Khi đêm tối đã phủ xuống, Lý Ứng Tinh cũng buông đôi mắt ưng bằng đồng thau trong tay mình.
Tuy nói thiết bị được chính Trương viện trưởng sáng tạo ra này đã giúp cho tầm mắt quân nhân Vân Tần được đề cao mấy lần, mà những thấu kính được các đại công tượng Vân Tần làm ra cũng khiến Lâm Tịch từng sống ở thế giới kia phải thán phục, nhưng hiển nhiên những đôi mắt ưng bằng đồng thau này không thể nhìn được vào ban đêm như những đồ công nghệ cao mà hắn đã từng tiếp xúc, nên trong đêm tối không có ánh trăng sáng như vậy, đôi mắt ưng bằng đồng thau cũng không có tác dụng gì.
Sau khi cất đi đôi mắt ưng bằng đồng thau đã mất tác dụng, Lý Ứng Tinh vươn tay trái ra, yên lặng làm mấy dấu tay. Mấy gã giáo quan cũng ra dấu tay đối ứng lại, đội ngũ phía sau liền theo hắn đi tới phía trước, đồng thời lấy thức ăn trong bao bố mang theo người, yên lặng nhai và nuốt xuống bụng.
Đây là một đội quân du mục Vân Tần khoảng bốn trăm người. Tính luôn cả Du mục úy Lý Ứng Tinh, mỗi người đều mặc một bộ giáp da màu đen của quân đội Vân Tần. Bởi vì chiến sự khẩn cấp, nên cũng giống như những đội quân khác trên tiền tuyến, ngay cả trang bị của quân du mục cũng nhiều hơn lúc bình thường. Mỗi một binh sĩ ở đây đều được trang bị máy bắn tên đeo vào tay, một lần bắn được cả mười cây tên, trong đó có gần một nửa binh sĩ mang theo cường cung và một tấm lưới nhỏ.
Khác với những tấm lưới kim loại lớn dùng để đối phó với người tu hành, loại lưới này được làm từ dây gai, rất nhẹ. Khi chưa quăng ra, loại lưới này chỉ lớn như nắm đấm bàn tay, nhưng sau khi dùng cung bắn trên trời, lập tức sẽ mở lớn rộng đến hai thước vuông. Nếu như trong nháy mắt quăng nhiều tấm lưới như vậy, trong đấy lại xen lẫn nhiều cương châm, có thể lập tức trói buộc nhiều quân sĩ kẻ địch lại. Hơn nữa, nếu như dùng để đối phó với kỵ quân thì lại rất có lợi, có thể khiến cả người lẫn ngựa đang di chuyển với tốc độ cao nháy mắt ngã xuống đất.
Lý Ứng Tinh mới bốn mươi mấy tuổi, nhưng đã ở trong biên quân hơn hai mươi năm. Đối với hắn, cho dù là đi trong đêm tối cũng không cần lo lắng đến việc lạc đường hay không biết phương hướng. Việc hắn thỉnh thoảng nhìn lên bầu trời đầy sao cũng vì hắn muốn xem sao hôm nay sáng như thế nào, tránh quá nhàm chán mà thôi.
Quân đội Vân Tần rất am hiểu, đồng thời cũng rất thích chiến đấu trong ban đêm.
Bởi vì vào mấy chục năm trước, trong những buổi luận chiến với người tu hành Vân Tần, Trương viện trưởng thường xuyên nói rằng nếu như trời xanh đã cho chúng ta một đôi mắt màu đen, có nghĩa muốn chúng ta dùng đôi mắt đấy để tìm kiếm ánh sáng trong đêm tối. Nếu như đêm tối là thứ trời xanh giúp chúng ta ẩn núp được, vậy tại sao chúng ta không lợi dụng đó? Nếu như có thể làm rất nhiều chuyện trong đêm tối, vậy tại sao không hành động trong đêm tối?
Trước đó vài năm, cũng trong một đêm tối, Trương viện trưởng đã liên tục chém đầu các cường giả Tây di, tỷ như trận chiến đốt hết mười ba kho lúa của Tây di thập ngũ bộ ở lăng Bích Lạc.
Cho nên, khi sản xuất binh khí chiến đấu, phần lớn quân đội Vân Tần đều nhuộm thành màu đen không phản quang trong đêm tối.
