Nổi danh phải xuất hiện sớm.
Nổi danh sẽ bị nhiều người chú ý, có nhiều cơ hội hơn.
Nhưng đối với một đệ tử tinh anh Vân Tần được cho rằng nhất định sẽ tạo thành một truyền kỳ trong sử sách Vân Tần, nổi danh quá sớm lại không phải là chuyện tốt.
Cánh chim của hắn còn chưa đủ lớn để đón gió, cánh chim của những người bạn chiến đấu sinh tử với hắn cũng chưa rộng lớn, nếu như lúc này lại quá nổi danh, rất có thể sẽ biến thành sao rơi.
Một đêm này Lâm Tịch theo Quách Phóng Ưng tới núi Tam Mao xem thác nước, biết từ đây cuộc sống của mình sẽ hoàn toàn thay đổi.
Một đêm này, hoàng đế Vân Tần đánh vỡ một cái bàn đọc sách.
Một đêm này, ở rất nhiều địa phương khác nhau, đã có nhiều chuyện ảnh hưởng đến toàn bộ đế quốc Vân Tần diễn ra...
Đế thành vương triều Đại Mãng không hề hùng vĩ giống như hoàng thành đế quốc Vân Tần, phần lớn các kiến trúc đều nhỏ bé, tất cả đều dùng loại gạch thô sơ nhất xây nên, nhưng bên trong đế thành này lại có rất nhiều thư viện, hầu như là chỗ nào cũng có, thậm chí là còn nhiều hơn hoàng thành Trung Châu.
Một đêm này, ánh trăng trên bầu trời đế thành Đại Mãng lại rất sáng tỏ.
Cũng giống như ngày thường, lão hoàng đế Trạm Thai Mãng mặc một bộ quần áo bình thường, để cho xe ngựa cao quý ngừng lại, dừng trước một trường tư thục.
Ông ta nói lão bộc câm đánh xe dừng lại ở nơi này là muốn nhìn thấy một đóa hoa đỏ thẫm tươi đẹp đang nở rộ dưới ánh trăng sáng tỏ. Nhưng ông ta vừa bước xuống xe ngựa lại bỗng nhiên ho khan một hồi. Vị hoàng đế vóc người thấp bé đã trải qua rất nhiều trái đắng trong cuộc đời này lấy tay che miệng mình lại, như muốn cứng rắn ngăn chặn điều gì đấy, nhưng vẫn có hai ngụm máu tươi từ trong mũi ông ta chảy ra bên ngoài, giống như trong cơ thể ông ta đang phun ra những hạt bụi đã tích lũy nhiều ngày.
Trạm Thai Mãng dừng lại.
Ông ta thở dài, không tiếp tục nhìn đóa hoa vô danh trong bụi rậm chưa từng thấy nữa, lập tức xoay người trở về xe mình.
Mỹ nhân tóc trắng, anh hùng tuổi xế chiều vốn là nỗi bi ai lớn nhất trên đời. Dù cho mạnh mẽ hơn nữa, con người cũng không thể ngăn cản thời gian, càng không thể đánh bại thương bệnh, dù ông ta đã tung hoành Đại Mãng cả đời mình cũng không thể.
Vào lúc này, con người kiêu hùng nhất Đại Mãng này không hề biết suy nghĩ trong lòng hoàng đế Vân Tần. Nếu như biết, nếu như có thể đối diện trò chuyện với nhau, có lẽ ông ta sẽ nói với vị hoàng đế Vân Tần đang có mộng tưởng muốn biên giới Vân Tần trở nên vô bờ bến, nói rằng trên thế gian này có rất nhiều điều bất đắc dĩ, cứ cho rằng mọi nguyện vọng trong đầu đã được thỏa mãn, nhưng vẫn sẽ có phiền não và bất đắc dĩ mới sinh ra.
- Đã đến lúc rồi... ngay ngày mai, hãy đón hắn vào trong cung.
Lấy một tấm khăn gấm lau khô vết máu ở mũi và miệng mình, lão hoàng đế này rất bình thản nói với lão bộc câm đánh xe ngựa, không hề có chút uy nghiêm của hoàng đế chí cao.
Lão bộc câm ậm từ hai tiếng, ý nói mình đã biết.
- Hãy chở ta tới chỗ Kim Dưỡng Thần.
Lão hoàng đế gật đầu, sau đó nói ra tên của một người rất quan trọng ở Đại Mãng!
