Chương 415: Chết đi

Tiên Ma Biến

Vô Tội 01-07-2023 20:10:19

Nhìn thấy Lý Khổ nhanh chóng giết chết mười bảy cường giả núi Luyện Ngục rồi ầm ầm xông tới trước mình, Văn Nhân Thương Nguyệt quát to lên một tiếng, bỏ qua Thất diệu ma kiếm vừa mới cố gắng triệu về, vận chuyển toàn bộ sức mạnh trong cơ thể dồn vào hai mũi chân. "Rắc!" Thất diệu ma kiếm mạnh nhất núi Luyện Ngục một lần nữa bị vòng tròn trong tay Lý Khổ đánh bay, mà mũi kiếm còn bị bẻ cong sang một bên, khiến cho bảo kiếm trấn sơn núi Luyện Ngục theo truyền thuyết là được lưu truyền từ thời đại Thần Ma tới đây như bị biến thành một cây gậy sắt vô cùng khó coi. Ngay giây khắc đấy, mặt đất dưới chân Văn Nhân Thương Nguyệt lập tức bị nứt ra như vô số mạng nhện, mà thân thể hắn cũng phóng tới trước nhanh như một viên đạn. Cùng một lúc, đóa sen lửa mang theo bức màn lửa ngập trời đã phủ tới sau lưng Lý Khổ. Trong biển lửa đấy, một lão giả thân hình cao lớn, đầu đội mũ quan, mặc áo bào đỏ loáng thoáng hiện ra. Áo bào của lão ta phất phớt trong biển lửa, người nhìn cứ tưởng rằng bức màn lửa khủng khiếp đang xuất hiện là từ trong tấm áo bào ấy phóng ra ngoài. Lý Khổ biết mình không thể kịp thời giết chết Văn Nhân Thương Nguyệt, hắn cũng biết mình không thể nào là đối thủ của chưởng giáo núi Luyện Ngục mạnh nhất Đại Mãng, nhưng hắn vẫn rất bình tĩnh, không hề biến sắc, ngược lại còn xoay người ngay trên không trung. Hắn không ngăn cản đóa sen lửa đang ầm ầm xông về phía mình, chỉ lạnh lùng ném vòng tròn trong tay mình ra. Đóa sen lửa đã tới ngay trước mắt hắn, nhanh chóng bao phủ cả thân thể hắn. Vô số tiếng kinh hô và quát to chói tai từ xa vang lên. Ngay lúc đấy, có một tòa bảo tháp màu hồng đang bốc cháy dữ dội như áo bào của chưởng giáo núi Luyện Ngục từ sau lưng chưởng giáo núi Luyện Ngục bay ra ngoài. "Keng!" Một tiếng động vang lên. Một luồng kình phong mang theo thế lửa dữ dội với tiếng gầm thét kinh khủng ầm ầm càn quét ra tứ phương, rất nhiều người ở nơi xa lập tức kêu rên thảm thiết, máu từ trong tai mũi chảy ra ngoài. Tòa bảo tháp màu hồng đằng trước chưởng giáo núi Luyện Ngục bay ngược về sau, hai bàn tay đỏ như lửa của chưởng giáo núi Luyện Ngục vươn ra khỏi màn lửa, mạnh mẽ bắt lấy tòa bảo tháp. Bảo tháp màu hồng ngừng lại, nhưng trên cánh tay chưởng giáo núi Luyện Ngục lại xuất hiện vô số vết nứt. Cùng một lúc, trên bề mặt tấm áo bào thật dài thể hiện sự uy nghiêm vô tận và mũ quan cổ xưa trên đầu lão cũng bị cắt thành nhiều mảnh, tựa như có một thanh kiếm sắc bén chém lấy. Mấy tiếng ho khan nhỏ đến mức người khác khó lòng nghe thấy, mang theo sự toan tính và khiếp sợ từ trong miệng chưởng giáo núi Luyện Ngục phát ra ngoài. Có rất nhiều người tu hành núi Luyện Ngục hoặc mặc áo giáp đỏ như