- Người kiếm hiệp mang trường kiếm thiết cung... giữ bên người mãi không rời xa... người vừa dũng vừa trung thực, người thề giữ biên cương quyết không lui... Hồn người hồn người trở lại người.
Tế ti Vân Tần già nua cất tiếng ca bi tráng cô đơn trên một đài gỗ đơn sơ xây dựng trên gò đất, tiếng ca vang khắp bốn phương tám hướng bầu trời đêm. Đoản trượng cổ xưa trắng noãn trong tay ông ta theo tiếng ca phất qua phất lại trong không trung, đầu trượng lóng lánh ánh sáng màu trắng, lần lượt chỉ về hướng tây.
Dưới đài cao, có binh sĩ Vân Tần hất rượu xuống đất.
Một đêm này, dưới bầu trời đêm vô ngần của vùng đất hoang vu, có rất nhiều Tế ti an hồn của Vân Tần đang làm chuyện giống như vậy.
Đối với vùng đất hoang vu, hướng tây đoản trượng màu trắng chỉ chính là lãnh thổ đế quốc Vân Tần, chính là cố thổ của các quân sĩ đã hi sinh ở vùng đất hoang vu.
Vân Tần tin quỷ thần, truyền miệng rằng nếu như trong vòng bảy ngày mà tướng sĩ Vân Tần không được chỉ dẫn về nhà, họ sẽ vĩnh viễn ở lại vùng đất màu đẹn này, trở thành cô hồn dã quỷ.
Cho nên, mặc dù chinh chiến chưa kết thúc, nhưng các Tế ti an hồn Vân Tần đã cất tiếng ca, để cho người chết được nghỉ ngơi, giúp người sống có thêm sức mạnh.
Đằng xa có mưa to tầm tã, có gió lớn ẩm ướt thổi qua, như có vô số oan hồn binh sĩ chết trận cầm thương đi qua.
Nhờ có mưa to gió lớn nên làn sương mù nhàn nhạt độc hữu của vùng đất hoang vu đã tản đi rất nhiều.
Đột nhiên vị Tế ti Vân Tần già nua ở trên đài cao dừng tiếng ca lại, khàn giọng kinh hô:
- Hung tinh... không tốt...
Đoản trượng màu trắng ông ta đang quơ quơ trong không trung chợt dừng lại.
Tất cả quân sĩ Vân Tần bên dưới ngẩng đầu, sau đấy bọn họ nhìn thấy trong tầng tầng lớp lớp mây đen dày đặc, có một ngôi sao màu đỏ sáng chói hết sức bắt mắt, hết sức kinh người...
- Lần đầu tiên ăn đã ăn nhiều như vậy có lẽ không tốt... Không nên ăn nữa.
Lâm Tịch hơi do dự nhìn hai thân cây trong tay, không thả tới trước mặt con thú nhỏ màu đen nữa.
Trước đó nó đã ăn xong mấy cây mía, gặm hết một thân cây lớn như nắm đấm.
Con thú nhỏ màu đen một tay lấy vuốt níu chặt ám Lâm Tịch, tay khác sờ sờ bụng mình, hơi hiểu được ý Lâm Tịch... Nhưng đồng thời nó cảm thấy không hiểu, nghi ngờ nhìn Lâm Tịch, rõ ràng bụng của mình còn chưa no, tại sao lại không cho mình ăn?
Móng vuốt nó xoa xoa cái bụng mềm mại của mình, đột nhiên cái bụng đấy phát ra những âm thanh ục ục như tiếng trống.
Đây không phải là âm thanh ăn quá no bụng căng đầy, mà là âm thanh của chiếc bụng đói. Lâm Tịch hơi hiểu ý nghĩ của nó, vừa nghe được âm thanh này hắn không nhịn được bật cười:
- Thì ra ngươi cũng là một tên ăn hàng...
Có mưa to rơi xuống.
Đêm qua đã có mưa to trên nhiều nơi ở vùng đất hoang vu, hôm nay lại đúng lúc đổ xuống con đường Lâm Tịch và Trì Tiểu Dạ bước đi.
Mưa to tầm tã càng khiến thân thể con người thêm rét lạnh, con đường càng bùn lầy hơn, hao phí nhiều thể lực hơn, nhưng nó lại giúp che giấu nhiều dấu vết, rửa sạch nhiều khí tức, rửa sạch bùn lầy dính trên người.
Bùn đất dơ dáy trên người Lâm Tịch đã được nước mưa to rửa sạch, tựa như có một tầng da dày dính vào người đã được gọt sạch. Ngoài ra, nhờ đã đột phá đến cảnh giới Đại hồn sư nên hắn cảm thấy cả người thật sảng khoái và thoải mái, mỗi khi có một hạt mưa rơi xuống người mình, hắn cảm thấy tốc độ của từng hạt mưa đã chậm và mềm mại hơn lúc bình thường rất nhiều.
Cảm giác càng mạnh phản ứng càng nhanh, có rất nhiều đồ vật vốn chuyển động rất nhanh nhưng không hiểu vì sao lại biến rất chậm trong tầm mắt, thậm chí có thể thấy rõ và khống chế những đồ vật mà người bình thường không làm được.
