Hồng Tiên Hoa có thể xuất hiện ở đây, cùng với Hứa Châm Ngôn tra hỏi Trương Thu Huyền, cho thấy hắn ta rõ ràng là tâm phúc của Văn Huyền Xu. Ngoài việc tra hỏi, hắn ta còn có nhiệm vụ giám sát Hứa Châm Ngôn, năng lực và tâm chí của hắn ta tuyệt đối sẽ không bình thường như dáng vẻ của hắn.
Nhưng bí mật này thật sự quá kinh người.
Trong suy nghĩ của dân chúng Vân Tần, địa vị của Trương viện trưởng thậm chí còn vượt qua tiên hoàng Vân Tần, đây là một người gần như được thần hóa hoàn toàn, vô số dân chúng Vân Tần cam nguyện bị ánh hào quang của hắn bao phủ... Nếu như Trương viện trưởng thật sự bị hoàng đế Vân Tần bày cục hại chết, như vậy hoàng cung Vân Tần không chỉ phải đối diện với lửa giận học viện Thanh Loan, mà còn bị nhấn chìm trong sự giận dữ của dân chúng Vân Tần.
Đây không phải là một cọng rơm, mà chính là một cây đại thụ đủ để giết chết cả dòng họ Trưởng Tôn.
- Nếu đúng là như vậy... chỉ cần có đủ chứng cứ chính xác cho cả thiên hạ thấy, dòng họ Trưởng Tôn tất sẽ sụp đổ.
Cả người Hồng Tiên Hoa run rẩy, chiếc áo gấm đang mặc cũng bị mồ hôi lạnh làm ướt đẫm.
- Thiên hạ này sẽ là của Văn thủ phụ.
Hai tay Hứa Châm Ngôn bất giác run rẩy.
Dù là người nào, nhưng nếu trong tay có một bằng chứng uy hiếp được cả đế quốc khổng lồ, tất sẽ phản ứng như hắn.
- Ngươi không được quên một việc.
Nhưng ngay lúc này, hắn ta bỗng nhiên xoay đầu nhìn Hồng Tiên Hoa, chậm rãi và đầy thâm ý nói:
- Mặc dù có chứng cứ hay không, cần phải làm như thế nào cũng là quyết định của Văn thủ phụ, chứ không phải dựa vào chúng ta... Còn nữa, muốn tìm được chứng cứ thì phải đến hai nơi, một là núi Chân Long, hai là băng nguyên sau sơn mạch Đăng Thiên. Mà dù là nơi nào, cũng chỉ có Văn thủ phụ mới đến được.
Hồng Tiên Hoa bất giác ngậm miệng, hắn ta tất nhiên hiểu được ẩn ý của Hứa Châm Ngôn, vội vàng cười gượng một cái, đồng thời trong thâm tâm chảy đầy mồ hôi lạnh.
- Cho nên, chúng ta phải nhanh chóng nói bí mật này cho Văn thủ phụ biết, đồng thời không được tiết lộ cho ai. Nếu không, người chết sẽ là chúng ta.
Hắn nhìn Hứa Châm Ngôn một cái, kiềm hãm sự khẩn trương và sợ hãi trong lòng mình, nói.
Hứa Châm Ngôn khẽ gật đầu, sau đấy cúi xuống.
- Bất kể như thế nào... đây cũng là phương pháp có thể giết chết Tướng Thần, hoặc khiến Tướng Thần biến mất khỏi thế gian hoàn toàn... nếu như thế gian này thật sự có phương pháp giết chết được Tướng Thần...
Sau một hồi trầm mặc thật lâu, Hứa Châm Ngôn bỗng nhiên lẩm bẩm, tựa như đang nói với chính mình, giọng nói lạnh lẽo như băng giá...
Ngày hôm đấy, ba bí mật lớn nhất của núi Chân Long chia ra đã bị ba người biết được: Nam Cung Vị Ương, Địch Sầu Phi và Hứa Châm Ngôn.
Trong thế giới người tu hành, thật ra họ chỉ phân tất cả ra thành hai loại người.
