Lưu Học Thanh nhíu mày thật chặt.
Ông ta biết người trẻ tuổi tóc ngắn vừa cáo biệt Lâm Tịch, rời khỏi thành Trung Châu chính là một đệ tử học viện Thanh Loan, cũng là bằng hữu tốt của Lâm Tịch, Đường Khả.
Lâm Tịch vào thành, để cho Đường Khả rời thành, hành động như vậy cộng với việc Lâm Tịch quá bình tĩnh, càng khiến Lưu Học Thanh cảm thấy bất an hơn.
Không khí lành lạnh buổi sớm của thành Trung Châu bỗng nhiên trở nên nặng nề.
Những người đang tụ tập bên ngoài cửa thành nhìn Lâm Tịch và chiếc xe ngựa kia.
Không biết vì nguyên nhân gì, nhưng khi nhìn thấy Lâm Tịch vô cùng bình tĩnh, những người này không hề cảm thấy Lâm Tịch đang tỏ ra xấc láo hay lạnh lùng, hơn nữa sau khi Lâm Tịch và Đường Khả ôm lấy nhau, rồi Đường Khả xoay người rời đi, mọi người còn cảm nhận được một luồng khí tức bi thương vô cùng.
Hiện giờ tất cả dân chúng thành Trung Châu đều biết tiền tuyến đã chiến thắng, nhưng bọn họ lại cảm nhận được Lâm Tịch không có tâm tình vui sướng của kẻ thắng lợi, thậm chí còn có nhiều người tinh ý nhận ra Lâm Tịch đến thành Trung Châu này là để làm chuyện lớn.
Tất cả người dân Vân Tần đều biết Lâm Tịch là người kế nhiệm sau Trương viện trưởng, là đệ tử học viện Thanh Loan duy nhất có thiên phú Tướng Thần, một người như Lâm Tịch mà lại có chuyện lớn, tất nhiên đó là chuyện lớn của thiên hạ.
Đây mới chính là ngày chuyện lớn xảy ra.
Tất cả mọi người tự động tách ra, nhường một con đường, để cho chiếc xe ngựa kia đi qua, dừng ngay trước mặt Lâm Tịch.
Cửa xe ngựa được mở rộng.
Nhưng để cho mọi người phải bất ngờ chính là người từ bên trong bước ra không phải là một lão nhân học viện Thanh Loan nào đó, mà chính là một quân nhân Vân Tần trẻ tuổi bị trọng thương, ngực đang được quấn băng gạc màu đen, phải cầm lấy gậy chống mới có thể miễn cưỡng đi lại.
Có một số người lập tức nghĩ đến đây chính là người tướng lãnh trẻ tuổi may mắn còn sống trong tiểu đội Vân Tần đã bị bán đứng, Phương Trúc.
Phương Trúc nhìn thấy Lâm Tịch trước mặt mình, nhìn thấy cái rương lớn Lâm Tịch đang đeo.
Cả người hắn bắt đầu run rẩy, nhưng thân thể lại hơi đứng thẳng lên, tôn kính hành lễ với Lâm Tịch theo nghi thức quân đội.
Lâm Tịch đi về phía hắn, trong lúc này, hắn và Phương Trúc không hề nói với nhau câu nào.
Sau đấy, Lâm Tịch nhận lấy cây gậy trong tay Phương Trúc, dùng tay của mình để dìu lấy Phương Trúc.
- Thương thế của ngươi rất nặng, ta nên để cho ngươi từ từ điều dưỡng, nhưng có vài chuyện ta nghĩ phải để ngươi đích thân nhìn thấy. Chúng ta vào thành đi.
Sau khi đỡ lấy Phương Trúc, Lâm Tịch mới nhẹ giọng nói câu này, sau đấy hắn ta cùng với Phương Trúc đi vào trong thành.
Phương Trúc đi rất tập tễnh, hai người không thể bước đi quá nhanh được.
Đối với tường thành đệ nhất thế gian, to lớn đến mức không thể nhìn thấy điểm cuối này, thân ảnh hai người thật sự quá nhỏ bé, nhưng khi tận mắt nhìn thấy bóng lưng hai người, có rất nhiều dân chúng thành Trung Châu lại cảm thấy vô cùng rung động.
Lưu Học Thanh ngày thường có thói quen đi nhanh, nhưng bây giờ phải cố ý đi chậm lại mới có thể không bỏ Lâm Tịch và Phương Trúc lại đằng sau.
- Có cần ta hỗ trợ chỗ ở không?
Hắn mở miệng hỏi mà lòng nặng trĩu.
Lâm Tịch lắc đầu, nói:
- Không cần.
Đã xuyên qua cổng thành dài và to lớn, ánh nắng mùa đông chiếu xuống người, khiến người ta cảm thấy ấm áp hơn.