Thí dụ như nguyên khí trời đất, thí dụ như phi kiếm.
Đối với những Thánh sư khống chế phi kiếm, trong mắt bọn họ, những đồ vật bọn họ tập trung tinh thần chú ý vào như phi kiếm hoặc nguyên khí trời đất, rốt cuộc chúng đã biến chậm như thế nào? Những đồ vật xuất hiện trong trời đất rồi nhanh chóng biến mất là cảnh tượng như thế nào?
Lâm Tịch cảm thấy rất hiếu kỳ, rất muốn tự mình nhìn thấy cảnh tượng đấy.
Sau đấy hắn thấy Trì Tiểu Dạ và con thú nhỏ màu đen cũng được nước mưa rửa sạch. Hiện giờ Trì Tiểu Dạ đã có thể tự nhai dược thảo, ăn một ít đồ, nên sức khỏe đã tốt hơn lúc trước rất nhiều. Mặc dù sắc mặt nàng còn tái nhợt, nhưng mái tóc dài màu xanh đã sáng bóng trở lại. Còn con thú nhỏ màu đen trong ngực hắn lại lấy nước mưa cọ rửa máu tanh đã khô và bùn đất dính vào người từ lúc sinh ra đến nay, khẽ lay động, bộ lông màu đen dài và mềm mại theo nước mưa xòe ra xung quanh, nó dùng một cái móng vuốt sờ sờ bụng của mình, mà ba móng vuốt còn lại vẫn đang nắm chặt quần áo hắn.
Thấy dáng điệu của nó ngây thơ thú vị như vậy cùng với đôi mắt sáng trong đấy, Lâm Tịch bất giác cười lớn:
- Đêm tối khiến đôi mắt ta không thể nhìn thấy, nhưng ta nhất định dùng nó để tìm kiếm ánh sáng... Vẫn phải đặt tên cho ngươi, ta nên gọi ngươi là gì đây?
- Đêm tối khiến đôi mắt ta không thể nhìn thấy, nhưng ta nhất định dùng nó để tìm kiếm ánh sáng... ý nghĩ câu này thật sâu xa.
Trì Tiểu Dạ bỗng nhiên trở nên nghiêm nghị và hơi kính nể.
- Người người đều nói ngươi mang đến thiên tai và bất hạnh, ta không tin, không bằng gọi ngươi là Cát Tường vậy.
Lâm Tịch cười cười, dùng tay vuốt nhẹ đầu con thú này, nói.
- Cát Tường?
Trì Tiểu Dạ chân thành gật đầu, nhìn Lâm Tịch đang mỉm cười cùng với con thú ba đuôi, nhẹ giọng nói:
- Tên này rất hay.
Lâm Tịch lấy quả cầu trong suốt đã lấy từ trong tay Thánh sư núi Luyện Ngục ra, bắt đầu tìm tòi ngay trong đêm mưa.
Hàng trăm hàng ngàn sợi tơ trong suốt mắt thường không thể nào thấy rõ bay lả tả giữa không trung, phiêu tán khắp bốn phương tám hướng.
Lâm Tịch lên tiếng:
- Cát tường.
- Cát Tường... Cát Tường... Cát Tường...
Hai chữ này vang đi khắp nơi và truyền xa, lỗ tai con thú ba đuôi dựng lên, kinh ngạc nhìn.
- Từ nay về sau ta là Lâm Tịch, ngươi là Cát Tường, chúng ta chính là người một nhà.
Lâm Tịch vuốt vuốt bụng con thú ba đuôi này, con thú nhỏ ba đuôi nhất thời kêu "ô ô...".
Tiếng kêu của nó cũng truyền đi khắp bốn phương tám hướng.
Nó vừa kinh ngạc vừa tò mò nhìn quả cầu hình dáng đài hoa trong tay lâm Tịch, tựa hồ đã hiểu được gì đấy, khoan khoái lấy móng vuốt vỗ vào lồng ngực Lâm Tịch.
Hiện giờ hồn lực trong người Lâm Tịch không còn nhiều, mà lúc này hắn lại có một cảm giác rất là lạ, dường như hồn lực của mình có thể xuyên qua cánh tay, truyền vào trong quả cầu này.
- Chẳng lẽ đồ vật này là hồn binh núi Luyện Ngục thật sao?
Lâm Tịch cảm thấy khó hiểu, hắn không thể nào biết được một quả cầu có thể phóng ra những sợi tơ còn bền chắc và mỏng hơn tóc như vậy làm sao lại chế tạo được? Và đây cũng là lần đầu tiên để hắn để hồn lực ly thể, quán chú vào trong những vật khác.
Theo sự điều động của ý niệm, chút hồn lực còn sót lại trong đan điền hắn nhanh chóng phun ra ngoài, hóa thành những dòng nước ấm chảy nhanh hơn bình thường trong người hắn.
"Phốc!"
Một tiếng động nhẹ vang lên, Lâm Tịch thấy ở đầu ngón tay mình xuất hiện ánh sáng màu vàng nhạt, thẩm thấu vào trong quả cầu nhỏ đầy những hoa văn ở bên ngoài trên tay mình.
