này rốt cuộc được bắn ra từ đâu.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, hắn bất chợt nhớ đến một người. Trong hành tỉnh Nam Lăng này, tại khu vực hai nước đang giao chiến với nhau, có thể bắn ra cây tên như thế, có thể phát ra âm thanh tên bắn như thế, sợ rằng chỉ có tiễn thủ đã giết chết Tư Thu Bạch, Tế ti Vân Tần cầm cung hiện đang bị mấy trăm người tu hành Đại Mãng đuổi giết - Lâm Tịch!
Người này không những không trốn về phương hướng quân đội Vân Tần, mà còn dám lẻn vào trong đại quân, đánh lén ban đêm?
Nhưng ý nghĩ như vậy cũng chỉ thoáng xuất hiện qua trong đầu Tấn Thừa Vân.
Bởi vì đỉnh doanh trướng ngay trên đầu hắn bất ngờ bị phá tung.
Trong cảm giác của người tu hành, là có một cây tên trước tiên phá tan đỉnh doanh trướng, sau đấy cuồng phong do cây tên tạo ra cuốn theo cả đỉnh doanh trướng đi.
Nhưng trong cảm giác của người tu hành, lại tựa như có một ngọn núi nhỏ từ trên trời cao đột nhiên rơi xuống, đặt ngay trên đầu họ.
Tấn Thừa Vân quát to lên một tiếng, mái tóc đen của hắn ta bay ngược ra sau tựa như những cọng thép, tất cả phù văn hình dáng nham tương trên bộ giáp màu đen tỏa vàng hắn ta đang mặc phát sáng, tung một quyền tới trước. Bởi vì trong cảm giác của hắn, có một cây tên màu đen đang nhắm thẳng tới ngực trái của mình.
"Keng!"
Nắm tay được kim loại bao bọc của hắn phát sáng chói mắt, cả quả đấm tựa như đã biến thành một khối sắt được nung đỏ. Trong lúc tiếng kim loại ma sát vang lên, cây tên được bắn với tốc độ vượt quá bình thường kia đã bị hắn đánh bay ra ngoài.
Nhưng ngay lúc tiếng kim loại ầm ầm vang lên khắp doanh trướng, lại có hai âm thanh khác nhỏ hơn rất nhiều vang lên, thời gian ngắn ngủi đến cả một người tu hành cường đại như Tấn Thừa Vân cũng không thể phản ứng kịp.
Thái tử Đại Mãng Trạm Thai Thủ Trì hoảng sợ ngửa đầu.
Hắn cũng chỉ cảm thấy dường như có một ngọn núi lớn đột nhiên từ trên không trung giáng xuống.
Hắn thậm chí còn không biết đã xảy ra chuyện gì.
Sau đó đầu của hắn đã rớt xuống bên dưới.
Đầu mũi tên xuyên thủng cổ họng của hắn, xoát đứt xương cốt bên trong, sau đó lông đuôi mang theo một dòng xoáy kinh khủng thoát ra bên ngoài, khiến cho đầu của hắn bị bẻ gãy hẳn sang một bên.
Đầu của hắn rơi xuống đất, tựa như một chén rượu lạnh lùng vỡ tan, rơi xuống tấm chăn lông êm ái dưới chân, tạo thành một tiếng vang nhỏ.
Đồng thời, người ở gần hắn nhất bây giờ, một viên tướng lãnh thuộc cấp khác của Tấn Thừa Vân, cũng đã bị một cây tên khác bắn chết, đầu lâu rơi xuống...
Sắc mặt Tấn Thừa Vân tái nhợt, ngay khóe mắt xuất hiện vài nếp nhăn.
Trong nháy mắt này, ngay cả hắn là người đã trải qua không biết bao nhiêu trận chiến cũng không thể nào tin nổi chuyện gì đã xảy ra.
Ba cây tên được bắn ra vừa rồi ngay từ đã đã khóa chặt hai người tu hành ở gần thái tử nhất, hắn và viên tướng đã chết kia.
Rất hiển nhiên, mục tiêu của Lâm Tịch rất rõ ràng, hắn muốn ám sát thái tử Đại Mãng đã đích thân tới tiền tuyến đốc chiến.
Dựa vào tiếng la của bọn thị nữ và tùy tùng vô cùng ngu xuẩn kia, có thể đoán được người ở bên trong là thái tử Đại Mãng thật không có gì lạ. Nhưng tại sao đối phương có thể không cần nhìn vào trong doanh trướng, mà vẫn có thể chuẩn xác khóa chặt vị trí từng người trong bọn họ?