Nhưng ngay lúc bước chân của Lâm Tịch bước lên lãnh thổ của thành Trung Châu, Lưu Học Thanh lại cảm thấy trên người Lâm Tịch tản phát ra một luồng khí tức lạnh lẽo truyền xa hơn ngàn dặm.
Lưu Học Thanh lại trầm mặc.
Sau đấy ông ta đi tới gần Lâm Tịch, trầm giọng nói:
- Ta sẽ cố gắng giúp cho Lãnh Thu Ngữ biết được chuyện gì đã xảy ra... Nhưng ta cũng khẩn cầu Lâm đại nhân hãy suy nghĩ, có muốn làm gì cũng phải nghĩ đến bách tính Vân Tần.
Lâm Tịch bình tĩnh xoay người lại, đôi mắt đầy sự bình tĩnh và đạm mạc:
- Từ khi Trương viện trưởng xuất hiện, lập trường của học viện Thanh Loan chính là luôn giúp đỡ dân chúng Vân Tần. Những chuyện ta làm tất nhiên sẽ vì dân chúng Vân Tần mà suy nghĩ...
Trong thành Trung Châu, ai cung biết khoa Ngự Đô có ba người có quyền thế nhất.
Ngoại trừ Lưu Học Thanh và Uông Bất Bình ra, còn có một người khác - Hứa Châm Ngôn.
Hiện giờ Hứa Châm Ngôn đang ngồi trong một gian phòng yên tĩnh ở khoa Ngự Đô. Trong căn phòng này, còn có hai người khác cũng xuất thân từ học viện Thanh Loan, Vương Linh và Chu Thiên Thủy. Ngay từ khi Hứa Châm Ngôn nắm quyền thiên lao trong tay mình, Vương Linh và Chu Thiên Thủy đã trở thành tâm phúc của Hứa Châm Ngôn, mà hiện giờ Hứa Châm Ngôn lại trở thành đại nhân vật quyền quý trong thành Trung Châu, hai người này tất nhiên là phải theo sát Hứa Châm Ngôn, ôm chặt gốc cây to trong lòng mình.
Ngoại trừ hai người này muốn ôm chặt gốc cây to tên Hứa Châm Ngôn này, còn có một quan viên Lễ ti trẻ tuổi khác hiện nay cũng là tâm phúc của Hứa Châm Ngôn, Niên Khanh Thành.
Sau khi viện Tế ti bị thanh tẩy, đẩy ra khỏi Lễ ti, Niên Khanh Thành đã được Hứa Châm Ngôn trợ giúp, trở thành quan viên Chính tam phẩm trẻ tuổi nhất trong Lễ ti.
Vào lúc này, tên quan viên Lễ ti trẻ tuổi luôn cảm thấy phấn khởi và hăng hái khẽ gõ cửa từ bên ngoài, sau đấy bước vào bên trong, khép cửa lại.
- Lâm Tịch đã vào thành.
- Lưu đại nhân và Uông đại nhân tới đấy gặp hắn, Đường Khả từ chức, mang theo gia quyến rời khỏi thành Trung Châu.
- Lâm Tịch ở cửa thành còn đợi một tướng lãnh tiền tuyến bị trọng thương, chính là người duy nhất may mắn còn sống trong tiểu đội của Lý Khai Vân, Phương Trúc.
Sau khi bước hẳn vào trong phòng, Niên Khanh Thành mới nhẹ giọng bẩm báo với Hứa Châm Ngôn.
Hứa Châm Ngôn sờ sờ cằm, ở đấy đã có nhiều râu dài ra, nhưng hắn lại không cạo đi, khiến cho hắn trông già hơn nhiều tuổi.
- Ta sẽ cáo bệnh rời khỏi thành Trung Châu. Những ngày sắp tới, việc các ngươi cần làm chính là khiêm tốn, giữ khuôn phép. Trước khi Lâm Tịch rời khỏi thành Trung Châu, các ngươi không được nhúng tay vào bất cứ việc gì.
Hắn nhanh chóng ngẩng đầu lên, nhìn ba người Niên Khanh Thành, nói.
- Tại sao?
Vương Linh, Chu Thiên Thủy và Niên Khanh Thành nhìn nhau, không thể hiểu nổi.
- Bởi vì ta sợ Lâm Tịch.
Hứa Châm Ngôn lạnh lùng, trực tiếp nói câu này, sau đấy nói tiếp:
- Hiện giờ tất cả mọi người đều cho rằng Lâm Tịch không dám làm gì ở thành Trung Châu, nhưng ta hiểu hắn... Nếu như hắn đã quyết định, vậy cho dù hắn điều tra được ta không có dính dáng gì đến cái chết của Lý Khai Vân, hắn tuyệt đối cũng không khách sáo, thậm chí cảm thấy giết ta là việc không đáng gì cả.
- Xem chuyện vui tất nhiên là chuyện hay, nhưng người đang xem chuyện vui lại không biết người ở trên sân khấu bất cứ lúc nào cũng có thể vung đao chém đầu mình là vô cùng ngu xuẩn.