máu, hoặc mặc trường bào màu đỏ từ bốn phương tám hướng xông ra, nhanh chóng tụ tập trước biển lửa ở ngay cạnh chưởng giáo núi Luyện Ngục. Vào lúc bình thường, mỗi một người tu hành núi Luyện Ngục đang ở đây đều là Ma sư có thân phận tôn quý, nhưng hiện nay, ai nấy cũng bất giác run rẩy, cảm thấy sợ hãi và lo lắng. Ngọn lửa đã dập tắt. Mặt đất bị nung khô, nứt nẻ như một bình lưu ly bị vỡ. Lý Khổ xem tôm ngộ đạo luôn ủng hộ lão hoàng đế Đại Mãng đã không còn trên thế gian này nữa. Nhưng khi lửa bị dập tắt hoàn toàn, nhìn vị trí đã biến mất, rất nhiều người tu hành núi Luyện Ngục mặc áo màu đỏ không khỏi hoảng sợ kinh hô lên. Bởi vì có tu luyện những bí thuật thối thể, nên xương cốt người tu hành núi Luyện Ngục và Thiên Ma quật không những cứng cáp hơn, mà còn khác với những người bình thường. Cho nên, sau khi bị thiêu cháy, xương cốt của bọn họ sẽ tạo thành một viên cốt xá lợi. Lý Khổ đã lưu lại một viên cốt xá lợi. Nhưng viên cốt xá lợi này lại có hình dạng hẹp dài, thân cốt màu trắng noãn trong suốt, tựa như một thanh tiểu kiếm. Lưỡi kiếm và mũi kiếm đề hướng lên trời, tỏa ra khí tức kiêu ngạo bất tuân, tựa như muốn một kiếm chém nứt bầu trời. Chưởng giáo núi Luyện Ngục phất tay, những người tu hành mặc áo giáp màu đỏ và trường bào màu đỏ đều nhanh chóng thối lui như thủy triều. Có mấy trưởng lão núi Luyện Ngục mặc áo bào màu đen, trên người có một ngọn lửa và khí đen lượn lờ lại đến sau lão. Trong đấy có một trưởng lão núi Luyện Ngục tay cầm quyền trượng ở trên đỉnh có bảo thạch màu đen chăm chú nhìn viên cốt kiếm xá lợi này, cúi người và cung kính hỏi: - Chưởng giáo... vì sao trong lúc đã quyết định đồng quy vu tận với Văn Nhân Thương Nguyệt, Lý Khổ lại không tiếc mạng mình mà cứu hắn ta? Chẳng lẽ chưởng giáo phải đưa ấn đại nguyên soái cho Văn Nhân Thương Nguyệt thật sao? Với cách nghĩ của bọn hắn, Văn Nhân Thương Nguyệt hiển nhiên là một người rất khó khống chế, mà vừa rồi, mười bảy người tu hành cường đại núi Luyện Ngục phải hi sinh tính mạng chỉ để ngăn cản một khoảng thời gian ngắn ngủi của Lý Khổ, cái giá này thật sự quá đắt rồi. - Từ chiến dịch hồ Trụy Tinh đến đây... chiến tranh của Đại Mãng và Vân Tần, thực tế là cuộc chiến của Học viện Thanh Loan và núi Luyện Ngục ta. Chưởng giáo núi Luyện Ngục chậm rãi dập tắt ngọn lửa trên người mình, thản nhiên nói: - Bất kể thế gian này mưa gió thế nào, nói đơn giản hơn cũng chỉ là cuộc chiến của núi Luyện Ngục ta và học viện Thanh Loan. Giữa lại hắn, ít nhất trước mặt chúng ta đã có một tấm chắn, chúng ta có thể buông tay để hắn có nhiều quyền hành hơn, như vậy Vân Tần và học viện Thanh Loan phải giết hắn trước. Đến khi hắn không thể khống chế dã tâm mình... chúng ta cũng không cần lo lắng quá nhiều. Hắn tuyệt đối