Chẳng lẽ cảm giác của đối phương còn mạnh hơn một Thánh sư như Cố Vân Tĩnh? Có thể cảm nhận được mọi việc trong doanh trướng, dù khoảng cách xa đến như thế?
Hơn nữa, thời gian ba cây tên này bắn tới cũng được tính toán vô cùng chuẩn xác.
Cây tên đầu tiên chính là trực tiếp bắn hắn, khiến hắn phải tự phòng vệ, mà cây tên thứ hai lại canh ngay lúc hắn ta không thể nào có phản ứng kịp, nhắm thẳng vào người Trạm Thai Thủ Trì.
Về phần cây tên thứ ba bắn chết tên thuộc cấp kia của hắn, chỉ có thể coi là phụ họa thêm vào.
Việc ám sát chuẩn xác như vậy... nếu như không phải ngay tại trước mắt, nhìn mục tiêu mà giương bắn, tại sao có thể làm được?
Trong doanh trướng, sáu bảy viên tướng còn lại cũng là người tu hành ngẩn ngơ nhìn thái tử Trạm Thai Thủ Trì bị bắn chết, đầu rơi thẳng xuống đất, khiếp sợ đến nỗi cả người run rẩy liên tục.
- Thái tử điện hạ!
Một viên tướng lãnh thậm chí còn quỳ một chân xuống đất, đau khổ đến mức không ngừng gào thét, tựa hồ muốn dùng việc gào thét này để kỳ tích phát sinh, để cho Trạm Thai Thủ Trì được sống lại.
Đây không chỉ là vấn đề thái tử chết đi bọn họ sẽ bị trách phạt nặng nề.
Thái tử một vương triều chính là bộ mặt của cả quốc gia, nếu như bị truyền đi thái tử bị ám sát chết như vậy, chính là sỉ nhục đại quân, là sỉ nhục cả quân đội Đại Mãng.
- Hắn còn chưa chạy thoát ra ngoài được, mau giết hắn!
Một quân lệnh lạnh lẽo từ trong miệng Tấn Thừa Vân phát ra, cắt đứt tiếng thét đau đớn của viên tướng kia. Ngay nháy mắt ban bố quân lệnh này, Tấn Thừa Vân lập tức bước nhanh ra khỏi quân trướng, mà nếp nhăn trên mặt hắn thoáng cái đã nhiều hơn mấy đường.
Hắn không biết thái tử chết đi sẽ tạo thành chấn động như thế nào, nhưng hắn biết rõ nếu như hôm nay mình không thể giết chết Lâm Tịch, vậy chính hắn chỉ có thể tự sát để tạ tội...
Một quân sĩ Đại Mãng cầm đuốc nhanh chóng đốt cháy mấy chậu than ở trước doanh trướng.
Ngay lúc này, hắn ta đột nhiên cảm thấy không ổn.
Bởi vì hắn ngửi thấy có mùi máu tươi nhàn nhạt, mà quân phục của tên quân sĩ Đại Mãng đang đứng trước doanh trướng trung quân lại trông rất ngăn nắp, khuôn mặt điềm tĩnh không hoảng sợ.
Sau đấy, khi ánh lửa được thắp lên, hắn nhanh chóng phát hiện khuôn mặt của tên "quân sĩ Đại Mãng" này rất xa lạ, đồng thời trông rất ôn nhu.
Hắn đã biết chuyện gì đang xảy ra, muốn quát to lên một tiếng. Nhưng ngay nháy mắt hắn há mồm, tên quân sĩ Đại Mãng kia đã đến trước người hắn, tung một chưởng chấn nát xương cốt trong lồng ngực và cả trái tim của hắn.
- Thích khách chạy bên kia!
Cùng một lúc, có người quát to lên.
Trong doanh trướng liên miên, thỉnh thoảng lại có tiếng thét đầy sợ hãi và chậu than hồng rơi xuống đất, hỗn loạn vô cùng.
Một đội quân sĩ Đại Mãng men theo âm thanh khi nãy mà xông vào trong mấy cái doanh trướng sát nhau, nhưng điều khiến cho các quân sĩ Đại Mãng đã chuẩn bị rất kỹ càng này phải ngạc nhiên chính là trong những doanh trướng rõ ràng vừa rồi còn có tiếng người, nhưng bây giờ lại không thấy bất kỳ ai.
- Lục soát xa hơn! Mau lên! Hắn nhất định muốn trốn ra bên ngoài!
Trong tiếng thét ra lệnh của mấy giáo quan, có một quân sĩ Đại Mãng cũng nhanh chóng di chuyển, cầm đuốt trong tay mình châm vào các chậu than, thắp sáng cả một khu.