Hắn vui mừng nhìn ngón tay trong suốt đang được ánh sáng nhộm vàng. Nếu như ở thế giới trước kia chắc chắn hắn không thể nào nhìn thấy một cảnh tượng kỳ diệu như vậy, nên hắn nhanh chóng cảm thấy thật tuyệt diệu.
Hồn lực và suy nghĩ của hắn theo những sợi to trong suốt kia chảy xuôi ra khắp bốn phương tám hướng.
- Đây là hồn binh sao?
Trì Tiểu Dạ càng cả kinh hơn, nghiêm nghị nhìn Lâm Tịch, hỏi.
Lâm Tịch gật đầu, nói:
- Đúng vậy... Ta nghĩ ta đã biết bí mật vì sao hắn có thể khống chế phi kiếm xa như vậy.
Hắn không giải thích cho Trì Tiểu Dạ biết bí mật đó là gì, nhưng Trì Tiểu Dạ lại hiểu được, khiếp sợ nói:
- Trên đời này lại có hồn binh như vậy sao?
Lâm Tịch hít sâu một hơi, thu hồi những sợi tơ trong suốt đang bay múa khắp bốn phương tám hướng.
Trên đời này, người tu hành vốn không có năng lực có thể khiến hồn lực và ý nghĩ của mình khuếch tán ra ngoài, những bậc cường giả tu hành chỉ có thể khiến hai thứ trên chạy dọc theo thân thể và hồn binh của mình, nhưng bây giờ lại có.
Với năng lực bản thân, một Thánh sư ngự kiếm phi hành chỉ có thể khống chế phi kiếm hơn trăm bước, nhưng một khi thân thể mình có thể bành trướng ra ngoài thêm mấy trăm bước một cách vô hình, tất nhiên phi kiếm có thể bay xa hơn.
Tên Thánh sư núi Luyện Ngục này thật vĩ đại, vì hắn đã mang theo hai kiện bồn hinh có ý nghĩa vượt qua thời đại...
Mưa to tầm tã kéo dài suốt một đêm, thuận lợi che giấu tung tích của Lâm Tịch và Trì Tiểu Dạ.
Đối với quân đội Vân Tần, từ lúc mưa bắt đầu rơi xuống cho đến khi không thể vây bắt được Trì Tiểu Dạ, tất cả đã nói chiến dịch này bọn họ thất bại hoàn toàn.
- Cát Tường, ai nói ngươi không phải cát tường? Nếu như không có mưa to đêm qua, nếu như không phải may mắn, ai có thể biết chúng ta có bị Địch Sầu Phi đuổi theo hay không?
Ngay lúc hừng sáng, Lâm Tịch nhìn con thú nhỏ ba đuôi đang ngủ say trong ngực mình, nhẹ giọng nói.
Khoảng cách từ vị trí họ đang đứng đến sông ngòi từ tính không còn xa, chỉ cần đi thêm một canh giờ nữa sẽ vượt qua được khe trũng.
Vùng khe trũng này là một mảnh cỏ lau dài rộng, không có gì đặc biệt, nhưng đến lúc Lâm Tịch và Trì Tiểu Dạ đi vào khu vực này, hai người lập tức ngây dại.
Trong đất bùn màu đen dưới đất, có rất nhiều đồ vật phản quang chói mắt.
- Nơi này đã từng có đại chiến sao?
Lâm Tịch thấy những đồ vật đang phản quang kia là các kim loại lạnh lẽo, bên trên còn có những phù văn hồn binh đặc biệt.
- Sao có thể như vậy?
Trì Tiểu Dạ cũng không thể tin những gì đang diễn ra trước mắt, nhưng sau khi cùng với Lâm Tịch đến gần các kim loại lạnh lẽo đấy, nàng lập tức hiểu ra.
Đây là một chiến trường cổ xưa.
Những kim loại lạnh lẽo kia phần lớn là các binh khí và áo giáp rách nát, trông rất giống thiết kế của Vân Tần, nhưng hình dáng lại hơi cổ xưa, khác với những thiết kế bây giờ của quân đội Vân Tần. Trong đấy, có rất nhiều binh khí và áo giáp bị chôn sâu dưới đất, mọi thứ vô cùng ngổn ngang, tất cả cho biết trận đại chiến này đã diễn ra từ xa xưa, bình thường không có người nào biết, nhưng nhờ có cơn mưa to đêm qua, nước chảy cọ rửa, nên những đồ vật bị chôn bên dưới mới lộ ra ngoài.
Vật liệu chế tạo nên áo giáp và binh khí Vân Tần kém nhất cũng phải là Bách luyện cương, mà trong những thanh binh khí đang lộ ra ngoài, thật không ngờ có rất nhiều binh khí không hề bị tổn hao hay hư hại.
Lâm Tịch để Trì Tiểu Dạ xuống, đi tới trước một đoạn kim loại màu vàng cách đấy không xa, ngồi chồm hổm xuống, sau đấy rút ra khỏi mặt đất.