Vương triều Đại Mãng có một nội các, nhiệm vụ của nội các chính là hàng ngày trợ giúp hoàng đế phê duyệt tấu chương. Kim Dưỡng Thần là người nắm giữ nội các, tể tướng đương triều!
Một đêm này, Trạm Thai Mãng cải trang xuất hành, một mình tiến vào Kim phủ. Ở Kim phủ chỉ còn ông ta và Kim Dưỡng Thần đang ở hậu hoa viên, ông ta lấy ra một quyển sách đưa cho Kim Dưỡng Thần.
Năm nay Kim Dưỡng Thần đã hơn bảy mươi tuổi, nhưng vẫn tỏ ra khí lực toàn thân, mái tóc đen bộc không một sợi bạc, thân hình cao lớn vô cùng. Khi nhận quyển sách từ lão hoàng đế Trạm Thai Mãng, ông ta bất giác cảm thấy hơi là lạ.
Ông ta xuất thân là phú thương Đại Mãng, lấy toàn bộ tài sản của mình để giúp đỡ Trạm Thai Mãng khởi binh chinh chiến. Khi Trạm Thai Mãng thống nhất Đại Mãng, tất nhiên ông ta là công thần, thật sự là tình đồng thủ túc với Trạm Thai Mãng, có thể nói là không phân trên dưới.
Mấy chục năm qua, ông ta không biết bao nhiêu lần tư đàm với Trạm Thai Mãng, cũng không biết đã phê duyệt bao nhiêu tấu chương rất khó phê duyệt, nhưng sau khi nhìn thấy mấy chữ được viết trên quyển sách này, ông ta lập tức thất thố "a" lên một tiếng, ống tay áo phủ xuống chạm vào ống đựng bút ở trên thư án.
- Ban tên... Ông bạn già muốn truyền ngôi vị cho hắn sao?
Vị đại hiền Đại Mãng được người người biết đến cảm thấy rất khiếp sợ, ngẩng đầu nhìn Trạm Thai Mãng, không hề để ý mình làm như vậy là đã hoài nghi thánh ý.
Trạm Thai Mãng cười cười, hoàn toàn ẩn đi sự uy nghiêm của mình, bình tĩnh nói:
- Nếu không, ông cho rằng thế nào?
Kim Dưỡng Thần hít sâu một hơi, chậm rãi nói:
- Ta cứ tưởng rằng ông chỉ muốn hắn tiếp nhận vị trí của ta?
- Ông có thời gian, quốc gia này còn cần ông thêm mười năm nữa.
Trạm Thai Mãng ngạo nghễ lắc đầu, nói:
- Nếu ngay cả ông cũng không ngờ tới, người khác càng không ngờ được... ta là người thế nào, làm việc tất nhiên không giống người bình thường. Từ cổ chí kim đế vị luôn truyền cho con cháu, liệu có ai dám làm như ta?
- Trạm Thai Thiển Đường...
Sau một hồi Kim Dưỡng Thần đã bình tĩnh hơn, nhưng vẫn thầm lắc đầu, nói:
- Tuy nói ông tứ danh cho hắn tên họ như vậy cũng tương đương với nhận hắn làm nghĩa tử, ta cũng biết ông coi trọng hắn như thế, hắn nhất định là nhân tài hiếm có, nhưng rất nhiều người không biết, họ sẽ không cam lòng, tất nhiên dẫn đến đại loạn.
- Có ông, còn có Lý Khổ, nếu như hai người các ngươi đều ủng hộ, liệu có ai có thể bay qua bầu trời Đại Mãng này?
Trạm Thai Mãng rất ngạo nghễ, đồng thời đầy uy nghiêm nhìn bầu trời bao la trên đế thành, cười lạnh:
- Nếu loạn hãy để loạn. Hiện nay phía đông và phía tây Vân Tần không yên ổn, trong vòng năm năm tuyệt đối không có khả năng vượt qua núi Thiên Hà. Đây là cơ hội, cũng là may mắn của Đại Mãng ta. Chỉ cần qua cơn loạn lần này, Đại Mãng ta sẽ được bình yên mãi mãi. Chẳng lẽ ông muốn nói với ta rằng hai người các ông không thể áp chế được cơn loạn này?