Cho nên, khi đêm tối đã phủ xuống, Lý Ứng Tinh lại không hề muốn toàn quân dừng lại nghỉ ngơi, mà muốn lợi dụng đêm nay để nhanh chóng hoàn thành chiến dịch đột kích.
Trong núi rừng nơi xa có tiếng tru của sói hoang, Lý Ứng Tinh cau mày lại, nhìn về hướng đấy, ngay lập tức con ngươi hắn mở to ra, tay trái nhanh chóng giơ lên.
Có một bóng đen đang hiện ra trong bóng tối đằng trước, tựa như có một con sói hoang từ trên trời bay xuống.
Lý Ứng Tinh biết người này tuyệt đối không phải trong quân đội mình, nhưng ngay một giây sau đấy, hắn ta lại không gấp gáp hạ mệnh lệnh.
Bởi vì bóng đen này lại đưa tay ra, tạo thành dấu tay.
Trong quân đội Vân Tần, dấu tay này có nghĩa hắn ta là người của bên mình.
Dĩ nhiên với tình hình chiến sự bây giờ, nhất là ở ngay đây, loại dấu tay không có gì bí mật này không thể chứng minh đối phương nhất định là người bên mình, nhưng hiện giờ đối phương chỉ có một người, lại chủ động xuất hiện, nên Lý Ứng Tinh vẫn đủ tỉnh táo, không hạ lệnh tấn công.
Đối phương rõ ràng cũng biết đội quân Vân Tần này đang cảnh giác và băn khoăn, nên sau khi ra dấu tay, hắn ta lại chậm rãi vươn hai tay tới trước, có nghĩa mình sẽ không mang binh khí trong tay, sau đó tiếp tục đi tới trước.
Hiện giờ hai bên chỉ cách nhau khoảng ba mươi bước, mà sau khi đối phương tiếp tục đi tới trước thêm mấy bước, Lý Ưng Tinh đã thấy rõ người này. Đây là một tiễn thủ mặc áo màu xanh, thân đeo một trường cung trông rất khổng lồ, thân cung được sơn màu xanh cỏ non, khuôn mặt mang thêm một tấm mặt nạ tinh xảo thêu hoa mai, ánh mắt trong bóng đêm lộ vẻ sáng ngời.
Mặc dù ánh mắt của đối phương không mang theo sự đối địch, nhưng dựa vào thân cung khổng lồ kia, Lý Ứng Tinh cũng có thể biết được đối phương là người tu hành, nên hắn không thể không cảnh giác cao độ.
- Ngươi là?
Hắn thấp giọng và nhanh chóng hỏi, đồng thời ra dấu tay nói đối phương dừng lại.
Mà ngay nháy mắt hắn ra dấu tay, đối phương cũng đã chủ động dừng bước.
- Hành tung các ngươi đã bị quân đội Đại Mãng phát hiện.
Tiễn thủ mang theo mặt nạ tinh xảo chưa trả lời câu hỏi của Lý Ứng Tinh, chỉ đơn giản nói:
- Hiện giờ có ba đội quân đang vòng qua đánh tới đây... cơ hội duy nhất phá vòng vây của các ngươi là ở đây.
Hắn nhìn Lý Ứng Tinh cùng với đội quân đang yên lặng đứng sau Lý Ứng Tinh, vươn tay trái ra chỉ một bên, nói:
- Ta sẽ nghĩ cách làm loạn đội quân đó và dẫn dắt chúng ra khỏi nơi đây, sau đấy các ngươi phải toàn lực xông ra.
Những lời mà vị tiễn thủ đột nhiên xuất hiện vừa nói khiến cho Lý Ứng Tinh và mười mấy quân sĩ Vân Tần bình thường đứng ngay sau lưng hắn nghe được phải ngưng thở một hồi. Trong lúc còn rung động, ánh mắt Lý Ứng Tinh bất giác nhìn vào đôi tay của tiễn thủ tu hành này.
Trong nháy mắt này Lý Ứng Tinh nhìn thấy đôi tay người tu hành trông rất tái nhợt, nhưng vô cùng mềm mại, nên trông rất linh hoạt. Tuy nhiên, dường như trong đôi tay mềm mại linh hoạt đấy lại ẩn chứa một luồng sức mạnh bất cứ lúc nào cũng có thể bộc phát được.
- Cho ta lý do tin tưởng ngươi.
Lý Ứng Tinh không tiếp tục hỏi người này là ai, chỉ lập tức hỏi.