Một loại là bằng hữu, một loại là kẻ thù.
Có bằng hữu, có kẻ thù... đây là một cách phân chia công bằng với tất cả mọi người.
Đối với mỗi người, việc họ cần làm chính là lựa chọn bằng hữu và kẻ thù cho chính mình...
Hiện giờ, trong thành Trung Châu, trước Hoàng Tước quan đang có một trận chiến xảy ra.
Hoàng Tước quan vốn chỉ là một đạo quan tán nhân.
Ở Vân Tần, những đạo quan tán nhân thông thường chỉ là nơi an dưỡng của những văn nhân nhã sĩ, dùng để tu thân dưỡng tính. Bọn họ không nói đến thần phật, chỉ quan tâm thanh tịnh vô vi, thắp đèn đốt hương. Theo cách nói của các đạo quan Vân Tần thì việc họ làm không phải là không có ích, ngược lại còn có rất nhiều việc phải làm.
Cho nên, khác với những chùa chiềng khuyên người hướng thiện ở Đường Tàng, các đạo quan Vân Tần thường là nơi tụ tập của một số văn nhân, mang tâm khai đạo lòng người, giúp dân chúng chữa bệnh, đồng thời truyền thụ những phương pháp sống lâu trăm tuổi.
Trong những ngày bình thường, những chỗ như vậy cũng không có quá nhiều người tụ tập.
Trước khi Vân Tần lập quốc, quan chủ Hoàng Tước quan đã nhiều lần âm thầm trợ giúp tiên hoàng, sau khi Vân Tần được dựng, tiên hoàng đã ban thưởng cho Hoàng Tước quan không ít đất đai, sửa chữa lại các tòa nhà cũ. Nhưng những điều trên không quan trọng, quan trọng chính là cái tên Hoàng Tước quan. Vị trí của Hoàng Tước quan tương đối đặc biệt, nằm giữa phía nam hoàng thành Trung Châu và một quảng trường lớn, đằng sau Hoàng Tước quan có một cái núi nhỏ, sau núi nhỏ là một đồng ruộng rộng lớn, dẫn thẳng tới một khu chợ lớn sầm uất. Nếu như muốn đến Hoàng Tước quan, dân chúng bình thường có thể đi theo hai đầu hẽm lớn đến, trong đấy có một đầu hẽm có một khu đất bằng phẳng, các quan chủ trước của Hoàng Tước quan từng dặn dò đệ tử của mình lấy ngũ cốc ra phơi ở đó, thường thường hấp dẫn không ít hoàng tước xuống ăn vụng. Trong các quan chủ của Hoàng Tước quan, có một người am hiểu thư họa, một lần cao hứng vẽ mấy con hoàng tước đấy, cuối cùng quyết định đặt tên cho đạo quan của mình là Hoàng Tước quan.
Bởi vì có một khu đất bằng phẳng tương đối rộng lớn, hơn nữa Hoàng Tước quan còn tiếp giáp với khu vực náo nhiệt, nên trong thành Trung Châu, Hoàng Tước quán thường là một địa danh nổi tiếng để người tu hành tổ chức quyết đấu với nhau.
Cứ mỗi lần có người tu hành quyết đấu trước Hoàng Tước quan, lập tức sẽ có vô số người tràn vào khu đất bằng phẳng để xem, thậm chí tầng thượng, cũng như tầng hai của các tửu lâu, quán rượu bên cạnh cũng đầy người. Nhưng ngày hôm nay, lại không có bất kỳ người nào đến xem.
Bởi vì lần này không phải là quyết đấu, mà chính là trận chiến sinh tử giữa hoàng cung và phụ thần.
Ngay cả những đạo nhân trong Hoàng Tước quan thông thường rất thích lấy ghế dài ra đằng trước quan, ngồi xem quyết đấu cũng không xuất hiện, thậm chí còn đóng chặt cửa lớn bên ngoài.
Nghê Hạc Niên chậm rãi xuất hiện ở đầu hẽm.