Kim Dưỡng Thần nhìn thẳng Trạm Thai Mãng, nói:
- Ông tin chắc hắn có thể, nhưng liệu chính hắn có thể tiếp nhận việc thân phận thay đổi quá đột ngột này không?
Trạm Thai Mãng gật đầu, bình tĩnh nói:
- Tu vi, tâm tính, tầm nhìn... nếu như có một chút không bằng ta, ta sẽ không truyền ngôi vị hoàng đế cho hắn.
Kim Dương Thần vẫn rất khiếp sợ, biết việc mình và Trạm Thai Mãng đang làm là một việc sẽ khiến thiên cổ rung chuyển, nhưng so với bất cứ ai ông ta cũng hiểu rõ Trạm Thai Mãng là người cơ trí như thế nào, nên ông ta không nói thêm gì nữa, lẳng lặng mở quyển sách ra, hỏi:
- Phải đi từng bước một... Khi nào sẽ triệu hắn vào nội các?
Trạm Thai Mãng nhìn Kim Dưỡng Thần, nói:
- Ngay ngày mai...
- Cho dù là Thiên Tuyển, hắn cũng không đáng giá để hoàng thượng và học viện gây chiến với nhau.
Trong một gian phòng yên lặng, trưởng tử độc nhất của Liễu gia - Liễu Tử Vũ, nhìn mưu sĩ quan trọng nhất của Liễu gia - Tô Trọng Văn, cũng là phụ tá phụ thân hắn phái tới đây hỗ trợ, sẳng giọng nói:
- Hắn nhất định còn có một thân phận quan trọng khác.
- Ngươi có thể không vì chuyện của hắn mà ảnh hưởng đến cảm xúc, phán đoán chính xác đến như vậy, cho thấy thời gian này đã tiến bộ rất nhiều.
Tô Trọng Văn cười nhạt, nói:
- Cho dù hắn là Chính tương tinh, hay Phong hành giả... nhưng hành động vừa rồi của hắn sẽ khiến hoàng thượng nổi sát ý. Có lẽ khi trước nhiều nhất hoàng thượng chỉ muốn chặt đứt con đường thăng tiến làm quan trong triều đình của hắn, hoặc cho hắn làm một giảng viên mặc áo bào đen hành tẩu trong sơn mạch Long Xà, nhưng lần này hắn lại thắng hoàn toàn như vậy, mọi việc sẽ không đơn giản nữa, cho dù muốn khoác một tấm áo bào cũng rất khó.
Liễu Tử Vũ nhất thời cảm thấy rất sung sướng, đắc ý bưng chén trà nhỏ lên. Hắn chợt cảm thấy có một hương thơm nhẹ nhàng khoan khoái xông vào mũi mình, lập tức mở nắp chén lên, thấy trong chén có mấy chục sợi màu vàng đang chìm hoặc nổi. Thấy kỳ lạ, hắn đưa vào miệng nếm thử một miếng, nhất thời cảm thấy vừa có vị ngọt mà vừa có vị đắng, vô cùng mát lạnh, hơi kinh ngạc hỏi Tô Trọng Văn:
- Tiên sinh, đây là loại trà gì vậy? Đệ tử chưa từng thấy bao giờ.
- Đây là trà mật bưởi vàng.
Tô Trọng Văn khẽ mỉm cười, nói:
- Nguyên liệu làm loại trà này là quả bưởi vàng. Loại bưởi vàng này chỉ có thể trồng trọt lại một địa phương nhỏ ở phía đông Vân Tần, có tìm ở các nơi khác cũng không được, mấy năm nay ta cũng chỉ được thưởng thức một lần. Hiện giờ đã có thương gia nghĩ ra cách dùng mật ong bảo tồn, khiến cho loại quả hiếm thấy này vận chuyển ra khỏi hành tỉnh. Bưởi vàng có mùi thơm đặc biệt, thịt quả cũng có thể ăn được, quả thật rất đặc biệt.
Liễu Tử Vũ nghe vậy liền nhấp một miếng, nhai lấy sợi bưởi vàng, nhất thời than thở:
- Quả nhiên lưu lại hương thơm ngát ở ngay kẽ răng bờ môi.
- Bây giờ còn chưa đến mùa bưởi, chỉ cần qua một tháng nữa, loại bưởi tốt nhất sẽ được đưa ra thị trường, lúc đó mùi vị trà mật này sẽ còn thơm hơn.
Tô Trọng Văn mỉm cười, nói.