- Không cần lý do, bởi vì khoảng cách hai bên không xa nữa, ta lập tức đi qua đó, ngươi sẽ nhanh chóng biết được đối phương là đội quân như thế nào, lúc đó cũng có thể có lựa chọn chính xác hơn.
Tiễn thủ nhìn Lý Ứng Tinh một cái, mà sau khi nói câu này, hắn đã xoay người đi vào trong bóng tối.
Lý Ứng Tinh và mười mấy quân sĩ đang đứng đằng sau nghe vậy lại run lên.
- Ngươi là quân nhân Vân Tần?
Lý Ứng Tinh hít sâu một hơi, nhẹ giọng hỏi.
- Không hẳn.
Tiễn thủ không xoay người, nói tiếp:
- Ta là người Vân Tần.
- Ngươi là du hiệp?
Đối phương trả lời đơn giản, nhưng Lý Ứng Tinh lại bị rung động. Hắn ta khẽ do dự một hồi, tiến lên mấy bước hỏi:
- Ta có thể giúp gì cho ngươi không?
Bóng lưng tiễn thủ trong bóng đêm dừng lại.
- Ta biết các ngươi không thể tiết lộ mục đích hành quân của mình, nhưng nếu như có thể, hãy nói cho ta biết tung tích của quân đội Đại Mãng gần các ngươi.
- Gần trấn Hà Lạc cách hơn trăm dặm về phía tây nam, có quân đội Đại Mãng.
Lý Ứng Tinh thấp giọng nói.
Khi hắn ta nói xong câu này, bóng lưng của tiễn thủ đã hoàn toàn biến mất trong đêm tối...
Lục Đăng Đạo thống lĩnh 1500 Khinh kỵ Đại Mãng, mong đợi và khẩn trương chờ trong một vùng trũng chưa được khai hoang.
Những chiến mã của kỵ quân Đại Mãng này tương đối đặc biệt, vó ngựa được bao quanh bởi một lớp bông dầy, miệng ngựa ngậm một hàm gỗ.
Hàm gỗ này đã được ngâm qua nước thuốc do Thiên ma quật sáng tạo ra, có vị rất ngọt đối với các chiến mã đi chinh chiến lâu ngày. Mỗi một chiến mã đều ngậm hàm gỗ trong miệng mình, không ngừng mút lấy. Cứ như vậy, tiếng động do các chiến mã kỵ quân Đại Mãng phát ra sẽ được giảm tới mức thấp nhất.
Lục Đăng Đạo không mặc áo giáp và nón sắt dành cho thống lĩnh quân đội Đại Mãng, chỉ khoác lên một bộ giáp nhẹ của kỵ quân bình thường. Ngoài ra, một giáo quan khác có vóc người tương tự hắn đã trở thành thế thân, mặc áo giáp của hắn.
Nguyên nhân hắn phải làm như vậy là vì từ mười mấy ngày trước, trên chiến trường sau núi Thiên Hà đột nhiên xuất hiện một thích khách tiễn sư Vân Tần cường đại. Trong thời gian đó, tên tiễn sư này đã liên tục ám sát bảy tướng lãnh quan vị từ lục phẩm trở lên, cùng với sáu tướng lãnh cấp thấp khác.
Tất cả đều bị một tên bắn chết, chất liệu tên như nhau.
Hiện giờ tất cả quân đội Đại Mãng đều biết có một tiễn thủ cường đại đang không ngừng ám sát tướng lãnh Vân Tần, hiển nhiên tiễn thủ bên đối phương cũng đang làm chuyện tương tự.
Bởi vì trong những lần ám sát trước, cả quân đội Đại Mãng đều không nhìn thấy bóng dáng tiễn thủ Vân Tần đó, nên rất nhiều tướng lãnh Đại Mãng đều cảm thấy hoảng sợ kinh hãi đối với tên tiễn thủ vô tung vô tích này. Mà trong những tướng lãnh đã bị ám sát vừa rồi, có một tướng lãnh Đại Mãng từng là cấp trên của Lục Đăng Đạo, Lục Đăng Đạo cũng biết cấp trên của mình mạnh mẽ bao nhiêu, nên so với các tướng lãnh Đại Mãng bình thường khác, hắn càng căm hận, đồng thời cũng sợ hãi hơn đối với tiễn thủ thích khách Vân Tần này.