không thể mạnh hơn học viện Thanh Loan, mà Vân Tần và học viện Thanh Loan nhất định sẽ giết chết hắn. Mấy trưởng lão núi Luyện Ngục mặc áo bào đen trầm mặc một hồi, sau đấy cậm rãi gạt đầu. - Vân Tần tứ bề sóng gió, không còn cường thế như đầu nữa, nhưng núi Luyện Ngục chúng ta nhiều năm chịu đựng sự áp bách của Lý Khổ và học viện Thanh Loan, vậy có phải đang quật khởi như mọi người vẫn nghĩ? Chưởng giáo núi Luyện Ngục chậm rãi lắc đầu, nhẹ giọng trào phúng:: - Núi Luyện Ngục chúng ta cần thời gian hồi sức... chúng ta cần người như Văn Nhân Thương Nguyệt làm giảm sức mạnh của đối phương. Về phần Đại Mãng, cái chúng ta cần chính là sự kính sợ tuyệt đối... còn thế giới này tạm thời do ai khống chế, chúng ta cần quan tâm sao? - Chưởng giáo nói đúng! Tên chưởng giáo núi Luyện Ngục hồi nãy cầm quyền trượng ở trên đầu có bảo thạch màu đen một lần nữa kính phục hành lễ, đồng thời khinh thường nhìn qua cốt kiếm xá lợi ở bên cạnh... Hoàng cung Đại Mãng. Tẩm cung lão hoàng đế Trạm Thai Mãng dưới ánh sao toát lên vẻ thanh u, phảng phất nhiều năm rồi chưa có ai tiến vào. Trạm Thai Mãng nằm trên giường rồng. Cũng giống như cả triều đình Vân Tần biết lão già họ Hoàng gần qua đời, triều đình Đại Mãng cũng biết lão hoàng đế quật khởi từ lùm cỏ này đã gần qua đời. Người đệ tử được lão ban tên Trạm Thai Thiển Đường đang đứng cạnh giường lão. - Ta nghe thấy tiếng cửa cung đóng. Trạm Thai Mãng nhìn người đệ tử đã bị mình ngoan cố kéo vào cuộc đấu tranh hoàng quyền này, lắc đầu rồi tự giễu nói: - Xem ra ta vẫn còn biết sợ... cho nên mặc dù nghe thấy tiếng động đã rất quen thuộc này, mới cảm thấy rõ ràng như thế. Trạm Thai Thiển Đường bỗng cảm thấy trĩu lòng. Thời gian hắn ở hoàng cung Đại Mãng chưa lâu, cho nên hắn căn bản không thể biết được trong rất nhiều âm thanh hỗn tạp đang vang lên, âm thanh nào là tiếng cửa cung đóng lại, nhưng hắn biết rõ bây giờ chưa phải là lúc đóng cửa cung... lúc nào đóng cửa cung lại còn phải do hoàng đế ra lệnh. Lúc này cửa cung được đóng lại, cho thấy có người làm trái mệnh lệnh hoàng đế, đồng thời không muốn người trong hoàng cung ra ngoài. Hắn cũng biết rằng chỉ cần Lý Khổ còn sống, chắc chắn không có người nào dám đóng cửa cung ngay lúc này để phát động đại biến. - Mặc dù ta đã phái người tìm Văn Nhân Thương Nguyệt, nhưng thật sự không ngờ Văn Nhân Thương Nguyệt có thể trốn khỏi lăng Bích Lạc... cuộc chiến này, Trưởng Tôn Cẩm Sắt thua, học viện Thanh Loan thua, ta cũng thua. Trạm Thai Mãng nhẹ giọng thở dài, sau đấy nhìn Trạm Thai Thiển Đường nói: - Nhưng chỉ cần ngươi còn sống... chắc sẽ có cơ hội thắng lại. Ngươi đi đi. Giọng nói bình thản của Trạm Thai Mãng vừa phát ra, bỗng nhiên có tiếng động bên dưới giường rồng lão đang nằm vang lên. Mấy