Liễu Tử Vũ lại uống một hớp, tiếp tục than thở:
- Thật không tệ, cách làm này sẽ giúp giữ lâu được, xem ra chúng ta có thể mua nhiều một chút...
Giờ ngọ.
Tại một căn nhà có bóng râm ở bến tàu trấn Đông Cảng, một người con gái đang giặt quần áo.
Người con gái này chỉ mặc bộ quần áo vải thô màu lam rất bình thường, nhưng dung mạo lại xinh đẹp, khiến người nhìn qua khó quên. Tuy nhiên, trên trán nàng ta lại có chút ưu sầu.
Khương Tiếu Y nhìn bóng lưng nàng, đứng trong phố phường một hồi lâu. Sau cùng, hắn ta không do dự nữa, đi tới nơi đấy.
Cho đến khi mũi chân Khương Tiếu Y xuất hiện trong tầm mắt mình, cô gái này mới phát hiện có người đến. Quay người nhìn thấy rõ khuôn mặt của Khương Tiếu Y, cô ta khẽ run lên, nhất thời cúi đầu xuống, nói:
- Các ngươi... đã về rồi ư?
- Vừa trở về xong.
Lúc nhìn thấy bóng lưng cô gái này, Khương Tiếu Y có cảm giác như ngực mình bị thiên quân chèn ép, nhưng đến khi bước ra bước đầu tiên, hắn lại cảm thấy rất bình tĩnh, thầm nghĩ thì ra việc này không khó khăn như mình tưởng tượng. Hắn gật đầu, nhìn nước sông đằng trước, nhẹ giọng nói:
- Tên ở Ngân Câu phường kia tên Mộc Trầm Duẫn... đã bị chém đầu.
Cô gái bỗng nhiên run người, cúi đầu thấp hơn, không biết nên nói gì.
- Hắn đã chết, mối thù của cô được báo rồi, cô cũng không cần để chuyện này trong lòng nữa. Lâm Tịch nói đúng, chúng ta hãy vì bản thân và những ngươi đáng để ý mà sống.
Khương Tiếu Y nghiêng đầu, nhìn nàng nói:
- Ta suy nghĩ cẩn thận rồi, ta cũng hi vọng cô có thể hiểu được.
Cô gái này theo bản năng ngẩng đầu lên, ngạc nhiên há miệng. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt vô cùng kiên định của Khương Tiếu Y, nàng lại cúi đầu xuống, ánh mắt bỗng nhiên rất mơ hồ.
- Những ngày qua ta luôn cảm thấy không vui.
Khương Tiếu Y nở nụ cười, nhìn nàng nói:
- Đến hôm nay ta mới phát hiện mình đã không vui rất lâu rồi, cũng vì ta khiếp sợ không dám nói những lời này ra, nhưng bây giờ ta đã dám thổ lộ, cho nên, lúc này ta rất vui vẻ. Có một số việc cần phải nói ra... không chỉ là Lâm Tịch, rất có thể chính ta cũng bị điều đến biên quân Long Xà. Thế gian này có rất nhiều việc ngoài ý muốn, nên ta sợ nếu như lần này ta không nói rõ ràng với cô, ta sẽ không thể vui vẻ được. Hơn nữa, nếu như bỏ qua lần này, ta chỉ sợ mình sẽ không còn cơ hội nữa.
Khương Tiếu Y cười, nhìn cô gái đã gây ấn tượng rất mạnh với mình trong lần đầu tiên ở đê Lan Giang, chân thành nói: - Nếu như ta có thể trở về... nàng sẽ chờ ta chứ?
Từng giọt nước mắt lăn trên gò má cô gái này, tích lại rồi rớt xuống chậu gỗ đựng quần áo.
- Ta...
Nàng nghẹn ngào một hồi lâu, rốt cuộc ngẩng đầu muốn nói gì đó. Nhưng Khương Tiếu Y lại chăm chú nhìn nàng, hơi bá đạo nói:
- Trước tiên đừng nói những việc khác, điều ta muốn nghe là nàng có thể nguyện ý chờ ta hay không?
- Ta nguyện ý chờ.
Vương Tư Mẫn nói xong câu này liền òa khóc thành tiếng. Ở bến tàu trấn Đông Cảng, cô gái quật cường này rốt cuộc đã khóc, khóc đến nỗi lòng quặn đau.