Dựa theo tốc độ của đội quân Vân Tần kia, có lẽ chỉ khoảng năm đình nữa là họ có thể tổ chức tấn công được.
Nhưng không hiểu vì sao, mặc dù biết có rất nhiều đội quân Đại Mãng được chia nhỏ ra để thực hiện các nhiệm vụ khác nhau, chính mình không thể nào vừa lúc đụng phải tên tiễn thủ kia, hơn nữa chính mình đã có sự chuẩn bị, nhưng Lục Đăng Đạo vẫn có cảm giác tim đập nhanh. Ngoài ra, ngay thời khắc này, hắn đột nhiên cảm thấy có một ánh mắt thật lạnh lẽo đang nhìn qua mình.
"Xoẹt!"
Ngay khi mí mắt trái của hắn nháy vài cái, bỗng nhiên có một âm thanh thê lương từ không trung phủ xuống.
Tên giáo quan đang mặc quần áo của hắn cách đấy không xa bỗng nhiên ớn lạnh, sau đấy máu tươi và xác thịt từ sau gáy người này bị bắn bay ra ngoài.
Một cảm giác sợ hãi tột độ nhanh chóng xuất hiện, khiến cho hàm răng của Lục Lăng Đạo phải va vào nhau liên tục...
Lâm Tịch thu cung, đứng dậy khỏi bụi cỏ, bắt đầu chạy trốn.
Nhưng hắn luôn luôn quay đầu lại nhìn kỵ quân Đại Mãng đang bị khủng hoảng và hỗn loạn.
Trong nháy mắt này, hắn thấy có rất nhiều quân sĩ Đại Mãng bất giác xúm lại quanh một kỵ quân Đại Mãng mặc áo giáp bình thường, trong đấy lại có mười quân sĩ lấy khiên chắn thật lớn ra, ngăn chặn cho tên kỵ quân bình thường đấy.
Tên kỵ quân mặc quần áo bình thường ấy co cả người lại, biến mất trong những tấm khiên, Lâm Tịch không thể tìm được cơ hội ra tay nữa, nhưng hắn lại nhanh chóng thầm nói hai chữ "trở về"...
Lục Lăng Đạo cảm thấy tim mình đập nhanh, mí mắt trái nhảy vài cái.
Hắn không biết rằng có một số việc đã diễn ra trong đầu Lâm Tịch, chỉ theo bản năng quay đầu nhìn tên giáo quan đang mặc quần áo của mình.
Ngay nháy mắt đấy, có một âm thanh thê lương vang lên.
Một cây tên bằng kim loại mạnh mẽ xuyên qua cổ họng của hắn.
Lực đánh mạnh mẽ trong cây tên khiến hắn phải ngửa mặt lên, sau đấy bay tới trước.
Thứ duy nhất trong đầu Lục Đăng Đạo hiện giờ chính là sợ hãi.
Hắn không hiểu tại sao đối phương chỉ bắn một cây tên... tại sao cây tên này lại không bắn tên giáo quan kia? Tại sao lại bắn mình?
Sau khi ngửa mặt rớt xuống ngựa, trong nháy mắt trước khi chết, hắn rất sợ hãi và không thể hiểu được nhìn vào một bụi cỏ hoang đối diện. Ở đấy có một bóng người vừa đứng dậy, lưng đeo trường cung, bắt đầu chạy nhanh.
- Đuổi theo!
Sau khi thống soái bị bắn chết, kỵ quân Đại Mãng mới khiếp sợ thức tỉnh, nhất thời biết rằng đó là tên thích khách Vân Tần trong truyền thuyết, cả bọn lập tức thúc ngựa truy kích theo bóng ảnh như ma đó.
Tên thích khách Vân Tần này rốt cuộc đã bị người phát hiện tung tích.
Nhưng đã có rất nhiều thống soái Đại Mãng bị bắn chết!
Tại sao hắn có thể biết chính xác ai là chủ soái?
Ai cũng biết nếu so sánh với một người tu hành, hơn ngàn kỵ quân hiển nhiên có ưu thế hơn. Nhưng khi bắt đầu truy kích bóng ảnh nhanh như điện lần đầu tiên xuất hiện trước mặt các quân nhân Đại Mãng, bọn họ không khỏi cảm thấy việc này thật mơ hồ và rất sợ hãi, đó chính là cảm xúc chung của mỗi quân nhân Đại Mãng hiện giờ.