Áo bào lớn lão ta đang mặc được chế tạo từ vô số sợi tơ kim loại, có hoa văn phi hạc, bên ống tay áo và mép áo được thêu long văn rõ ràng, nhưng đặc biệt chính là trên đầu vai áo bào lại có hình long lân văn.
Chiếc áo bào lớn này trông rất tinh tế mà bền chắc, tôn quý dị thường, có thể nói là tôn vinh người mặc đến cực hạn.
Sau khi Chân Long vệ của tiên hoàng trong truyền thuyết biến mất, tất cả thần tử Vân Tần nhận được khen thưởng đều không có hình long lân văn ở đầu vai, tối đa chỉ là được thêu long văn ở ống tay áo và mép áo. Nếu như được thêu long lân văn trên đầu vai áo như Nghê Hạc Niên, cho thấy người này từng được hoàng đế đặc biệt khen thưởng, ngụ ý vinh hoa phú quý vô hạn, nếu như hoàng đế có được thiên hạ, con cháu của ngươi cũng được thừa hưởng vinh hoa, nhận được che chở, thậm chí còn có đất phong truyền thừa.
Nghê Hạc Niên tuyệt đối có tư cách mặc chiếc áo bào cao quý này.
Bởi vì lão chính là đại cung phụng triều đình Vân Tần.
Cung phụng triều đình không có một người, nhưng chỉ có người lợi hại nhất mới có thể được xưng là đại cung phụng.
Cho nên, từ rất lâu về trước, nhiều người đã xem lão ta chính là người tu hành mạnh nhất trong thành Trung Châu.
Trong cuộc đời của mình, lão ta không biết đã tiếp nhận bao nhiêu sự khiêu chiến của người tu hành mạnh mẽ khác, mà càng về sau... có rất nhiều người tu hành thậm chí không có tư cách để khiêu chiến hắn.
Đối thủ của lão ta hôm nay chính là một nam tử trung niên mặc áo đen, đang đứng trước cửa Hoàng Tước quan.
Diện mạo của nam tử trung niên mặc áo đen này vô cùng bình thường, nhưng khi tùy tiện chắp tay đứng yên trước Hoàng Tước quan, lại tựa như một ngọn núi lớn trấn ngay trước cửa Hoàng Tước quan, chiếm cứ cả một khu đất rộng lớn vốn có thể chứa hơn vạn người.
Đây không chỉ là khí độ của tông sư, mà còn là khí độ của một người có tâm tranh với trời đất, sừng sững như một ngọn núi hùng vĩ.
Nghê Hạc Niên bình tĩnh và tiêu sái đi tới, nhưng tất cả khí tức trên người lão lại bị nam tử trung niên mặc áo đen này dẫn dắt, tinh thần cũng tập trung trên người nam tử này. Cho nên, nam tử trung niên mặc áo đen này rõ ràng là một Thánh sư, hơn nữa, không phải là một Thánh sư bình thường.
- Ngươi đã đến rồi.
Thấy Nghê Hạc Niên đi tới, nhìn vào chiếc áo bào đầy tôn quý trên người Nghê Hạc Niên, nam tử trung niên có khí độ hơn người này lập tức khom người, chắp tay hành lễ, tựa như đang chào hỏi một trưởng bối đã quen biết từ lâu.
- Chung Thành, ngươi đầu hàng đi.
Nghê Hạc Niên khom người đáp lễ, bình thản nhìn nam tử trung niên mặc áo đen, nhẹ giọng nói.
- Tại sao?
Nam tử trung niên mặc áo đen bình thản mỉm cười, nói:
- Trên thế gian này, bất cứ chuyện gì cũng phải có lý do của nó.
Xưa nay Nghê Hạc Niên không có thói quen nói quá nhiều, tính tình cũng không hiền hòa. Nhưng hôm nay, khuôn mặt và giọng nói của lão ta lại bình dị và gần gũi hơn lúc bình thường rất nhiều. Đây là bởi vì những người lão ta tiếp xúc trước đó không có tư cách ngồi ngang hàng với lão, nhưng trong mắt lão, nam tử trung niên này lại có.