Sau khi một đội quân sĩ Đại Mãng rút lui ra khỏi doanh trướng nào đó, đột nhiên có một cái móng vuốt nhỏ thò ra khỏi một cái nồi hành quân được móc ngược trên góc, sau đó lộn một vòng cả người ra ngoài.
Cát Tường lộn người đáp xuống đất, sau đấy chạy nhanh ra khỏi doanh trướng này.
"Quân sĩ Đại Mãng" có khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần kia dĩ nhiên là Cao Á Nam.
Sau khi tung chưởng giết chết tên quân sĩ Đại Mãng phát hiện ra mình, nàng đã nhanh chóng kéo cái xác đấy vào trong một doanh trướng khác, cất giấu.
Khoảng một đình sau, một bên doanh trướng này đột nhiên hé ra, Lâm Tịch từ bên ngoài nhanh nhẹn chui vào trong, nhanh chóng thay một bộ giáp dành cho giáo quan mà Cao Á Nam đã chuẩn bị từ nãy.
Sau đó hắn và Cao Á Nam lại từ vết rách bên cạnh doanh trướng để đi ra ngoài, lẻn vào trong đội hình quân địch...
- Sao có thể loạn như vậy được? Cho dù có mấy tàn quân Vân Tần giúp đỡ, nhưng đáng lẽ bây giờ đã bị giết chết, không thể loạn đến như vậy.
Tại một vị trí cách doanh trướng trung quân không xa, một viên tướng lãnh Đại Mãng ngồi bên cạnh Tấn Thừa Vân không thể tin nổi mà lên tiếng, sắc mặt hắn ta rất tái nhợt.
Muốn giết chết Lâm Tịch, điều đầu tiên là phải tìm ra Lâm Tịch.
Nhưng tình thế của bọn họ hiện nay giống như có một bàn tay vô hình đang khuấy đảo toàn bộ, khiến cho cả đại quân bị loạn, không thể tìm thấy bóng dáng thích khách ở đâu.
Sắc mặt Tấn Thừa Vân vẫn rất tái nhợt, nhưng lại trầm lãnh hơn lúc bình thường rất nhiều.
- Các ngươi không được quên hắn không phải là tiễn sư bình thường, mà là Phong hành giả rất biết cách ẩn giấu. Hơn nữa, hắn ta còn biết cận chiến. Quan trọng nhất chính là, hắn ta là một gã Tế ti Linh Tế.
Tấn Thừa Vân lạnh giọng nói:
- Tam vĩ hắc hồ miêu... trong tình huống như vậy, tất nhiên là chiêu thức tốt nhất để làm loạn.
- Cho dù là Thánh sư, nhưng chưa chắc có thể làm loạn như vậy nếu như so với một Tế ti Linh Tế có một yêu thú cường đại.
Nghe thấy Tấn Thừa Vân nói như vậy, sắc mặt của các tướng lãnh Đại Mãng xung quanh càng tái nhợt hơn, bọn họ nhất thời nhớ đến một sự thật, nhưng sự thật này lại khiến bọn họ mất đi lòng tin mình có thể tìm thấy Lâm Tịch... Trong tình huống hỗn loạn vô cùng như vậy, sao có thể tìm thấy một người tu hành đã cố ý tiềm ẩn?
- Với tình thế hiện nay, cách hay nhất là tự đặt mình vào hoàn cảnh người khác.
Âm thanh lạnh lẽo của Tấn Thừa Vân lại vang lên, hắn ta nhanh chóng suy tư, sau đấy chậm rãi nói để làm rõ ý của mình:
- Nếu như là ta, ta nhất định sẽ nghĩ cách y phục bằng áo giáp quân sĩ Đại Mãng, như vậy sẽ không dễ dàng bị lộ. Sau đấy có thể men theo các quân sĩ đang ra ngoài tìm kiếm, rồi tìm cách bỏ trốn... Nếu trong quá trình này có người hỗ trợ, khả năng thành công sẽ cao hơn. Dựa theo quân báo truyền về lúc trước, bên cạnh hắn còn có một nữ đệ tử học viện Thanh Loan, rất có thể hiện nay ả ta đang hỗ trợ hắn.
- Cho nên, ta có một phương pháp rất đơn giản có thể bắt được bọn chúng.
Đôi mắt Tấn Thừa Vân dần nhíu lại, phát ra ánh sáng lạnh ghê người, hồn lực trong cơ thể bất giác chuyển động một cách mạnh mẽ.
- Lệnh cho tất cả quân sĩ cởi giáp trên người xuống! Để trần thân trên!
- Quân sĩ nào trái lệnh không cởi giáp, lập tức giết chết!
Tiếng quân lệnh như tiếng sấm này từ trong miệng hắn phát ra, nhanh chóng vang dội cả quân doanh.