khối đá bên cạnh Trạm Thai Thiển Đường bỗng nhiên hạ xuống, hơi đất xông vào mũi, lộ ra một hang động sâu tối không biết đã không được mở bao nhiêu năm. Trạm Thai Thiển Đường biết đây là mật đạo có thể giúp hắn chạy ra hoàng cung, thậm chí là thoát khỏi vương thành Đại Mãng, nhưng hắn bất giác gượng cười, hỏi: - Lão sư, ta có thể đi đâu? Trạm Thai Mãng nhìn hắn, chân thành nói: - Còn có thể đi đâu? Tất nhiên là Vân Tần. Đi Vân Tần... sau đó về Đại Mãng. Tới Vân Tần... sau đó trở về Đại Mãng, đây là một câu nói rất đơn giản, nhưng Trạm Thai Thiển Đường lại biết để nói được những lời này cần phải trải qua những khó khăn như thế nào. Nhưng khi nhìn lão sư trước mặt, cũng là vị đế vương hắn ta tôn kính và khâm phục nhất, hắn không thể nói thêm điều gì, chỉ là lẳng lặng quỳ xuống, thi lễ thật sâu với Trạm Thai Mãng. Sau đấy đi xuống mật đạo bên dưới, bước lên con đường hắn chưa biết rõ cát hung. Trạm Thai Mãng đưa mắt nhìn Trạm Thai Thiển Đường rời đi. Một loạt tiếng động nhỏ vang lên, mật đạo lại được lấp kín như ban đầu. Trong hoàng cung rộng lớn lão rất quen thuộc, dường như đang có tiếng binh khí sắc bén chém vào cơ thể trần thịt... Trời còn chưa sáng. Trong khoảng khắc bóng đêm cuối cùng trước khi trời sáng, một quan viên đầu mối mặc áo bào tím, lưng thắt ngọc bội của Chính vũ ti tại hoàng thành Trung Châu nhận được một mật báo cấp Tiêu vĩ. Ngay nháy mắt nhìn thấy nội dung bản mật báo, vị đầu mục đứng đầu cơ quan tình báo của quân đội Vân Tần lập tức không thể khống chế cảm xúc của mình, hai tay hắn liên tục run rẩy, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy trứng. Hắn bất giác nhìn về hướng đông, không biết ngay khi ánh rạng đông đầu tiên ngày hôm nay chiếu xuống Vân Tần, đế quốc khổng lồ này sẽ phải đón dạng mưa gió nào. Trời đã sáng hẳn. Chỉ là chậm hơn vài đình, sâu trong một ngôi nhà ở ngoài hoàng thành không xa, vị nguyên lão họ Hoàng đang nằm đắp chăn cũng nhận được một bản mật báo được gửi từ Đại Mãng. - Núi Luyện Ngục... không giết chết Văn Nhân Thương Nguyệt... để Văn Nhân Thương Nguyệt cầm ấn đại nguyên soái, thống lĩnh binh mã Đại Mãng... ngay cả Lý Khổ cũng... Vị nguyên lão họ Hoàng này vốn có thể sống thêm một thời gian nữa, nhưng khi nhìn thấy bản mật báo này, lão ta đau đớn nhắm hai mắt lại, trái tim co lại một cách đau đớn, mà bản mật báo trong tay lão cũng biến thành tro bụi. Khi ánh rạng đông đầu tiên của ngày hôm nay chiếu xuống hoàng thành Trung Châu, vị nguyên lão này đã trút hơi thở cuối cùng. Tiếng khóc thê lương bi ai từ căn nhà rộng rãi cao lớn này truyền ra ngoài. Rất nhiều người chú ý tới việc đang diễn ra trong căn nhà đấy, nhưng lại không biết chuyện đã xảy ra ở Đại Mãng xa xôi, cũng bất giác cảm thấy lo lắng và hoảng sợ.