- Thánh mệnh là thiên ý, quân muốn thần chết, thần không thể không chết.
Lão ta nhìn nam tử trung niên mặc áo đen, bình tĩnh mà chậm rãi nói:
- Thiên hạ cần vận chuyển theo một quy tắc, bất cứ kẻ nào cũng phải tuân theo quy tắc này.
Nam tử trung niên mặc áo đen mỉm cười:
- Nhưng quy tắc chế định ra phải có lý lẽ, bất cứ chuyện gì cũng phải có lý lẽ, thánh thượng tất nhiên cũng phải tuân theo lý lẽ.
Nghê Hạc Niên khẽ nhíu mày, trầm mặc một hồi rồi lên tiếng:
- Chung Thành, tuy ngươi là người mạnh nhất Chung gia, nhưng ngươi không phải là đối thủ của ta. Nhân khẩu thành Trung Châu hơn trăm vạn, nhưng trong trăm vạn này, mỗi đại thế gia cũng chỉ có một hoặc hai Thánh sư. Cho dù là lúc Trương viện trưởng tiến vào thành Trung Châu, trước khi Vân Tần lập quốc mười năm, thành Trung Châu là nơi tụ tập vô số người kinh tài tuyệt diễm, nhưng số lượng Thánh sư cũng chỉ có thể đếm đủ trên bốn bàn tay thôi. Từ đó về sau, Thánh sư trong thành Trung Châu càng lúc càng ít... Đối với chúng ta, thành Trung Châu này nếu quá lớn, cảnh vật cũng càng ngày càng nhàm chán hơn. Thời kỳ đại thịnh như đi qua một đầu hẽm thấy một Thánh sư, bước qua mặt hồ lại thấy hai tông sư lợi hại hơn mình đang luận đạo... rồi bốn năm Thánh sư cùng ở trong một tửu lâu tranh luận, trổ tài thi thố... đã qua lâu rồi, sau này sẽ không có nữa. Thánh sư là trụ cột của đế quốc, ta chỉ ái tài.
- Ngươi nói những lời này mới coi như là thật lòng.
Nam tử trung niên mặc áo đen mỉm cười, nói:
- Ngươi và ta đều là Thánh sư, thế giới trong mắt chúng ta hiển nhiên khác với người bình thường. Trong mắt chúng ta, những thứ gọi là quy tắc kia lại trông rất buồn cười. Ngươi ái tài, hoàng đế không tiếc. Gia phụ gọi ta là Chung Thành, có nghĩa là phải trung với thành này, trung thành. Nhưng trăm năm qua, Chung gia đối với Trưởng Tôn thị tận tâm, trung với hoàng thành này, thật không ngờ kết quả lại như thế, ta tất nhiên phải chiến.
Nghê Hạc Niên gật đầu, nói;
- Nhưng ngươi vẫn bại trong tay ta, không có ý nghĩa gì.
- Ta biết rằng ngươi có hậu nhân ở trong Hoàng Tước quan, nên ngươi nhất định sẽ vì ta mà đến đây. Ta đến đây, ngươi phải tới, ta giữ ngươi, ngươi không thể làm việc khác, đây là một việc có ý nghĩa với Chung gia chúng ta.
Chung Thành bình tĩnh nói.
- Mời.
Nghê Hạc Niên khẽ vuốt cằm, cũng không nói thêm gì nữa, chỉ là trầm tĩnh và nghiêm nghị chắp tay với Chung Thành.
Chung Thành cũng nghiêm mặt, chậm rãi chắp tay thi lễ.
- Mời.
Nghê Hạc Niên đứng yên.
Chung Thành sải bước ra.
Không khí yên lặng trước Hoàng Tước quan lập tức bị phá tan, vô số cuồng phong bỗng nhiên xuất hiện.
Trong cơn cuồng phong hỗn loạn đấy, Chung Thành đi thẳng tới chỗ Nghê Hạc Niên.