Hứa Châm Ngôn lạnh lùng nói:
- Dù sao trong mắt hắn, ta chưa bao giờ được hắn coi trọng cả, tựa như một con kiến, một con kiến nếu muốn chết hay sống cũng chỉ cần dựa vào tâm tình của hắn.
Thần sắc của ba tên quyền thần trẻ tuổi Vương Linh, Chu Thiên Thủy và Niên Khanh Thành trở nên rất cổ quái, thần sắc sợ hãi từ sâu trong đáy lòng hiện rõ trong đôi mắt mình.
- Chẳng lẽ đại nhân cho rằng trong tình huống không có chứng cứ chính xác nào, hắn cũng có thể ra tay?
- Làm bất cứ chuyện gì cũng cần phải nói đến chữ lý.
Sắc mặt Vương Linh trắng bệch, nhưng vẫn cố nói:
- Hắn vì Lý Khai Vân báo thù là chuyện thiên kinh nghĩa địa, chiếm được lý lẽ, được mọi người đồng tình. Nhưng nếu như không có chứng cứ đầy đủ mà đại khai sát giới, đây chính là không để ý đến luật pháp, biến có lý thành vô lý. Thành Trung Châu không chấp nhận được một cuồng đồ như vậy, thánh thượng sẽ có cơ hội làm khó. Mặc dù hắn muốn đối đầu với thánh thượng, nhất định phải nhận được sự đồng tình và dân tâm, sao có thể làm ra chuyện tự sát như vậy được?
- Ngươi nói rất đúng.
Hứa Châm Ngôn nhìn thoáng qua Vương Linh, mặt không đổi sắc mà nói:
- Nhưng các ngươi không được quên ngoại hiệu của hắn, không có người nào dám khẳng định hắn chỉ làm tối đa hai chuyện mà thôi.
Nói xong câu này, Hứa Châm Ngôn liền đứng dậy rời đi.
Hắn thậm chí còn không muốn nói câu nào khác, trực tiếp rời khỏi thành Trung Châu.
Theo thời gian trôi qua, cả thành Trung Châu đều biết Lâm Tịch đã đến.
Nhưng tất cả mọi người tận mắt nhìn thấy Lâm Tịch và Phương Trúc lại có một cảm giác rất lạ lùng, không có ai trong bọn họ biết rốt cuộc tiểu Lâm đại nhân mà mọi người vô cùng tôn kính muốn làm chuyện gì, nhưng ai ai cũng có thể khẳng định Lâm Tịch đang định làm một chuyện vô cùng quan trọng.
Cho nên, tất cả mọi người ở thành Trung Châu may mắn được nhìn thấy Lâm Tịch đều không hẹn mà đồng lòng quyết định không nên quấy rầy Lâm Tịch.
Lâm Tịch biến thành một người bình thường bước đi trong thành Trung Châu.
Vào lúc giữa trưa, một tướng lãnh Trung Châu vệ mặc giáp bạc bước nhanh vào đại doanh Trung Châu vệ ở phía tây thành.
Trong doanh trướng lớn nhất của đại doanh Trung Châu vệ, tên tướng lãnh Trung Châu vệ này bẩm báo với Địch Sầu Phi:
- Hắn dừng chân trên đường lớn Chu Tước, ở quán trọ Linh Phong.
Địch Sầu Phi khẽ nhướng mày.
- Ở quán trọ đối diện phủ đệ ta?
Hắn nhẹ giọng tự nói.
- Vậy hắn đã cho là chính ta làm rồi sao?
Khuôn mặt tuấn tú của hắn bất chợt xuất hiện thần sắc lạnh như băng, châm chọc:
- Ở trong quán trọ đối diện phủ đệ ta, ngươi có thể làm gì?
- Không cần quản hắn định làm gì, ra lệnh không cho phép ai đến đó chọc hắn.
Địch Sầu Phi nở nụ cười lạnh, ngẩng đầu nhìn tướng lãnh Trung Châu vệ đang đứng trước mặt, nói:
- Còn lão bản quán trọ Linh Phong, bất kể có quan hệ gì với Giang gia, Chung gia hay học viện Thanh Loan, đợi đến khi Lâm Tịch rời khỏi thành Trung Châu, lập tức khiến lão ta không thể sống an ổn ở thành Trung Châu.
Tướng lãnh Trung Châu vệ mặc giáp bạc không nói lời nào, khom người thối lui.
- Ta ở đại doanh Trung Châu vệ, ngươi ở đối diện nhà ta, có ích gì chứ?
- Ta không gặp ngươi, không cần quan tâm ngươi đến thành Trung Châu làm gì, chẳng lẽ ngươi có thể tới đại doanh Trung Châu vệ giết ta?
Địch Sầu Phi nhìn màn cửa đang đong đưa bên ngoài, trào phúng tự nói với mình.